VẠN CỔ TỐI CƯỜNG TÔNG

Nan Thu Đao đã ngắn lại còn nhỏ, giống như đồ chơi của đám con nít, nên sau khi hắn lấy ra ngoài, nhất thời trở thành trò cười cho bọn sơn tặc.

Quân Thường Tiếu hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, con mẹ nó còn mặt mũi nào để nhìn đời nữa đây!

Không có khả năng, không có khả năng!

Thanh đao bị phong ấn, cần bùa Giải ấn mới có thể mở ra, tuyệt đối sẽ không phải hàng vô dụng, nhất định sẽ có chỗ siêu phàm.

Quân Thường Tiếu lấy hai ngón tay kẹp chuôi đao, ánh mắt cay độc nói:

“Ngoan ngoãn giao đệ tử phái ta ra, mọi chuyện còn có chỗ để thương lượng, nếu không đừng trách bổn tọa tại Hắc Phong trại giết chó gà không tha.”

Cho dù mất mặt, cũng phải oai phong một phen.

Chỉ là, lời nói thì oai phong đấy, bất quá tay hắn cầm một thanh đao cùn nhỏ xíu như đồ chơi, thực sự buồn cười không chỗ nói.

“Giết chó gà không tha? Bằng thanh đao kia?!”

“Đao này có thể cắt được dưa hấu không?”

“Nếu bỏ đi chuôi đao, còn lại phần thân đao thì cắt một quả táo có khi còn không được ấy chứ!”

“Phụt! Ha ha!”

“Không được, ta cười bể bụng mất...”

Rất nhiều sơn tặc đều khom lưng cười, cười đến chảy cả nước mắt.

“Tiểu tử!”

Bốn tên lão đầu, người thì nắm thành quyền, người thì giơ vũ khí lên, từng bước một đi đến mà nói:

“Ngươi đây là đem mạng sống của mình ra làm trò cười sao?”

“Hô!”

Quân Thường Tiếu phun một hơi tức giận nói:

“Cứ xem như ta đùa giỡn đi.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Chu Thiên Bá không nhịn được nói:

“Nhanh bắt giữ hắn lại, sau đó tìm đồ vật đáng tiền trên người hắn.”

“Vâng!”

Bốn tên lão đầu tuân lệnh, cùng nhau xác nhận đưa mắt hội ý một chút rồi cùng nhau tiến lên.

Lần này, công kích của bọn họ bao trùm hơn một nửa diễn võ trường, Quân Thường Tiếu bị buộc phải di chuyển đến một góc, rất khó né tránh.

Trừ phi hắn xông ra phá vòng vây.

Nhưng bên ngoài là mấy trăm tên sơn tặc đấy.

Quân Thường Tiếu không chút hoài nghi, nếu mình phóng ra ngoài, chắc chắn sẽ bị biển người nuốt trọn, sẽ càng ngày càng rơi vào tình trạng tiến không xong mà lùi cũng không được.

Không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể dùng bùa Giải ấn thôi.

“Ba!”

Thời điểm bốn tên lão đầu muốn đánh tới, ý chí Quân Thường Tiếu tiến nhập không gian giới chỉ, không một chút do dự bóp nát bùa Giải ấn.

“Đinh!”

“Chủ nhân sử dụng một tấm bùa Giải ấn.”

“Đinh!”

“Phong ấn của Nan Thu Đao được giải trừ.”

Thời điểm âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Quân Thường Tiếu cảm giác rõ ràng quanh Nan Thu Đao đang cầm trên tay có Linh lực xuất hiện.

“Vù Vù!”

Đúng vào lúc này, bốn tên lão đầu theo các hướng khác nhau tấn công tới, bọn họ có người dùng chưởng, người dùng quyền, người dùng kiếm, người dùng gậy cùng nhau đánh tới.

Tình huống cực kỳ hung hiểm.

Thân thể lâm vào nguy hiểm, Quân Thường Tiếu tay trái cầm vỏ đao, tay phải cầm chuôi đao, một mặt cầu nguyện kỳ tích xuất hiện, mặt khác vẫn không quên uy phong trầm giọng nói: “Khai đao!”

“Vù vù!”

Trên diễn võ trường, một luồng sáng nổ bừng lên.

Ánh sáng quá mạnh làm sơn tặc không thể không nhắm mắt, ngay cả Chu Thiên Bá có thực lực Võ Đồ cũng phải nhắm mắt lại, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng, chẳng lẽ cái đao cùn không đáng chú ý kia lại là một cái vũ khí cực phẩm hay sao?

Trong lúc suy nghĩ, ánh sáng đột ngột suy yếu, Chu Thiên Bá có thể mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện một mũi đao ngay trước mặt mình, cách cái mũi mình chưa tới một tấc.

Ánh mắt Chu Thiên Bá tập trung, nhìn theo mũi đao trước mặt mình, phát hiện ra Quân Thường Tiếu đang cầm một chuôi đao dài, cực kỳ dài, dài tới hơn bốn mươi mét. Lưỡi đao dài từ chỗ Quân Thường Tiếu đang đứng trên diễn võ trường tới tận trước mặt hắn.

Bên ngoài diễn võ trường, không khí vô cùng im ắng.

Hơi hai trăm tên sơn tặc, hơn hai trăm ánh mắt, với các góc độ khác nhau đều nhìn chằm chằm chuôi đao Quân Thường Tiếu đang cầm, ánh mắt cực kì ngưng trọng.

Bốn tên lão đầu đang tấn công đâu rồi?

Bọn họ đều đã rơi xuống đất, có tên bị chém ngang eo, có tên bị chém thành hai nửa, máu tươi lênh láng trộn lẫn cùng bùn đất.

Chết sạch.

Trong khoảnh khắc Quân Thường Tiếu rút đao.

Lúc ánh sáng phát ra, bốn tên lão đầu đều chết dưới đại đạo dài bốn mươi mét của hắn.

“Ực ực!”

Chu Thiên Bá nuốt ngụm nước bọt, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hai tay đặt trên thành ghế hơi run rẩy.

Đao dài không đáng sợ, điểm đáng sợ là, mũi đạo tụ tập một tia khí tức, phát ra uy áp cực kỳ mạnh mẽ, ép hắn đến cả thở cũng thấy khó khăn.

Hắn không nghi ngờ chút nào về việc, nếu Quân Thường Tiếu chỉ cần hơi nhích lên phía trước một chút thôi, đầu hắn liên sẽ bị đao này chặt xuống.

Nhất định không phải phàm phẩm, tuyệt đối là vũ khí trung phẩm.

Trong nháy mắt, đại thủ lĩnh tiến hành suy đoán phẩm chất Nan Thu Đao, tim đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Bọn người Nhị lão đầu ngồi hai bên cũng hoảng sợ, bọn bọ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì lưỡi đao quá dài, chỉ cần quét ngang một cái liền có thể chém bọn hắn đi đời nhà ma.

“Đây chính là Nan Thu Đao sao...”

Quân Thường Tiếu cầm trên tay đại đao dài bốn mươi mét, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Hệ thống đưa binh khí, sau khi mở phong phong ấn không để hắn thất vọng, phát ra khí tức và uy năng hơn xa Hàn Phong kiếm sơ phầm.

Nhưng con mẹ nó, bốn mươi mét cũng là quá dài đi!

Vừa rồi chê quá bé, bây giờ lại quá lớn, tên này thật khó hầu hạ nha.

Chu Thiên Bá bị mũi đao dí tới trước mặt, hoảng sợ nói: “Quân chưởng

môn! Trước tiên đem đao thu lại đã, có gì từ từ nói chuyện.”

Sợ! Hắn thật sự sợ!

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Lưỡi đao này của bổn tọa, nếu đã rút ra sẽ rất khó thu hồi, cho nên...”

“Xoát!”

Cổ tay lắc nhẹ một cái, đại đao trực tiếp chém bay đầu Nhị đương gia, nói: “Hậu táng đi!”

Đầu của Nhị đương gia lăn xuống đất, trên mặt vẫn là vẻ ngạc nhiên cùng hoảng sợ.

Quân Thường Tiếu chém một đao này tốc độ vốn không nhanh, lây tu vi của Nhị đương gia đáng lẽ có thể né tránh, vì sao vẫn bị chém bay đầu?

Bời vì lúc Nan Thu Đao chém tới, căn cứ theo mục tiêu mà người sử dụng đao muốn giết, đao sẽ tự phát ra uy áp vô cùng mạnh mẹ khóa chặt mục tiêu, làm mục tiêu không thể động đậy.

Nói cách khác, nhị đương gia vừa rồi bị trói gô giống như phạm nhân chờ hành hình vậy, chỉ có thể duỗi cái đầu ra chờ đợi đao phủ chém xuống.

Đây chính là vũ khí hệ thống đã đưa.

Đây chính là vũ khí cần phải giải phong ấn mới có thể sử dụng, Nan Thu Đao.

Sau thi thử đao, Quân Thường Tiếu hài lòng nói: “Mạnh mẽ.”

...

Nếu như trước đây, nhìn thấy Nhị đương gia bị giết, bọn sơn tặc khẳng định lửa giận ngút trời, sẽ liều lĩnh giết tới.

Nhưng hiện tại tất cả bọn chúng đều thấy sợ hãi, đều đứng bên ngoài diễn võ trường không dám bước vào, trong ánh mắt là một sự hoảng sợ thật sâu.

Đại đao bốn mươi mét a.

Chỉ cần tên kia tiện tay chém một cái, khẳng định đao chém tới sẽ chém chết một mảng lớn.

Ai dám lên, ai dám xông?

Bọn họ không xông lên, liền có thể tránh được tại nạn?

Đáp án là – không thể.

“Xoát!”

Tay phải Quân Thường Tiếu vung lên, đại đao bốn mươi mét vạch ra một vệt sáng, trực tiếp chặt ngang người hơn hai mươi tên sơn tặc, nhìn qua cứ như là cắt cỏ vậy, sắc bén vô cùng.

“Ba!”

Hai tên đương gia còn lại đang ngồi trên ghế, đột nhiên vỗ mạnh vào thành ghế, bạo phát tu vi Khai mạch mười hai đoạn, theo hai hướng trái phải tấn công Quân Thường Tiếu.

Vũ khí dài, có lợi mà cũng có hại. Lợi về về việc đánh xa hay quần chiến, nhưng rất kiêng kị việc đánh gần. Hai người lợi dụng sơ hở của Quân Thường Tiếu, nhanh chóng lao tới, hi vọng lại gần có thể khống chế hắn.

Không được.

Bởi vì Quân Thường Tiếu quay người lại trừng mắt một cái, Nan Thu Đao lại phát ra uy áp mạnh mẽ đánh tới, khiến trong khoảnh khắc hai người dừng tại chỗ.

“Phốc!”

“Phốc!”

Ánh đao lướt qua, đầu người bay ra.

Cuối cùng, tám đương gia của Hắc Phong trại toàn bộ chết hết, chỉ còn lại một mình Chu Thiên Bá.

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu dựng thẳng đại đao bốn mươi mét, từng bước một hướng đi lên đài cao.

Bởi vị bị uy áp của Nan Thu Đao khóa chặt, cho nên dù Chu Thiên Bá là Vũ Đồ, cũng không thể mảy may động đậy, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hắn, như ác ma bước từng bước một đến gần.

“Thực sự.”

Quân Thường Tiếu một chân giẫm lên bậc thang, một tay cầm Nan Thu Đao, chỉ ra khu vực trống phía bên ngoài nói: “Bổn tọa để ngươi chạy trước ba mưới chín mét.

Bình luận

Truyện đang đọc