UAAG - ĐỘI ĐIỀU TRA TAI NẠN HÀNG KHÔNG

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Quyển 6: Người truy đuổi ánh sáng

Chương 78: Phục Hiểu.

Chất giọng khàn khẽ cất lên, Phục Thành xoay người lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người ấy.

"Về đâu?"

Trác Hoàn tức thì im bặt. Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của chàng trai này, cúi đầu trao nụ hôn lên rèm mi của anh. Giọng hắn hiếm khi dịu đi, mà có lẽ rất khó thốt ra thành lời nên chỉ đành vừa hôn lên mặt mày của người trong lòng, vừa thấp giọng như nỉ non: "Thôi thì, quay về nhà tôi, hay nhà em cũng được cả."

Phục Thành nghiêng đầu né nụ hôn hắn.

Trác Hoàn dừng động tác lại.

Sau một lúc im lặng, Trác Hoàn mới hỏi: "Em thực sự muốn ở bên ả đàn bà đó?"

Phục Thành ngước mắt: "Không."

Trác Hoàn dần nhoẻn miệng cười: "Thế rốt cuộc em muốn làm sao, hả Phục Thành?"

Chàng trai ấy cúi đầu không biết nên nói gì, mãi sau mới quay người gạt tay nắm cửa xuống. Vào khoảnh khắc anh mở cửa, tiếng Cạch chói tai cất lên. Trác Hoàn vươn tay đóng cửa lại cái sầm. Một tay hắn giữ cửa khư khư, một tay nắm cổ tay Phục Thành, kéo anh lại.

"Khốn kiếp, em đừng như vậy nữa được không!"

Phục Thành: "Đối với bạn giường nào, ngài cũng bám dai như đỉa vậy à!"

Bao câu từ lập tức mắc kẹt ngay cuống họng.

"Không." Trác Hoàn cụp mắt nhìn anh, "Em là người duy nhất."

Cả thế giới lặng đi ngay tức thì. Phục Thành chầm chậm ngẩng đầu nhìn hắn, song lúc nhìn rõ gương mặt của người đàn ông ấy, chút tro tàn vụn vặt đương âm ỉ nhen nhóm lần nữa nơi trái tim lại lặng lẽ bị dập tắt.

Trong đôi mắt Trác Hoàn vẫn đong đầy cái tôi và sự cuồng vọng như xưa. Dường như hắn chỉ thuận miệng thốt ra thôi, hoặc có thể nói rằng, dù hắn có bám riết không tha, thì đằng sau cũng bỏ thêm một danh từ. Bạn-giường.

Nếu xưa kia đã từng có dũng cảm như thiêu thân lao đầu vào lửa đặng hứng lấy ánh sao trời, thì vào giờ khắc này đây, Phục Thành thực lòng thấm mệt rồi.

Anh chẳng còn sức để chủ động hỏi người này, thấu hiểu về người này, kể cả là một tia sức.

Ở trong không gian im ắng và chật hẹp này, cơ thể cả hai gắn bó khăng khít, hô hấp ấm nồng cũng quấn quýt khôn cùng. Hai luồng hơi thở hòa thành một thể, và anh nhớ nửa năm trước, khi họ hãy còn sống trong căn phòng chung cư ấy, cảnh y hệt như bây giờ, cách một tấm ván cửa mỏng tang, anh cũng mất tự chủ mà hôn người đàn ông này.

Cảnh tượng quá tương tự, tầm nhìn dây dưa quyện hòa, môi Trác Hoàn giần giật, hắn bất giác cúi đầu, như đã từng.

Phục Thành hé môi, nghênh đón nụ hôn ấy bằng một thái độ gần như là cam chịu.

Đôi môi vừa chạm nhau là bao nhiêu nồng nàn và hơi thở quá đỗi thân quen quấn lấy nhau một cách ái muội. Đầu lưỡi mút mát, xâm chiếm lẫn nhau. Trác Hoàn ôm mặt Phục Thành, dọc mũi toàn là mùi cỏ roi ngựa chua chát và ngọt lịm. Quá quen thuộc. Cõi lòng xao động và thấp thỏm mãi cuối cùng cũng ổn định lại. Hắn nhắm mắt, dần lấy sức làm sâu nụ hôn này hơn, hôn người con trai trước mắt một cách nghiêm túc.

Song, ngay sau đó, một luồng sức mạnh lớn lao đã đẩy hắn ra.

Trác Hoàn trở tay không kịp, bị đẩy đập người vào tường. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nhác thấy Phục Thành chạy nhanh đến bồn rửa. Tiếp đó, từng tiếng nôn khan đột ngột và chối tai vang lên.

Trong nhà vệ sinh mờ tối và nhập nhoạng, Phục Thành chống hai tay xuống hai bên bồn rửa, tưởng như sắp nôn hết tất cả nội tạng rồi, ấy thế mà vẫn nôn không ngơi. Một phút sau, cuối cùng âm thanh này mới ngừng lại. Phục Thành chẳng còn nôn được thứ gì nữa. Lúc anh nôn khan, Trác Hoàn vẫn đứng ngay đơ bên cạnh, im ỉm chứng kiến.

Cho mãi đến khi Phục Thành lấy khăn giấy lau môi, anh lau như muốn lau sạch hết những thứ ô uế mà đôi môi này từng chạm phải, lau đến khi môi đỏ tấy.

"Phục Thành..."

Phục Thành ngẩng đầu.

"*** mẹ em có bệnh chắc!"

Người đàn ông ấy đứng ở góc tường, ngay cái bóng của ngọn đèn. Vành mắt hắn đỏ ửng lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, rít từng chữ một khỏi kẽ răng: "Mẹ kiếp, ý em là gì?"

Cõi lòng lạnh như hầm băng chẳng còn bất cứ một dao động nào nữa. Phục Thành nhìn người trong gương, ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh, song vẫn im lặng.

"Đệch!"

"Em có bệnh, đúng không?"

Trác Hoàn vươn tay vén sợi tóc lõa xõa trước trán, đi nhanh trong nhà vệ sinh. Hắn đang cực kì bực dọc, tinh thần gần hai tháng chưa được ngon giấc cuối cùng vào thời điểm này, vào thời điểm khi họ mới hôn nhau xong thì Phục Thành nôn khan đã đạt đến cực hạn của sự sụp đổ. Hô hấp hắn càng lúc càng dồn dập, răng cắn chặt. Hắn dừng bước, nhìn về phía chàng trai kia.

Bao nhiêu lời nói gây tổn thương đã dâng đến bờ môi, song lúc hắn sắp thốt ra thành lời...

Trác Hoàn hít sâu một hơi, nhìn Phục Thành rồi đá cửa đi mất.

Cửa đóng sầm lại, bị đạp đến chấn động.

Năm phút sau, Phục Thành quay về chỗ. Tô Thiểu nhìn anh với vẻ kinh ngạc, cười tủm tỉm hỏi: "Sao anh đi lâu thế Phục Thành? Em vào nhà vệ sinh tìm hai người mà chẳng thấy đâu. Phải rồi, anh Trác đâu rồi?"

Phục Thành ngồi xuống: "Anh với anh ấy đi ra ngoài nói chút chuyện, anh ấy có việc nên về trước rồi."

Tô Thiểu sửng sốt: "Thế mấy thứ anh ta mua thì sao?"

Phục Thành mở túi bóng ra nhìn, chỉ là một vài thanh sô-cô-la và sữa chua. "Không sao, chắc là không quan trọng."

Tô Thiểu gật đầu.

Cả hai không hẹn mà không nhắc đến Trác Hoàn nữa. Ăn xong, lúc tính tiền, quả nhiên Trác Hoàn đã thanh toán trước rồi.

Phục Thành: "Người anh hơi khó chịu, có lẽ chiều nay không chuyển nhà với em được."

Tô Thiểu ngạc nhiên: "À, vâng. Anh có sao không, Phục Thành? Cần em đến bệnh viện khám với anh không?"

"Không cần đâu."

"Không cần thật à?"

"Chỉ là một vấn đề cỏn con thôi."

