VAI CHÍNH LẠI MUỐN CƯỚP KỊCH BẢN CỦA TÔI

Rạng sáng đúng 4 giờ thức dậy, An Minh Hối vội vàng đánh răng rửa mặt xong liền thay một bộ quần áo tiện lợi cho dễ hành động, cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, giấu kín bức thư đáng xấu hổ kia rồi đi ra ngoài.

Trong ánh bình minh vẫn còn yếu ớt, anh đi bộ dọc đường cái khoảng mười phút mới bắt được một chiếc taxi, sau đó đi thẳng ra ngoại ô thành phố.

Có lẽ nhằm mục đích giữ thanh tịnh, Chu Liễm Dung không ở khu biệt thự cao cấp nhiều người nổi tiếng trong thành phố, mà mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, mặc dù đường xa hơn, nhưng lại cực kì tiện lợi cho An Minh Hối - Nếu không thì anh thực sự không biết trà trộn qua hệ thống an ninh chặt chẽ kiểu gì.

Trên thực tế, dù là biệt thự thông thường thì cũng phải quét thẻ hoặc thông qua sự xác nhận của chủ hộ mới được đi vào, vì vậy An Minh Hối dùng theo cách của nguyên chủ, giẫm lên một tảng đá lớn trèo tường vào.

Lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên, chỉnh sửa lại mũ trên đầu, sau khi chắc chắn rằng người khác phải đến rất gần mới nhìn rõ khuôn mặt mình, An Minh Hối mới hít sâu một hơi, đi theo con đường trong trí nhớ tìm được căn biệt thự nơi Chu Liễm Dung sống.

Mỗi buổi sáng Chu Liễm Dung đều cố định năm rưỡi ra ngoài chạy bộ, do chưa thạo việc nên An Minh Hối lỡ mất một chút thời gian, lúc anh vội vội vàng vàng chạy tới thì đã thấy Chu Liễm Dung mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, đang khởi động làm nóng người ở trước cửa rồi.

Rón rén trốn sau mấy gốc cây, tâm trạng hồi hộp của An Minh Hối lên đến đỉnh điểm, ngay cả hít vào thở ra cũng khẽ khàng.

Cứ im lặng như vậy một lúc, anh mới nhớ ra mình tới để chụp lén thần tượng, thế là vội vàng móc điện thoại ra, chụp lấy chụp để liền mấy tấm ảnh, trong lòng thầm nghĩ đúng là nhân vật chính có khác, đẹp không chê vào đâu được.

Dù không dùng bất cứ ứng dụng chỉnh sửa nào thì vẫn nhìn ra vóc dáng cực phẩm của người trong ảnh, mặc dù không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng vẫn không hề phá hỏng vẻ hoàn mỹ của ngũ quan.

Không đợi anh chụp xong, Chu Liễm Dung đã hoàn tất phần khởi động, đi tới con đường lát đá dành cho người đi bộ chuẩn bị chạy chậm.

Thấy đối phương sắp bỏ đi, An Minh Hối hấp tấp cất điện thoại di động, nhân lúc đối phương xoay người liền lén lút chạy lại nhét thư qua khe cửa, sau đó lại vội vàng chạy theo sát phía sau Chu Liễm Dung.

Mới bắt đầu chạy nên bước chân của Chu Liễm Dung chưa sải dài, anh bám theo sau cũng khá dễ dàng, nhưng trong thâm tâm vẫn không nén được bồn chồn, cứ suy đi nghĩ lại xem mình có bắt buộc phải rập khuôn theo thói quen của nguyên chủ đi bám đuôi nhân vật chính không? Cho dù là để hoàn thành nhiệm vụ của vai phản diện, vậy cũng chỉ cần lâu lâu làm một lần, không bỏ sót mấy sự kiện quan trọng là được rồi nhỉ?

Nhưng mà anh lại không biết rốt cuộc phải làm đến bước nào mới không bị coi là cố tình trốn tránh nhiệm vụ.

Người đấu với trời chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Nội tâm xoắn xuýt, An Minh Hối không để ý là Chu Liễm Dung đang đẩy nhanh tốc độ, vẫn lơ đãng duy trì khoảng cách không xa không gần bám sát phía sau, thế nên khi đối phương bất ngờ dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào anh, đồng thời nhíu mày hỏi: "Anh đang theo dõi tôi?", anh sợ giật thót tim.

Lúc làm chuyện này nguyên chủ không bị phát hiện ra!

Gần như là ngay lập tức nhận ra kĩ thuật bám đuôi của mình quá tệ hại, An Minh Hối không kịp nghĩ nhiều, chỉ kéo vành mũ xuống rồi xoay người bỏ chạy theo phản xạ.

Lúc nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo sau, anh thực sự có ý tưởng tìm đến cái chết.

Chu Liễm Dung sở trường là phim võ thuật, bàn về thể lực thì phải hai ba người như anh mới sánh bằng, hơn nữa tính cách lại nghiêm nghị, anh trèo tường vào biệt thự, nếu bị tóm thì phải vào cục cảnh sát chơi một ngày là cái chắc.

Nghe tiếng bước chân không ngừng lại gần, An Minh Hối nghiến răng nhảy xuống hồ nhân tạo bên cạnh, vừa thấy may mắn vì kĩ năng bơi lội của mình không tệ, vừa cầu khẩn ảnh đế đáng kính không đuổi theo mình nữa.

Chu Liễm Dung thấy kẻ bám đuôi không rõ lai lịch phía trước nhảy xuống hồ, không chút do dự liền chạy sang, đang lúc chuẩn bị nhảy xuống thì giẫm chân lên một mảng rêu xanh trơn trượt, cổ chân nhói một cái. Nhưng sau khi xuống nước thử hoạt động, thấy không có vấn đề gì lớn liền nhanh chóng bơi về phía người kia.

An Minh Hối vừa bơi được một đoạn thì nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống nước, không khỏi cảm thấy chết trong lòng một ít.

Quý ngài ảnh đế thực sự là ngoan cố hơn anh tưởng tượng.

Nghiến răng nghiến lợi bơi sang bờ bên kia, An Minh Hối nghe thấy tiếng nước phía sau ngày càng cách xa mình, tưởng Chu Liễm Dung cũng không bơi giỏi, nhất thời có cảm giác như thoát được kiếp nạn.

Cho đến khi anh loáng thoáng nghe thấy tiếng sặc nước khó khăn mới nhận ra có gì đó không ổn.

Quay đầu nhìn lại, An Minh Hối thấy Chu Liễm Dung đang vùng vẫy ở gần giữa hồ, biểu cảm có vẻ khó chịu, rõ ràng là bị đuối nước.

- - Không biết bơi còn nhảy xuống đuổi mình?!

Ý nghĩ này chỉ lóe lên đúng một giây, sau đó anh cũng không bận tâm nhiều nữa, vội vàng chuyển hướng bơi lại.

Nhưng anh phát hiện ra quá muộn, lúc này anh và Chu Liễm Dung đã cách nhau khá xa, khoảng cách này ở trên bờ thì không là gì, nhưng ở dưới nước thì cực kì khó khăn, nhất là khi Chu Liễm Dung vùng vẫy ngày càng yếu ớt, anh càng thêm nóng lòng.

"Chu Liễm Dung! Cố lên, đừng để mình chìm xuống!"

Hình như đối phương không nghe rõ anh nói gì, trước khi anh đến kịp đã chìm dần xuống, cuối cùng hoàn toàn không nhìn thấy bóng người trên mặt nước nữa.

An Minh Hối bị hắn làm cho chết khiếp, vội vã lao đầu vào trong nước, cố gắng chịu đau mở mắt ra nhìn, nhanh chóng bơi về phía Chu Liễm Dung đang dần chìm xuống, kéo vạt áo đối phương lôi lên mặt nước.

Sốt ruột mang theo một người đã mất ý thức bơi về bờ, An Minh Hối nhìn quanh, nhưng không thấy ai để xin giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng bơi tiếp.

Lết thân thể mệt mỏi của mình lên bờ, An Minh Hối liền đặt người nằm sấp trên đùi mình, vỗ lưng cho đối phương, thấy Chu Liễm Dung khạc gần hết nước ra mới lật người nằm thẳng lại, thử dò xét nhịp tim yếu ớt của đối phương, rồi lập tức tháo khẩu trang, cúi xuống bắt đầu hô hấp nhân tạo, tay vẫn không ngừng ấn ngực Chu Liễm Dung.

Anh biết hô hấp nhân tạo thì không được gián đoạn, cũng chuẩn bị tinh thần khi nào có người đến mới dừng lại, nhưng không biết là nhân vật chính thường cao số hay là anh cứu viện kịp thời, chỉ mới mười mấy phút trôi qua, anh đã thấy Chu Liễm Dung bất ngờ mở mắt.

Cảnh tượng đó phải diễn tả như thế nào? Dù sao An Minh Hối chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, có lẽ là vì ánh mắt của Chu Liễm Dung quá mức kinh ngạc.

"Anh thấy sao rồi? Tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé?"

Im lặng một lát, Chu Liễm Dung mới vừa chống người ngồi dậy, vừa khẽ trả lời: "Không sao."

"Đuối nước không phải chuyện đơn giản, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn, anh không phải lo tôi sẽ bỏ trốn, dù sao anh cũng nhìn thấy mặt tôi rồi còn gì?" An Minh Hối tận tình khuyên bảo, mắt không dám liếc nhìn đôi môi ướt át của Chu Liễm Dung lấy một lần.

Anh nghĩ hôm nay mình đúng là đã gây ra tội ác tày trời, vốn chỉ là chuyện nhỏ nhưng suýt thì hại một mạng người, thậm chí có thể để lại bóng ma tâm lý trong lòng đối phương - Dù sao chuyện như hô hấp nhân tạo, dù là phương pháp cấp cứu bắt buộc phải sử dụng đi nữa, có người sau này nhớ lại vẫn cảm thấy khó chấp nhận.

"Không cần." Chu Liễm Dung lạnh nhạt từ chối: "Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu, anh đi được rồi."

Dứt lời, Chu Liễm Dung liền đứng dậy, nhưng cổ chân vừa dùng sức đã ngã ngồi về chỗ cũ.

Vì động tác này, An Minh Hối liền chú ý ngay đến cổ chân sưng đỏ từ lúc nào của Chu Liễm Dung: "Anh bị trật khớp rồi, tạm thời đừng nhúc nhích, để tôi cõng anh về. Hiện giờ đừng tức giận vội, đợi anh về rồi muốn báo cảnh sát hay mắng tôi thế nào cũng được, nhé?"

Chu Liễm Dung không nói gì, nhưng cũng không từ chối đề nghị của anh nữa.

Cõng ngài ảnh đế lên lưng, lúc đứng lên An Minh Hối tưởng mình bị đè rơi luôn nửa cái mạng. Chu Liễm Dung vốn cao hơn anh một khúc, cơ bắp cũng đô hơn anh, hơn nữa giằng co lâu như vậy anh đã gần như kiệt sức, suýt nữa thì anh bị đè nằm sát xuống đất luôn rồi.

Sợ Chu Liễm Dung bị sự sơ suất của mình gây ra di chứng gì, anh vừa đi vừa dặn: "Anh ôm cổ tôi đi."

Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, An Minh Hối thấy Chu Liễm Dung tựa trán lên bả vai mình, xuyên qua lớp áo ướt đẫm vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng đến mức không bình thường, không kìm được lo lắng nhíu mày hỏi: "Anh bị sốt à? Trong nhà có thuốc không?"

Chu Liễm Dung không đáp, không biết là không thích nói hay là đã coi anh là một tên biến thái.

- - À suýt quên, là mình vốn dĩ phải đóng vai biến thái mà.

Dùng chìa khóa của Chu Liễm Dung mở cửa, An Minh Hối đặt đối phương nằm xuống ghế sofa, sau khi được sự đồng ý của chủ nhân, anh vào phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ sạch và đồ lót đi ra, giúp Chu Liễm Dung hoạt động bất tiện thay quần áo xong liền tới tủ lạnh tìm đá cho vào túi chườm đưa cho đối phương, còn mình thì xuống bếp làm việc.

Chu Liễm Dung nhìn An Minh Hối vẫn mặc quần áo ướt bận rộn trong bếp, không kìm được nhíu mày, mở miệng nói: "Quần áo anh...."

"Hả?" Suýt nữa thì quên mình đang mặc quần áo ướt, An Minh Hối cúi xuống nhìn qua, không chút bận tâm đáp: "Không sao, tôi không dễ bị cảm, anh chườm một lúc nữa đi, tôi nấu cháo xong ngay đây, nếu vẫn sốt thì nhớ phải uống thuốc."

Vừa nói anh vừa mở vòi nước để vo gạo, nhưng bị dòng nước nóng đột ngột rót thằng vào đầu ngón tay bỏng rát, thế là vừa thổi ngón tay hơi đỏ lên vừa cẩn thận chỉnh lại nhiệt độ.

Chu Liễm Dung nhìn động tác thổi ngón tay của An Minh Hối qua cửa thủy tinh của phòng bếp, bất giác nhớ lại cảm xúc mềm mại khi tiếp xúc với môi mình, không hiểu sao túi chườm đá tự nhiên trở nên nóng bỏng, ngón tay hắn run lên một cái, túi chườm rơi xuống đất.

Vô thức vươn lưỡi liếm môi, sau khi nhận ra hành động của mình mặt hắn liền đỏ bừng, khó khăn khom lưng nhặt túi chườm đá rơi dưới đất, trong lúc cảm thấy hoang mang khó hiểu vì việc mình vừa làm, hắn lại không thể cưỡng lại vị ngọt vừa nếm được còn lưu lại trên môi vừa nãy.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của lão Chu

Gặp phải một người vô cùng kì quặc.

Anh ta rất ngọt, vừa có vị giống kẹo sữa ăn hồi nhỏ, vừa giống như bánh gato mềm xốp.

Trông có vẻ giống một người tử tế, nhưng vì sao lại làm chuyện như vậy cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc