Lông mi của người đàn ông này không ngừng run rẩy, căn bản chỉ đang giả vờ ngủ.
Huh? Thượng xong liền giả bộ ngủ, có biết xấu hổ không?
Vốn dĩ tỉnh dậy sau một giấc ngủ phát hiện mình bị ăn sạch sẽ, Mạc Chi Dương trong lòng buồn bực, cái tên này vậy mà lại còn giả bộ ngủ, tức chết rồi!
Đầu óc vừa động, cúi đầu xuống bắt đầu nức nở khóc.
Vốn dĩ, Bạc Tư Ngự còn muốn giả chết, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của cậu, cả người hắn đều luống cuống: "Em, em làm sao vậy?"
"Huhuhu, tôi không còn trong sạch!” Nước mắt từ đôi mắt to kia của Mạc Chi Dương rơi xuống giống như hết tiền, khóc đến thảm thiết: "Huhuhu, sao lại xảy ra chuyện này.”
Bạc Tư Ngự lúc này mới lúng túng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao cũng không thể nói cho cậu biết mình đã nhớ ra hết, nên chỉ có thể trầm giọng nghiêm túc nói: "Anh sẽ chịu trách nhiệm!"
"Huhuhu, thì ra ban đầu anh không nghĩ muốn chịu trách nhiệm đúng không? Tại sao tôi tại gặp phải cái tên tra A này chứ, huhuhu" Mạc Chi Dương hoàn toàn nhập diễn, bụm mặt khóc, thanh âm này tinh tế giống như mèo con, ngược lại khiến người càng thêm đau lòng.
Bạc Tư Ngự đều đã nghĩ xong, có thể sẽ bị đánh bị mắng, nhưng không ngờ cậu lại khóc, khóc đến mức tim hắn khó chịu giống như bị ném vào chảo dầu: "Đừng khóc, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
Cảnh tượng hiện tại rất giống truyện ngược cẩu huyết, vẫn là cái loại này, văn cẩu huyết tình một đêm, nhưng chẳng qua một người lại đang diễn trò, một người thì liều mạng muốn chịu trách nhiệm.
"Anh là ai chứ, ai muốn anh chịu trách nhiệm, hừ, hừ.” Mạc Chi Dương hai mắt chà xát đến đỏ bừng, trên gò má nhỏ nhắn toàn là nước mắt, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
Bị cậu nghi ngờ, Bạc Tư Ngự gần như buột miệng thốt lên tên của mình: “Anh là Bạc Tư Ngự.” Lời vừa ra khỏi miệng mới kinh ngạc phát hiện không ổn.
Bị lộ rồi!
Mạc Chi Dương nhướng mày, tiếng khóc dần dần ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, khóc nấc lên một tiếng: "Bạc Tư Ngự là ai?"
Tên này có chút quen thuộc, nhưng đột nhiên lại nhớ không ra thân phận của hắn, chỉ cảm thấy dung mạo và khí chất của người này không giống sinh viên năm nhất chút nào.
Chủ yếu là ngoại hình, thật sự có chút cường tráng, kết hợp với vị diện trước, NPC này thân phận cũng không thấp, cho nên mới giả khóc để lộ ra thân phận của hắn.
Dương Dương vậy mà không biết thân phận của hắn?
Xem ra mình đã mất công đeo khẩu trang nhiều ngày như vậy, Bạc Tư Ngự thấy cậu ngừng khóc, cẩn thận thử: "Dương Dương, đừng lo lắng, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Nếu anh dám không chịu trách nhiệm, ngay cả anh cũng sẽ bị dìm chết trong bồn cầu, sau đó đem anh chôn cùng tên Chủ Thần biến thái kia, cho các người bầu bạn với nhau.
"Vậy...." Khóc đến có chút thật, Mạc Chi Dương nắm lấy tay hắn, nhân cơ hội nói yêu cầu: "Vậy em muốn ăn gà rán!"
“Ăn gà?” Lão sắc phê tự động lọc ra một số thứ.
Khi Mạc Chi Dương cảm thấy mình có thể ăn được gà rán thơm phức, đột nhiên bị người dùng sức đẩy ngã lên giường: "Anh làm gì vậy?"
Bạc Tư Ngự mỉm cười, từ từ nâng điều hòa ở hai bên hông lên: "Dương Dương không phải muốn ăn gà sao?"
"Em muốn ăn gà rán, không phải gà* ưm ~~"
(*) Gà là kê, mà kê cũng là con chym, DD nói ăn gà rán, BTN lại bỏ 'rán' đi, thì chỉ còn chym, còn chym là cái gì thì tự hiểu nha?
Những lời đang nói còn dang dở đều bị niêm phong lại, chiếc chăn bông được kéo lên, mọi thứ trở nên sống động, dù sao Bạc Tư Ngự cũng đã nghẹn mười tám năm.
Sự việc này truyền ra, nghe nói máy móc ở ban mười một kia, phế vật vẫn luôn không phân hoá ngày hôm qua đã phân hoá, vậy mà lại là hương vị kẹo sữa dâu tây.
Trước đó Mạc Chi Dương cũng được coi là người nổi tiếng, ít nhất cậu đã đánh qua nhiều Alpha, đột nhiên lại phân hoá thành Omega, còn là hương vị kẹo sữa dâu tây, gây nên cảm giác kinh người.
Nguyên nhân chủ yếu là lớn lên ngọt ngào dễ thương, tin tức tố lại có hương vị này, đương nhiên có không ít Alpha đều nóng lòng muốn thử theo đuổi, rốt cuộc Omega loại này rất hiếm thấy.
Khi Mạc Chi Dương đỡ eo xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đã là thứ sáu, đến căn tin dùng bữa vào giữa trưa.
Bưng mâm đồ ăn xếp hàng, Mạc Chi Dương bắt đầu suy nghĩ: Hai ngày nay mình không đến lớp, không biết có thể giải thích với giáo viên là bởi vì phân hóa không.
Dựa theo thành tích của bản thân, đến kỳ thi lúc đó chắc chắn sẽ không đạt tiêu chuẩn, nếu bị trừ điểm như bình thường thì có lẽ sẽ phải thi bù và học lại.
“Ký chủ, cậu làm ơn mở mắt chó ra nhìn xung quanh được không?” Hệ thống chịu không nổi, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào mình, kết quả người này còn đang lo thi không đạt tiêu chuẩn?
Khi bị hệ thống nhắc nhở, Mạc Chi Dương mới kinh ngạc phát hiện ánh mắt của những người xung quanh rất kỳ lạ, tại sao một đám muốn ăn tươi nuốt sống mình?
“Này, cậu đang nhìn gì vậy?” Mạc Chi Dương nhéo thanh niên đang xếp hàng trước mặt mình, người này cũng thường xuyên quay đầu nhìn lén mình, túm lấy cổ áo gã: “Có tin tôi đánh cậu không!"
"Đáng yêu quá!" "Siêu đáng yêu!"
Các khu đều có nhà ăn, nhưng bây giờ Mạc Chi Dương mới phát hiện ra có rất nhiều Alpha trong các căng tin thuộc về khu B, này tm sao lại gì thế này?
Nhìn xung quanh, phát hiện nhiều người xung quanh đang xì xào bàn tán, nhìn mình chằm chằm giống như nhìn con khỉ, thở phì phò ném mâm đồ ăn xuống, bỏ ăn!
Suốt đường đi về ký túc xá, không ít người nhìn cậu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bạc Tư Ngự đang siêng năng giặt khăn trải giường, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy cậu: "Dương Dương, không phải đi ăn cơm sao?"
"Không ăn nữa, tức no rồi.” Mạc Chi Dương tức giận trở về, đóng cửa lại, nhìn thấy hắn miệng liền sụp xuống, đi tới treo cả người mình lên trên người hắn.
Khẽ đưa tay ôm cổ hắn, hai chân vòng qua ôm lấy eo, gối đầu lên vai hắn, giọng nói cũng rầu rĩ: "Bọn họ đều đang cười nhạo em, phân hoá thành Omega giống như rất mất mặt."
“Tại sao?” Bạc Tư Ngự ngạc nhiên đáp một tiếng, giống như dỗ dành đứa nhỏ, hai tay bởi vì đều là bọt biển nên giơ lên cao, chỉ dùng má cọ đỉnh đầu cậu: “Dương Dương làm sao lại mất mặt chứ, Dương Dương chính là một mặt trời nhỏ nha."
Dù sao cậu cũng là một giáo bá, kết quả vậy mà lại phân hoá thành Omega, về sau cậu còn làm giáo bá thế nào nữa? Thiết lập duy trì không được, thật thất bại.
Vào thứ sáu, có một trận đấu hữu nghị với trường bên cạnh, với tư cách là đội trưởng đội bóng rổ của trường, Tiêu Nghị tất nhiên phải ra trận, kết thúc hiệp một với một cú ba trỏ đẹp mắt.
Quay đầu lại nhìn A Dung đang cầm nước đợi mình dưới bóng cây, lòng tràn đầy vui mừng bước tới, lại bị bạn tốt Dương Tử Bình ngăn lại.
"Tiêu Nghị, cậu có biết không, cái tên phế vật chưa phân hoá vẫn luôn thích cậu lúc trước, hai ngày trước đã phân hoá thành Omega, lại còn có mùi kẹo sữa dâu tây!"
Bốn chữ kẹo sữa dâu tây cuối cùng kia, thật sự làm cho Tiêu Nghị dừng lại bước chân: "Cậu nói cái gì?"
"Tớ đã tự mình đi ngửi thử, khi cậu ấy bước vào nhà ăn, mùi hương kia thật sự rất thơm, hơn nữa còn nồng đậm hơn các loại tin tức tố của các Omega khác." Dương Tử Bình nói, vén áo đồng phục lên lau mồ hôi trên trán.
Hành động này làm lộ cơ bụng ra, thu hút không ít ánh mắt của Beta và Omega bên ngoài.
“Dù sao thì tớ cũng là nhân vật phong vân trong trường, nhất định sẽ theo đuổi được Omega kẹo sữa kia.” Nói xong, Dương Tử Bình liếc nhìn bạn tốt của mình một cách khiêu khích.
Tiêu Nghị có chút kỳ quái, làm sao cậu ta lại có mùi kẹo sữa dâu tây?
Nhớ đến đứa bé cho mình kẹo sữa trong trí nhớ kia, lại nhìn A Dung ở dưới bóng cây, A Dung có mùi hương của hoa sơn chi.
Tính cách cũng tương tự đứa bé kia, Mạc Chi Dương kia lại bá đạo như vậy, còn thích bắt nạt người khác, sao có thể là cậu được.
Sau khi suy nghĩ, Tiêu Nghị đẩy người bên cạnh ra: "Muốn đi đâu thì đi, miễn cho cậu ta lại dây dưa với tớ." Nói xong lại đi về phía gốc cây bên kia.
“Đi!” Dương Tử Bình lòng tràn đầy vui mừng, thực hiện một cú nhảy ném bóng vào rổ trước mặt mọi người, khiến bên ngoài vang lên một trận thét chói tai.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, mới nhận ra bên cạnh đã trống rỗng.
Khi Mạc Chi Dương xuống giường mới nhìn thấy bữa sáng cho hai người trên bàn, bên trên còn có tờ giấy: Tối nay anh sẽ quay lại và mang gà rán về cho em.
Cái tên Bạc Tư Ngự này luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không quan tâm lắm, rửa mặt ăn sáng xong liền đến thư viện.
Thư viện là dùng chung, tại ngã ba ba khu, Mạc Chi Dương nghênh ngang tiến vào thư viện, lúc đi vào bên trong, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở cửa.
Tuy rằng có chút không thích ứng, nhưng giờ cũng chỉ coi như không biết gì, lập tức đi thẳng đến một góc khu danh tác văn học.
Tiện tay lấy quyển sách, vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp đọc xong trang đầu tiên, một cái bóng đen đã bao phủ trước mặt, Mạc Chi Dương ngẩng đầu lên mới phát hiện là người quen, Dương Tử Bình bạn tốt của Tiêu Nghị.
“Chào, bạn học Mạc.” Dương Tử Bình khá quen thuộc ngồi ở phía đối cậu, nở nụ cười lộ ra tám cái răng.
Ngoại hình của anh ta cũng rất dương quang soái khí* nhưng so với Bạc Tư Ngự vẫn kém hơn một bậc.
(*) Dương quang soái khí: tỏa nắng và đẹp trai. Chỉ đăng tại Wattpad và WordPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99! Những nơi khác TYT, truyenfull, truyenwiki1, zingtruyen,.... đều là ăn cắp!
“Chúng ta rất quen thuộc sao?” Mạc Chi Dương đến lễ phép nở nụ cười cũng không có, sau khi hỏi xong liền cúi đầu đọc sách, tên nhóc này đừng có mà tới phá hoại cậu ngược bạch liên.
Dương Tử Bình đối với loại thái độ này cũng nằm trong dự kiến, dù sao kẹo sữa nhỏ này trước đây cũng thích Tiêu Nghị, nhưng anh ta so với Tiêu Nghị cũng không kém, muốn chiếm được tâm tư của viên kẹo sữa nhỏ này cũng không khó.
“Đều là bạn học, không cần phải cự tuyệt người nghìn dặm như thế này chứ?” Dương Tử Bình cười cười, không có nửa phần xấu hổ, nếu muốn theo đuổi đối tượng mà da mặt lại mỏng thì làm sao có thể đuổi người tới tay được.
Người này có bệnh à?
Hai người bên này đang nói chuyện, bên kia dường như đã xảy ra chuyện, một vòng người vây quanh, còn có tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, sau đó liền nghe thấy một giọng nói đanh thép: "Cậu phá hỏng rồi tính bồi thường thế nào đây? Cậu đền nổi hả?"
Đến đến, vở kịch kinh điển đã được bắt đầu.
Sở dĩ Mạc Chi Dương đến thư viện là bởi vì ở đây sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, gọi chung là: Vai phụ ác độc bắt nạt bạch liên hoa, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân.
Cũng mặc kệ Dương Tử Bình, ôm sách đi đến nơi có náo nhiệt, chen vào trong đám người, liền nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Bạch Dung, đôi mắt đào hoa ẩm ướt xen lẫn hoảng sợ nhìn một Omega đang tức giận khác.
Dùng thanh âm run rẩy giải thích: "Xin, xin lỗi, tôi không cố ý."
"Bộ quần áo này bao nhiêu tiền cậu biết không?” Omega đang trách cứ tên là Triệu Sơ, dung mạo tương đối diễm lệ, gia thế giàu có, hiển nhiên là tiêu chuẩn của một vai phụ xấu xa.
Bạch Dung co rụt bả vai lại, giống như một con nai con bị chấn kinh: "Tôi, tôi sẽ rửa sạch!"
Rõ ràng là cậu ta làm sai, tại sao thoạt nhìn ngược lại là Triệu Sơ trở thành người vô lý bám riết không tha, lúc này có một hai tên Alpha thật sự bị gợi lên lòng thương tiếc, đi ra khuyên bảo: "Cậu ấy cũng không phải cố ý, thôi bỏ qua đi."
"Không phải cậu thật sự cho rằng của người phúc ta chứ?” Triệu Sơ liếc mắt nhìn người vừa nói, khẽ cười nói: “Không phải quần áo của cậu bẩn, còn có mặt mũi tới hoà giải?”