24.
Tống Minh nắm chắc phần thắng, nhưng Hướng Nhị công tử đã dẫn mấy vạn tinh binh mai phục ở ngoài thành, chỉ chờ bọn họ ép cung là có thể lấy tội danh mưu quyền soán vị mà giết sạch bọn chúng.
Chỉ sau một đêm, thiên hạ hai lần đổi chủ, Thái tử đăng cơ.
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
Tống Minh bị trói trong địa lao, dáng vẻ nho nhã thanh cao ngày nào đã biến mất, chỉ còn lại sự nhếch nhác và thảm hại. Bộ TSm trắng như tuyết của ông ta đã thấm đẫm máu, đỏ đến chói mắt, tựa như vũng máu khắp đất ngày gia tộc họ Tấn bị diệt.
Ánh mắt ông ta từ lạnh lẽo, đến phẫn nộ, đến oán độc, rồi trở nên hoang mang, ông ta hỏi ta: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ta dùng chiếc khăn tay trắng như tuyết lau lưỡi dao sắc trong tay, cười lạnh lùng, chậm rãi nói từng chữ một: "Ta chính là kẻ tiện dân thấp hèn ngươi từng nói, kẻ không tự lượng sức mình muốn lay chuyển thế gia trăm năm của ngươi!"
"Ngươi… ngươi là…" Ông ta không dám tin, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên một tia sợ hãi: "Không thể nào…"
"Nhớ ra rồi à? Sao lại không thể? Con trai ngoan của ngươi chính là do ta giết đấy! Đó không phải là bệnh hoa liễu, mà là độc. Nói chính xác thì, lúc đó hắn ta chỉ đang trong trạng thái giả chết, nhưng lại bị chính các ngươi chôn sống."
Ông ta trừng to mắt, giận dữ gào lên: "Ta sẽ giết ngươi!"
Ta bật cười lớn, lại đâm ông ta thêm một nhát, máu bắn lên mặt ta, khiến ta trông như diêm la địa ngục đến đòi mạng, còn đáng sợ hơn ông ta năm xưa.
Ta dùng những hình cụ tàn khốc nhất để tra tấn ông ta, có vài thứ còn do chính ông ta sáng chế ra!
Ban đầu ông ta còn giữ được chút kiêu ngạo, sau đó chỉ còn lại kinh hoàng, rồi đến cầu xin tha thứ.
"Tha cho ngươi?"
Ta không nhịn được mà bật cười.
"Năm xưa tộc nhân của ta quỳ xuống cầu xin ngươi, ngươi có tha cho họ không? Khi mẹ ta bụng mang dạ chửa cầu xin ngươi, ngươi có tha cho bà ấy không? Khi những dân thường quỳ mọp dưới chân ngươi, cầu ngươi tha cho họ một mạng, ngươi có tha không?”
“Ngươi không tha, ngươi giả nhân giả nghĩa, ngươi tự cao tự đại! Ngươi coi thường hàn môn, coi thường bách tính. Ngươi quyền khuynh triều dã, hưởng thụ sự cung phụng của dân chúng, nhưng lại không chuyện ác nào không làm, coi mạng người như cỏ rác. Ngươi chưa bao giờ có dù chỉ một chút lòng thương xót với những người dân đã nuôi nấng ngươi. Vậy thì, ngươi và những tộc nhân của ngươi – những kẻ ăn bánh bao tẩm máu người – đều đáng chết trong tay những người mà ngươi gọi là tiện dân, là cỏ rác. Yên tâm, ta không giết ngươi, ta sẽ chặt tay chân ngươi, biến ngươi thành nhân trư. Ngươi sẽ giống ta năm đó, tận mắt nhìn từng người trong tộc mình bị giết, chết thảm, rồi vẫn phải tiếp tục sống..."
Trong mắt ông ta tràn đầy sợ hãi, ta vung dao chặt đứt tứ chi của ông ta, lại sai thái y chữa trị cho ông ta.
Nhất định phải đảm bảo ông ta sống thọ trăm tuổi, để chịu đựng nỗi đau bất tận.
25.
