VAI ÁC SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA

Hơi thở hôi thối làm người buồn nôn, đi kèm mùi máu tươi nồng nặc cực điểm hung hăng ập tới. Dạ dày Thẩm Lưu Hưởng cuộn lên, khó khăn lắm mới nhịn được không phun ra.

"Ngươi ôm nhầm người rồi!"

Y lảo đảo lui bước, miễn cưỡng mới ổn định được thân hình, một bàn tay bắt lấy y phục bên hông Tố Bạch Triệt, muốn kéo người ra.

Hai đại nam phụ, một đại chính cung đang ở đây đấy.

Ôm y làm chi?!

Bàn tay vươn ra của Diệp Băng Nhiên cứng đờ giữa không trung, nhìn Tố Bạch Triệt ôm chặt lấy Thẩm Lưu Hưởng. Nhất thời trong lòng bùng lên đủ loại tư vị.

Rõ ràng hắn đang ở đây, lại hướng đến người khác cầu cứu.

Huống chi, người nọ còn là Thẩm Lưu Hưởng, chẳng lẽ trong lòng Tố Bạch Triệt, đến người này hắn cũng không bằng sao?

Lăng Dạ hơi nhướn mày, trên mặt lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.

Ngày xưa thường xuyên bị sư đệ khi dễ, giờ lại hướng sư đệ cầu cứu, chẳng lẽ là nhìn mặt chọn người?

Lăng Dạ mỉm cười, thu tay.

Thẩm Lưu Hưởng bị ôm đến gắt gao, không lay ra được, đang mặt ủ mày ê, một bàn tay bên cạnh liền duỗi tới, bắt lấy cánh tay Tố Bạch Triệt lôi ra.

"Buông ra." Chu Huyền Lan lạnh mặt.

Lúc kéo ra là lúc hắn phát hiện ý chống cự của Tố Bạch Triệt dần nặng hơn, hiển nhiên không phải phản ứng người hôn mê nên có, vì thế xuống tay càng thêm dùng sức, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương bị bóp vỡ.

Thẩm Lưu Hưởng thấy đồ đệ trầm mặt, trong lòng như bị hắt một bát nước lạnh.

Không phải ôm người của ngươi sao?

Nhìn một bước vượt tới này, bộ dáng vội vội vàng vàng kéo ra, sợ y ăn đậu hũ Tố Bạch Triệt.

Nhưng mà không chờ Chu Huyền Lan tách hai người ra, mây đen dày đặc kéo đến trên không trung, sấm sét nổi lên bốn phía.

Yêu thú khổng lồ hung mãnh vỗ cánh, một con mắt như đèn lồng đỏ nhìn thẳng Tố Bạch Triệt, như lưỡi dao sắt cắt qua bầu trời, nháy mắt chộp tới phía gã.

"Là dị thú!" Sắc mặt mọi người biến đổi.

Dị thú là một loài đặc thù của Yêu tộc, chưa khai linh trí, chỉ bảo tồn phản ứng nguyên thủy, nhưng thực lực đặc biệt mạnh mẽ, da dày thịt béo, pháp thuật tầm thường đối với loại dị thú này mà nói chỉ như cào ngứa.

Tu sĩ Hóa Thần cảnh cũng khó có thể đối phó.

Dị thú hàng năm cắm rễ ở Yêu giới, ở Tu Chân giới với Ma giới gần như tuyệt tích. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện, vạn dặm truy sát Tố Bạch Triệt?

Không kịp để mọi người suy nghĩ, móng vuốt đã đánh úp lại, quát lên một chuỗi tia lửa chói mắt trên mặt đất.

Trong chớp nhoáng, Thẩm Lưu Hưởng đẩy Chu Huyền Lan ra, đồng thời mang theo Tố Bạch Triệt ném không ra nhảy lên giữa không trung, triệu hồi bội kiếm.

"Tranh......! "

Móng vuốt sắc nhọn cong cong đập lên Vênh Vang, làm cánh tay cầm kiếm của Thẩm Lưu Hưởng tê dại, cơ hồ sắp không xong.

Nếu Vênh Vang không phải cao giai pháp khí, sợ rằng đã sớm hóa thành bột phấn.

"Kiệt......" dị thú gầm rú, mở cái miệng rộng như bồn máu, phun ra một ngọn lửa đỏ rực không kịp phòng bị.

Thẩm Lưu Hưởng cuống quít né tránh, mới miễn cưỡng tránh được hơi lửa nóng rực, bên tai lại là lệ phong thổi qua, móng vuốt đen nhánh lạnh lẽo đánh úp lại.

Lúc này, mấy ánh kiếm xẹt qua.

Tiếng đao kiếm va chạm liên tiếp vang lên, đem dị thú ngăn lại. Một khắc Thẩm Lưu Hưởng rảnh rỗi, vội vàng kéo ra khoảng cách, mang theo người xuống mặt đất.

Chu Huyền Lan đuổi tới trước tiên, phát hiện cánh tay y máu tươi đầm đìa, thấm ướt hơn phân nửa ống tay áo, "Người bị thương."

Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng căng thẳng thần kinh, tất cả lực chú ý đều đặt vào việc né tránh công kích của dị thú, không chú ý tới bị thương. Lúc này được nhắc nhở, nhất thời cảm thấy da thịt như bị mấy vết đao cắt, đau đến ứa mồ hôi lạnh.

Chu Huyền Lan thấy sắc mặt y trắng nhợt, áp khí quanh thân nháy mắt bùng lên, ánh mắt âm u không lệch một tấc, dừng trên người dị thú.

Dị thú như có cảm giác, vặn vẹo cái đầu che kín vảy đen, tầm mắt dừng trên người thiếu niên khuôn mặt lãnh trầm, thân hình khổng lồ đình trệ giữa không trung một lát, chớp chớp đôi mắt đỏ như máu, bỗng nhiên vỗ cánh bay đi.

"Khặc khặc."

Giây lát sau, mây đen trên bầu trời tan đi, trong vắt như vừa được gột rửa.

Tố Bạch Triệt vẫn không nhúc nhích như con cá chết, đầu ngón tay lặng yên không một tiếng động khẽ nhúc nhích, tay nắm lấy đai lưng Thẩm Lưu Hưởng hơi thả lỏng ra.

Trán gã dựa gần bên gáy Thẩm Lưu Hưởng, ngửi được một mùi hương mát lành nhàn nhạt.

Như rùng trúc sau cơn mưa, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi trúc tươi, thấm vào lòng người.

Tố Bạch Triệt thầm nghĩ, còn khá dễ ngửi.

Nháy mắt tiếp theo lại thấy đáng tiếc, dị thú hung hãn như thế cũng không giết chết được Thẩm Lưu Hưởng.

Gã tới Kiếm Tông là vì để thoát khỏi dị thú đuổi giết, mà nhào hướng Thẩm Lưu Hưởng, thuần túy là vì lâm thời nảy lòng tham, ôm ý nghĩ mượn đao giết người. Đáng tiếc không thành công.

Nhưng mà dị thú chạy rồi, tóm lại vẫn là chuyện tốt.

Tố Bạch Triệt hãy còn đang cân nhắc, có người bắt lấy cổ tay gã, "rắc" một cái, xương cốt lệch vị trí, một tay đặt bên hông Thẩm Lưu Hưởng bị ném ra.

Gã đau đến mày nhăn lại, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục giả vờ.

"Phong bế cảm giác đau cho ta."

"Ta từ chối." Đồng Khê lạnh giọng, "Bảo ngươi nhào vào ngực Chu Huyền Lan."

Cổ tay kia lại "rắc" một cái, xương cốt như bị bóp gãy, tay bị bẻ ra.

Tố Bạch Triệt đau đến vặn vẹo khuôn mặt, vừa mềm oặt ngã xuống đất, vừa nghe bên tai truyền đến hai chữ "sư tôn", không nhịn được nữa chửi ầm lên.

