Edit: Yunchan
Vân Khâm đã dần hiểu ra, Mộ Sơ Lương trong mắt mỗi người dường như sẽ có một bộ mặt khác, nàng thích nghe từng người miêu tả dáng vẻ của y, thích những câu chuyện về y, cũng thích hình dáng của y ngày một rõ nét và phong phú hơn trong trí tưởng tượng của nàng.
Nàng bắt đầu hiểu được người đó rồi.
Loại hiểu biết này có lẽ không chính xác, song lại hết sức thú vị.
Vân Khâm bật cười, dường như Nhiễm Tĩnh nghĩ Vân Khâm cười vì câu nói của mình, hắn mím môi chốc lát, sau đó nhìn thoáng qua Mộ Sơ Lương: “Thật ra ta chỉ tới để nhìn một cái, bây giờ nhìn xong rồi thì cũng nên đi thôi.”
Nói đoạn hắn sực nhớ tới gì đó, bèn quay qua Vân Khâm: “Sư muội có biết khi nào thì Mộ công tử có thể tỉnh lại không?”
Vân Khâm rũ mắt nhìn lướt qua Mộ Sơ Lương, trong phút chốc lại nhớ tới ánh nhìn kinh hồng hôm đó, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Không biết.”
“Mộ công tử nhất định sẽ tỉnh.” Nhiễm Tĩnh như đã quá quen với đáp án này, hắn lắc đầu cười cười rồi thấp giọng nói: “Nếu ngày nào đó Mộ công tử tỉnh lại, xin hãy thay ta…”
Vân Khâm chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn ngập ngừng một lát rồi đột nhiên ngừng ở đó, khẽ thở dài: “Thôi vậy.”
Thốt ra câu này xong, hắn bèn nói cáo từ với Vân Khâm rồi rời khỏi đây.
Trong lâu chỉ còn lại mỗi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, Vân Khâm đứng yên ở đó, chiếc bóng đong đưa chập choạng theo ánh nến, ánh mắt nàng nhìn Mộ Sơ Lương như đang suy nghĩ điều gì, lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc thì khi nào huynh mới tỉnh lại đây?”
Câu hỏi này chẳng nhận được hồi âm, tiếng gió và tiếng chuông ngân bên ngoài tiểu lâu cũng không thể đáp lại câu hỏi của nàng.
*
Người của tam môn thất phái và Thiên Cương Minh rời khỏi đây vào lúc tuyết tan.
Ánh mặt trời chiếu lên sơn môn Không Thiền phái, tuyết trắng vô ngần đằng sau lưng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, gió núi vẫn rét buốt như muôn thuở, nhưng cây mai đã nhú mầm, báo hiệu xuân sắp về.
Trong số những người của Không Thiền phái thì Hoa Tình là người mất mát nhất.
Mấy ngày qua, đệ tử các môn phái đã giúp Hoa Tình rất nhiều việc trong Không Thiền phái, có người tu sửa lầu các, có người nổi lửa nấu cơm và tìm nguyên liệu nấu ăn, cả Không Thiền phái đều nhộn nhịp huyên náo, nào là tiếng luyện kiếm, nào là tiếng cười đùa, nơi đây dường như chưa bao giờ náo nhiệt được như vậy.
Lúc tiễn họ đi, tất cả mọi người Không Thiền phái đều đứng ở sơn môn, nhìn bóng lưng của mọi người nối dài quanh co trên sơn đạo, mãi tới khi những chiếc bóng đó đều hóa thành hạt bụi giữa nền tuyết trắng, rồi cuối cũng khuất dạng trong sương mù.
“Về thôi.” Mai Sương Mộng đứng sau lưng mọi người cất giọng phá tan không khí yên tĩnh.
Mọi người trầm mặc gật đầu, quay lưng lại tiếp tục cuộc sống thuộc về Không Thiền phái.
Lầu cao đại điện Không Thiền phái mọc lên chi chít dưới ánh mặt trời, chúng cởi bỏ lớp áo tuyết trắng xóa, để lộ góc mái hiên vàng óng uốn lượn trong mây, tường cao đỏ thắm trang nghiêm túc mục nối dài vô tận dọc theo thềm đá xanh.
