VẠN DẶM GIANG SƠN KHÔNG BẰNG MỘT NỤ CƯỜI CỦA NGƯỜI


Biểu hiện hung tợn này của Tô Nguyệt không bộc lộ quá lâu, chỉ vài giây sau nàng liền trở về dáng vẻ yểu điệu như trước.

Hãn Mục Khiêm, Địch Nhiệt Vu, Thụy Lan và Thanh Chu đều nhanh mắt thấy rõ, tất cả không hẹn mà cùng nhíu mày tỏ rõ sự chán ghét của mình.

Quân Mộ Ngọc thật sự mệt mỏi, vừa về đến phủ liền nhanh chóng thay đồ ra sau đó nằm lên giường.

Huyền Du thấy biểu hiện này của y liền chỉ cười không nói.

Chính mình khi thay đồ xong cũng nhanh chóng leo lên giường kéo người vào lòng.
Quân Mộ Ngọc cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái rồi làm ổ trong lòng Huyền Du.

Huyền Du cười cười, choàng tay qua ôm người vào lòng.

"Ngươi từ chối Tô Nguyệt như vậy nàng sẽ không gây chuyện với ngươi chứ?", qua một lúc lâu, Huyền Du cứ nghĩ y đã ngủ, nào ngờ lại nghe được người trong lòng cất tiếng.
Huyền Du cụp mắt nhìn Quân Mộ Ngọc, hắn đưa tay nâng cằm y lên để y ngẩng đầu nhìn mình.

"Ngươi mong muốn ta sẽ đi sao?"
Quân Mộ Ngọc khẽ lắc đầu mà không lên tiếng, Huyền Du đưa mặt áp sát y cho đến khi chóp mũi hai người đụng vào nhau.

Quân Mộ Ngọc tròn mắt nhìn Huyền Du, đáy mắt Huyền Du sâu thẳm nhưng y có thể nhìn ra được tia nghiêm túc trong đó.


Quân Mộ Ngọc liền cụp mi né tránh ánh mắt của Huyền Du, lí nhí nói: "ngươi...!Ngươi có thể không đi không?"
Quân Mộ Ngọc dù biết Huyền Du hoàn toàn đã chấm dứt tình cảm với Tô Nguyệt, nhưng nàng ta thì vẫn chưa.

Tuy biết Huyền Du không cạch mặt với nàng một phần là vì Tô gia có giá trị lợi dụng, mặt khác nếu đối xử với Tô Nguyệt quá hà khắc, Tô gia trở mặt, Huyền Du lại có thêm kẻ thù.

Quả thật chuốc lấy phiền phức không đáng có.
Biết là thế, nhưng Quân Mộ Ngọc vẫn là không muốn giữa hai người có dây dưa, dù chỉ là một chút cũng không hề muốn.
Quân Mộ Ngọc suy nghĩ miên man nhưng y lại không biết.

Vốn dĩ Huyền Du đã có ý định trở mặt với Tô gia từ lâu rồi.

Chỉ là còn đợi thời cơ thích hợp mà thôi.
Huyền Du xoay mặt Quân Mộ Ngọc lại để y đối mắt với mình, ý cười tràn ngập nơi đáy mắt.
"Vương phi đã nói vậy thì bổn vương sẽ không đi.", dứt lời liền cười thỏa mãn thơm lên trán y một cái sau đó nhắm mắt lại.
Quân Mộ Ngọc có chút ngẩng người, không nghĩ rằng Huyền Du lại chẳng nghĩ ngợi gì liền ngay lập tức đồng ý.

Quân Mộ Ngọc định lên tiếng hỏi thì thấy người bên cạnh nhắm mắt như muốn ngủ, y cũng không lên tiếng nữa mà thỏa mãn cuộn người lại làm ổ trong lòng Huyền Du, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, khóe miệng Huyền Du không kìm được mà câu lên.

Sáng hôm sau, Quân Mộ Ngọc liền cùng Tiềm Hương vào cung thăm cô mẫu.
Cô mẫu của Quân Mộ Ngọc là kế hoàng hậu.

Nàng xinh đẹp cao quý như đóa mẫu đơn rực rỡ trong nắng mai.

Nhiếp Ngạn đế cũng là vì bị hớp hồn bởi nhan sắc đó mà ngay sau khi nguyên hậu bị phế, liền lập tức sắc phong Quân Ngọc Linh làm kế hậu.

Trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ.
Ngoại trừ phụ thân cùng ca ca ra, thì hầu như Quân Mộ Ngọc chỉ còn mỗi vị cô mẫu này là người thân.

Sau hôm gả cho Huyền Du, thì tới tận bây giờ, Quân Mộ Ngọc vẫn chưa một lần tới thăm Quân Ngọc Linh.

Hôm nay vừa vặn không có việc gì làm, Quân Mộ Ngọc liền muốn đến thăm người cô này một chút.
Vị ma ma hầu hạ bên người Quân Ngọc Linh đang xoa chỉ đạo các cung nữ cắt tỉa cây cảnh trong Khôn Ninh cung.

Từ xa đã trông thấy Quân Mộ Ngọc, bà liền cười tiến lại hành lễ: "nô tì bái kiến Duẫn vương phi."
Quân Mộ Ngọc mỉm cười: "ma ma không cần đa lễ, phiền ma ma thông báo cho Hoàng hậu một tiếng, nói có ta đến thăm."

"Vâng.", vị ma ma đó liền nhanh chóng đi vào thông báo.

Chỉ một lát sau liền trở ra.
"Duẫn vương phi, mời."
Quân Mộ Ngọc gật đầu, nhanh chân tiến vào.

Vừa mới bước qua ngạch cửa Khôn Ninh cung, Quân Ngọc Linh ngồi ở trường kỉ liền nâng mắt nhìn sang.
Quân Mộ Ngọc nghiêm chỉnh hành lễ: "thần tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Quân Ngọc Linh cười hiền từ: "A Ngọc đấy à? Mau đứng lên đi.

Nào, mau lại đây ngồi với ta, lâu lắm rồi không gặp con.

Ta còn tưởng con quên luôn vị cô mẫu này rồi chứ."
Quân Mộ Ngọc ngồi xuống trường kỉ đối diện với Quân Ngọc Linh, y cười cười: "làm gì có chuyện đó, trước đó do con đổ bệnh một trận dài, bây giờ vừa hết liền nhớ đến cô mẫu, làm sao com có thể quên?"
"Ha ha, thằng nhóc kháu khỉnh này, ta cũng chỉ là nói vậy thôi, con mà quên thật, ta cũng có vạn cách khiến con nhớ.", Quân Ngọc Linh bật cười, nàng đưa tay rót một tách trà rồi đẩy qua cho Quân Mộ Ngọc, "a Ngọc này, con lấy Duẫn vương rồi, Duẫn vương đối xử tốt với con chứ?"
Quân Mộ Ngọc nghe được hỏi đến Huyền Du, y liền suy nghĩ rồi nói: "vương gia đối với con rất tốt, cô mẫu không cần lo lắng."
Quân Ngọc Linh trầm mặc: "thời cuộc xoay vần, hôm nay là thế nhưng ngày mai chưa chắc đã như vậy.

Duẫn vương có tham vọng với vương quyền, con..."
"Cô mẫu nói đùa rồi, giang sơn Bắc Thụy chỉ có một vị quân chủ là Nhiếp Ngạn đế cùng một vị hoàng hậu là cô mẫu mà thôi, làm gì còn tôn kính ai khác?", Quân Mộ Ngọc lập tức ngắt lời.
Quân Ngọc Linh có chút ngẩng người nhìn Quân Mộ Ngọc, thấy đáy mắt y không chút gợn sóng, nàng mỉm cười gật đầu: "con nói phải, ta suy nghĩ hồ đồ rồi."
"Cô mẫu là bậc mẫu nghi thiên hạ, suy nghĩ dĩ nhiên là chu toàn."
"Khéo ăn khéo nói.", Quân Ngọc Linh mỉm cười: "bây giờ con đã là vương phi, mai sau dù Huyền Du có rước thêm thiếp thất, con cũng đừng quá hà khắc bản thân, không chịu được có thể xin Duẫn vương hưu con, Quân gia luôn dang rộng cánh tay với con."
Mày Quân Mộ Ngọc hơi nhíu lại, "Huyền Du sẽ không rước thêm ai đâu, cô mẫu không cần nhọc lòng vì con.

Con tin Huyền Du."

"Duẫn vương chưa có con nối dõi, không rước thêm thiếp thất, làm sao có thể nối dõi vương vị?", Quân Ngọc Linh cũng khẽ nhíu mày.
"Cái này con nghĩ cô mẫu hiểu rõ hơn ai hết mà? Con cũng không phải không thể."
Quân Ngọc Linh híp mắt suy nghĩ, bỗng như nhớ ra gì đó liền trừng mắt nhìn Quân Mộ Ngọc.

"Con..."
Quân Mộ Ngọc đứng dậy, đấu tay nói: "con nhớ ra mình còn có việc nên xin về trước, cô mẫu nghỉ ngơi đi."
Không đợi Quân Ngọc Linh lên tiếng, Quân Mộ Ngọc liền ngay lập tức li khai khỏi Khôn Ninh cung.
Hôm nay cô mẫu của y thật sự khó hiểu, bình thường bà không nhắc tới những chuyện này, cớ sao hôm nay một câu liền vương vị hai câu là Huyền Du.

Lại còn bảo y không nên quá tin tưởng hắn.

Thật sự Quân Mộ Ngọc không muốn ở lại đó nghe cô mẫu mình luyên thuyên thêm một giây nào nữa.

Chỉ vài tháng không gặp, dường như cô mẫu của y đã có cái nhìn khác về Huyền Du.

Quân Mộ Ngọc đi rất lâu nhưng Quân Ngọc Linh vẫn còn chưa tiêu hóa hết những gì y nói.

Quân Mộ Ngọc là người dị tộc, đã thế còn lại dị tộc có nốt ruồi đỏ sao? Nó có khả năng sinh con? Tại sao Quân Thừa Húc không nói với nàng?
Đáy mắt Quân Ngọc Linh liền lóe lên một tia tăm tối, Quân Mộ Ngọc có khả năng mang thai, việc này hẳn nên là chuyện tốt.
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿.


Bình luận

Truyện đang đọc