TUYỆT THẾ THẦN Y: PHÚC HẮC ĐẠI TIỂU THƯ

Kha Tàng Cúc không có bất kỳ sự chột dạ hay lo sợ nào, xuất hiện ở trước đại điện với đệ tử của mình. Chỉ nhìn qua thôi cũng khiến cho các Trưởng lão kia tức điên rồi, nếu không phải là bận tâm đến Tần Nhạc, bọn họ chắc đã sớm nhào tới ăn tươi nuốt sống Kha Tàng Cúc.

"Kha trưởng lão, hôm nay tìm ngươi có chuyện muốn nói, ngươi cho đệ tử lui ra đi."

Tần Nhạc hắng giọng một cái, thầm nghĩ trong lòng cái tên Kha Tàng Cúc sao càng ngày càng không có chừng mực, tông chủ và các trưởng lão trò chuyện với nhau, làm gì có chuyện mang đệ tử vào? Ai ngờ Kha Tàng Cúc vẻ mặt không đồng ý nói: "Bọn họ không có gì là không thể nghe, tông chủ tìm ta thì ta cũng tới rồi, mang hay không mang theo đệ tử, tông chủ không nên quản!"

Lời này vừa nói ra không chỉ khiến sắc mặt của các trưởng lão đen lại mà ngay cả trong lòng Tần Nhạc cũng tràn đầy tức giận. Kha Tàng Cúc vậy mà dám phản bác lời nói của Tần Nhạc ngay trước mặt, hơn nữa giọng nói lại cuồng ngạo, không xem Tần Nhạc ra gì. Sắc mặt Tần Nhạc càng ngày càng khó coi, nếu không phải lo lắng chuyện Kha Tàng Cúc đã bắt được thóp mình, chắc chắn Tần Nhạc đã nổi giận. Tần Nhạc cuối cùng vẫn nhịn một chút, cưỡng chế nội tâm bất mãn: "Kha Trưởng lão, ngươi có biết vì sao hôm nay lại tìm ngươi tới đây không?" Tần Nhạc giả vờ bình tĩnh nói: "Biết."

Hoa Dao nhún vai, dẫn Quân Vô Tà và Kiều Sở ngồi vào vị trí bên cạnh, hoàn toàn không chú ý những con mắt sắp phun ra lửa của các trưởng lão trong đại điện.

"Nếu đã biết thì hôm nay có phải ngươi nên cho các trưởng lão khác một lời khai báo hợp lý?" Tần Nhạc nói.

Hỗn loạn xuất hiện trong khoảng thời gian này ở Khuynh Vân Tông chưa từng có trước đó, không chỉ có các trưởng lão mà các đệ tử nội môn cũng đang rất bàng hoàng, Tần Nhạc thực sự không ngờ là sự tình đã phát triển tới mức này, sớm biết như vậy, ông ta sẽ không đáp ứng những yêu cầu của Kha Tàng Cúc. Nhưng mà bây giờ nói gì cũng muộn rồi.

"Khai báo? Khai báo cái gì?"

Hoa Dao hơi nhíu mày, thái độ vô cùng ngạo mạn. Khóe miệng Tần Nhạc giật giật, các trưởng lão khác căm phẫn đầy mặt. Thái Trác cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: "Kha Tàng Cúc, làm việc gì cũng phải chừa lại một con đường! Chuyện ngươi hành hạ các đệ tử đến chết, hôm nay ngươi phải cho chúng ta một lời khai báo!”

Hoa Dao trông thấy Thái Trác khí thế hung hăng như thế, bĩu môi, giơ tay về phía Quân Vô Tà ngồi ngay bên mình, nói với mọi người: "Loại chuyện như vậy cần ta mở miệng sao? Muốn nói cái gì, đệ tử của ta sẽ cho các ngươi biết?”

Dứt lời, hắn liền ngồi dựa vào ghế, dáng điệu như không muốn nhiều lời. Việc này làm các trưởng lão tức điên lên. Bọn họ tới là để cùng Kha Tàng Cúc đòi lại lẽ phải, kết quả hắn không nói lại tùy tiện đẩy một đệ tử ra nói thay, đây là chuyện gì thế này? Hắn có thể cư xử qua loa như thế sao? Để cho một đệ tử nói chuyện với những trưởng lão như họ? Đùa gì thế? Rõ ràng là không xem họ ra gì, một đệ tử của Tàng Vân Phong cũng xứng để bàn bạc cùng bọn họ ư? Quân Vô Tà bị Hoa Dao đẩy ra ngoài, đối mặt với ánh mắt không có ý tốt phóng đến từ bốn phương tám hướng trong đại điện, nàng lại rất bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng thản nhiên:

"Các vị trưởng lão đã muốn nghe khai báo vậy thì ta sẽ khai báo. Kha trưởng lão đây là phụng mệnh hành sự, tất cả những việc này đều được tông chủ cho phép, hơn nữa những việc Kha trưởng lão đã làm cũng không phải vì mình mà là vì muốn báo thù cho đại tiểu thư và Khương trưởng lão."

Tuy nhiên, Tần Nhạc ngồi trên đại điện càng nghe càng kinh hãi, mắt trừng lên, ánh mắt khó tin nhìn tiểu thiếu niên đang chậm rãi nói bên cạnh Kha Tàng Cúc. Rốt cuộc tiểu tử này có biết là đang nói gì hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc