VẠN DẶM TƯƠNG TƯ GỬI GIÓ XUÂN

9.

Đối với ta mà nói, việc này cũng coi như là trả ơn hắn. Dù sao hắn cũng không phải một kẻ tốt lành gì, cũng chả vấn đề gì cả.

Sau khi xong việc, ta làm biếng lại phải mặc quần áo vào, liền định biến trở lại thành mèo.

Lâm Tú Tài từ phía sau ông chặt lấy ta, dịu dàng gọi: “Nương tử.”

Ta sững người, quay người lại: “Ngươi gọi ta là gì cơ?”

"Phu nhân, nếu bây giờ chúng ta đã thành phu thê thật sự, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.” Trong ánh mắt hắn ngập tràn dịu dàng.

"Hả? Chịu trách nhiệm? Không cần, sau khi gặp được tiểu thư ta sẽ quay về núi sâu tu luyện."

Hắn ôm lấy taL “Ta tin nàng sẽ vì ta mà ở lại. Nàng không biết bản thân nàng tốt đến mức nào đâu.”

Ta chọc chọc tay vào trán hắn, ngăn cản hắn lại vòi hôn tiếp: “Không được trầm mê thân thể của yêu tinh, nếu không bản thân ngươi sẽ rơi vào sa đọa.”

"Nương tử, nàng đừng biến lại thành mèo, chúng ta tiếp tục bầu bạn bên nhau." Trong mắt hắn đều là vẻ cầu xin.

“Bụp” một tiếng, ta vẫn biến trở lại thành mèo, nằm ở một bên, không để ý đến hắn nữa. Quá là sến rồi, sớm biết vẫy lúc nãy ta đã không đáp ứng hắn.

Mấy ngày sau đó, ta cũng không biến thành người thêm lần nào nữa, bất kể hắn có nói gì, ta cũng đều không đáp ứng, còn dọa hắn nếu làm thêm lần nữa sẽ bị hút khô.

Lòng Lâm tú tài mặc dù ngứa ngáy không làm gì được nhưng cũng không có cách nào với ta.

Lại qua hơn nửa tháng đi đường, chúng ta cuối cùng cũng đến được kinh thành.

Ta đứng nằm vai Lâm tú tài, nhìn ngắm phố xá kinh thành phồn hoa.

Lâm tú tài sớm đã nhắc nhở ta, trước mặt người ngoài không thể nói tiếng người. Muốn nói chuyện cũng được, biến thành người là được.

Kinh thành nơi nơi đều là người, muốn mở miệng nói chuyện đúng là có chút bất tiện.

Ta nhân lúc Lâm tú tài không để ý, sột một tiếng liền trốn đi mất, tự mình đi tìm tiểu thư.

Dù sao cũng đến kinh thành rồi, ta không tin bản thân đến từng nhà một tìm còn không tìm được chuyển thế của tiểu thư.

Lâm tú tài chạy đi khắp nơi tìm ta, nhưng mèo còn chưa thấy hắn đã bị mấy người vây lại.

Chỉ thấy một người trong đám bọn họ cung kính chắp tay: "Công tử, người cuối cùng cũng trở lại rồi."

Lâm Tú Tài mặc kệ đám người, đang định cất bước rời đi lại nghe thấy một người nói:

"Công tử, người trở về thăm lão gia một chút đi, ngài ấy bệnh rồi, ốm rất nặng, mỗi ngày đều mong ngóng hy vọng người quay về."

Lâm tú tài có chút động lòng, cuối cùng vẫn cùng mấy người bọn họ quay về.

Bọn họ bước vào một toà phủ đệ, bên trên tấm hoành phi trước cửa còn viết mấy chữ lớn “Định An hầu phủ".

Lâm tú tài vừa bước vào liền nhìn thấy tất cả người thân trong hầu phủ, có tổ mẫu, phụ thân, còn có thúc bá, đường đệ đường muội.

Bọn họ đều vô cùng vui mừng, nhưng Lâm tú tài lại không vui chút nào.

Hắn hỏi kẻ mới đưa hắn quay về, "Không phải ngươi nói phụ thân ta bị bệnh sao?"

Định An Hầu, cũng chính là phụ thân hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu không nói vậy sao con có thể trở về?"

Lâm tú tài nhận ra bản thân bị lừa, định quay người rời đi, cho dù tổ mẫu ra sức giữ hắn lại cũng vô dụng. Đột nhiên có một thân ảnh lại hấp dẫn sự chú ý của hắn. Chính là một bé gái hơn hai tuổi đang nằm trong một nữ nhân tầm thường nhạt nhòa phía sau…

Lâm tú tài không nhịn được mở to mắt, bước đến trước mặt nữ nhân, cẩn thận quan sát cô nhóc, giọng nói thậm chí còn mang theo chút hưng phấn: "Đây, đây là con cái của ai?"

Nữ nhân đó ôm đứa nhỏ vào lòng, quỳ xuống hành lễ với hắn, vâng vâng dạ dạ đáp:

"Đại công tử, nô tì là tiểu thiếp của hầu gia, đứa nhỏ này là thứ nữ của hầu gia..."

Hầu tước nghe vậy, vội vàng bước tới giải thích: "Uyên Nhi, con đừng trách cha. Chính là con nô tì không biết sống c.hết này dùng thủ đoạn bò lên giường của ta còn có thai đứa nghiệt chủng này, ta mới nâng nàng ta làm tiểu thiếp……” Hầu gia càng nói giọng càng nhỏ.

Lão phu nhân cũng vội giúp hắn giải thích, nói cái gì mà cha con say rượu không biết gì, còn cái gì mà dù sao mẹ con cũng đã mất mấy năm rồi, cha con cũng không dễ dàng gì, bên cạnh có người chăm sóc ngươi cũng là hợp lý…

Bọn họ vốn tưởng Lâm Tú Tài sẽ vô cùng tức giận, không ngờ trên mặt hắn vậy mà lại lộ lên nụ cười: "Tốt, rất tốt, đứa nhỏ này đến thật đúng lúc."

Sau đó hắn ôm ấy đứa bé vào lòng, nói: “Ta không đi nữa.”

Vừa nói vừa bước vào bên trong nhàn, còn giơ đứa bé lên thật cao chọc cho đứa nhỏ cười khúc khích.

Cả nhà đều sững sờ, không hiểu vì sao mọi việc sẽ trở thành như vật. Bọn họ vốn tưởng rằng thân phận của đứa nhỏ này sẽ làm cho Lâm Uyên càng thêm hận cha hắn, sao lại có thể yêu thích như vậy…

Lâm tú tài tên là Lâm Uyên, vốn là đích trưởng tử của hầu phủ, từ nhỏ đã học võ, mười hai tuổi đã thi đỗ tú tài. Nhà ngoại của hắn cũng vô cùng lợi hại, chính là vương gia quyền thế nhập trời.

Mẫu thân Lâm Uyên thân là quận chúa gả thấp tới hầu phủ, Hầu gia hứa sẽ cùng bà một đời một kiếp hai người, ai mà ngờ còn chưa qua được mấy năm hầu phủ đã phản bội lời hứa, nuôi thêm mấy nữ nhân bên ngoài, sau này còn càng quá đáng hơn, mấy nữ nhân đó còn dám chạy đến hầu phủ đòi danh phận, chọc cho quận chúa tức giận sinh bệnh.

Vương phủ giáo huấn cho hầu gia một trận, còn bán mấy nữ nhân đó đi nhưng vẫn không thể làm cho sức khỏe của quận chúa tốt hơn. Quận chúa chống đỡ thêm mấy năm, cuối cùng vẫn qua đời. Lâm Uyên mười bốn tuổi gần gũi với mẫu thân nhất, cực kỳ thống hận hầu phủ, hắn liền bỏ nhà rời đi, cũng không trở lại kinh thành lần nào nữa. Cho dù ngoại công của hắn muốn đón hắn, hắn cũng nhất quyết không trở về.

Lâm Uyên xây một căn nhà cỏ ở Giang nam, đơn độc sống một mình, hắn không cần sự giúp đỡ của người nhà, cũng không cần sự giúp đỡ của vương phú, bản thân lúc rảnh rỗi thì luyện võ đọc sách. Để có tiền duy trì cuộc sống, hắn liền nhận dạy cho mấy đứa trẻ gần đps đọc sách.

Hắn viết lách rất giỏi, có không ít những kẻ có tiền muốn đưa con tới nhờ hắn dạy cỗ, nhưng hắn ngại phiền phức, chỉ chọn mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nhất gần đấy để dạy dỗ, thế nên mới nghèo như vậy.

Không có ai biết thân phận của hắn, sống ở Giang Nam một thời gian dài, mọi người đều gọi hắn Lâm tú tài, đến tên thật của hắn cũng không có ai gọi.

