VÀI BA CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA TÔI VÀ SẾP

Chương cuối.

Ba của Bách Vũ nổi tiếng trong lĩnh vực tài chính, ông thành lập công ty riêng từ khi còn trẻ, sau khi Bách Vũ tốt nghiệp đại học, ông muốn anh giúp một tay trong việc kinh doanh nhưng lại bị anh từ chối không thương tiếc. Khi còn trẻ mẹ Bách Vũ từng là một tiếp viên hàng không. Sau khi kết hôn, bà nghỉ việc, lui về chăm lo cho gia đình, ông bà nội của Bách Vũ là nghệ sĩ kịch và họ cũng đã giải nghệ.

Tôi ngồi trên ghế phó lái vừa nghe Bách Vũ nói về gia đình khiến tôi nhịn không được ngồi thẳng người, hai tay vô thức nắm chặt, trong lòng cứ lộn tùng phèo hết cả lên.

Khi xe chạy vào khu biệt thự nhà ba mẹ Bách Vũ, trời cũng đã tối hẳn, đèn đường nối tiếp nhau sáng lên, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng màn đêm yên tĩnh.

Bách Vũ dừng xe lại, nhưng tôi đột nhiên lại muốn đánh trống lui quân, nghĩ xem phải làm sao nếu gia đình Bách Vũ không thích tôi...

Mãi cho đến khi tiếng "cạch" vang lên trong cỗ xe yên tĩnh, mới đưa tôi thoát khỏi những suy nghĩ mông lung về với hiện thực, tôi hơi sững sờ quay đầu nhìn Bách Vũ, chỉ thấy khoảng cách giữa tôi và anh chỉ cách vài cm và tầm nhìn của tôi gần như bị anh che mất.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Bách Vũ cong ngón tay lên, nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi tôi, sau đó trượt xuống nâng cằm tôi lên rồi hôn lên môi tôi.

Tôi sững sờ một lúc, dù sao Bách Vũ cũng biết phải vô nhà nên chỉ hôn nhẹ một chút thôi rồi lấy lòng bàn tay ôm lấy mặt tôi.

Tôi nghiêng đầu và dụi vào lòng tay Bách Vũ, thì thầm, "Em rất lo lắng... Lúc thi tuyển sinh đại học em cũng không lo lắng như thế này."

Có lẽ vẻ mặt của tôi quá căng thẳng làm Bách Vũ đột nhiên bật cười, ở khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nghe thấy âm rung khi anh ấy cười.

"Anh nhớ em từng nói lúc còn nhỏ em có thiên phú khiến người khác yêu mến mà? Đừng lo lắng, trước đây em nói đúng, gia đình anh sẽ chỉ thích em nhiều hơn thôi." Bách Vũ nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa má tôi.

Cái chạm nhẹ vô cùng ấm áp và vừa phải hết lần này đến lần khác khiến tôi giải tỏa được sự lo lắng và căng thẳng trong lòng.

Một lúc sau, tôi gật đầu: "Vâng! Em biết rồi."

Khi tôi bước xuống xe, tôi thấy ông bà và bố mẹ của Bách Vũ đã đứng ở cửa.

Bách Vũ và bố trông rất giống nhau, tóc ông cũng đã bạc nhưng khí chất rất tao nhã, nhìn không giống với một người hô mưa gọi gió trong giới tài chính, ngược lại ông lại giống như người thầy dạy lớp trẻ chúng tôi vậy, ánh mắt ông rất điềm đạm và dịu dàng. Ông bà nội Bách Vũ tóc cũng đã bạc phê nhưng vẫn rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, ông nội tuy chống gậy nhưng không hề khòm lưng, dáng vẻ rất phong độ, mắt ông không bị vẩn đục như những người lớn tuổi hay gặp phải. Bà nội Bách Vũ phát tướng hơn một chút, bà đeo kính lão, nắm tay ông nội Bách, cười rất dịu dàng và trìu mến.

Tôi chưa kịp ra phía sau xe lấy quà thì dì đã bước tới, nhiệt tình nắm lấy cánh tay tôi, nói: "Dương Dương, dì đã chờ con lâu lắm rồi đó, dì luôn nói nó đưa con về đây nhưng mãi tới hôm nay con mới đến, có phải con không thích dì nên bây giờ con mới chịu đến không? Vừa nói, dì vừa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bách Vũ.

Tôi sửng sốt, vội vàng xua tay, rất nghiêm túc nói: "Không không, dì ơi, con rất thích dì"

Nói xong, tôi quay đầu đáng thương nhìn Bách Vũ đang đứng phía sau, ý muốn cầu giúp đỡ

Bách Vũ hơi nhướng mày, hai tay nâng rất nhiều hộp quà lên.

Hàm ý là •••••• không thể giúp được gì.

Khi tôi đến trước mặt ông bà Bách Vũ, tôi cúi người, chào hai người: "Cháu chào ông chào bà ạ."

"Ừ, cháu ngoan." Ông bà nội Bách Vũ cùng đáp lời, khóe mắt nhăn lại tràn đầy ý cười.

"Cháu chào chú." Tôi lại nhìn ba của Bách Vũ, người đang đỡ bà nội Bách và chào ông.

Ba Bách cười, vỗ vai tôi, nói: "Nếu không biết trước tuổi của cháu, chú đã nghĩ rằng con trai mình đã giở trò đồi bại với thiếu niên rồi!"

Nghe Ba Bách nói xong, mọi người đều cười sảng khoái.

Khi bước vào trong nhà, tôi theo bản năng nắm tay ông nội Bách, cười thật tươi nói: "Không có, con bề ngoài nhìn trong trẻ vậy chứ thực ra con là người trưởng thành rồi ạ."

Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ lần đầu gặp mặt sẽ rất lúng túng, tôi cũng băn khoăn không biết ông bà nội của Bách Vũ đã lớn tuổi rồi, liệu ông bà có chấp nhận được chuyện này không, nhưng mọi chuyện lại không như tôi nghĩ. Không ngờ gia đình Bách Vũ lại rất mến khách, hòa đồng và ông bà nội anh cũng rất hiền lành, giống như đã gặp tôi nhiều lần trước đó vậy, họ rất thân mật và tự nhiên.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vừa vào nhà dì đã bận rộn với việc trong bếp rồi.

Món ăn trên bàn rất phong phú, nhìn lướt qua có rất nhiều món tôi thích khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ sờ mũi, quay đầu nhìn Bách Vũ đang ngồi bên cạnh, anh lại quay sang nhìn tôi, cười nói: "Mọi người thích em hơn anh. Vị trí của anh xem ra không ổn rồi."

Mẹ Bách theo đó cũng cười nói: "Đó là, con sau này không được bắt nạt Dương Dương."

Mọi người dùng bữa rất vui vẻ. Ông bà nội Bách Vũ có thói quen đi dạo sau bữa tối, Ngồi trong phòng khách xem TV với ba mẹ Bách Vũ, lúc sau chỉ còn tôi với Bách Vũ ngồi lại phòng khách.

Tựa lưng vào sô pha, tôi hơi ngẩng đầu nhìn Bách Vũ đang tách uống trà, đến khi uống cạn nước trong tách, mới quay đầu nhìn tôi, hơi cúi xuống tiến lại gần tôi, nói: "Có muốn vào phòng anh không? "

Tôi cong mắt chạm vào đôi môi ẩm ướt của Bách Vũ: "Để làm gì?"

Bách Vũ đột nhiên nheo mắt lại, cắn nhẹ lên môi tôi, khẽ nói: "Ý của em là?"

Nói xong, không đợi tôi trả lời, Bách Vũ đã nắm lấy cổ tay tôi, đứng dậy đi về phòng ngủ.

Bách Vũ đợi tôi vào phòng, sau đó quay người đóng cửa lại, tôi chưa kịp nhìn quanh phòng Bách Vũ thì đã thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, tôi đứng đó một lúc, cuối cùng thì đúng như dự báo thời tiết.

Tôi vui vẻ chạy đến bệ cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh và những bông tuyết phả vào mặt khiến tôi run lên vì lạnh làm tôi phải quay đầu lại hắt hơi.

Bách Vũ từ sau lưng đóng cửa sổ lại, lặng lẽ ôm tôi, hơi dùng sức cắn lên vành tai của tôi, nói: "Muốn cảm lạnh sao?"

Tôi quay đầu trốn tránh: "Đừng cắn em•"

Bách Vũ nhẹ nhàng nói "Ừ", anh ấy không cắn tôi mà từ từ di chuyển xuống dái tai tôi, hôn lên phía sau tai rồi nhẹ nhàng hôn xuống cổ tôi.

"Hề Dương." Bách Vũ đột nhiên gọi tên tôi.

Giọng anh hơi khàn vì dục vọng.

Tôi vẫn còn hơi sững sờ,trong chốc lát chưa kịp phản ứng, một lúc sau tôi mới nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy."

Tôi quay mặt về phía Bách Vũ, vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc, tôi theo bản năng cảm thấy những gì anh ấy định nói hẳn là rất quan trọng, vì vậy tôi kiên nhẫn chờ đợi và yên lặng nhìn anh.

"Năm nay anh 27 tuổi, không có gì bất ngờ xảy ra nên sẽ không có sự chệch hướng trong cuộc đời. Trong cuộc sống, anh đã có sẵn mọi thứ và không có ham muốn gì đặc biệt, nhưng trong tình yêu, anh chưa bao giờ hiểu được mình muốn gì. Muốn trải nghiệm sự tươi mới hay muốn có được cảm giác khác khao mong đợi từ một ai đó. Nhưng sau khi gặp em, anh hiểu rằng bản chất tình yêu vốn dĩ không thật sự có khái niệm cụ thể nào cả, bởi vì dù có thế nào anh vẫn muốn ở bên em.

Có lẽ từ khi tôi bắt đầu chấp nhận tình yêu cao cả của Bách Vũ, tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện, nhưng những lời nói của Bách Vũ đột nhiên đánh trúng vào tôi, khiến trái tim tôi ngay lập tức trở nên vô cùng mềm mại, tôi luôn biết Bách Vũ thích tôi, nhưng anh ấy có vẻ thích tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi bỗng cảm thấy thật tuyệt nếu được ở bên anh ấy.

Bách Vũ dừng lại, lấy từ trong túi ra một cặp nhẫn nam, mỉm cười nhìn vào mắt tôi, tiếp tục nói: "Anh đã suy nghĩ xem nên nói những điều này ở đâu và khi nào nhưng sau đó ngẫm lại mỗi giây mỗi phút ở bên em anh đều muốn nói cho em nghe...."

"Anh nghĩ phải có chút nghi thức." Dứt lời, Bách Vũ lùi lại một bước, đột nhiên quỳ một gối trước mặt tôi, trên tay cầm nhẫn, anh ngẩng đầu nhìn tôi với giọng nói nhẹ nhàng và chân thành, ánh mắt anh bình tĩnh và chăm chú: "Em có bằng lòng ở bên anh mãi mãi không?"

Bỗng dưng tôi không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ thấy lòng chua xót, mắt chua xót, mũi chua xót, mọi cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến cổ họng không nói nên lời, nhưng tâm trí tôi đang gào thét điên cuồng, tôi rất hy vọng cuộc sống sau này mỗi ngày đều được ở bên Bách Vũ.

Tôi sững người một lúc lâu rồi bật cười thành tiếng và nói: "Em bẳng lòng."

Tôi cố kìm nước mắt, nhìn Bách Vũ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi, rồi anh ấy dùng một tay ôm sau đầu tôi, một tay vòng tay qua eo tôi, đôi môi mềm mại của anh hôn lên môi tôi.

Ngoài cửa sổ là những bông tuyết lặng lẽ rơi, bay bổng như bột như cát, trước mặt là thân nhiệt nóng bỏng của Bách Vũ, tôi nép sát vào lồng ngực của anh, cùng anh hôn môi say đắm, cảm nhận hơi thở của nhau, tôi chỉ cảm thấy thời gian dường như dừng lại ở khoảng khắc hạnh phúc này.

Mãi cho đến khi chân tôi mềm nhũn, hô hấp cũng có chút khó khăn thì Bách Vũ mới nhích người ra xa một chút, tôi ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vai anh, lén lau nước mắt vào áo anh, sau đó an tĩnh một lúc, giọng nói trở nên nhẹ nhàng và khàn khàn: "Vậy thì anh có yêu cầu gì với em không? Bởi vì anh rất hoàn mỹ."

Sau đó, tôi có chút lo lắng nghĩ, lỡ như không thể đáp ứng yêu cầu của Bách Vũ thì phải làm sao đây.

Bách Vũ cười tủm tỉm, bóp lấy dái tai của tôi, cố ý hạ giọng, nghiêm túc nói: "Vậy anh sẽ suy nghĩ."

Hông cho anh suy nghĩ!!!

Tôi há miệng cắn cổ anh, phì phò nói: "Không cho anh nghĩ quá lâu đâu nha."

Bách Vũ lại cười, anh hơi cúi đầu xuống, ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ mong em luôn mạnh khỏe ở bên anh là tốt rồi."

Tôi được anh ôm chặt trong lồng ngực, nước mắt cứ tuôn rơi, tôi cong môi, tựa đầu trên vai anh, khẽ gật đầu.

Bách Vũ vươn tay vuốt ve phía sau đầu của tôi, thì thầm vào tai tôi: "Anh yêu em."

Tôi ôm chặt cổ Bách Vũ, hơi ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai anh, học động tác trước đó của anh, hôn lên tai anh, tôi thì thầm: "Em cũng yêu anh."

Bỗng dưng tôi thấy mình thật may mắn, vì trong tình yêu, tôi không cần hiểu cảm giác của chia ly, không cần trải qua cảm giác hối tiếc, không cần lo lắng đến việc phải lùi bước để khiến ai đó thỏa mãn, cũng không cần phải học cách quên lãng nên cứ như vậy nhẹ lòng mà sống.

-TOÀN HOÀN VĂN-

Bình luận

Truyện đang đọc