TUYỆT ĐỐI RUNG ĐỘNG

Đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt kèm theo vô số tiếng cười cười nói nói.

Trong căn phòng cách vách, Tiêu Nhiễm ở cùng chị gái Tiêu Vân lớn hơn mình hai tuổi đang trông chừng thằng em ruột nhà mình nhỏ hơn bốn tuổi và cậu em họ con cậu.

Hai cậu bé đang ngồi trước máy tính tình cảm mãnh liệt chơi game hai người, hai chị em thì tán gẫu ở bên cạnh.

Mới vừa rồi Tiêu Nhiễm đi mở cửa đón một anh chàng đẹp trai vào, Tiêu Vân đứng nhìn ở cửa và tràn ngập tò mò với anh, “Đó là ai thế?”

“Hàng xóm nhà bên cạnh.” Cô ấy lời ít ý nhiều giới thiệu thân phận của Giang Trì Chu.

“Hàng xóm? Là tới tìm Hi Hi sao?”

“Đúng vậy.”

Nghe thấy lời này, Tiêu Vân nhíu mày đứng lên, “Hi Hi uống say, để một đứa con trai đi vào không tiện lắm thì phải?

Tiêu Nhiễm vội vàng giữ chặt chị ấy, chậm rãi giải thích: “Bọn họ quen biết nhau đã rất nhiều năm, quen thuộc hơn chúng ta.”

Cô ấy ở nhờ nửa năm ở nhà họ Nhan, đã hoàn toàn cảm nhận được sự thân thuộc của hai nhà. Ba mẹ Nhan đều rất tin tưởng Giang Trì Chu, cô ấy lại dựa vào đâu mà không tin tưởng?

Huống chi, một người muốn tìm, một người nguyện gặp, cô ấy cũng ngăn cản không được.

“Với lại, Giang Trì Chu rất tốt.” Tiêu Nhiễm đánh giá anh như vậy.

Đánh mất đề phòng dưới đáy lòng, Tiêu Vân nhìn quanh toàn bộ căn phòng ngủ biểu lộ ánh mắt hâm mộ và cảm thán sâu sắc, “Nhiễm nhiễm, số của em cũng coi như không tệ, có thể ở nhà dì hai đi học, phòng này thật thoải mái.”

Căn phòng có phong cách tươi mát lịch sự tao nhã, vật dụng trong nhà đều được bày trí đủ cả, không giống như bọn họ trước kia, khi còn nhỏ ba chị em chen chúc trong một phòng ngủ. Sau khi chị cả lấy chồng thì hai chị em cô ấy ngủ chung.

Tóm lại, từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ trải nghiệm một phòng ngủ riêng, càng chưa từng có mấy thứ như máy tính này.

Tiêu Vân cầm lấy lọ huân hương có bề ngoài tuyệt đẹp bên cạnh đưa lên gần chóp mũi để ngửi, mùi hương tự nhiên tươi mát thấm vào ruột gan.

“Nghe nói dì hai đối xử với em rất tốt, em dứt khoát ở lại nhà dì làm con gái là được.” Tiêu Vân thuận miệng buông lời chọc ghẹo, lời trong lời ngoài đều biểu lộ sự hâm mộ cuộc sống bây giờ của em gái.

Nhưng mà nghe thấy mấy lời này Tiêu Nhiễm chỉ yên lặng cúi đầu.

Nếu có thể, cô ấy sẵn lòng trọ ở trường hơn.

Bởi vì cô ấy là em họ của Nhan Hi nên cô ấy thường bị người ta đưa ra so sánh, thậm chí là bạn cùng lớp đều tỏ vẻ ngạc nhiên với điều này, “Bà là em gái của Nhan Hi hả? Bà và chị bà chẳng giống nhau chút nào.”

Đúng vậy, người chị gái lớn hơn cô ấy một ngày kia vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám đông, không giống cô ấy chút nào.

Khoảng hai mươi phút trôi qua, hai chị em nhà họ đang định thăm dò tình hình phòng bên, mới vừa mở cửa thì đã đụng phải Giang Trì Chu đi ra từ căn phòng bên cạnh.