Đến nay hắn đã hai mươi ba tuổi rồi, đã rời nhà chín năm. Hắn vốn định cả đời này sẽ sống ở Giang Nam, tìm một nữ tử bản thân thích lấy làm vợ, bình yên qua một đời. Ai mà ngờ cuộc sống bình yên của hắn tự nhiên lại bị cái vị Kim tiểu thư phóng túng đấy làm loạn. Vốn tưởng rằng vị Kim tiểu thư đó thật sự tài năng xuất chúng, ấn tượng của hắn đối với nàng ta không tồi nhưng sau khi gặp gỡ mấy lần hắn lại phát hiện ra những thi từ của nàng ta ý cảnh bất đồng, phong cách mỗi bài đều khác nhau quá nhiều liền biết được đây nhất định không phải do cùng một người làm ra mà càng giống như ăn cắp cóp nhặt thi từ của nhiều người mà thành…

Sau khi phay phát hiện ra điều này, hắn cũng mất đi hứng thú đối với Kim tiểu thư. Nhưng nữ nha hoàn bên cạnh nàng ta lại làm cho hắn chú ý, bởi vì tiểu nha hoàn xinh đẹp, đáng yêu khiến hắn có chút liên tưởng đến mẫu thân.

Lâm Uyên mời Kim tiểu thư đi du hồ làm ra dáng vẻ của một kẻ bừa bãi cũng là vì muốn thử xem tiểu nha hoàn đó nhìn thấy sẽ làm gì.

Điều làm Lâm Uyên cảm thấy vô cùng vui mừng là nha hoàn đó không giống chủ nhân của nàng chút nào.

Sau này lại phát thêm rất nhiều truyện kỳ lạ, làm cho Lâm Uyên mê luyến vị tiểu miêu tinh đó, hơn nữa lần trước hắn còn cùng nàng làm chuyện phu thê, làm cho hắn càng thêm lún sâu. Bây giờ trong đầu hắn chẳng nghĩ được chuyện gì khác, chỉ một lòng muốn giữ nàng lại bên mình.

Mà bây giờ, đứa nhỏ này chính là điểm mấu chốt để hắn có thể giữ lại nàng, bởi vậy Lâm Uyên mới hưng phấn đến vậy.

Ta lượn một vòng khắp các đường phố, ngõ ngách trong kinh thành, tìm kiếm từng ngôi nhà, tốn mất mấy ngày cuối cùng cũng tìm đến Hầu phủ.

Khi nhìn thấy đứa bé, ta vô cùng kích động, gương mặt chớp mắt ngập tràn nước mắt. Ta nhảy vào trong sân, chạy đến chỗ đứa nhỏ đang chơi đùa, duỗi chân ra muốn chạm nhẹ vào nàng.

Đứa bé giống như nhận ra ta, cũng vươn tay ra, muốn vuốt v e ta.

Ta lúc này đang hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui tìm được tiểu thư, không hề chú ý đến người đứng đằng sau đứa nhỏ cũng đang kích động nhìn về phía ta.

Khi ta chuẩn bị chạm được vào tiểu thư, tiểu thư vậy mà lại bị một người bế lên.

Ta ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đắc ý tràn đầy ý cười của Lâm tú tài…

Lâm Tú Tài cho người hầu lui xuống, một tay ôm lấy đứa bé, một tay ôm ta lên: “Mi Nhi, chúng ta thật là có duyên, lại gặp lại nhau rồi.”

"Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Ta kinh ngạc đến líu cả lưỡi.

Lâm tú tài mỉm cười nhìn ta: "Đây là nhà của ta, đứa nhỏ này là thứ muội của ta. Không là người một nhà thì không được vào cổng. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng vẫn là người của ta."

Ta thở dài một hơi: “Tốt rồi, vậy thì ngươi hãy chăm sóc tốt cho tiểu thư, ta phải quay về núi rồi.”

"Quay về núi? Vậy thì đứa nhỏ này sau này có thể sống tốt không ta không thể khẳng định được."

Lâm tú tài nói xong liền đặt đứa nhỏ xuống đất.

Cô bé kiễng chân lên, giơ hai cánh tay nhỏ lên ra sức muốn chạm vào ta, "Meo meo, meo meo, ta muốn meo meo...huhu, ta muốn meo meo..."

Cô bé vừa nói liền bắt đầu khóc.

Ta chợt thấy hoảng sợ, dùng hết sức vùng thoát khỏi Lâm Tú Tài, nhảy xuống đất, dụi dụi đầu vào đứa nhỏ, “Tiểu thư đừng khóc, đừng khóc, Mi Nhi sẽ ở bên người."

Đứa nhỏ lập tức liền bật cười, nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông của ta: “Mèo con đáng yêu quá, Linh Linh thích mèo con lắm.”

"Người đâu!"

Giọng nói không vui của Lâm tú tài vang lên cắt ngang cảnh tượng ấm áp lúc này.

Một nha hoàn ở bên ngoài lập tức tiến vào hành lễ: "Đại công tử!"

"Đưa tiểu thư đến chỗ người mẫu thân không xứng chức của muội ấy đi."

Lâm Tú Tài ra lệnh, lời này của hắn thực ra vẫn là nói cho ta nghe.

"Vâng, đại công tử."

Nói xong, nha hoàn liền bế đứa nhỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc