VÂN THÂM BẤT TRI XUÂN DỤC VÃN

Tiểu quận chúa đột nhiên ho ra máu, rất nhanh liền kinh động Tần Vương và Tần Vương phi. Trước khi bọn họ đến【 Mưa Xuân Gian 】, thì các thái y trú lại hành cung đã chạy tới chỗ của tiểu quận chúa.

Sau khi Sở Phất hành châm, ho ra máu của tiểu quận chúa đã dịu lại, lúc này đang suy nhược nằm ngủ mê man.

Các thái y hỏi Sở Phất dùng thuốc gì, lại hành châm ra sao, sau đó vuốt râu nghĩ kĩ, nếu không phải Sở Phất ở đây, tiểu quận chúa nhất định không tài nào qua khỏi. Chỉ có điều, châm pháp này cổ quái, là phương pháp trị liệu chưa bao giờ bọn họ nghĩ đến, nhìn Sở Phất tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như thế này, khi các thái y đánh giá Sở Phất lần nữa, đáy mắt không khỏi có thêm một tia nghi hoặc.

Rốt cuộc cô nương này theo học ở đâu?

Tần Vương và Tần Vương phi sắc mặt trắng bệch bước nhanh vào trong, Tần Vương vốn định gầm lên, nhưng bị Tần Vương phi ngăn cản.


Nàng tiến lên một bước, hỏi: "A Anh thế nào rồi?"

Sở Phất không nói gì chỉ quỳ gối bên giường quận chúa, ngón tay thăm dò trên cổ tay Yến Anh, chuyên tâm bắt mạch.

Các thái y hành lễ với Tần Vương và Tần Vương phi, trong đó một thái y hơi lớn tuổi lên tiếng trả lời: "Khởi bẩm Vương phi, hiện giờ tiểu quận chúa không có gì đáng lo ngại."

"Đang yên đang lành, sao lại nôn ra máu?" Tần Vương không kìm nén được nôn nóng trong lòng, vươn cổ nhìn thoáng qua Yến Anh đang suy yếu, đau lòng khôn xiết, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thái y này tiếp tục trả lời: "Ho ra máu là bởi vì hôm nay tiểu quận chúa không có uống thuốc thang của Lưu tả viện phán..."

"Người đâu!" Tần Vương nổi giận, không nghe thái y nói xong, đã chuẩn bị phái người bắt lấy Sở Phất.

"Điện hạ, nghe thái y nói hết." Tần Vương phi lại ngăn cản Tần Vương, nếu Sở Phất không nắm chắc trị liệu cho A Anh, nàng tuyệt đối vẫn sẽ không kề cạnh bên giường A Anh cho đến lúc này, bình tĩnh như vậy.


Tần Vương nhẫn nhịn lời nói, nhìn thoáng qua phủ vệ đang ấn kiếm muốn tiến lên bắt người ở trước cửa【 Mưa Xuân Gian 】, ý bảo khoan hẳn ra tay.

Các thái y nhìn đến kinh hồn táng đảm, đều biết Vân An quận chúa là tâm đầu nhục* của Tần Vương, tự dưng lần này đến Lâm Hoài cầu y, mấy lão thái y an dưỡng tuổi già tại hành cung, có người nào không sợ tiểu quận chúa đột nhiên chiết trong tay mình?

*Tâm đầu nhục: Ý chỉ con gái bảo bối.

Bởi vậy, ngày đầu tiên bắt mạch cho tiểu quận chúa, mấy lão thái y này lo sợ bất an mà lén cầu kiến Tần Vương phi, đều nói tiểu quận chúa không chịu nổi quá ba tháng.

Thứ nhất, là đề phòng tiểu quận chúa chiết, bị Tần Vương giận cá chém thớt. Thứ hai, nói rõ thiên mệnh như thế, ngày thường bọn họ tận tâm chú ý, cho dù không tránh khỏi bị giận cá chém thớt, thì tốt xấu gì ô sa trên đầu vẫn có thể bảo trụ.


Sở Phất ôn nhu đặt tay phải tiểu quận chúa vào trong chăn, nhét lại góc chăn, cầm phích nước nóng sưởi ấm bàn chân cho Yến Anh.

"Vẫn để dân nữ nói đi." Đột nhiên nàng mở miệng, đứng dậy đi tới trước mặt Tần Vương và Tần Vương phi, cúi đầu gập người hành lễ, nhưng không có ý quỳ xuống thỉnh tội.

Nếu nàng dám cầm lấy củ khoai lang nóng, các thái y tự nhiên cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.

"Ngươi nói." Tần Vương phi gật đầu.

Sở Phất ôm quyền, "Quận chúa uống thuốc thang nhiều năm, dược tính quá mạnh, tuy hữu hiệu, nhưng cũng hại mình. Quận chúa bẩm sinh tâm mạch gầy yếu, hậu thiên bổ dưỡng quá mức, vậy nên, chỉ cần máu lưu thông khắp cơ thể quận chúa giảm đi, liền dễ dàng ho ra máu. Hôm nay dân nữ gọi thuốc ôn dưỡng cho quận chúa, lại ngâm qua tắm thuốc, vốn muốn trừ bớt hàn độc trước..."
"Hử?" Tần Vương không vui trừng mắt nhìn nàng, "Cho nên ngươi thừa nhận, là ngươi dùng dược suy nghĩ không chu toàn?"

"Dân nữ dùng dược không sai, tắm thuốc khử độc cũng không sai." Sống lưng Sở Phất ưỡn đến mức thẳng tắp, nàng không hề có một vẻ sợ sệt nào, cô nương gia như thế, quả thật không giống y nữ giang hồ bình thường.

"Thế A Anh sao lại như vậy?!" Tần Vương nghe ra càng giống như giảo biện.

Sở Phất chần chờ, trầm mặc giây lát, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Yến Anh một cái, thở dài một tiếng, rồi ánh mắt dừng trên người các thái y, "Nói vậy chư vị thái y đã nghe qua, chỉ có thuốc thang của Lưu tả viện phán, sau khi quận chúa uống sẽ không ho ra máu."

Ánh mắt Tần Vương trầm xuống, Tần Vương phi khẩn trương hỏi: "Ngươi đây là ý gì?"

"Y giả khắp thiên hạ, khai căn đều có suy tính." Sở Phất nói thẳng thắn vô tư, không hề có ý tứ hãm hại Lưu tả viện phán, "Lưu tả viện phán dùng dược chỉ vì giảm bớt bệnh tình quận chúa, dân nữ dùng dược chỉ vì muốn kéo dài thời gian cho quận chúa, bất đồng suy nghĩ, tự nhiên dùng dược cũng không giống nhau." Nàng ngừng giây lát, chỉ nói với Tần Vương phi, "Nếu muốn kéo dài tuổi thọ cho quận chúa, độc tích trong cơ thể không được giữ lại, tự nhiên thuốc thang của Lưu tả viện phán cũng không thể uống nữa."
Mơ hồ, Tần Vương phi luôn cảm thấy những lời Sở Phất nói mới chỉ có một nửa.

Tần Vương nghe không hiểu, "Nếu không uống thuốc của Lưu tả viện phán, A Anh làm sao có thể giảm bớt bệnh tình? Còn nói gì đến kéo dài tuổi thọ?"

"Có ta." Sở Phất định liệu trước, gật đầu mỉm cười, tuy chỉ nói có hai chữ, nhưng khi Tần Vương phi nghe thấy cũng xem như là sự đảm bảo đủ để yên tâm.

"Ngươi lại như nào..."

"Điện hạ, ta tin Sở đại phu."

Tần Vương phi kéo cánh tay Tần Vương lại, nghiêm giọng nói: "Phàm là Sở đại phu cần thiết, không thể chậm trễ."

"Vâng."

Phủ vệ cùng các thái y cúi đầu lĩnh mệnh.

Tần Vương nhăn chặt mày, nghiêng mặt yên lặng nhìn Tần Vương phi, "Đây chính là A Anh của chúng ta a!"

"Ta chỉ muốn A Anh ở bên chúng ta thêm vài năm nữa thôi." Tần Vương phi có chút nghẹn ngào khi nói ra những lời này, và đây cũng là lý do Tần Vương không cách nào cự tuyệt.
Tần Vương phi dắt lấy tay Tần Vương, "A Anh là ta hoài thai mười tháng dùng mạng sinh hạ, ta còn luyến tiếc nàng hơn cả điện hạ."

Cuối cùng Tần Vương trầm mặc, xem như ngầm đồng ý.

Tần Vương phi nắm thật chặt tay Tần Vương, lời nói lại nói cho Lục Lan và Hồng Nhiễm nghe, "Các ngươi đi dọn hành lý của Sở đại phu đến đây."

Sở Phất ngạc nhiên.

Tần Vương phi chầm chậm nói: "Ngươi trông coi A Anh ngày đêm, đổi lại ta một cái tâm an." Nàng biết, Sở Phất cũng không có lý do cự tuyệt.

Sở Phất cúi đầu, "Vâng."

Tần Vương phi nhìn một vòng bày biện trong các, chỉ vào kệ sách ở góc hướng tây của tiểu các, phân phó phủ vệ, "Tạm thời dời kệ sách đi, di chuyển bình phong với chiếc giường tới, về sau Sở đại phu sẽ nghỉ ngơi ở đó."

"Vâng." Phủ vệ lĩnh mệnh.

Tần Vương phi suy nghĩ, lại nói: "Nếu Sở đại phu còn có yêu cầu, cứ căn dặn Hồng Nhiễm."
Hồng Nhiễm mặt nghệt ra, vội vàng nói: "Vâng."

"Tạ ơn Vương phi." Sở Phất cúi đầu cảm kích.

Tần Vương phi vỗ vỗ tay Tần Vương, "Điện hạ, nơi này có ta trông, A Anh sẽ không có việc gì."

"Vậy..." Tần Vương muốn đi thăm ái nữ.

Sở Phất nghiêng người sang một bên.

Tần Vương phi lại không có ý để hắn đi thăm, "Điện hạ, nơi này đều giao cho ta, được không?"

"Thôi được, trở về nói rõ với bổn vương." Tần Vương sao lại không biết đây là Tần Vương phi đang bảo hắn đi khỏi, hắn cũng vỗ vỗ tay nàng, cả hai trao nhau ánh mắt, đã là trong lòng hiểu rõ không cần nói ra.

Lúc Tần Vương đi, không quên thúc giục mọi người trong【 Mưa Xuân Gian 】mau đi làm việc riêng của mình, hắn vừa đi, mưa xuân gian chỉ còn lại tiểu quận chúa mê man, cùng với Sở Phất và Tần Vương phi.

Tần Vương phi đi đến bên giường, đau lòng sờ vào gương mặt trắng bệch của Yến Anh, lúc nàng đứng dậy, thì thấp giọng nói: "Bên kia nói đi."
Sở Phất biết nàng khẳng định muốn hỏi, bèn nghe theo Tần Vương phi đi tới trước cửa【 Mưa Xuân Gian 】.

"Đơn thuốc của Lưu tả viện phán, còn có chỗ nào không ổn?" Tần Vương phi cố ý thêm hai chữ "Còn có".

Sở Phất thản nhiên nói: "Nếu từ giờ không uống thuốc thang, lập tức không có chỗ nào không ổn."

"A." Tần Vương phi lắc lắc đầu, "Sở Phất, ta tin ngươi như vậy, ngươi lại đối xử với ta như thế?"

Sở Phất trầm giọng nói: "Dân nữ, chỉ biết cứu người."

Tần Vương phi không biết phải hỏi tiếp thế nào, nàng hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ gật gật đầu, "Sở Phất, ta đã giao mạng A Anh cho ngươi."

"Dân nữ cũng đã đặt mạng mình trên người quận chúa." Sở Phất không nhanh không chậm trả lời một câu.

Tần Vương phi hơi nhướng mày, "Cược?"

"Cũng coi như lời hứa." Sở Phất cười tự giễu, nếu hối hận đã không kịp, vậy thì đành tận lực kéo dài thời gian cho tiểu quận chúa đi.
Tần Vương phi cười hài lòng.

Sở Phất không muốn nói về đề tài này nữa, "Vương phi, nếu không còn việc gì, dân nữ muốn đi xem quận chúa."

"Ừm." Tần Vương phi gật đầu, nhìn Sở Phất hành lễ, đi về bên giường Yến Anh.

Không biết vì sao, Sở Phất càng lạnh nhạt, Tần Vương phi lại càng tin nàng. Đơn thuốc của Lưu tả viện phán rốt cuộc có vấn đề gì? Đối với lúc này không hề quan trọng, quan trọng là -- Sở Phất có thể chữa khỏi cho A Anh.

A Anh, sớm ngày khỏe lại, nhìn thấy mẫu thân, nhìn thấy phụ thân lần nữa.

Tần Vương phi xoay người sang chỗ khác, thầm nguyện cầu tha thiết tận đáy lòng, chỉ hi vọng A Anh có thể ở bên bọn họ lâu thêm chút nữa.

Khi ngón tay Sở Phất dừng trên mạch cổ Yến Anh, Yến Anh lại suy yếu giật giật khóe miệng, dường như muốn nói điều gì đó?
"Tỉnh hồi nào?" Sở Phất thản nhiên hỏi.

Môi nàng hé mở mấp máy vài lần, âm thanh rất nhỏ, Sở Phất nghe không rõ.

"Cái gì?" Sở Phất chống lấy cơ thể lại gần bên môi Yến Anh, nghiêng đầu lắng nghe.

Yến Anh cố ý giật giật cánh môi, không phát ra tiếng. Sau một hồi, nàng mới nói cho Sở Phất nghe thấy, nói xong thì khóe miệng nhịn không được cong lên.

Sở Phất biết nàng đang đùa, mặt lạnh nói: "Quận chúa, ta là y nữ, chứ không phải tỳ nữ dỗ ngươi vui vẻ."

Yến Anh cố gắng mở mắt, nàng biết Sở Phất giận thật rồi, nàng sốt ruột muốn sờ tay Sở Phất đến cùng. Nhưng buồn thay, một chút xíu khí lực cũng chẳng có.

"Ta... Ta..."

"Suỵt, nằm yên đấy."

Sở Phất không muốn nghe nàng nói thêm gì vào lúc này, dư quang thoáng nhìn thấy vết châm trên cổ Yến Anh, vẫn còn có chút hoảng sợ. Ánh mắt nàng bỗng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo Yến Anh, che lại vết châm.
Bên trong đơn thuốc của Lưu tả viện phán, còn ẩn giấu một đơn thuốc khác. Nhìn như mỗi một vị thuốc đều dùng đến vừa lúc, là bởi vì chẳng có ai sẽ nghi ngờ một vị thái y đức cao vọng trọng như thế.

Bỏ hết thuốc thang, sẽ ho ra máu, còn có một nguyên nhân khác -- kinh mạch quận chúa đối với thuốc thang của Lưu tả viện phán có nghiện, nếu không cai được cơn nghiện này, độc tích trong cơ thể chỉ biết càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng cứ thế mãi rời xa.

Sở Phất không phải người Đại Yến, và cũng chẳng muốn biết vũng nước đục Thái Y Viện Bá Lăng Đại Yến có bao nhiêu hồn? Mưa mưa gió gió nơi Hoàng thành, nàng ở Đại Lăng đã chịu đủ rồi, không muốn cuốn vào mưa gió khác nữa.

Sở Phất lặng lẽ nhìn khuôn mặt yếu ớt của Yến Anh, nhìn nụ cười lúc nào cũng hiện trên môi nàng, tâm sinh bi thương.
Tiểu quận chúa vô tội biết bao, một sinh mệnh hoạt bát dường ấy, sao lại chôn vùi sâu trong giông tố một cách vô ích như vậy chứ?

"Phất nhi..." Yến Anh quật cường, vươn tay ra từ trong chăn.

Sở Phất dắt lấy tay nàng, "Lui về đi."

Yến Anh nắm lấy thật chặt, dường như nàng yên tâm hơn nhiều, chậm rãi bình ổn lại hơi thở, nàng gằn từng tiếng: "Có... Ta..." Nói xong, nàng cười cười với Sở Phất.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương mới ~ kỳ thật tiểu quận chúa nghiêm túc lên rất đáng tin cậy ~ chương này không có "Oanh Oanh", nhưng dù thế nào cũng sẽ là một chú chim rất dễ thương ~

Nếu tiểu khả ái thích câu chuyện này, có thể động động móng vuốt nhỏ, ấn vào【 Cất Chứa Văn Chương 】, (* ̄3)(ε ̄*)~

Bình luận

Truyện đang đọc