"Ta đm ngươi! Chu Huyền Lan đều đem hai tay ta phế đi. Nếu ta ngã vào lòng hắn, đã sớm mẹ nó bị ném vào miệng dị thú."

Đồng Khê trầm mặc, cười lạnh: "Còn có Lăng Dạ với Diệp Băng Nhiên."

Tố Bạch Triệt phát hiện có người đỡ được gã trước khi gã ngã xuống đất, gọi nhẹ bên tai: "Bạch Triệt."

Là Diệp Băng Nhiên.

Sắc mặt Tố Bạch Triệt trắng bệch, tận tâm tận lực sắm vai người đang ngất, trong lòng lại nói: "Cho nên ngươi mới ngu xuẩn. Dị thú kia hận ta tận xương. Nếu ta lao đến hai người bọn họ, không phải để bọn họ trở thành bia ngắm sống sao?"

"Những người khác ta tạm thời chưa muốn động đến. Nhưng Thẩm Lưu Hưởng, cần phải chết!"

Gã cắn chặt răng, giọng căm hận nói: "Ta ở Ma giới chịu nhiều khổ như vậy. Mỗi ngày đều phải uống hạt sen kia...... Oe!"

Nghĩ đến chè hạt sen, dạ dày gã hung hăng cuộn lên, há mồm "Oa" một cái, phun lên người Diệp Băng Nhiên.

Thân hình Diệp Băng Nhiên rõ ràng cứng đờ, sau đó móc khăn lụa ra, giúp gã lau lau miệng.

"Ta lập tức mang ngươi đi chữa thương."

Trong lòng Tố Bạch Triệt đã chịu một chút xúc động, thở dài: "Nếu ngươi là một nữ tử, ta sẽ thu ngươi vào hậu cung. Đáng tiếc."

Đồng Khê: "A."

Không kịp để gã cảm động xong, bên hông đã căng chặt, bị Diệp Băng Nhiên bế lên.

Mặt Tố Bạch Triệt khẽ cứng đờ đến khó phát hiện, lông tóc cả người dựng đứng, âm thầm nắm chặt nắm tay, mới nhịn được không nhảy xuống.

Đệch...... bị người ta bế công chúa.

Lam Tiêu Sinh trơ mắt nhìn đại đồ đệ bế Tố Bạch Triệt đi, vẻ mặt khẩn trương, tức giận đến vung tay áo, gọi Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm cùng đuổi kịp.

Hắn muốn nhìn xem, Tố chân nhân này đến tột cùng có gì đặc biệt.

Ninh Nhuận Tân đi ngang qua Thẩm Lưu Hưởng, dừng một chút bước, "Hắn không phải người Diệp sư chất ái mộ sao? Vì sao hướng ngươi cầu cứu? Các ngươi quan hệ rất tốt sao?"

Thẩm Lưu Hưởng: "Trời biết."

Ninh Nhuận Tân nhíu mày, có chút để ý, vì thế bước nhanh đuổi theo Diệp Băng Nhiên.

Hắn luôn cảm thấy họ Tố này không phải người lương thiện.

Lăng Dạ đi cuối cùng, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, từ túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, "Nếu mặc kệ vết thương bị Dị thú cào, sẽ chảy máu không ngừng, đắp chút dược lên đi."

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: "Dược gì đây?"

Lăng Dạ: "Thánh dược chữa thương thượng phẩm."

Thẩm Lưu Hưởng quơ quơ thân bình, phát hiện bên trong nặng trĩu, mắt sáng lên.

Kia chẳng phải là......

"Vừa vặn đủ cho ngươi chữa thương," Lăng Dạ lướt qua y, cũng không quay đầu lại, ngữ khí lộ ra tiếng cười khẽ, "Không thừa cho ngươi bán."

Thẩm Lưu Hưởng hạ khóe miệng.

Y đứng tại chỗ đợi một lúc lâu, phát hiện người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không đi sao?"

Chu Huyền Lan: "Sao ta phải đi?"

"Không lo lắng sao? Tố chân nhân bị trọng thương."

Khuôn mặt Chu Huyền Lan lộ ra một mạt trào phúng lạnh nhạt: "Đều biết chọn ngã vào ngực sư tôn, có gì phải lo lắng?"

Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc ngữ khí này, nhất thời phân biệt không ra, hắn thật có ý kiến với Tố Bạch Triệt, hay bởi vì đối phương không lao vào lòng hắn nên sinh ra ghen tuông.

Chu Huyền Lan rũ mắt, tầm mắt dừng trên cánh tay đang chảy máu không ngừng, lấy bình ngọc đến, vén ống tay áo rộng thùng thình của Thẩm Lưu Hưởng lên.

Trên da thịt trắng như tuyết, nổi bật lên ba rãnh sâu máu chảy đầm đìa, một vết trong đó sâu đến nỗi thấy được cả xương.

"Đều tại đệ tử không tốt."

Hắn buông mi mắt xuống, che khuất ánh mắt tối tăm, "Nếu phản ứng nhanh hơn một chút, dùng kiếm chém hai cái tay kia, sư tôn sẽ không bị thương."

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc "Ừ" một tiếng, đang suy tư có ý gì, thuốc bột đã thình lình rơi lên miệng vết thương.

Cả người y run lên, đau đến mức kêu ngao ngao.

"Đừng lau, đừng lau."

Chu Huyền Lan nắm lấy cổ tay y, không nói một lời, đem tất cả thuốc bột đổ lên.

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng càng đau: "Giữ lại một chút được không, Thánh dược thượng......"

Lời còn chưa dứt, thấy mặt Chu Huyền Lan càng thêm âm trầm, thanh âm không khỏi yếu đi, dư âm dần dần biến mất.

Ai, giữ lại cái bình ngọc cũng được.

Nói là vật bên người Tông chủ Thanh Lăng Tông, không biết có thể bán được với cái giá nào đâu. Hắc hắc.

Lòng bàn tay Chu Huyền Lan dừng trên da thịt trắng nõn tinh tế, chậm rãi đem thuốc bột rải đều, "Đợi lần này về tông, đệ tử ra ngoài rèn luyện, sư tôn đi cùng ta đi."

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: "Nếu ta luôn đi theo ngươi thì không thể rèn luyện hiệu quả."

Nguy hiểm đều bị y hóa giải, Chu Huyền Lan sao có thể trưởng thành hơn?

"Không sao." Chu Huyền Lan câu môi cười cười, "Ta là mang sư tôn đi tìm bảo vật, không phải sư tôn muốn thiên linh địa bảo sao? Đệ tử mang người đi lấy."

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt, có loại cảm giác vui như lên trời.

Trong nguyên tác, cơ duyên của Chu Huyền Lan mạnh đến nghịch thiên, kể cả không chớp mắt nhặt cục đá ven đường, tám chín phần mười đều là linh ngọc thượng cổ.

Thẩm Lưu Hưởng trịnh trọng dựng thẳng ngón út lên, nhẹ ngoắc vào ngón tay Chu Huyền Lan.

"Một lời đã định. Đến lúc đó ta với ngươi chia đôi."

"Đều là của sư tôn."

Thẩm Lưu Hưởng tâm hoa nộ phóng, trong lúc nhất thời cánh tay hết cả đau, trái tim cũng không đau, mang theo Chu Huyền Lan, tinh thần gấp trăm lần chạy tới bên cạnh Tố Bạch Triệt.

Trong căn phòng rộng mở, hoặc đứng hoặc ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc.

Người nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, cụp hàng mi dài, mũi rất cao, chỉ là cánh môi vì mất quá nhiều máu mà tái nhợt. Nhưng cũng vì như thế, càng làm người muốn ôm ấp chở che.

Thẩm Lưu Hưởng đẩy cửa vào, ánh mắt mọi người cùng vọt tới.

Trong đó một đạo đặc biệt rõ ràng, trộn lẫn rất nhiều cảm xúc, nghi hoặc, cô đơn, không cam lòng......

Đến từ Bắc Luân dấm vương, Diệp Kiếm Tôn.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, liếc nhìn Chu Huyền Lan bên cạnh, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, đạm nhiên nhìn một đám người quan tâm đang vây quanh Tố Bạch Triệt.

Nhất thời có tự tin, trợn to mắt trừng lại Diệp Băng Nhiên.

Không phải chỉ ôm Tố Bạch Triệt sao, lại không phải cố ý. Nhìn đồ đệ y đi, đầu óc rộng lượng như thế.

Diệp Băng Nhiên nhấp môi không nói, dời tầm mắt đi.

Lam Tiêu Sinh thu hết tất cả vào đáy mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hắn xem như đã nhìn ra, đừng nói tác hợp hai người, xem ý tứ đại đồ đệ, đều sắp đem Thẩm Lưu Hưởng thành tình địch!

"Được rồi, vết thương nên chữa đều đã chữa. Không có gì trở ngại."

Lam Tiêu Sinh nhìn quanh phòng, tầm mắt dừng lại trên người Chu Huyền Lan nhỏ đến khó phát hiện, "Nếu đều ở đây, vừa lúc, giải quyết nốt chuyện lúc trước chưa xong."

Ninh Nhuận Tân ngữ khí không tốt: "Sư huynh, ngươi khoan dung một chút."

"Ta đều có cân nhắc." bàn tay Lam Tiêu Sinh ấn lên bả vai Diệp Băng Nhiên, vỗ vỗ, "Vi sư hỏi ngươi một lần cuối cùng, thật sự chọn Tố Bạch Triệt này?"

Diệp Băng Nhiên hé mở môi mỏng.

"Băng Nhiên," Lam Tiêu Sinh trầm giọng, "Ngươi năm tuổi bái nhập tông môn, sau đó vẫn luôn đi theo ta. Ta nhìn ngươi lớn lên, biết phẩm tính của ngươi, biết nền tảng của ngươi. Ngươi từ nhỏ ngoài luyện kiếm, lại không hứng thú với mặt nào khác, vi sư không biết ngươi vì sao ngươi thích người này, nhưng vi sư hy vọng, vấn đề này, ngươi suy xét rõ ràng rồi hãy trả lời."

Diệp Băng Nhiên trầm mặc một lát, ánh mắt một tấc tấc xẹt qua mặt Tố Bạch Triệt mặt.

Hắn lại chuẩn bị mở miệng.

Lam Tiêu Sinh lại nói: "Thẩm Lưu Hưởng cũng không phải chỉ có thể với mỗi ngươi. Nếu thật sự không muốn, sư thúc với sư đệ ngươi cũng có thể thay ngươi."

Ninh Nhuận Tân nhướng mày, sắc mặt hơi hòa hoãn.

Triệu Lâm sửng sốt, ngữ khí lộ ra tư vị không thể tả, "Thì ra sư tôn người còn nhớ có đồ đệ là ta."

Lam Tiêu Sinh quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt lộ ra vài phần ghét bỏ, "Ngươi còn nhỏ, kỳ thật ta không quá vừa lòng, nhưng không còn lựa chọn tốt hơn."

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy thế mặt ngốc luôn, muốn lên tiếng đánh gãy.

Lăng Dạ ngăn y lại: "Lam Tông chủ là trưởng bối, để hắn hao tâm một chút cũng không có gì không ổn."

Thẩm Lưu Hưởng đành phải lui về, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhỏ giọng nói với Chu Huyền Lan: "Cho ta chút hạt dưa, lúc trước chưa cắn đã."

Vừa nhận lấy hạt dưa liền nghe thấy Diệp Băng Nhiên lãnh đạm nói, "Thẩm Tiên Quân rất tốt."

Khi hắn nói lời này, lại nhìn chằm chằm Tố Bạch Triệt, đáy mắt hiện lên một mạt hồi ức, khuôn mặt xưa nay lạnh như băng tỏa ra một chút ý cười.

Giống như băng tuyết tan ra, khoảnh khắc chỉ còn nhu hòa vô biên.

Diệp Băng Nhiên câu môi, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng phản chiếu thân ảnh trên giường, khuôn mặt toát ra ái mộ chi tình, không trộn lẫn một tia tạp chất.

Sạch sẽ lại bằng phẳng.

"Nhưng người khác có tốt, cũng không bằng nửa phần Bạch Triệt."

Tim Lam Tiêu Sinh rơi xuống đáy vực, biết nhiều lời vô ích, lâm vào trầm mặc.

"Ta thấy Tố Chân Nhân cùng Diệp sư rất là một đôi trời đất tạo nên."

Tâm tình Ninh Nhuận Tân cực tốt.

"Việc này không nên chậm trễ. Đợi người tỉnh lại, sư thúc liền thay ngươi làm chủ, chuẩn bị sính lễ tốt nhất để hắn làm đạo lữ của ngươi. Sư chất nghĩ như thế nào?"

"Ta cảm thấy không ổn." Lăng Dạ lên tiếng.

Ở đây trừ Thẩm Lưu Hưởng, tất cả đều sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến.

Trong phòng tĩnh lặng trong giây lát.

Động tác cắn hạt dưa của Thẩm Lưu Hưởng cũng chậm lại, trên mặt lộ ra biểu tình tò mò.

Khi đọc sách, y liền nghi hoặc vì sao Lăng Dạ lại thích Tố Bạch Triệt. Nếu theo theo thiết lập nhân vật, không giống như là sẽ thích ai. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy kết vì hào quang vai chính.

Lăng Dạ không nói nguyên do, chỉ nói: "Ta cảm thấy hắn là đạo lữ của người khác, thập phần không ổn."

Ý tứ rõ như ban ngày.

Mấy người Kiếm Tông sắc mặt cổ quái, Diệp Băng Nhiên không nói một lời, chỉ cầm tay Tố Bạch Triệt, ý tứ cũng rõ ràng.

Hắn tuyệt đối không thoái nhượng.

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ: A ~ kích thích!

Sau đó không nhịn được nhìn về phía người bên cạnh, muốn biết phản ứng của hắn.

Trên mặt Chu Huyền Lan vân đạm phong khinh, phát hiện ánh mắt y, nhẹ nhướn mi, ngón tay khớp xương rõ ràng đang lột vỏ quả khô tăng tốc độ.

Lột xong, để bên miệng y.

"Sư tôn nếm thử."

Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên vui mừng, đang muốn khen khen hắn, trên giường chợt truyền đến động tĩnh.

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn lại.

Tố Bạch Triệt nhăn mi, cánh môi khẽ nhếch, nói mê cái gì đó, ngón tay còn không tự giác kéo tay áo Diệp Băng Nhiên lên.

Diệp Băng Nhiên nói: "Ta ở đây."

Lăng Dạ tựa hồ cũng ngồi không yên, đứng dậy đi đến mép giường, trên mặt lo lắng rõ ràng.

Hắn hỏi: "Chỗ nào không khoẻ?"

Tố Bạch Triệt nhẹ "ô" một tiếng, biểu tình đặc biệt thống khổ, phảng phất bị Mộng Yểm khủng bố, giãy giụa như thế nào cũng không tỉnh nổi.

Tuyệt vọng hết sức.

Gã thấp giọng nhẹ lẩm bẩm, mang theo một tiếng khóc nhu nhược, "Ta sợ quá. Rất lạnh...... Tại sao không ôm ta như mọi khi...... Thẩm Tiên quân."

Không khí trong nhà đột nhiên ngưng đọng.

Quả khô trong miệng Thẩm Lưu Hưởng nghẹn ứ trong cổ họng.

Bình luận

Truyện đang đọc