VAI PHẢN DIỆN TA NUÔI HÔM NAY RẤT NGOAN

Các phi tần nhìn thấy nàng như vậy lập tức không chịu nổi, nhưng cũng không thể chỉ chỉ trỏ trỏ đối với nàng.

Chỉ có thể cúi thấp đầu, nhắm mắt làm ngơ.

Bạch Tô ăn hết điểm tâm trong mâm, gọi cung nữ, ý bảo nàng ta tiếp tục đưa điểm tâm khác lên.

Mọi người: “.........”

Nàng còn là người không vậy? Nàng có phải là một cô nương không vậy? Các nàng mới chỉ ăn xong một miếng, còn nàng thì lại ăn hết cả mâm rồi?

Cung nữ cũng hoảng hổn một chút, nàng nhìn mâm trống không, hơi chần chờ một chút.

Tình huống này nàng chưa gặp qua bao giờ, nàng có nên đi lấy thêm không? Hay là.......

Hoàng Hậu nương nương phất tay, ý bảo cung nữ kia bưng lên một đĩa điểm tâm đầy cho nàng.

Bạch Tô ôm lấy cái mâm điểm tâm đầy, hai chân bắt chéo, vừa ăn vừa nhìn xung quanh bốn phía.

Một đám đều đeo khăn che mặt cúi đầu, dùng tay véo từng chút một, lại bỏ vào trong miệng, phong cách ăn này thì đến bao giờ mới hết một cái.

Bạch Tô khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.

Miêu ~

Một tiếng mèo kêu truyền đến.

Vốn dĩ nàng thân mình nàng đang dựa trên ghế, nghe tiếng này liền lập tức thẳng lưng, nhìn khắp nơi, muôn xem rốt cuộc mèo con ở nơi nào.

Các phi tần cũng cảm thấy tiếng mèo kêu này rất quen thuộc.

Một chú mèo đen từ núi giả đi ra.

“Là Lưu Li của Hoàng Hậu nương nương!”.

Bạch Tô nhướng mày, kêu Lưu Li?

Tên nó có văn hóa như vậy à?

Hoàng Hậu thấy nó liền khẽ cười, là chú mèo yêu thích của mình, đối với nó khẽ mở rộng tay, ý bảo nó lại đây.

Chú mèo này cùng với Tiểu Tuyết là cùng đến từ một địa phương, con trai của Hoàng Hậu chính là Tam điện hạ, trong một chuyến đi Ba Tư đã mang về hai chú mèo, một chú đưa cho mẫu thân, chú mèo còn lại đưa chó Bạch Tố Tố.

Lưu Li thấy được chủ nhân cũng không đi qua đầu tiên, mà quay về hướng khác khẽ kêu meo một tiếng.

Các phi tần nhìn thấy chú mèo nhỏ nhìn về phía các nàng ngay lập tức đôi mắt sáng tựa như sao. Ai cũng đối với nó vẫy tay muốn ôm, nhưng mà Lưu Li không hề để ý tới các nàng, mà khẽ giật giật mũi như nghe thấy thứ gì hấp dẫn.

Đôi mắt màu xanh của nó khẽ dừng lại ở một bóng hình, bất ngờ tấn công mãnh liệt.

Bạch Tô đang thưởng thức chú mèo con này, thì bỗng nhiên nó nhảy lên cánh tay của nàng, vươn ra móng tay sắc bén, cào lên quần áo của nàng.

Bạch Tô ôm lấy cánh tay của nàng, nhíu mày một chút,nàng còn chưa kịp phản ứng, thì bỗng nhiên có thân hình lao tới, đem chú mèo nhỏ đá bay, kéo nàng vào trong lòng ngực, kéo ra ống tay áo lộ đoạn tay trắng của nàng.

Cánh tay trắng nõn xuất hiện ba vết thương lớn đang chảy máu.

Nam Huyền vô cùng khẩn trương dùng khăn nhẹ nhàng lau đi vết máu.

“Có đau lắm không?”.

Bạch Tô đang muốn lắc đầu nói không đau, thì hoàng đế cao giọng bảo thái giám gọi thái y.

Lúc sau tất cả mọi người rời đi chỗ này, đi tới cung điện, còn lại tất cả phi tần đều chờ ở bên ngoài, chỉ có hoàng đế, hoàng hậu cùng với một con mèo đen chờ ở bên trong.

Bạch Tô nhìn cánh tay máu thịt lẫn lộn rồi rơi vào trầm tư, cánh tay nàng là có chuyện gì xảy ra vậy? Trúng độc sao? Nhưng tại sao một chút đau đớn cũng không có?

Nàng muốn chạm vào vết thương, đxa bị Nam Huyền ngăn lại.

Hắn dựa thật gần với nàng, tư thế mờ ám, âm thanh mang theo muôn vàn thương tiếc.

“Tô Tô, nhịn một chút, thái y sẽ tới ngay lập tức, nàng không được chạm tay vào.

Câu nói cuối cùng của Nam Huyền âm lượng tăng lên, ở chỗ không ai nhìn thấy hắn khẽ nháy mắt với Bạch Tô.

Chỉ tiếc là Bạch Tô không hiểu được hành động này của hắn này ý gì.

Có chuyện gì thì nói thẳng đi người anh em, ngươi làm mặt quỷ làm gì? Ta xem không hiểu gì hết!

Nam Huyền: “......”

Rất nhanh thái y đã tới, đến gần nàng nói: “Đã mạo phạm!”.

Rồi dùng khăn tay kéo tay nàng qua.

Cánh tay trắng nõn xuất hiện ba vết cào đang chảy máu, thái y dùng nước giúp nàng xử lý vết thương trước.

Bình luận

Truyện đang đọc