Có lẽ là đoán ra được tâm tư của hai chị em, Giang Trì Chu chủ động giải thích: “Em ấy ngủ rồi.”

Tiêu Vân không quen biết người con trai này nên tính cảnh giác với anh cũng cao hơn nên vẫn cố ý đến phòng Nhan Hi nhìn thoáng qua mới yên tâm.

Lúc đi ngang qua người Tiêu Nhiễm, Giang Trì Chu để lại một tiếng cảm ơn chân thành tha thiết, “Cảm ơn.”

Cảm ơn cô ấy hôm nay mở cánh cửa kia ra.

Tiêu Nhiễm hơi ngạc nhiên khi bỗng dưng nghe thấy lời cảm ơn kia nhưng nhanh chóng hiểu ra hàm nghĩa trong lời cảm ơn của Giang Trì Chu.

Cô ấy đỡ vách tường, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ấn lên bức tường lạnh lẽo. Cảm giác đầu tiên là lạnh lẽo nhưng cô ấy không dời chỗ mà cứ để lòng bàn tay dần dần thích ứng với nhiệt độ của vách tường.

Thời gian có thể khiến người ta thích ứng mọi thứ.

*

Đôi môi mềm mại khẽ hôn lên nốt ruồi duyên bên cánh mũi, cô nhìn thấy ánh mắt vô cùng thành kính trong mắt chàng trai kia, nụ cười trên mặt dịu dàng đến say lòng người.

Cô nghe rõ tiếng hít thở của mình trở nên dồn dập, lỗ tai nóng ran, ngón tay cô căng thẳng nắm chặt lấy chiếc áo len đen, móng tay xinh đẹp màu hồng ấn ra hình lưỡi liềm nhợt nhạt.

Hơi thở ấm áp đan xen, không biết cách bao lâu đã tan biến để lại mùi hương nồng nàn cả phòng.

Chếnh choáng trong men say, cô mỏi mệt nhắm mắt lại, nhào vào trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của chàng trai.

Sau đó……

Tỉnh mộng!

Hai tay giấu trong chăn chỉ lộ ra một nửa ngón tay nắm lấy tấm chăn lông nhung mềm mại, Nhan Hi mở to hai mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết đến ngây người.

Qua một lúc lâu mới chớp chớp một cách máy móc.

“Ring ring…”

Sau kỳ nghỉ, cô bật chế độ nhạc chuông của điện thoại di động, tiếng nhạc phát ra bên tai đúng là âm báo cuộc gọi đến.

Nhan Hi xoay người ngồi dậy lấy điện thoại qua xem, trên màn hình hiện lên ghi chú “Chu Chu” khiến đầu óc cô tạm dừng ngừng hoạt động. Đôi tay cô run lên cứ như nhận được củ khoai lang nóng hổi nên ném điện thoại lên trên chăn.

Nhạc chuông liên tục vang lên không ngừng khiến đầu óc Nhan Hi mơ màng, trở tay úp màn hình xuống giường, làm bộ không nghe thấy.

Xong rồi.

Lần này xong rồi.

Cô chỉ từng nghe nói con trai sẽ gặp mộng xuân nhưng không ngờ rằng đột nhiên có một ngày tỉnh lại, phát hiện mình cũng sẽ làm chuyện xấu ở trong mộng.

Hơn nữa, đối tượng chiếm hời thế mà lại là Giang Trì Chu!

“A……” Trong đầu cô đến cùng đang suy nghĩ cái gì đây? Sao lại mơ thấy Giang Trì Chu hôn cô chứ!

Cô bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào nốt ruồi duyên bên cánh mũi. Từ khi được sinh ra đến bây giờ cô nhớ rõ vị trí của nốt ruồi kia.

Hơi nóng còn sót lại của ngón tay thoát ra khỏi chăn vẫn chưa biến mất, sờ lên cánh mũi vẫn mềm mại ấm áp như cũ tựa như đôi môi hấp dẫn ấy.

“Nhan Hi, mày tỉnh táo một chút!” Nhanh chóng vỗ nhẹ lên mặt để bản thân nhận thức được hiện thực.

Chẳng lẽ là bởi vì trái tim thiếu nữ nảy mầm vào thời kỳ thanh xuân, mà ngày thường người khác phái tiếp xúc nhiều nhất với cô là Giang Trì Chu cho nên cô mơ thấy Giang Trì Chu ư?

Điều này lại khiến cô nhớ tới cái “ hôn trà sữa ” mấy tháng trước ngoài ý muốn kia, nhưng cảm giác trong mơ còn mập mờ hơn cái này.

Xong rồi, người tình trong mộng của cô lại trở thành dáng vẻ của Giang Trì Chu, cái này hoàn toàn xong đời!

Sau này phải làm sao gặp anh đây?

Hu hu hu.” Nhan Hi vùi mặt vào lòng bàn tay, trốn tránh hiện thực.

Nhặt điện thoại lên, ngón tay linh hoạt gõ một dòng trên màn hình gửi qua cho Giang Trì Chu: 【 Bây giờ em không tiện nghe điện thoại, có việc gì có thể trực tiếp gửi tin nhắn cho em. 】

Không tiện nghe điện thoại là giả, sợ mới là sự thật.

Lần đầu tiên có giấc mơ như vậy, cô chột dạ thật sự, cảm thấy thẹn với bạn bè nhiều năm vì hủy đi sự trong sạch của người ta ở trong mơ.

Cô sợ bắt điện thoại sẽ lòi ra nên tránh được thì tránh.

Chu Chu: 【 Ngày hôm qua, em ngủ có ngon không? 】

Nhan Tiểu Hi: 【 Ngon lắm nha, siêu ngon luôn, đặc biệt ngon! Chẳng nằm mơ luôn! 】

Chu Chu: 【 Cũng không có gì đặc biệt xảy ra à? 】

Nhan Tiểu Hi: 【 Không có á, em ngủ một giấc đến bây giờ. 】

Một người đang nói bóng nói gió thăm dò, một người đang liều mạng che giấu, chỉ có hàng chữ lạnh băng mới có thể tổ chức ngôn ngữ tùy tiện cho người chột dạ, cũng không cần lo lắng bị lộ ra.

Sau đó cuộc trò chuyện lại khôi phục bình thường, Giang Trì Chu nói với cô đợi lát nữa phải ra ngoài thăm bạn bè người thân với ba mẹ, hỏi cô có muốn ra ngoài gặp mặt hay không.

Nhan Hi chột dạ nào dám gặp, chỉ muốn vùi đầu vào ổ chăn để trốn đi.

Nhưng chẳng được bao lâu, cửa phòng đã bị ai đó gõ vang cùng với tiếng gọi rời giường của mẹ, “Hi Hi, tỉnh thì nhanh chóng dọn dẹp ra đây, để Trì Chu người ta chờ lâu lắm rồi.”

Nhan Hi:!!!

Người một giây trước cô từ chối gặp mặt đã trực tiếp vào cửa.

Dù có sợ đi chăng nữa cũng phải giả vờ thành dáng vẻ chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhan Hi từ từ cởi bộ đồ ngủ bằng nhung ra, thay áo len và áo khoác rồi kéo lê đôi dép bông “lẹp xẹp lẹp xẹp” đi ra ngoài.

Hình bóng quen thuộc hiện ra trước mắt, Nhan Hi nở một nụ cười tự nhận là không chê vào đâu được, giơ tay chào hỏi anh một cách ngoan ngoãn, “Hi, buổi sáng tốt lành, năm mới vui vẻ.”

Biểu hiện “Ngoan ngoãn” cứng ngắc khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Giang Trì Chu nhíu mày, “Em chưa tỉnh ngủ à?”

Em tỉnh táo lắm!” Cô nhấn mạnh, đồng thời cố gắng bóc tách những cảnh mập mờ ra khỏi đầu mình nhưng không dám nhìn vào mắt Giang Trì Chu.

Tầm mắt dừng ở nơi nếp gấp không bằng phẳng, Giang Trì Chu tự nhiên vươn tay kéo cổ áo đang gấp vào bên trong cho cô, Nhan Hi theo bản năng rụt cổ, thân thể nhích sang bên cạnh.

Phản ứng của Nhan Hi nằm ngoài dự đoán của anh, trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định được Nhan Hi phải chăng đã nhớ lại vụn vặt hay không.

Anh suy nghĩ đến kết quả Nhan Hi nhớ kỹ nụ hôn kia và quên đi chiếc hôn kia nhưng không suy đoán được biểu hiện như vậy.

Nhan Hi cũng không bài xích anh nhưng vẫn trốn tránh ánh mắt của anh suốt……

Không tìm thấy đáp án, Giang Trì Chu đột nhiên chuyển đề tài, “Muốn bao lì xì không?”

“Ừm……” Nếu là ngày thường, Nhan Hi nhất định sẽ giày vò anh chiếm hời, hôm nay lại đặc biệt khách khí, “Không cần đâu……”

Ánh mắt hơi cụp, nơi đáy mắt Giang Trì Chu tối đen không rõ cảm xúc nhưng anh chỉ để mặc bộc lộ cảm xúc trong chốc lát rồi nhanh chóng thu lại tâm tư dư thừa khác.

Anh tự mình rút một tay Nhan Hi để trong túi áo khoác ra rồi nhét một bao lì xì hình vuông ánh vàng rực rỡ vào lòng bàn tay, tôn lên một tầng ánh sáng đỏ hơi mỏng trên ngón tay trắng nõn, “Bạn nhỏ nên nhận bao lì xì.”

Tựa như chìm đắm trong giọng nói mềm mại dịu dàng khiến mang tai người ta nhũn ra, Nhan Hi ngây ra một lúc mới nhớ tới ánh mắt dịu dàng trong mộng kia.

Dựa theo cảnh trong mơ thân mật đụng chạm như vậy, mặc dù cô mở to mắt ra cũng không nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của Giang Trì Chu, bởi vì đó là một điểm mù.

Nhưng lúc này nghe thấy giọng nói này, trong tiềm thức lại có cảm giác về hình ảnh, rất mãnh liệt nói với cô: Chính là loại cảm giác này!

Nhan Hi cảm thấy mới đầu năm mà Giang Trì Chu dường như đã thay đổi thành một người khác, dịu dàng hơn trước kia nhiều.

Khi cô hồi thần, Giang Trì Chu đã vẫy tay chào tạm biệt cô, giọng nói của anh đã biến mất ở ngoài cửa.

Bởi vì qua năm mới nên Giang Trì Chu theo ba mẹ đi thăm người thân bạn bè.

Biên Biên phe phẩy cái đuôi lại đây và nghiêng người trước TV. Lúc này Nhan Hi không còn sức chơi đùa với nó, cơ thể cô dựa vào ven tường, ngón tay xoa ấn đầu để thư giãn tinh thần mỏi mệt.

Tối hôm qua uống xong rượu, hôm nay thức dậy trễ, một nhà dì cả cũng đã rời đi vào 8 giờ sáng, Tiêu Nhiễm cũng phải chờ đến vào học mới trở về.

Ba mẹ cô đều chẳng còn ba mẹ để phụng dưỡng nên không cần thăm hỏi ông bà cụ, ngày hôm qua cũng đã tụ tập với anh chị em thân thiết, có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi bắt đầu thăm hỏi bạn bè.

*

Ngoại trừ thỉnh thoảng đốc thúc việc học, ba Nhan mẹ Nhan rất hiếm khi hạn chế thời gian nghỉ ngơi của con gái, hơn nữa điểm kiểm tra của Nhan Hi cũng đạt tiêu chuẩn nho nhỏ của bọn họ nên cho dù Nhan Hi nằm trên sô pha, ăn khoai tây chiên xem TV chơi điện thoại thì cũng không ai trông coi.

Trong nhóm không có giáo viên chủ nhiệm, mọi người trò chuyện với khí thế ngút trời, thỉnh thoảng gửi khẩu lệnh bao lì xì, mức tiền mà mỗi người được chia khá nhỏ, cùng một khẩu lệnh lướt sơ sơ được vài trang.

Có người kêu khổ mấy ngày liền ở trong group chat: 【 Sáng sớm tui đã bị ba mẹ túm dậy từ trên giường, ngồi mấy giờ xe về quê, nơi này núi cao lắm, gió thật lớn, tui lạnh quá đi à. 】

Cậu ấy gửi một bức ảnh flash chụp mình mặc một chiếc áo khoác đệm bông dày đứng trong gió, được duyệt sau khi đọc.

Một người khác tiếp lời: 【 Mấy cưng không tệ, ngày đầu năm mới, ba mẹ tớ cho tớ một cái bao lì xì, đồng thời đưa tớ mấy bộ đề luyện tập bảo tớ canh thời gian làm cho xong……】

Phía dưới có người bình luận, sao chép spam: 【 Quá thảm luôn. 】

Cũng có người đang chế giễu: 【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】

Khi nói về chủ đề này, Nhan Hi thuận tay chụp ảnh khoai tây chiên gửi đến trong nhóm, “Ba mẹ tớ đang trải qua thế giới hai người, một mình tớ nằm chơi ở nhà, ngồi ăn, làm gì cũng chưa có ai quản lý.”

Mọi người khâm phục: 【 Quả nhiên, ba mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn! 】

Đi thăm họ hàng, bạn bè trong dịp năm mới, qua lại với người lớn quen thuộc cũng tốt, có đôi khi theo ba mẹ đi gặp những chú dì kia, thậm chí xưng hô với người ta cô cũng không khớp.

Đối với cô mà nói, trạng thái tự do tự tại thật sự khiến tinh thần con người vui sướng

Một tin nhắn mới hiện lên ở đầu màn hình, Thư Vũ gửi tin nhắn đến: 【 Giữa trưa muốn ra ngoài ăn bữa cơm hay không? 】

Nhan Tiểu Hi: 【 Với ai á? 】

Trong tiềm thức cô cho rằng là một nhóm nhỏ tụ tập, Thư Vũ lại nói trước mắt chỉ có một mình cậu.

Mẹ Thư Vũ rất bận rộn trong công việc, thậm chí còn tăng ca trong dịp Tết, Thư Vũ không qua lại với họ hàng bên nội, hiện tại cũng ở nhà một mình.

Thư Vũ giải thích: 【 Nhìn thấy cậu nói trong group ở nhà một mình nên tớ muốn rủ cậu ra ngoài ăn cơm trưa chung. 】

Nhưng Nhan Hi cũng không muốn ra ngoài chỉ đơn giản để ăn trưa, trừ phi là ba bốn người tụ tập, tốt nhất là có hội chị em, trò chuyện cũng vui vẻ.

Cô ăn cơm với Thư Vũ hả?

Thư Vũ kia có tính tình chậm rì, mười câu ghép lại đều có ý nghĩa như nhau, cũng không thích hợp để tán gẫu mà chỉ thích hợp lắng nghe.

Nhưng cô không quen với cách lắng nghe đơn thuần của đối phương, cô càng thích khi cô nói về một chủ đề nào đó, bên kia có thể nảy sinh đồng cảm.

Đang nghĩ ngợi, màn hình bắn ra một khung thoại mới, là Thẩm Tiếu Ngôn gửi voice chat đến, “Hi Hi, giữa trưa ra ngoài ăn cơm, tớ biết một nhà hàng có hương vị không tệ.”

Nếu có hội chị em rủ rê thì khác!

Lúc cô và Thẩm Tiếu Ngôn ở bên nhau, không những có thể trò chuyện, ăn uống mà còn có thể đi dạo phố mua sắm, hoặc là thử những trò chơi khác, hoàn toàn không nhàm chán.

Nhan Hi đồng ý, sắp xếp xong thời gian thì trở về phòng sửa sang lại quần áo và tóc tai.

Sau đó cô mới thấy Thẩm Tiếu Ngôn tạm thời mở một nhóm thảo luận, bên trong còn có Thư Vũ.

Ba người liên hoan, cũng được!

Bọn họ hẹn gặp nhau trong một nhà hàng Tây trang nhã, tuy rằng là nhà hàng Tây nhưng mức chi phí của nhà hàng này ở trong phạm vi chấp nhận.

Lúc Nhan Hi đi vào, Thư Vũ sớm đã ngồi chờ ở chỗ đó, hai người chào hỏi nhau, Thư Vũ cầm chiếc túi xách bên cạnh đưa cho cô, “Quà năm mới.”

“Hả? Ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có quà năm mới hả?”

Thư Vũ chuẩn bị hai phần, lần lượt đưa cho cô và Thẩm Tiếu Ngôn. Dựa vào chiếc lắc tay lần trước có giá trị không nhỏ kia, Nhan Hi lặng lẽ mở ra, quả nhiên, lại là một món trang sức quý giá khác.

Đây có lẽ là niềm hạnh phúc của cậu ấm, thích tặng quà nhưng cũng chuyên chọn những thứ đắt tiền.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Thẩm Tiếu Ngôn có việc đi trước, Nhan Hi ngăn Thư Vũ và trả quà lại, “Thứ này quá quý giá, cậu nhận lại đi.”

Tầm mắt rơi vào túi quà đẹp đẽ, Thư Vũ không chịu nhận, ánh mắt hơi u ám, “Chỉ là một món quà mà thôi.”

Nhan Hi mím môi, lui ra sau một bước.

Nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên cổ tay Nhan Hi, Thư Vũ bất đắc dĩ buông thõng tay, bầu không khí giữa hai người gần như đông cứng.

Cậu đã nghe về lai lịch của chiếc đồng hồ từ chỗ Thẩm Tiếu Ngôn, cũng biết Nhan Hi rất yêu quý.

“Tiểu Hi, tớ có thể hỏi cậu một vấn đề không?”

“Cậu nói đi.”

“Nếu đây là quà Giang Trì Chu tặng cho cậu, cậu sẽ từ chối sao?”

“Đương nhiên……” Nói được nửa câu bị cưỡng ép nuốt trở về, “Kẻ thù” tặng quà cô nhận, bạn bè đưa quà cô không nhận, chuyện này không phải rất kỳ quái sao?

“Sẽ không, đúng không?” Thư Vũ hiển nhiên đã nhìn thấu tâm tư cô, lần đầu tiên muốn đánh vỡ khuôn mẫu mối quan hệ cố định giữa hai người.

“Cậu đừng hiểu lầm, tớ thực sự coi cậu là bạn, chẳng qua chúng ta đều còn nhỏ, ngày thường chơi chung với nhau là được rồi, quà thì thật sự không cần.” Nhan Hi cũng ý thức được hành vi tiêu chuẩn kép của mình nhưng ý nghĩ của cô không thay đổi.

Theo nhận thức của cô, món quà này không thích hợp với quan hệ giữa cô và Thư Vũ, ít nhất hiện tại cô không gánh vác nổi.

Cuối cùng, Thư Vũ cũng không dò hỏi tới cùng, chỉ thờ ơ trả lời: “Tớ biết rồi.”

“Sh……” Loại chuyện này, cô cũng không có cách nào để giải thích, nhiều lời sai nhiều.

*

Bận rộn bôn ba với bà con bạn bè trong nhà, Nhan Hi lăn lộn được không ít tiền mừng tuổi, Giang Trì Chu đưa cho cô cái kia không nhiều không ít, trong đó có năm tờ màu đỏ.

Mấy ngày nay không gặp mặt, tin nhắn cũng rất ít.

Trước kia không cảm thấy ra sao, gần đây ngược lại thường xuyên nhớ tới người kia, có lẽ là bởi vì trước khi đi anh nhét bao lì xì vào trong tay, cũng hoặc là bởi vì…… Cô quá nhàn?

Cái giấc mơ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh không xuất hiện nữa, lúc ấy cảm giác chột dạ cũng theo đó mà biến mất.

Đều nói cô là một người không tim không phổi, cô chỉ bằng lòng nhớ kỹ chuyện khiến bản thân vui vẻ.

Ngày mồng bảy Tết, Nhan Hi ra ngoài ném rác không hẹn mà gặp Giang Trì Chu về nhà.

Mấy ngày không gặp, Nhan Hi liếc mắt một cái đã nhìn ra sự thay đổi của anh.

Giang Trì Chu cắt tóc ngắn gọn gàng thoải mái, chiếc áo khoác dài màu xanh đậm tôn lên dáng người cao gầy của anh, các đường nét sáng sủa trên khuôn mặt trông phong thái chín chắn hơn trước một chút.

