Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa vừa mới đến bên ngoài Võ Đấu Cung Hoàng cấp, liền nghe được trong Võ Đấu Cung truyền đến tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó một thi thể không đầu được người mang từ trong Võ Đấu Cung đi ra.
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua, hỏi quản sự của Võ Đấu Cung Hoàng cấp:
- Quản sự đại nhân, đây là có chuyện gì?
Quản sự của Võ Đấu Cung Hoàng cấp này chừng ba mươi tuổi, lớn lên có chút gầy gò, hít một tiếng nói:
- Hôm nay Võ Đấu Cung Hoàng cấp đến một Đoạt Mệnh Kiếm Khách, phàm là võ giả giao thủ với hắn, toàn bộ bị hắn một kiếm chặt đứt đầu lâu, không ai ngoại lệ.
Đây đã là người thứ tám rồi!
Sắc mặt Cửu quận chúa hơi đổi nói:
- Chỉ dùng một kiếm sao?
Vị quản sự kia nhẹ gật đầu nói:
- Thật lợi hại! Ta ở Võ Đấu Cung Hoàng cấp làm mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy qua một thiếu niên có thể tu luyện kiếm pháp đến tàn nhẫn, vô tình, lạnh lẽo như thế, một kiếm ra, nhanh như thiểm điện.
Quả thực quá đáng sợ! Các ngươi đoán hắn bao nhiêu tuổi?
Cửu quận chúa nói:
- Võ giả có thể một kiếm gi ết chết Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, ít nhất cũng mười tám, mười chín tuổi nha!
Quản sự lắc đầu nói:
- Hắn gọi A Nhạc, năm nay mười lăm tuổi.
Cửu quận chúa ngẩn ngơ.
- Đoạt Mệnh Kiếm Khách mười lăm tuổi, có chút ý tứ, chúng ta đi xem đi.
Trương Nhược Trần chắp hai tay sau lưng, đi vào Võ Đấu Cung Hoàng cấp.
Giờ phút này, trên chiến đài đứng một thiếu niên xanh xao vàng vọt.
Hắn chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc quần áo rách rưới, trong tay cầm một thanh Thiết Kiếm gỉ sét loang lỗ.
Thiết Kiếm bị nhuộm đỏ, nhỏ xuống giọt giọt máu tươi.
Thân thể của hắn đứng nghiêm, giống như một bức tượng, rồi lại tản mát ra một cỗ sát khí khiếp người.
Giết liền tám võ giả, khí thế trên người hắn lên tới đỉnh phong.
Ở dưới cỗ sát khí cường đại kia trùng kích, căn bản không có người dám leo lên đài chiến đấu.
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua thiếu niên kia, đồng dạng cũng là kiếm khách, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Kiếm Ý và sát khí trên người thiếu niên tên A Nhạc kia.
Trương Nhược Trần khẽ gật đầu nói:
- Thiên phú dị bẩm, kiếm khí tùy tâm.
Cảnh giới Kiếm Ý của hắn, đã đạt tới tùy tâm trung cấp, hơn nữa trong Kiếm Ý còn ẩn chứa sát ý.
Cửu quận chúa cũng đang đánh giá thiếu niên kia nói:
- Hắn tựa hồ không phải Nhân tộc thuần túy, mà là Ma Lang bán nhân.
Trương Nhược Trần nói:
- Không sai! Đích thật là Ma Lang bán nhân! Tỷ xem ánh mắt của hắn, quả thực giống như mắt sói, là màu đỏ như máu.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng cười âm lãnh:
- Biểu đệ, ba năm không thấy, thật làm cho biểu ca cực kỳ tưởng niệm!
Trương Nhược Trần nhìn về phía tiếng cười truyền đến, chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ sắc mặt tái nhợt đứng ở trên khán đài, đang mỉm cười nhìn hắn.
Hơn nữa còn có một người quen, Lâm Ninh San.
Lâm Ninh San mặc áo tơ lụa màu trắng, bên hông đeo túi thơm và ngọc bội, tựa hồ lại cao hơn một ít, dáng người thướt tha, da thịt trắng noãn, tóc dài màu đen rủ xuống đến hông.
Không thể không nói, Lâm Ninh San lớn lên cực đẹp, lông mày kẻ đen như họa, hai con ngươi như tinh thần, cặp môi đỏ mọng, cái cổ thon dài, eo ngọc nhỏ nhắn, hai chân thẳng tắp, quả thực cho người một loại cảm giác hoàn mỹ không tỳ vết, giống như giai nhân từ trong tranh đi ra.
- Biểu đệ, chẳng lẽ ngươi ngay cả biểu ca cũng không nhận ra?
Lâm Thần Dụ nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, dáng tươi cười cực kỳ âm nhu, mang theo vài phần tà khí.
Nhìn thấy Lâm Ninh San, Trương Nhược Trần đại khái đoán được thân phận của Lâm Thần Dụ.
Đối phương đã chủ động gọi hắn, Trương Nhược Trần cũng không phải người vô lễ, vì vậy đi tới nói:
- Đúng là đã lâu không gặp, không nghĩ tới sẽ gặp ở trong Võ Đấu Cung Hoàng cấp.
Cửu quận chúa thấp giọng nói ở bên tai Trương Nhược Trần.
- Cửu đệ, không nên quá thân cận Lâm Thần Dụ, người này phẩm hạnh không đoan chính, tâm thuật bất chánh, âm hiểm xảo trá, không nên kết giao!
Thanh âm của Cửu quận chúa rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lâm Thần Dụ nghe được.
Lỗ tai của Lâm Thần Dụ giật giật, ánh mắt phát lạnh nói:
- Cửu quận chúa, ở trước mặt Lâm mỗ, lại nói bậy Lâm mỗ như vậy, sẽ không tốt lắm đâu! Cái này là giáo dưỡng của quận chúa Vương tộc?
Thời điểm Lâm Thần Dụ hừ lạnh, sắc mặt của Cửu quận chúa biến đổi, thân thể không kiềm được lùi lại ba bước.
Thời điểm nàng dừng bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, đã bị nội thương.
Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
- Tu vi thật lợi hại, ít nhất đạt đến Huyền Cực cảnh hậu kỳ, thậm chí càng mạnh hơn nữa.
Huyền Cực cảnh cũng chia làm bảy cảnh giới nhỏ: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tiểu cực, trung cực, đại cực, đại viên mãn.
Phàm là võ giả bước vào Huyền Cực cảnh, thì xem như bước vào hàng ngũ cường giả võ đạo, tiến vào quân doanh, ít nhất cũng là một vị tướng quân.
Đương nhiên, ở Huyền Cực cảnh, mỗi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sẽ càng thêm gian nan.
Lâm Thần Dụ không hổ là đệ nhất thiên tài của Lâm gia, mới hai mươi tuổi mà thôi, liền đạt tới cảnh giới thâm bất khả trắc như thế.
Giờ phút này, rốt cục có người thứ chín leo lên đài chiến đấu, đi khiêu chiến Đoạt Mệnh Kiếm Khách.
Phải biết tám người trước, toàn bộ bị Đoạt Mệnh Kiếm Khách một kiếm gi ết chết.
Như vậy người còn dám leo lên đài chiến đấu khiêu chiến, tuyệt đối là thế hệ đảm lượng hơn người.
- Đoạt Mệnh Kiếm Khách sao? Hàn Phủ ta đến gặp ngươi!
Hàn Phủ tay cầm chiến phủ, đứng ở đối diện Đoạt Mệnh Kiếm Khách.
Dưới đài, tất cả võ giả, toàn bộ nhìn về phía chiến đài.
Đây là trận thứ chín, người khiêu chiến dĩ nhiên là Hàn Phủ có được chiến lực của võ giả Hoàng Bảng.
Trương Nhược Trần đã từng giao thủ với Hàn Phủ, biết rõ Hàn Phủ mạnh yếu.
Cửu quận chúa lau vết máu ở khóe miệng, có chút rời xa Lâm Thần Dụ, nhìn chằm chằm chiến đài nói:
- Không biết Hàn Phủ có thể tiếp được hắn mấy kiếm?
Trương Nhược Trần nói:
- Nếu Hàn Phủ có thể tiếp được ở một kiếm của hắn, có thể giữ được tánh mạng.
Nếu tiếp không được, chỉ sợ chỉ còn một con đường chết.
- Một kiếm g iết chết Hàn Phủ? Không thể nào!
Cửu quận chúa nói.
Trương Nhược Trần không có nhiều lời, chỉ nhìn đài chiến đấu.
Phốc!
Trong nháy mắt, đầu của Hàn Phủ bay ra ngoài, tựa như bóng da rơi xuống đất.
Trận thứ chín, thắng!
Sau khi thoáng yên tĩnh, toàn bộ Võ Đấu Cung vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
- Thật...!thật chỉ dùng một kiếm, ta ngay cả hắn xuất kiếm như thế nào cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng kiếm hiện lên!
- Hắn sử dụng kiếm pháp phẩm cấp gì?
- Quá nhanh, căn bản không thấy rõ hắn xuất kiếm.
- Mặc dù là Cửu vương tử thiên tài tuyệt đỉnh, tháng trước cùng Hàn Phủ giao thủ, cũng dùng hơn tám mươi chiêu, mới đánh bại Hàn Phủ.
- Một thiếu niên võ giả càng thiên tài muốn quật khởi sao?
Cửu quận chúa cũng có chút trợn mắt há hốc mồm nói:
- Cửu đệ, đệ có thể tiếp được một kiếm của hắn không?
Trương Nhược Trần cười cười nói:
- Kiếm của hắn rất nhanh, nhưng lại có sơ hở trí mạng.
Người khác nhìn không ra, đệ lại có thể nhìn ra.
Đương nhiên, thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy nhanh không phá.
Hắn xuất kiếm tốc độ nhanh như vậy, dù có sơ hở, cũng có thể dùng tốc độ đền bù.
Nếu là một tháng trước, thật rất khó tiếp được! Nhưng hiện tại...
Trương Nhược Trần không có nói thêm gì nữa, tiếp tục nhìn đài chiến đấu.
Đoạt Mệnh Kiếm Khách nghênh đón trận chiến thứ mười.
Người giao thủ là một lão giả bài danh thứ mười bảy trên Hoàng Bảng, Tô Hoành.
Đáng tiếc, như trước chỉ một kiếm, Tô Hoành liền chết ở dưới kiếm của hắn, biến thành một thi thể không đầu, ngã xuống trong vũng máu.
Quá vô địch rồi!
Thắng liên tiếp mười trận, mỗi một trận chỉ dùng một kiếm.
Cho dù đối mặt võ giả Hoàng Bảng, cũng không ngoại lệ.
Một thiếu niên kiếm khách như vậy, so với Cửu vương tử tháng trước, biểu hiện còn nghịch thiên hơn!
Rất nhanh, người phụ trách của Võ Đấu Cung Hoàng cấp tổng hợp đánh giá ra thành tích.
Hoàng Bảng thứ sáu!
Đây là bởi vì không ai có thể buộc hắn sử dụng ra thực lực chân chính, cho nên mới đánh giá là Hoàng Bảng thứ sáu.
Nếu thực lực chân thật của hắn bày ra, nói không chừng bài danh còn sẽ cao hơn.
Đoạt Mệnh Kiếm Khách A Nhạc, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, mang theo Thiết Kiếm máu chảy đầm đìa, từ trên chiến đài đi xuống.
Không hỷ không bi!
Thẳng đến ánh mắt của hắn chứng kiến Lâm Ninh San, rốt cục lộ ra vài phần nhu hòa, cảm giác tim đập của mình đập có chút nhanh, lập tức dời ánh mắt nói:
- Lâm tiểu thư, ta hoàn thành lời hứa đối với ngươi, thắng liền mười trận, một trận cũng không có thua!
Lâm Ninh San lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, nhẹ nhàng vuốt bả vai của A Nhạc nói:
- A Nhạc, dùng thiên phú của ngươi, nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn muốn lôi kéo.
Ngươi cần gì phải ở Lâm gia làm một hạ nhân?
A Nhạc nhẹ nhàng cắn bờ môi, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Ninh San nói:
- A Nhạc chỉ nguyện vĩnh viễn thủ hộ ở bên người Lâm tiểu thư, không còn cầu gì khác.
Ở hắn xem ra, cô gái trước mắt là hoàn mỹ như vậy, thánh khiết như vậy, chỉ cần có thể thủ hộ ở bên cạnh nàng, là một sự tình cực kỳ hạnh phúc.
Lâm Ninh San gật đầu cười, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt của nàng, có một tia xem thường lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt Lâm Ninh San lại nhìn về phía Trương Nhược Trần, mang theo vài phần ngạo nghễ cười nói:
- Biểu ca, huynh cũng tu kiếm, nếu huynh và A Nhạc giao thủ, huynh có thể tiếp được A Nhạc mấy kiếm?
Trương Nhược Trần nhìn A Nhạc, như có điều suy nghĩ, thản nhiên nói:
- Có người nguyện ý thủ hộ muội, muội nên biết quý trọng!
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần ngay cả nhìn cũng không nhìn Lâm Ninh San, trực tiếp đi về phía chiến đài.
Lâm Ninh San nhìn thấy Trương Nhược Trần leo lên đài chiến đấu, đôi mắt dễ thương ngưng tụ.
- Hắn không phải đã trở thành võ giả Hoàng Bảng sao, tại sao lại leo lên đài chiến đấu? Chẳng lẽ...
- Ồ! Có chút ý tứ!
Lâm Thần Dụ mỉm cười, trong mắt hiện lên sát ý.
Có lẽ g iết chết Trương Nhược Trần ở trên chiến đài, cũng là một chuyện cực kỳ thú vị.
Lâm Thần Dụ nhìn A Nhạc vẫy tay nói:
- A Nhạc, ngươi tới đây!
- Thiếu gia, có gì phân phó?
A Nhạc nói.
Lâm Thần Dụ cười nói:
- Nhìn cho kỹ, thiếu niên trên chiến đài kia, là một trong những người theo đuổi Ninh San.
Đợi tí nữa nói không chừng còn cần ngươi ra tay giế t chết hắn! Có nắm chắc không?
- Trong mắt ta, chỉ có hai loại người, một loại là người sống, một loại là người chết.
Không phải hắn chết, chính là ta chết.
A Nhạc nhìn chằm chằm đài chiến đấu, ánh mắt trở nên lợi hại, cả người giống như biến thành một thanh kiếm..