"Được rồi, thế anh chú ý sức khỏe nhé. Hôm nào mình gặp nhau sau."

"Tạm biệt."

Phục Thành đưa Tô Thiểu vào chung cư xong mới gọi xe. Anh xuống khỏi xe bằng vẻ bình thường, đi thang máy, lấy chìa khóa, mở cửa.

Cánh cửa phòng đóng cái Cạch sau người.

Chàng thanh niên gầy gò tựa người vào ván cửa. Anh vươn tay che mặt mình. Dòng nước mắt lạnh buốt thấm ướt bàn tay anh, có giọt rơi tí tách khỏi kẽ tay. Anh dần ngồi thụp xuống.

Đến khi Phục Thành đứng lên lại thì đã là 4 giờ chiều.

Anh đi vào bếp rót cốc nước, sau đó cảm giác buồn nôn quen thuộc cuồn cuộn trào lên từ sâu trong cơ thể. Anh lấy sức mà ói, và lần này còn nghiêm trọng hơn bao lần trong hai tháng vừa qua. Anh ói hết toàn bộ thức ăn vừa mới cho vào miệng trưa nay. Song, như vậy vẫn chưa đủ, đến cuối quá trình, đó đã trở thành phản ứng sinh lý hoạt động một cách máy móc.

Chẳng biết đã qua bao lâu, quá trình này mới chấm dứt, quay về sự tĩnh lặng.

...

Hôm sau là thứ hai, Phục Thành đến phòng thí nghiệm của Comac bèn nghe một nhà thí nghiệm nói: "Hình như hôm nay thầy Trác không đến."

Một người khác hỏi: "Sao vậy?"

Nhà thí nghiệm ấy đáp: "Sáng nay tôi đến văn phòng sếp Ngô nghe được. Vì dự án CR939 mà thầy Trác đã bận đầu tắt mặt tối suốt hai tháng, chưa từng được yên giấc, ngày nào cũng mệt lả. Hôm nay thầy ấy xin nghỉ một ngày. Sếp Ngô thấy thầy ấy nên nghỉ ngơi từ lâu lắm rồi."

"Thầy Trác liều mạng quá. Tôi sớm đã thấy thầy ấy quá là tiều tụy rồi."

Cứ như chưa nghe thấy gì, Phục Thành tiếp tục làm thí nghiệm lái mô phỏng.

Đến ngày hôm sau, Trác Hoàn tới.

Nhà thiết kế chính họ Ngô nhìn thấy hắn bèn cầm lòng không đậu mà thốt: "Cậu có muốn nghỉ thêm hai ngày nữa không? Tôi thấy cậu nghỉ một ngày vẫn chưa đủ, hay là cứ nghỉ thêm đi."

Trác Hoàn hờ hững đáp: "Không cần thiết. Số liệu thí nghiệm ống thông gió hôm qua sao rồi?"

Đúng lúc Phục Thành bước tới, làm bộ như không thấy hắn. Trác Hoàn tiếp tục ráp số liệu thí nghiệm cuối cùng với Ngô Huy.

Trác Hoàn: "Thứ năm tuần sau bay thử nghiệm. Phục Thành, em hãy lái mô phỏng ba lượt trên máy tính trước đã. Nhớ kĩ toàn bộ điểm uốn số liệu và các động tác cần phải thực hiện."

Phục Thành: "Rõ."

Trong quá trình chế tạo máy bay, hiển nhiên nhà thiết kế là những người mệt xác nhất. Mà người chỉ huy tất cả mọi thứ, dẫn dắt tất cả mọi người lại càng không có thời gian nghỉ ngơi.

Lúc Phục Thành rời khỏi nhà máy Comac thì mới là 5 giờ chiều, nhưng anh biết, các nhà thiết kế ấy lại phải tăng ca ít nhất là đến tận khuya.

Sau khi ngồi xe quay về nội thành, Phục Thành bước vào khu chung cư. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, quay người thay giày. Tầm mắt bỗng trông thấy một đôi giày cao gót đỏ chót đặt trên tủ giày, Phục Thành sững người lại. Giây tiếp theo, chẳng cần anh nghĩ thêm thì một cái bóng đã chặn đứng ánh sáng của anh.