Trong phút chốc, anh sắp đến tuổi trưởng thành.

Nhưng mà giờ phút này, không chỉ có Nhan Hi đang quan sát mà Giang Trì Chu đối diện cũng nhìn cô chăm chú.

Cô gái thích chưng diện không thích mặc đồ cotton, bởi vì trong mắt cô, đồ cotton trông rất dễ mập mạp cho nên Nhan Hi sẽ bài xích.

Triệu Thu Tĩnh nghĩ cách phối cho con gái những bộ đồ đẹp và ấm áp, khi còn nhỏ vừa là mặc, lớn hơn chút nữa, Nhan Hi sẽ bắt đầu tự chọn đồ cho mình.

Trình độ thưởng thức của cô không tồi, cũng rất am hiểu trong cách ăn mặc, giống như những bộ phổ biến nhất bây giờ.

Chiếc áo len cao cổ cảm nhận mềm mại che kín cổ khiến người ta cảm thấy ấm áp; phần váy ngắn bên dưới được kết hợp với quần legging vô hình tôn nước da trắng ngần và một đôi bốt sáng màu vừa ấm lại vừa đẹp.

Bị tầm mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm đến độ tâm tình nóng nảy bất an, lúc Nhan Hi chuẩn bị đánh vỡ bầu không khí yên lặng thì Giang Trì Chu ở đối diện cuối cùng cũng mở miệng: “Sao em mập lên rồi?”

Nhan Hi: “???”

Đồ chó!

Có thể nói chuyện hay không!

Bầu không khí xấu hổ biến mất, Nhan Hi tiến lên oán hận anh ra mặt, “Em mập lên thì làm sao vậy, ăn hết lúa nhà anh à?”

Cô đã thông thạo ngôn ngữ phổ biến trên mạng, đáng tiếc, một câu hỏi đơn giản của Giang Trì Chu lại đánh cô về nguyên hình.

“Chưa từng ăn?”

“Em……” Nhan Hi nuốt xuống nước miếng, mạnh mẽ nghẹn ra một câu: “Đó là dì Tống mời em ăn.”

Đây là sự quật cường cuối cùng của cô!

“Ồ……” Nụ cười khẽ nở trên môi, biểu cảm của Giang Trì Chu phóng đại trong mắt Nhan Hi, cô cảm thấy đây là đang trào phúng cô!

Mạch não của cô gái thanh lọc kỳ lạ cố sức xắn ống tay áo, “Đánh một trận!”

Giữa họ dễ dàng lấy lại cảm giác từng ở chung, chẳng qua, chỉ có bản thân là rõ ràng nhất về sự thay đổi của mình, bất luận là thời gian hay là tình cảm.

Một tuần trước khi vào học, Nhan Hi nhận được tin nhắn rủ đi dạo phố của Thẩm Tiếu Ngôn: 【 Người chị em có ở đó không? Có rảnh ra ngoài hẹn hò với em không? 】 “Hẹn hò” trong miệng cô ấy tất nhiên là chỉ đi dạo phố mua sắm, là hình thức giao lưu giữa con gái.

Sắp vào học, một khoảng thời gian rất dài không thể tiêu sái, Nhan Hi muốn bắt lấy cái đuôi của nghỉ đông vui chơi thoải mái.

Hẹn xong thời gian, Thẩm Tiếu Ngôn còn đặc biệt nhắc nhở: 【Mặc đẹp một chút, gần đây tớ mới mua một chiếc điện thoại di động có độ pixel siêu tốt, chụp ảnh cho cậu. 】

Thẩm Tiếu Ngôn thích cập nhật vòng bạn bè, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm hoặc là mua quần áo gì đẹp, cô ấy đều có thói quen chụp lại và đăng lên dòng thời gian.

Một số cô gái sinh ra đã thích các kiểu khác nhau dưới ống kính, Nhan Hi chính là một trong số đó cho nên cô dành rất nhiều thời gian cho việc lựa chọn quần áo, thậm chí tóc được tết ra hình hoa, đeo những chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai tinh xảo và chói lóa.

“Không xong, bị muộn rồi.” Không xem không biết, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng. Cô đã mắc chứng giờ dây thun, sau khi mặc xong quần áo, chỉ còn hai mươi phút nữa là đến thời gian đã hẹn, người còn chưa đi ra ngoài……

Nhan Hi thuận tay cất điện thoại vào trong túi, nhanh chóng mang giày rồi đi ra ngoài.

Giang Trì Chu dựa vào hành lang để hóng gió, nghe thấy tiếng động từ cánh cửa đằng kia thì theo bản năng nhìn qua, tầm mắt bị chiếc kẹp tóc hình trái tim thu hút.

Không phải vì chiếc kẹp tóc đặc biệt như thế nào, mà bởi vì anh thấy hôm nay Nhan Hi tết tóc, vừa nhìn đã biết là cố ý trang điểm.

“Muốn ra ngoài?”

“Đúng vậy.”

“Đi làm cái gì?”

“Hẹn hò.”

Giang Trì Chu thuận miệng hỏi, cô cũng thuận miệng đáp.

Lại không ngờ, Giang Trì Chu vừa rồi còn không tập trung lười biếng đột nhiên đứng thẳng người, rời khỏi lỗ thông gió tiến đến gần cô.

“Hẹn hò?” Anh hoài nghi là bản thân nghe nhầm rồi.

Nhan Hi vốn đang vội vàng không nghe ra giọng điệu không tốt của anh, thời gian điện thoại nhắc nhở cô đến gần giờ đã hẹn một bước.

“Trời ơi, em bị muộn rồi, em đi trước.” Nhan Hi không có thời gian để giải thích với anh, cô vuốt chiếc kẹp tóc trên đỉnh đầu rồi xoay người đi vào thang máy.

Đi ra khỏi khu dân cư, Nhan Hi chuẩn bị bắt xe, lại đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay con đường gần đó đông nghịt. Nếu ngồi xe, thật đúng là không xác định được khi nào có thể tới, vì vậy đơn giản trực tiếp đi bộ thôi.

Khoảng cách một km cũng không xa, sau khi vượt qua hai cột đèn giao thông, Nhan Hi đứng tại chỗ chờ đợi cây đèn giao thông thứ ba ở ngã tư.

Cô gái nói muốn đi “Hẹn hò” không tim không phổi, sắc mặt Giang Trì Chu lặng lẽ theo sau đã đen như đáy nồi. Anh đi theo phía sau Nhan Hi duy trì một khoảng cách nhất định, chỉ muốn nhìn một chút xem đến cùng cô muốn hẹn hò với ai!

Giang Trì Chu vừa đi theo vừa quan sát bốn phía, dựa vào thị lực cực tốt thì bắt gặp một bóng người hơi quen thuộc giữa những người qua đường ở phía đối diện.

Nhan Hi đi về phía trước, đối diện người kia cũng đang đi về phía trước, hơn nữa người nọ tựa như cũng nhận ra Nhan Hi, thỉnh thoảng lại nhìn qua.

Nghi hoặc trong lòng dần dần bị vạch trần, sắc mặt Giang Trì Chu trở nên chán nản, đối tượng hẹn hò của Nhan Hi là…Thư Vũ?

*

Ở bên đường, Nhan Hi cúi đầu ấn điện thoại chat với Thẩm Tiếu Ngôn, ngẫu nhiên ngẩng đầu xem đồng hồ đếm ngược đến đèn xanh trước mặt.

Vận khí không tốt, lúc đi đến thì vừa chuyển sang đỏ, cô ước chừng đợi một phút, cuối cùng cũng có thể vượt qua.

“Nhan Hi!” Một giọng nói đứt quãng xẹt qua tai cô, chân phải của Nhan Hi mới vừa đưa ra như bị đông cứng ở giữa không trung, cổ áo cô bị người phía sau nhấc lên, bước chân theo đó chuyển động.

“Hey!” Nhan Hi phản xạ định quay đầu, Giang Trì Chu nhân cơ hội xoay người đối mặt với anh, bàn tay to khống chế cái ót của Nhan Hi nhấn một cái về trước người mình, gương mặt mềm mại kề sát khuôn ngực cực nóng.

Bình luận

Truyện đang đọc