Trong những bóng người đang thưa dần, Hoa Tình bỗng dừng bước lại, ánh mắt chẳng biết dừng lại ở nơi nào, chỉ hỏi nhỏ: “Tương lai Không Thiền phái sẽ náo nhiệt lên đúng không?”
Dường như tất cả mọi đều dừng chân, Vân Khâm quay đầu nhìn nàng, đang muốn lên tiếng thì bỗng nghe thấy một giọng nói khác: “Phải.”
Đáp lại nàng là Mai Nhiễm Y, y không quay đầu lại mà bước tiếp tới trước, song một chữ này thốt ra rõ mồn một, nó tan đi trong gió như đang báo trước một tương lai không xa.
Vân Khâm chớp mắt mỉm cười, đáy lòng thư thái hơn rất nhiều.
*
Về thân phận của Vân Khâm, tuy mọi người Không Thiền phái đã nhìn thấy năng lực điều khiển máu của nàng, nhưng chẳng ai gặng hỏi thêm gì cả.
Cho dù lòng biết rõ, nhưng có những thứ hỏi ra chẳng khác nào cứa vào vết sẹo cũ, do đó Vân Khâm không nói thì mọi người cũng không hỏi.
Sau khi các môn phái khác đi khỏi, Không Thiền phái quả nhiên đã trở về với dáng vẻ trước đây, các sư huynh sư tỷ bận rộn chuyện của riêng mình, Vân Khâm thì về lại thư phòng, đọc tiếp đống sách mà mình chưa đọc xong.
Mặc dù hôm đó trong đại điện Không Thiền phái Mai Nhiễm Y đã truyền thụ cho nàng kiếm quyết, nhưng trong lòng Vân Khâm hiểu rất rõ, với thực lực của nàng hiện tại muốn phát huy được sức mạnh của kiếm quyết và làm được như Mai Nhiễm Y là chuyện vô cùng không tưởng.
Khi trời hửng sáng Vân Khâm đã tới thư phòng đọc sách, mọi thứ trong sách đều được Mộ Sơ Lương chú thích cặn kẽ, nên muốn đọc chúng cũng không khó lắm. Trải qua trận chiến lần này, Vân Khâm càng rõ hơn mình cần gì và cần phải đạt tới trình độ nào, nàng biết nếu cứ tu luyện như trước đây thì mãi mãi cũng không phải là đối thủ của bọn Thập Châu.
Và mỗi ngày sau khi rời khỏi thư phòng, Vân Khâm sẽ tới căn mật thất của Mộ Sơ Lương.
Sau cái lần phát hiện ra bức thư đưa tới từ Thập châu, ngày nào Vân Khâm cũng đều tới căn mật thất đó kiểm tra xem có tin mới đưa tới hay không.
Hiện tại nàng đã biết người đưa tin đó tám phần là Hoàn La của Nguyên Châu, nhưng nàng còn rất nhiều chuyện chưa rõ, mà nàng thì không thể nào thông qua căn mật thất này truyền tin cho người đó được, chỉ còn biết đợi ở đây, chờ bên kia có động tĩnh mới thôi.
Thế nhưng từ sau trận chiến ấy, Vân Khâm đợi suốt hai tháng ròng vẫn không đợi được bức thư nào nữa.
Mãi tới hôm nay, lúc Vân Khâm kiểm tra giá sách như thường lệ thì bỗng nhìn thấy một bức thư kẹp trong sách.
Ánh mắt Vân Khâm đanh lại, rút phắt bức thư ra, không biết Thập châu lại truyền tới tin tức gì.
Nhưng tới khi rút bức thư ra rồi, Vân Khâm lập tức nhận ra hình vẽ trên bức thư đó không phải màu vàng mà là màu đen, hình mây đen.
Nếu nàng nhớ không lầm thì bức thư này là do Hắc Y của Quỷ môn truyền tới.
Không phải tin từ Thập châu làm lòng Vân Khâm có hơi thất vọng, nhưng tới khi nhìn thấy nội dung trong thư, trái tim nàng bỗng thót lên. Tiếng tim đập vang lên dồn dập, âm thanh ồn ào nhốn nháo của các loại đồ đạc trong mật thất cũng trở nên xa xăm, chỉ còn lại ba chữ trong thư là hết sức rõ ràng.
“Mộ Sơ Lương.”
Ánh mắt của Vân Khâm đóng đinh lên ba chữ này, đáy lòng lướt qua vô số phỏng đoán, nhưng sau cùng vẫn không dám xác định.
Mộ Sơ Lương ngủ say nhiều năm, tại sao Hắc Y lại đột nhiên đưa tới ba chữ này? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao lại là… Mộ Sơ Lương?
Vân Khâm không nghĩ ra, nói đúng hơn là không dám nghĩ tới, sau khi nhìn rõ ba chữ này, nàng lập tức quay lưng lao ra khỏi mật thất, chạy tới tòa tiểu lâu của Mộ Sơ Lương. Nhưng tất cả ở đây đều bình thường, Mộ Sơ Lương không tỉnh lại, cũng chẳng có ai xông vào tòa tiểu lâu này cả, mọi thứ đều vô cùng bình yên, không hề khác thường.
Vì nó mà Vân Khâm hoảng hốt suốt một ngày, rốt cuộc tới chạng vạng hôm đó nàng mới nhận được câu trả lời.
Người của Mộ gia tới đây.
Sau khi xảy ra chuyện và rơi vào hôn mê vào mười năm trước, Mộ Sơ Lương đã được đưa về Không Thiền phái, vì sự tồn tại của Mộ Sơ Lương ở Không Thiền phái là vô cùng đặc biệt, trong khi Mộ gia ở Trung Nguyên vì mất đi chủ nhân Mộ Sơ Lương cũng gặp phải rất nhiều chuyện, cho nên qua rất lâu mà Mộ gia cũng chưa từng cử người tới đây. Nhưng cách đây không lâu Không Thiền phái bất ngờ xảy ra chuyện, khiến Mộ gia cũng bắt đầu có hành động, nói rằng Mộ Sơ Lương ở lại Không Thiền phái rất nguy hiểm, cho nên đặc biệt phái người tới đây để đưa người đi.
Đây là tình huống mà Không Thiền phái chưa từng ngờ tới, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Tuy Mộ Sơ Lương là đại sư huynh của Không Thiền phái, nhưng cũng là huyết mạch của Mộ gia, hôm nay Không Thiền phái đã ra thế này, Mộ gia muốn đưa người đi, dù mọi người không muốn thì cũng chẳng có lý do gì để nói chữ “Không”.
Mọi người Không Thiền phái lại tề tựu lại lần nữa, sau một hồi bàn luận, rốt cuộc Mai Sương Mộng đã quyết định phải đưa Mộ Sơ Lương về lại Mộ gia.
Không Thiền phái vừa gặp phải đại kiếp, vả lại trong môn chỉ còn vỏn vẹn vài người, tuy người của Thập châu vừa bị cản trở phải rút lui, Không Thiền phái tạm thời an toàn, nhưng vẫn đang ở trên đầu sóng ngọn gió chẳng thay đổi, mọi người còn chưa lo nổi thân, quả thật không thể nào đảm bảo cho an toàn của Mộ Sơ Lương thêm nữa, so ra, đưa Mộ Sơ Lương về Mộ gia là sự lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Mới đầu nhóm Cẩn Sương và Lý Bích không tán thành với quyết định của Mai Sương Mộng, nhưng sau khi nghe Mai Sương Mộng giải thích, mọi người cũng chỉ đành trầm mặc đồng ý.
Sau một khoảng yên lặng, Mai Sương Mộng đành bất đắc dĩ nói: “Đã nói rõ rồi, bây giờ ta sẽ đi trả lời Mộ gia, hôm nay trời đã tối nên đợi hôm sau sẽ để cho họ đưa Tiểu Mộ về, được không?”
Đương nhiên không ai lên tiếng dị nghị, nhưng đúng lúc này, Vân Khâm từ đầu tới giờ chưa từng mở miệng bỗng ngước mắt nhìn Mai Sương Mộng.
“Mai sư bá.” Vân Khâm kêu khẽ một tiếng, như đang phân vân.
Mai Sương Mộng lên tiếng đáp lại Vân Khâm: “Có chuyện gì?”
Vân Khâm không trả lời ngay, nàng đang suy nghĩ xem mình phải mở lời thế nào.
Đúng như Mai Sương Mộng nói, Không Thiền phái hôm nay đích thực không thể nào giữ lại Mộ Sơ Lương, ngay cả Vân Khâm cùng tán thành với cách làm của Mai Sương Mộng, là đưa Mộ Sơ Lương ra khỏi nơi này, trở lại Mộ gia an toàn.
Nếu không nhận được phong thư của Hắc Y thì nàng nhất định sẽ không hề do dự.
Nhưng bây giờ thì khác, từ khi người của Mộ gia xuất hiện Vân Khâm đã luôn nghĩ mãi tới lá thư đó, mọi chuyện tuyệt đối không phải là trùng hợp, Hắc y vừa đưa thư tới thì người của Mộ gia đã đến đón ngay, trong đây chắc chắn có vấn đề.
Tiếc là nàng không thể nói rõ, cũng không thể nói ra chuyện mật thất, nàng trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc đón lấy ánh mắt của mọi người nói: “Nếu có thể, thì ta muốn đưa Mộ sư huynh về cùng những người đó, có được không?”
Sau một hồi động não, Vân Khâm chỉ có thể nghĩ ra mỗi cách này thôi.
Khi nghe thấy đề nghị này của Vân Khâm, Mai Sương Mộng sững ra chốc lát, sau đó mới gật đầu đáp: “Ta sẽ đi nói với người của Mộ gia, ngươi đưa Tiểu Mộ đi cũng tốt.”
Mai Sương Mộng đồng ý vô cùng nhanh gọn, Vân Khâm cũng hơi yên tâm lại.
Ngay sau đó Mai Sương Mộng đã đi bàn bạc với người của Mộ gia, họ cũng không phân vân mà đồng ý rất nhanh, thế là sau một đêm sửa soạng, tới sáng hôm sau, mọi thứ đã được thu dọn xong.
Nắng mai trên Không Thiền phái trong ngần và rực rỡ, chiếu lên mái hiên những đường nét rõ ràng, người của Không Thiền phái và Mộ gia đều đi tới trước tòa tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương ngủ suốt mười năm qua. Trời hôm nay không nổi gió, chuông treo trên mái hiên cũng không phát ra tiếng leng keng, Mai Nhiễm Y đưa tay mở cửa tiểu lâu, chỉ chốc lát sau đã ôm bóng người gầy gò đang ngủ mê bước ra.
Sau đó giao y lại cho nhân thủ của Mộ gia.
Nhân thủ Mộ gia tới đây lần này, dẫn đầu là một nam tử trung niên, gầy gò cao ráo, da ngăm đen, mặt mũi góc cạnh như đao vót, theo như lời của Mai Sương Mộng thì người này tên là Phương Vọng, cũng là người luôn đi theo Mộ Sơ lương lâu nay. Mộ Sơ Lương vô cùng tín nhiệm người này, cho nên rất nhiều chuyện hệ trọng đều giao cho y làm, trong đó gồm cả thông tin và liên lạc với Thiên Cương Minh và Trung Nguyên chính đạo. Lần này do y tới đón Mộ Sơ Lương trở về, Không Thiền phái cũng tương đối yên tâm.
Phương Vọng nhận lấy cơ thể không quá nặng của Mộ Sơ Lương từ tay Mai Nhiễm Y, nhưng hồi lâu vẫn không lên tiếng, mãi sau mới khàn khàn nói bằng giọng đã trải qua tất cả tang thương: “Thiếu gia, thuộc hạ tới đón ngài về đây.”