Phục Thành ngước đầu lên: "... Chị?"

Người phụ nữ tóc ngắn mặc đồ công sở khoanh tay, mím môi, nhìn Phục Thành chằm chằm.

Phục Thành sửng sốt nhìn chị: "Sao chị lại về?"

Phục Hiểu nhìn đứa em trai trước mặt mình. Chiếc áo phông mùa hè rộng thùng thình gần như làm chị không nhìn ra em chị gầy hay mập, nhưng chị thừa biết em chị đã gầy đi, mà còn là gầy xọp đi nhiều.

Phục Hiểu cắn môi, vừa tức vừa buồn. Chị dằn cơn giận xuống: "Tại sao lại giấu chị?"

Phục Thành ngớ người.

Phục Hiểu: "Chị đang hỏi em đấy! Phục Thành, tại sao lại tái phát, lại còn giấu chị?"

Hiểu được ý của chị, Phục Thành cúi gằm, dùng sự im lặng để đáp lại.

Phục Hiểu nổi cơn tam bành: "Nếu bác sĩ Triệu chẳng tìm chị, kể cho chị biết em lại lấy thuốc từ chỗ anh ấy thì Phục Thành, em còn muốn giấu chị đến bao giờ? Ngẩng đầu lên mà nhìn chị! Phục Thành, chị đang hỏi em đấy!"

Phục Thành vẫn cúi gằm, không dám nhìn chị.

Phục Hiểu: "Từ bé em đã như vậy rồi, chẳng thưa thốt chuyện gì hết! Chị luôn xem em là em ruột, bố mẹ cũng xem em là con ruột. Phục Thành à, em làm gì vậy cơ chứ, tại sao em cứ tự mình chịu đựng hết mọi chuyện thế hả!" Chị tức mà bật khóc thành tiếng, vươn tay lau nước mắt.

Nghe chị khóc, Phục Thành lật đật đi lấy giấy ăn rồi đưa tới.

Phục Hiểu vừa lau nước mắt vừa nói: "Em làm vậy chi? Em đã đồng ý với chị, có chuyện gì không vui nhất định sẽ kể cho chị hay. Em giấu chị làm gì, chị là người thân của em cơ mà."

Phục Thành khàn giọng, lí nhí đáp: "Em xin lỗi..."

Phục Hiểu nhìn anh như vậy, lại buồn lại giận, song đa phần vẫn là xót xa.

"A Thành à." Phục Hiểu vươn tay ôm chầm lấy em trai mình, nước mắt chị cứ rơi lã chã mãi không nguôi.

Phục Thành lặng lẽ ôm lấy chị: "... Em xin lỗi, sẽ không có lần sau."

Mặc dù chị vẫn luôn nghĩ mình rất kiên cường, là một người con gái mạnh mẽ trong mắt người ngoài, không ưa khóc; thế nhưng lần này biết Phục Thành lại tái phát bệnh, Phục Hiểu hết gồng nổi. Khi chị được bác sĩ Triệu gọi cho, chị còn chẳng kịp về nhà mà đặt luôn chuyến bay gần nhất và bay về nước.

Nhìn dáng dấp Phục Thành thu dọn phòng với mình, Phục Hiểu lau khóe mắt ươn ướt, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Thật ra Phục Thành không phải em trai ruột của chị, thậm chí còn chẳng tính là em họ, cả hai chỉ là chị em bà con rất xa mang cùng một họ.

Năm ấy, chị mới 9 tuổi thì tự nhiên có một ngày bố mẹ chị ôm một đứa trẻ mới lên 7 về nhà, nói cho chị hay: "Hiểu Hiểu à, đây là em trai con, em tên là Phục Thành."

Hồi bé, nom Phục Thành rất xinh trai, nhìn là thích mê. Phục Hiểu cũng chẳng bài xích cậu em trai này, ngặt nỗi em cứ thích ở một mình. Ngày nào làm bài tập xong, em cũng đỡ đần việc nhà, chưa bao giờ chịu buông thả. Vừa ngoan vừa hiểu chuyện, thành tích còn tốt nữa, thành ra bố mẹ chị thường hay lấy Phục Thành ra so sánh với chị, muốn chị phải học hành cho đàng hoàng.

Theo lý thì đáng lẽ chị phải giận lẫy mới phải, tại bỗng dưng có một người lạ xuất hiện san sẻ bố mẹ với chị cơ mà. Thế nhưng chị chẳng giận nổi, bởi Phục Thành đối xử với chị quá tốt. Cứ hễ có thứ gì ngon, em đều dành cho chị trước. Có người bắt nạt chị, Phục Thành rõ là còn lùn hơn cả chị, thế mà vẫn che chở trước mặt chị.

Đôi khi chị nghĩ mình không phải chị, mà là em gái của Phục Thành ấy chứ.

Sau này, đến khi lớn hơn chút nữa, Phục Hiểu nghe kể chuyện về Phục Thành từ miệng bố mẹ, chị mới hiểu ra vì sao tới tận bây giờ đứa em trai này vẫn chẳng thích bộc bạch chuyện riêng của mình ra, lần nào gặp chuyện cũng giấu kín trong lòng.

"Hiểu Hiểu à, Tiểu Thành số khổ, bố mẹ em qua đời quá sớm, ông nội, bà nội,... cũng mất sớm. Em chẳng có lấy một người họ hàng thân thiết nào, ngay cả cậu họ, chú họ cũng không chịu nuôi em. Con phải đối xử tốt với em hơn đấy. Em đã phải chịu quá nhiều ấm ức, đừng bắt nạt em suốt nữa."

Về sau, Phục Hiểu nghĩ, sở dĩ Phục Thành cứ gặp chuyện là không chịu kể cho họ biết, có lẽ là bởi không muốn làm phiền đến họ.

Giống như năm năm trước, sau khi bố mẹ gặp chuyện không may, chị là người khóc xé lòng xé gan nhất. Chị khóc đến khi nước mắt cạn khô hết cả, mà gần như chuyện ma chay cho bố mẹ toàn do một mình Phục Thành lo liệu. Lúc đó còn có họ hàng nói xấu sau lưng, bảo Phục Thành quả nhiên không phải là con ruột, bố mẹ mất mà chẳng thấy nó thương tâm cỡ nào.

Đến cả chị cũng nghĩ như vậy.

Cho mãi đến hai năm trước, lúc đội điều tra đột ngột tuyên bố không điều tra vụ tai nạn Rogge 318 nữa, Phục Thành đột nhiên ngã bệnh.

Bệnh chán ăn tâm lý, không nuốt được bất cứ thứ gì, ngay cả uống nước thôi cũng nôn. Em chị không còn chống cự nổi, từ từ gầy còm đi, gầy đến nỗi không tài nào giấu được nữa mới bị Phục Hiểu phát hiện ra. Đến lúc đó chị mới biết được rằng em trai chị đã quá đỗi đau khổ, thế mà chẳng nói một câu, vẫn cứ im lặng chịu đựng một mình mãi. Thậm chí, ba năm sau, chị đã vượt qua rồi, vậy mà Phục Thành hãy còn đứng nguyên chỗ đó, đến nay vẫn chưa vượt qua được.

Bởi vậy, chị lập tức làm thủ tục xuất ngũ hộ Phục Thành, dẫn em chị đi tìm vài bác sĩ, trị mất nửa năm mới chữa khỏi.

Buổi tối, sau khi dọn phòng xong, Phục Hiểu nấu cháo.

Trên bàn cơm, hai chị em cùng nhau ăn cháo.

Chị quan sát kĩ Phục Thành ăn hết hai bát cháo mới yên tâm: "Bây giờ đã đến khoảng giai đoạn nào rồi, có nuốt được cơm không? Chừng bao lâu thì nôn một lần?"

Phục Thành im lặng, đặt bát xuống: "Một, hai ngày lại nôn một lần."

Phục Hiểu trợn mắt: "Đã ra nông nỗi đó rồi à? Mỗi lần em có nhai bảy lần, nuốt theo trí nhớ như lời bác sĩ Triệu nói không?"