Bùi Dục cho ta cơ hội tiễn biệt Bùi Chiêu một đoạn cuối.
Điều kiện trong phòng giam của hắn tương đối tốt, có cửa sổ, có bàn ghế, không bẩn không hôi.
Đây là ưu đãi mà ta xin cho hắn, vì hắn mắc chứng ưa sạch sẽ.
Khi còn ở trên đảo, hắn cũng luôn giữ nếp sống gọn gàng.
Nhưng bây giờ, hắn cô độc ngồi trong góc phòng, quần áo hơi xộc xệch, tóc mái trước trán cũng không được vuốt gọn.
Hắn đang cầm túi thơm ta tặng, ngẩn người.
Bùi Dục đã nói với hắn về thân phận thực sự của ta.
Nhưng khi thấy ta, hắn lại không tỏ ra phản ứng cảm xúc gì rõ rệt, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước.
Hắn nhìn ta bước tới.
Nhìn ta bày rượu và thức ăn lên bàn.
Nhìn ta cầm lấy bình rượu, rót cho hắn và ta mỗi người một chén.
Hắn nhìn ta, còn ta lại không biết vì sao, không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Ta muốn nâng chén rượu lên, hắn bỗng đưa tay ra che miệng chén.
Hắn biết đây là rượu tiễn người lên đường.
Ta khẽ cười: "Ta đã bị luyện độc, bách độc bất xâm."
"Uống rượu hại sức khỏe." Hắn khẽ nói.
"..."
"Lần cuối cùng rồi." Ta thấp giọng nói, gạt tay hắn ra, uống cạn chén rượu.
Ta lại rót cho mình một chén khác: "Có gì muốn hỏi không? Hỏi đi."
Hắn nhìn ta uống hết chén này đến chén khác, cuối cùng cũng mở lời: "Bọn trẻ..."
"Ta giao cho Tống tỷ tỷ và Tô Cẩn Niên rồi. Đúng rồi, Tô Cẩn Niên cũng là người của Bùi Dục."
"Vậy cũng tốt."
Lại là một khoảng lặng kéo dài.
Ta rót xong chén cuối cùng, bình rượu đã cạn.
Hắn hỏi ta: "Nàng… đã từng yêu ta chưa?"
Ta uống cạn chén cuối cùng, ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện ánh mắt dịu dàng của hắn, chậm rãi nghiêng người về phía trước, áp môi mình lên môi hắn, truyền chén rượu ấy sang miệng hắn.
"Bùi Chiêu, chúc ngươi kiếp sau có phụ mẫu yêu thương, có huynh đệ hòa thuận, có nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu ngươi, và có con cháu đầy đàn."
Ngàn vạn lần đừng gặp lại một người như ta.
Ta không thể diễn tả được ánh mắt cuối cùng của hắn.
Tại sao không có chút oán hận nào?
Tại sao vẫn dịu dàng như nước?
Hắn đáng lẽ phải hận ta mới đúng.
Ta nhìn hắn ngã xuống trước mặt mình.
Cuối cùng bật khóc không thành tiếng.
Ta nợ hắn một lời "xin lỗi".
Trước khi ta đến gặp hắn, Quý phi trước kia, nay là Thái hậu, từng nói với ta:
"Chiêu Nhi đứa trẻ này bản tính vốn thiện lương, ta từng thấy nó lúc nhỏ rất cẩn thận cứu một con chim non rơi xuống từ trên cây, kết quả lại bị mẫu hậu nó mắng suốt một thời gian dài, bọn họ còn giết con chim ấy ngay trước mặt nó. Trái tim của một đứa trẻ cứ thế lạnh dần qua từng ngày. Phụ hoàng của nó vốn không đối xử lạnh nhạt với nó như vậy, nhưng vì sự diệt vong của nhà họ Tấn, phụ hoàng nó sinh hận với thế gia, hận luôn cả hoàng hậu và nó cũng bị vạ lây. Ban đầu nó vẫn cố gắng lấy lòng nhưng từng lần từng lần bị chán ghét, đến cuối cùng cũng dần chấp nhận số phận mà trở nên lạnh nhạt..."