TUYỆT ĐỊA SỦNG ÁI

Mười một đầu người vào sổ, trên trận còn thừa lại hai mươi người.
Bo xoát đến dưới núi, phải mau chóng vào bo không thôi sẽ thành bia ngắm cho đội ngũ dưới núi. Lâm Dã tìm tới một chiếc xe Jeep, Chu Thừa Nghiêu chấm một chỗ, "Lượn vòng lớn bên trái."
Đi ngang qua đường súng có cơ hội sống sót cao hơn đi thẳng, sân bay ít nhất năm đội. Bên trái kéo tới khu nhà Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu tia máu dừng xe, phương tiện sau nhà liền bị người sân bay cho nổ tung.
Lâm Dã ngồi xổm xuống băng bó uống thuốc, bọn họ ở rìa bo, một khi xoát đến sân bay, lại là một trận lôi đình khác.
"Hai mươi giây sau xoát bo."
Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu mặt đen sì trước mặt, Chu Thừa Nghiêu dùng nhân vật người da đen.
Lâm Dã chấm một điểm, nói, "Nơi này một đội, hai người trở lên, chúng ta phải ăn bọn họ trước khi bo quét đi."
Đây là khu nhà gần bọn họ nhất, ít nhất hai người.
Bo quả nhiên quét đi, không có chút nào ngoài ý muốn. Chu Thừa Nghiêu mặt mũi đen như vậy, không trùm à.
"Đội trưởng."
"Ừm?"
"Lần sau thi đấu cậu đổi làn da khác đi."
Chu Thừa Nghiêu: "..."
Lâm Dã đập một lon nước, vừa mới trải qua một trận ác chiến, hiện tại Lâm Dã cũng trang bị đầy đủ.
"Đen vận may không tốt."
Còn có hai mươi giây xoát bo, Lâm Dã bắt đầu quăng khói vào bo, Chu Thừa Nghiêu ở sau lưng đỡ súng, khu nhà đối diện ba người. Chiến đội OM đã sớm chằm chằm bên này, Lâm Dã thò đầu ra đối diện liền bắt đầu điên cuồng bắn tỉa.
Chu Thừa Nghiêu khiêng một cây AWM, vừa mới nhặt của chiến đội ZA trên núi, còn lại bảy viên Magnum.
"K, lên." Âm thanh Chu Thừa Nghiêu truyền tới, Lâm Dã xông ra ngoài.
OM ở cửa sổ thăm dò, Chu Thừa Nghiêu một phát nổ đầu, hắn nhấc súng lên lần nữa. Lưới điện đã đến sau lưng của hắn, phải dùng tốc độ nhanh nhất chiếm khu nhà của OM, bọn họ mới có cơ hội ăn gà.
OM còn muốn thò đầu ra, Chu Thừa Nghiêu lại một viên, âm thanh AWM xuyên thấu chiến trường, rất có lực chấn nhiếp, súng Chu Thừa Nghiêu chưa từng mang nòng cách âm.

Lâm Dã áp vào gần một chút ném một quả bom, nổ chết đội viên ngã xuống đất của OM. 
Tiếng bước chân rất gần, lầu một, cửa phòng đột nhiên mở ra Lâm Dã một viên đạn đ è xuống. Trước mặt ngã xuống đất, Lâm Dã còn tia máu không viên đạn ném một quả bom lên lầu hai, "Một người, có thể áp chế được, đi."
Lại một quả bom ném lên, ném bom nhân tạo.
Hawk không vì giết người, chỉ là hù dọa.
Người ở phía trên nghe, người đàn ông nhà anh muốn đi qua, dám chạm thử cậu liền chết chắc.
Chu Thừa Nghiêu kề sát tới phòng khu, Lâm Dã mới nạp đạn.
Chu Thừa Nghiêu nhìn Lâm Dã tí máu, cọ một chút liền chết, "Uống thuốc."
Âm thanh kính vang lên, người cuối cùng của OM nhảy cửa sổ muốn chạy từ sân bay bị chiến đội WEIBO  lấy đi đầu người.
"Chết cũng không đưa đầu người cho chúng ta." Lâm Dã giật xuống khóe miệng, lời ít mà ý nhiều phê bình, "Cương liệt."
Trên trận thừa mười một người, lập tức liền bo cuối.
"Tay đau không?"
"Không đau."
"Khẩn trương sao?"
"Nên khẩn trương là bọn họ." Lâm Dã tìm giáp hai còn nguyên mặc vào, giọng nói anh thanh lãnh không có gợn sóng gì, phảng phất như Lâm Dã ở thời kỳ đỉnh cao, từ trên cao nhìn xuống nhìn bằng nửa con mắt, tuyệt đối nghiền ép. Cuồng ngạo kia là vinh quang mang tới, khắc vào trong xương cốt Lâm Dã, mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, vẫn tồn tại.
Tiếng cười nặng nề của Chu Thừa Nghiêu vang lên bên tai, sau đó nói, "Hoan nghênh trở về, Hawk."
Bo cuối xoát đến dưới sân bay, trên trận còn thừa tám người. Dưới sân bay có chồng chất vật che chắn, Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu sờ rìa bo đẩy vào trong.
Thương pháp của Lâm Dã rất ổn, Chu Thừa Nghiêu có không gian bắn tỉa, người phía sau vại dầu vừa thò đầu ra Chu Thừa Nghiêu một phát súng nổ đầu. Cùng lúc đó, tiếng súng vang bên người, góc trên bên phải nhảy đánh giết.
Bên phải có người sờ vuốt tới, Lâm Dã gi ết chết.
"Hai đánh hai đánh hai." Hai độc lang bị Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu tịch thu. "Trái phải đều một đội."

Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu cách tâm bo xa nhất, bọn họ muốn động, trái phải chắc chắn sẽ đánh bọn họ trước. Ăn gà có năm điểm điểm xếp hạng, hiện tại điểm đầu người chỉ có mười lăm điểm, không tính đặc biệt ổn, có thể cầm năm điểm này là tốt.
Lưới điện co vào, Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu tách ra di chuyển, một trái một phải.
"Ván này KG đánh thật tuyệt, bọn họ có thể vào bảng thắng hay không, cuối cùng điểm số bao nhiêu, bọn họ đều xứng đáng tên của mình. Xứng đáng với ước nguyện ban đầu của thể thao điện tử, vĩnh viễn không nói bại." Bình luận viên nhịn không được kích động nói, "Cựu chiến thần Hawk, tân thần TigerK, bọn họ vào hôm nay sẽ biểu diễn cho chúng ta coi cái gì gọi là sách giáo khoa thúc đẩy."
"Vị trí của bọn họ không tốt, hẳn là không ra ngoài được, đáng tiếc." Bình luận viên Quất Tử phân tích thế cục, lập tức cất cao giọng kích động giải thích, "Hawk trúng đạn rồi, bị bắn mất giáp đầu, cậu ấy nằm rạp trên mặt đất quăng khói. Lưới điện đã đến bên chân cậu ấy, cậu ấy lại không động thì cũng không còn! TigerK đang làm gì? Cậu ấy đứng lên? Lúc này đứng lên chính là bia ngắm. Sao Hawk cũng đứng lên, cậu ấy không có vật che chắn cương súng với PU! Vậy mà đánh tới một cái! Hawk ngã xuống đất! Hawk mất rồi!"
Thừa dịp thời cơ PU đánh Lâm Dã, Chu Thừa Nghiêu một phát đánh rớt tay bắn tỉa bên trái, đổi súng tự động trong thời gian ngắn nhất quét rớt người cuối cùng bên trái.
Giáp đầu Chu Thừa Nghiêu toàn nát còn tia máu chiếm vị trí bên trái tiến vào khu vực an toàn, ngồi xổm xuống băng bó.
"Một màn này làm sao có chút quen thuộc?" Bình luận nam rất kích động, cuồng tru lên, "Một màn này quá quen thuộc! Vòng chung kết dùng AWM nổ đầu súng tự động đuổi theo bắn phá, chiếm chỗ đánh một bên khác. Quýt anh còn nhớ vòng chung kết cuối cùng của Hawk ở PGI bốn năm trước không? Giống với một màn bây giờ không? Chẳng qua khi đó đứng tại trên đài là K thần, hiện tại là T thần."
Lâm Dã nheo mắt, đẩy con chuột và bàn phím ra dựa vào ghế mở bình giữ nhiệt uống hớp nước, vuốt vuốt cổ tay. Vị trí này của Chu Thừa Nghiêu cực kỳ tốt, tâm bo có vật che chắn, trận này ăn gà được.
Lâm Dã để bình nước lại, nhìn màn hình.
Đối diện nhìn thấy ID TigerK thoáng cái choáng không cương chính diện, mà lựa chọn đi kéo đồng đội.
Lâm Dã đều sắp cười ra tiếng, lúc này kéo đồng đội, thật xuất sắc a.
Chu Thừa Nghiêu ném một quả bom, bấm nghiêng người quét rớt người cuối cùng của PU.
Tuyệt địa cầu sinh.
Ăn gà.
Kết thúc trò chơi, mười chín giết.
Tự Kình tháo tai nghe đập lên bàn bỗng nhiên đứng lên bổ nhào qua ôm lấy Hầu Tử, Lâm Dã cũng tháo tai nghe xuống. Anh vuốt vuốt cổ tay, thở ra một hơi.
Thắng.
Thoải mái.
Reo hò quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, đội ngũ quen thuộc, thế giới quen thuộc. Cũng không có rất kích động, Lâm Dã bình tĩnh ngoài ý muốn.

Bình luận viên la khàn cả giọng, "Mười chín giết ăn gà! Hai mươi bốn điểm, ván này KG lấy được hai mươi bốn điểm! Tuyệt địa cầu sinh! KG thật sự tuyệt địa cầu sinh."
Chu Thừa Nghiêu nhìn lại, Lâm Dã không kịp đề phòng đụng ánh mắt với hắn, bọn họ ngồi ở hai bên. Ở giữa là Hầu Tử và Tự Kình đang đấm nhau, tư thế kia giống như là đang đánh nhau.
Đấm loảng xoảng, nghe là đau.
Mắt Chu Thừa Nghiêu cực đen, vẻ mặt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì, hắn cứ như vậy nhìn Lâm Dã.
Lâm Dã chợt nở nụ cười, con ngươi hắc bạch phân minh thấm ý cười, chiếc cằm thon nâng lên. Lông mi dày rậm khẽ nhúc nhích, Lâm Dã khẩu hình nói, "TigerK, mạnh a."
Chu Thừa Nghiêu nâng cánh tay thon dài lên, động tác chậm chạp, xương ngón tay gõ xuống mặt bàn tiết lộ rõ ràng hắn có ý riêng, sau đó bỗng nhiên đứng dậy đẩy ghế dựa điện cạnh ra nhanh chân đi về phía Lâm Dã.
Lâm Dã khẽ giật mình, Chu Thừa Nghiêu đi đến trước mặt anh vươn tay, ngón tay Chu Thừa Nghiêu phi thường xinh đẹp.
Lâm Dã cho là Chu Thừa Nghiêu muốn nắm tay, đứng dậy tay không có đụng phải Chu Thừa Nghiêu, anh bị Chu Thừa Nghiêu kéo vào trong ngực, cái mũi Lâm Dã đụng vào cằm Chu Thừa Nghiêu.
Đột nhiên Lâm Dã trừng lớn mắt, mũi chua đỏ mắt. "Đội trưởng?"
Chu Thừa Nghiêu là lập tức buông Lâm Dã ra, mặt không chút thay đổi nói, "Anh đánh rất tốt."
Hầu Tử và Tự Kình ở bên cạnh đã ngừng lại, bởi vì Chu Thừa Nghiêu nói, "Bị vùi dập giữa đường năm trận, thật cao hứng sao?"
Một trận cuối cùng kết thúc, hai phút sau ra bảng xếp hạng cuối cùng.
Không có cái gì lo lắng, Lâm Dã liền xoay người thu thập thiết bị ngoại vi của mình, anh cất con chuột vào trong bọc, cầm bàn phím xuống. Lâm Dã cầm bàn phím, mỉm cười, Lâm Dã hôn bàn phím, rồi mới nhanh chóng cất bàn phím vào ba lô.
Camera rơi xuống bên này, Lâm Dã cúi đầu ngồi xuống lại.
Tổng điểm ra, KG tổng điểm bốn mươi bốn. Xếp hạng thứ năm, tiến vào bảng thắng.
Lâm Dã kéo nón áo khoác lên che lại mặt, chỉ lộ ra mũi cùng môi mỏng, đi ở phía sau cùng xuống đài. Thẩm Mộc vỗ tay với Chu Thừa Nghiêu, sau đó đập với Tự Kình và Hầu Tử, lúc đến Lâm Dã, Lâm Dã hất cằm lên đi tới.
"Cảm giác thế nào?" Thẩm Mộc một tay đút túi đi kế bên người Lâm Dã, nhìn Lâm Dã một chút, "Sợ gặp người?"
"Ừm." Lâm Dã ăn ngay nói thật, bây giờ anh có chút phiền ống kính.
"Thế nào?"
"Không có chuyện gì." Lâm Dã lấy điện thoại di động ra mở blog chính thức KG ra lật xem bình luận dưới chiến báo mới nhất, cục diện đảo ngược, tất cả đều là ca tụng, đám người này giống như quên đi ván trước đã phun KG là đồ ăn gà như thế nào, bây giờ lại tới thổi lên trời.
"T thần trâu bò! Đệ nhất thế giới mạnh."
"TigerK vẫn là TigerK, đánh cậu tới khóc!"
"Ván cuối đánh quá đã."

Lâm Dã kéo khóe miệng xuống, dùng acc nhỏ khen bình luận khen TigerK, TigerK chính là mạnh, mạnh cực kỳ.
"Thiên Minh thế nào?" Lâm Dã hỏi.
"Viêm dạ dày cấp tính, bị Lý Phi đưa đi bệnh viện, bây giờ đang truyền nước." Thẩm Mộc thở dài, nói, "Tay của cậu không sao chứ? Muốn đi bệnh viện không?"
"Không có việc gì."
"Bên bảng thắng có thể nghỉ ngơi hai ngày, hi vọng đến lúc đó Thiên Minh có thể lên trận."
Lâm Dã cất điện thoại lại, một tay đút túi đi ở phía sau cùng không nói gì.
Cổ tay còn đang ẩn ẩn cảm giác đau, Lâm Dã biết tình hình của mình, hôm nay có thể đánh một trận anh đã thỏa mãn. Anh không muốn Chu Thừa Nghiêu bị phun, dù là biết đây là ngắn ngủi, anh cũng không bỏ được Chu Thừa Nghiêu bị người nói xấu một câu.
Một nhóm mấy người đeo ba lô đi ra đấu trường, Trần Kiệt lái xe tới, Chu Thừa Nghiêu mở cửa xe quay người, mắt đen sâu trầm rơi xuống trên người Lâm Dã. Hắn đang mặc áo khoác đồng phục của đội, chân dài thẳng tắp, tựa ở bên cạnh xe. "K thần."
Bỗng nhiên mặt Lâm Dã nóng lên, a một tiếng.
Chu Thừa Nghiêu hơi nghiêng đầu, ra hiệu, "Lên xe."
Chu Thừa Nghiêu mở cửa xe cho mình, Lâm Dã giẫm lên tiếng tim đang đập lên xe, cuống họng phát khô, "Cảm ơn."
Chu Thừa Nghiêu chân dài bước vào trong xe từ bên khác, lập tức đi vào ngồi, đóng cửa xe, "Nóng sao?"
"Cũng được."
"Vậy đi ăn cơm." Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Chu Thừa Nghiêu trượt tên màn hình điện thoại, xác định một nhà hàng, tiếng nói nhàn nhạt phân phó, "Trần Kiệt, đi bến Thượng Hải ăn cơm, ăn cơm xong trở về mở cuộc họp công khai xử lý tội."
Hôm nay đánh thật rất rối, đặc biệt nát, trận cuối cùng thắng không phải là lý do để bọn họ mặc sức vui chơi. Chủ yếu là mất mặt, KG đánh thành như vậy mất mặt cỡ nào? Nhóm nhỏ top 3 cũng không vào, nếu không phải trận cuối cùng, khả năng bảng thắng cũng không vào được.
Toa xe yên tĩnh, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.
"Tự kiểm điểm lại coi mình làm gì." Thẩm Mộc nói, "Thật ra fan mắng cũng không sai, KG đúng là đang xuống dốc."
Lâm Dã liếc nhìn Thẩm Mộc, rủ mắt xuống, Thẩm Mộc nói, "Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong chúng ta mở họp."
Nửa giờ sau xe dừng lại, Lâm Dã xuống xe quay đầu nhìn tháp hải đăng sáng nhất bến Thượng Hải. Anh đã thật lâu không tới nơi này, trở lại nơi như ác mộng, trải qua sinh hoạt tối tăm không ánh mặt trời, không nhìn thấy hi vọng không nhìn thấy tương lai.
"Lâm Dã."
Lâm Dã quay đầu, vội vàng không kịp chuẩn bị đụng phải ngón tay Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã kinh ngạc nhưng không có lùi lại. Kẹo cứng trên ngón tay Chu Thừa Nghiêu liền vào miệng Lâm Dã, chua ngọt. Hô hấp Lâm Dã đều ngưng, nhìn xem hắn, thế giới hoàn toàn yên tĩnh. Anh nghe được tim mình đập, điên cuồng nhảy lên trong lồ ng ngực.
Ngón tay Chu Thừa Nghiêu dán trên bờ môi Lâm Dã, phía trên có bột kẹo, ngọt.
Chu Thừa Nghiêu nghiêng người, ngược sáng nên ngũ quan anh tuấn đặc biệt khắc sâu. Khóe miệng của hắn giương lên, hơi nghiêng người, cười có chút du côn, tiếng nói khàn khàn, "Ngọt không?"


Bình luận

Truyện đang đọc