"Có ạ."

Cơn giận đã giảm bớt nay lại xộc lên đầu. Nhưng lúc nhìn người em trai tuấn tú và ngoan trước mắt mình, Phục Hiểu cũng chỉ biết nói: "Thôi, dù sao cũng chưa đến thời điểm nghiêm trọng nhất. Chị đã hẹn bác sĩ Triệu rồi, ngày mai sẽ đi khám."

"Vâng..."

Một lát sau, Phục Hiểu mới nhẹ giọng hỏi: "Tại sao lần này lại tái phát bệnh thế. A Thành, em có thể kể cho chị biết không?"

Phục Thành làm thinh mãi, rồi mỉm cười lắc đầu: "Em không muốn nói, có lẽ chỉ là hơi thương tâm thôi."

"Ừ." Phục Hiểu sớm đã đoán được em mình sẽ không chịu nói, chị cũng chẳng o ép.

Đến khuya, sau khi lảm nhảm chuyện nhà với em mình xong, Phục Hiểu quay về phòng đi ngủ.

Song, chị không hề ngủ, mà nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà. Phục Hiểu lấy điện thoại ra, tìm một cái tên trong danh bạ rồi gọi.

"A lô, đội trưởng Nhiếp ạ? Chào chú chào chú, cháu là Phục Hiểu đây, chú còn nhớ ra cháu không? Cháu là chị của Phục Thành, hai năm trước chúng ta từng gặp nhau..."

"Vâng, là thế này. Cháu muốn hỏi xem chú có biết không, kiểu như Rogge 318 lại xảy ra chuyện gì, ví dụ như tra ra điều gì đó nhưng chưa công bố với bên ngoài chẳng hạn."

"Không có ạ? À vâng, cháu cảm ơn chú nhiều."

"Không có gì đâu ạ, chả là A Thành lại tái phát bệnh, cháu bảo em ấy xin nghỉ ngày mai rồi dẫn đi khám."

"A, không sao, không sao đâu chú, chú cứ yên tâm. Cháu về đây rồi, cháu sẽ dẫn em ấy đi khám."

"Ngày mai chú muốn đi một chuyến đến chỗ làm việc hiện tại của em ấy và tiện thể xin nghỉ giúp ấy ạ? Thế thì ngại quá, cháu cảm ơn chú. Cảm ơn chú mấy năm nay vẫn luôn săn sóc, thực sự rất cảm ơn chú ạ..."

***

Hôm sau, đội trưởng Nhiếp đi vào nhà máy Comac bèn đến phòng nghỉ của phi công bay thử nghiệm trước. Ông dặn dò, nghiêm khắc chỉ dạy hai thằng nhóc kia. Sau đó, đội trưởng Nhiếp đi vào phòng thí nghiệm. Lúc ông đến, Trác Hoàn không có mặt ở đó. Tuy ông chỉ cần nói với Ngô Huy hoặc tìm đại một người nào đó là được, nhưng đội trưởng Nhiếp vẫn cố chấp muốn nói cho Trác Hoàn hay.

Mấy phút sau, Trác Hoàn và nhà thiết kế Ngô cùng bước vào phòng thí nghiệm.

Đội trưởng Nhiếp tức thì bước tới: "Cuối cùng hai cậu cũng tới rồi. Cậu Trác này, cấp dưới của cậu, Phục Thành, hôm nay có chút việc phải xin nghỉ, tôi muốn nói với cậu một tiếng thế thôi."

Nhà thiết kế Ngô đẩy gọng kính, ngạc nhiên thốt: "Chúng tôi đã biết việc này từ lâu rồi. Lão Nhiếp à, sáng nay Tiểu Phục có gọi điện xin nghỉ."

Đội trưởng Nhiếp sửng sốt: "Ơ, chính cậu ấy đã báo rồi à? Hầy, tôi còn tưởng là cậu ấy chưa nói chuyện phải xin nghỉ để đi khám bệnh chứ."

Trác Hoàn hơi khựng người, mắt dời khỏi tài liệu thí nghiệm trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc