VĂN THUYẾT

Edit: Yunchan

Sau khi nhận được Mộ Sơ Lương rồi, mọi người bèn rối rít nói tạm biệt, Vân Khâm cũng đã thu dọn hành trang xong đâu đó, chuẩn bị cùng người của Mộ gia xuống núi.

Từ khi Vân Khâm bái nhập sư môn tới nay chưa từng rời khỏi đây bao giờ, lúc chia tay, Mai Sương Mộng cũng hơi không yên lòng, dặn dò mấy câu xong mới thả tay nàng ra, Hoa Tình và Cận Sương cũng ở bên lo lắng, so ra thì hai sư huynh bình tĩnh hơn rất nhiều, Lý Bích cho Vân Khâm một cây chủy thủ, bảo là dùng để phòng thân, Văn Tư thì đưa cho Vân Khâm một lá bùa, dặn rằng “Khi nào gặp nguy hiểm thì hãy ném về phía kẻ địch.”, tới khi tất cả đều đã dặn dò xong, mọi tầm mắt lại đổ dồn về phía Mai Nhiễm Y.

Mai Nhiễm Y trông chẳng có gì khác thường, thậm chí cả thần sắc cũng lãnh đạm không đổi, nhưng sau một trận sinh tử, Vân Khâm đã có cái nhìn khác về y.

Nàng mỉm cười, gật đầu nói: “Sư phụ, đồ nhi xuống núi đây.”

Mai Nhiễm Y gật đầu lãnh đạm, lát sau cũng dặn một câu: “Sớm trở lại.”

“Dạ.”

Vân Khâm đáp chẳng chút chần chừ.

Tạm biệt xong, người của Mộ gia cũng phải đi, Vân Khâm đứng ở sơn môn nhìn lại mọi người lần cuối, sau đó theo người Mộ gia xuống núi.

*

Dọc đường xuống núi, Mộ Sơ Lương luôn do Phương Vọng ôm, thể lực của y rất tốt, đi suốt quãng đường mà không hề thở dốc, tới khi xuống chân núi, Vân Khâm mới phát hiện ở đây đậu một cỗ xe ngựa cao lớn.

Hóa ra để đón Mộ Sơ Lương trở về mà họ đã chuẩn bị đâu vào đó, còn đánh cả một cỗ xe ngựa tới đây, chẳng qua do thế núi của Không Thiền phái không tiện đi lại, núi cao đường xa, nên họ phải cho đỗ xe ngựa ở dưới chân núi.

Sau khi tới nơi đậu xe ngựa, dưới sắp xếp của Phương Vọng, Vân Khâm ở trong xe ngựa để trông nom Mộ Sơ Lương, Phương Vọng đi trước dẫn đội, những người còn lại thì chia ra bảo vệ bên cạnh xe.

Cứ thế, đoàn xe ngựa của Mộ gia lên đường, chậm rãi đi về Mộ gia ở hướng Đông.

Không Thiền phái và Mộ gia cách nhau rất xa, họ còn mang theo một Mộ Sơ Lương hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên đi đường không thể nào nhanh được, chặng đường này phải đi mất nửa tháng, dù họ đã đi được hai mười ngày nhưng cách Mộ gia vẫn còn một đoạn thời gian.

Mà trong khoảng thời gian này, chuyện Vân Khâm lo lắng không hề xảy ra.

Quá bình yên, cả quãng đường từ Không Thiền phái xuôi theo dòng sông thu đi thẳng tới Mộ gia, chẳng còn mấy ngày là về đến nơi, vậy mà không hề có gì khác thường cả.

Song, dù mọi thứ đều bình thường, Vân Khâm vẫn chưa từng lơ là cảnh giác.

Nàng tin Hắc Y, nếu Hắc Y đã đưa thư tới thì nhất định có chuyện khẩn cấp nào đó, hiện tại mọi thứ càng bình thường thì càng không thể xem thường.

Vào chạng vạng hôm nay, xe ngựa của Mộ gia ngừng lại ở một dịch trạm ven đường.

Ở lại dịch trạm, người của Mộ gia đều là nam tử nên chen chúc cũng qua, chỉ có Vân Khâm là riêng biệt, phải ở một mình một gian.

Chung quanh dịch trạm này hết sức vắng lặng, ăn cơm cũng ở trong phòng riêng, Vân Khâm ở trong phòng sửa sang lại chốc lát, rồi nghiêng đầu nhìn ánh tá dương dần buông xuống ngoài cửa sổ, thầm nghĩ mấy hôm nữa là tới Mộ gia làm nàng bỗng dưng thấy buồn bã.

Trước chuyến đi này nàng vẫn chưa có quá nhiều cảm xúc, nhưng tới tận lúc này Vân Khâm mới ý thức được, sau khi tiễn Mộ Sơ Lương về Mộ gia xong, rất lâu về sau nàng sẽ không thể gặp lại đối phương.

Nghĩ tới đây, Vân Khâm bèn đứng dậy toan đi tìm Phương Vọng, dọc đường đi nàng vốn định hỏi thăm Phương Vọng vài chuyện về Mộ Sơ Lương, nhưng Phương Vọng rất kiệm lời, mọi người lại gấp rút lên đường, nàng và Mộ Sơ Lương lại bị nhét ở trong xe ngựa suốt, nên chưa có cơ hội nào để hỏi thăm. Bây giờ sắp đến Mộ gia, họ mới có thể thả lỏng đôi chút.

Đẩy cửa bước ra ngoài, Vân Khâm hỏi thăm vài hạ nhân của Mộ gia ở hành lang một lát mới tìm được phòng của Phương Vọng. Vân Khâm gõ cửa phòng đang mở, thì thấy Phương Vọng đang sửa soạng đồ đạc trong bọc hành lý, cửa sổ phòng mở toang, ngoài nhà là màn đêm sâu hút, ánh sáng đã tắt lịm từ lâu.

Bước chân Vân Khâm đột nhiên khựng lại, đứng đờ ra ở cửa chính.

Nàng dừng lại là vì phát hiện ra chỗ bất thường.

Nàng nhớ rõ, lúc mình mới rời khỏi phòng thì vẫn còn là hoàng hôn, vì sao chỉ mới bước qua một cánh cửa mà sắc trời đã đột nhiên tối sầm lại thế này?

“Vân Khâm cô nương.” Phương Vọng đứng ở trước cửa, cúi đầu nhìn thiếu nữ đang nín thinh, hạ thấp giọng: “Có chuyện gì sao?”

Vân Khâm nhẹ mím môi, ngước mắt nhìn Phương Vọng một cái rồi thì thầm: “Chờ một lát.”

Phương Vọng không hiểu Vân Khâm có ý gì, toan lên tiếng hỏi thì bỗng thấy Vân Khâm nâng phắt tay lên —– đẩy nhẹ y sang bên.

Y hơi lui sang bên hai bước theo động tác của Vân Khâm, thấy Vân Khâm bước nhanh vào phòng, sau đó chạy thẳng tới cửa sổ, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô đang nhìn gì vậy?” Phương Vọng vẫn chẳng hiểu gì, theo Vân Khâm bước tới cửa sổ.

Bóng đêm đặc quánh hệt như có sương mù giăng phủ bên trong, mùi tanh của thịt sống đưa tới thoang thoảng, một cơn gió thổi lùa qua mang theo tiếng sóng biển xô bờ xa xa.

Sắc mặt Vân Khâm trầm xuống, móc ra lá bùa mà Văn Tư đưa cho trước khi đi, ném thẳng vào bóng đêm đen ngòm ngoài cửa sổ.

Lá bùa được nàng khởi động bỗng chớp lên ánh đỏ nóng rực, ngọn lửa hừng hực bỗng bùng lên trên không trung, vô số tia lửa bắn ra khắp nơi, chiếu sáng bóng đêm.

Nương theo ánh lửa chỉ thấy dịch trạm bên ngoài cửa sổ nằm la liệt những hòn đá hình thù kỳ dị, dưới ánh lửa bập bùng trông chẳng khác nào sơn tinh quỷ mị, thật sự quá mức kỳ quái.

Khi nhìn thấy cảnh này sắc mặt Vân Khâm càng trầm hơn, mà Phương Vọng cũng không khỏi ngẩn ra.

Vân Khâm quay đầu nhìn người bên cạnh: “Lúc chúng ta vào dịch trạm chung quanh có những thứ này không?”

Nét mặt Phương Vọng căng thẳng, lắc đầu trầm giọng đáp: “Không.”

Vân Khâm đăm chiêu, không nhìn ra sắc mặt, chỉ hỏi tiếp: “Đoạn đường này chúng ta đi về hướng Đông, hay là đã đi nhầm?”

“Con đường này ta đã đi qua vô số lần, tuyệt đối không thể nhầm được, từ đây đi tiếp về hướng Đông hai ngày, vượt qua sông Thu Hà thì chính là Mộ gia.”

Vân Khâm giương mắt nhìn Phương Vọng, nói tiếp: “Có lẽ chúng ta không đi sai, chẳng qua là…”

Nàng còn chưa nói hết, Phương Vọng đã quay đầu nhìn ra bóng đêm sâu hút ngoài cửa sổ, tiếp lời: “Chẳng qua chúng ta đã không còn ở chỗ cũ, đúng không?”

Vân Khâm gật đầu.

Từ đầu nàng đã đoán trước chuyến đi này nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên càng để tâm hơn những người khác, bây giờ xảy ra chuyện, tuy nàng không hiểu là ai gây ra, đối phương làm bằng cách nào, nhưng nếu đối phương đã làm ra chuyện này thì mục đích chỉ có một. Nghĩ rồi nàng lên tiếng hỏi: “Mộ sư huynh đâu?”

“Ở phòng kế bên.” Phương Vọng cũng nghĩ đến chuyện này gần như ngay lập tức, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi đi ngay tới phòng bên cạnh.

Đẩy cửa bước vào, khi thấy Mộ Sơ Lương vẫn đang nằm bình yên trên giường, Vân Khâm và Phương Vọng mới hơi yên tâm lại. Nhưng hiện tại họ vẫn chưa thể thở phào được, Phương Vọng nhìn ra ngoài phòng, rồi ôm Mộ Sơ Lương ra khỏi giường, ngoái đầu nói với Vân Khâm: “Bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng phải thông báo với mọi người trước, chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau!”

Vân Khâm gật đầu thật nhanh, sau đó quay lưng ra khỏi phòng thông báo với mọi người. Lúc này mọi người của Mộ gia mới tỉnh táo lại, và cũng tới bây giờ Vân Khâm mới phát hiện trong dịch trạm này ngoài họ ra thì chẳng còn một bóng người nào, lão bản và mấy khách nhân họ gặp khi vào dịch trạm đều đã biến mất.

Chuyện này quá kỳ quặc, Vân Khâm cũng khó lòng biết rõ ngọn nguồn trong đó, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải rời khỏi đây trước, nàng bèn quay đầu nhìn về phía căn phòng mình vừa bước ra, thì thấy Phương Vọng cõng Mộ Sơ Lương đang hôn mê chạy ra khỏi phòng, y xách kiếm trong tay, khẽ gật đầu với Vân Khâm rồi mới đi băng qua mọi người, ra khỏi dịch trạm.

Vân Khâm bám sát theo sau, không dám lơ là dù một chút, một tay của nàng gác lên chuôi Uẩn Hoa kiếm, nếu có dị động gì sẽ xuất thủ ngay lập tức.

Lúc này bên ngoài dịch trạm cũng tối đen như mực, bốn bề đều lặng ngắt, chỉ có tiếng sóng lớn là ngày một rõ ràng, Vân Khâm theo người của Mộ gia bước ra khỏi dịch trạm, trong bóng tối có mấy đệ tử Mộ gia đốt lửa lên.

Ánh lửa được thắp lên, cảnh trí chung quanh mới hiện lên rõ nét, đến đây mọi người mới phát hiện xe ngựa đậu bên ngoài đã mất.

Mà nơi vốn đặt xe ngựa bây giờ đã không còn hình dáng ban đầu, trừ dịch trạm sau lưng ra, đằng trước chỉ là một vùng mênh mông vô tận, dõi mắt ra xa không thấy điểm tận cùng, chỉ thấy đá tảng mọc lên như rừng, và tiếng đập cánh rào rào như vật gì đó bị giật mình bay đi nhao nhác.

Mọi người chưa gặp tình huống này bao giờ, trong phút chốc có hơi hoang mang, luống cuống dời tầm mắt về phía Phương Vọng, hy vọng có thể hỏi được gì đó.

Phương Vọng yên lặng hồi lâu, cuối cùng đành thở dài: “Sợ là chúng ta đã rơi vào trận pháp của ai đó.”

“Trận pháp gì?” Trong Mộ gia có vài hạ nhân còn trẻ tuổi nên phản ứng của họ cũng hoảng loạn hơn rất nhiều, nghe Phương Vọng nói thế thì cuống cuồng hỏi: “Vậy rốt cuộc bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Phương Vọng không thể trả lời câu hỏi của họ, bởi vì tới y cũng không tài nào đoán được.

Trái lại Vân Khâm nghe đến đây thì đột nhiên lên tiếng: “Ở đây có tiếng nước chảy.”

“Là sông sao?” Một người trong số đó vội tiếp lời, nhưng lại lắc đầu bác bỏ ngay lập tức: “Không giống…”

“Dĩ nhiên không giống.” Vân Khâm nói tiếp: “Mọi người đã từng nghe âm thanh của biển bao giờ chưa?”

Âm thanh của biển.

Có người nghe ra ngụ ý trong câu này, Phương Vọng hơi biến sắc, lẩm bẩm: “Cô đang nghi ngờ điều gì?”

“Ta đang nghĩ xem có phải chúng ta đã tới một đảo nào đó hay không…” Tuy giờ đây Vân Khâm trông khá bình tĩnh, nhưng sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn là bao, nàng nương theo ánh lửa ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vọng và người mà y đang cõng trên lưng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng đây chỉ là suy đoán xấu nhất thôi, hy vọng là ta suy nghĩ nhiều.”

Hai mắt Phương Vọng trợn tròn, thân hình cao lớn đứng trong ánh sáng, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.

Thiên hạ này có rất nhiều đảo, có nổi tiếng và cũng có vô danh, nhưng rất ít người ở Trung Nguyên nhắc tới từ “Đảo” này, mà một khi nhắc tới thì chỉ nghĩ đến một nơi.

Doanh Châu.

Hoặc phải nói là Thập châu.

Nghe thấy câu này của Vân Khâm tất cả mọi người đều nghĩ ngay tới nó, cho nên trong lúc gió đêm thổi thốc qua làm ánh lửa ngả nghiêng, ai nấy đều cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.

“Nếu có người bày trận dẫn chúng ta tới đây thì nhất định sẽ xuất thủ.” Vân Khâm cố hết sức để khuyên mình bình tĩnh lại, phân tích tiếp: “Chúng ta phải mau rời khỏi đây.”

Bất kể hướng nào, bất kể đi đâu, cũng còn hơn ngồi ở đây chờ chết.

Nhưng nàng vừa dứt câu thì người cũng cứng đờ, sau đó cắn răng nói: “Hình như không kịp nữa rồi.”

Trong bóng đêm một tia sáng lạnh bỗng bắn vào trong ánh lửa, làm nó tắt phụt, bốn bề lại chìm vào tối đen.

Vân Khâm đã chuẩn bị sẵn, thân hình khẽ động, hỏa phù đã rời tay lần nữa!

Đêm tối lại được thắp sáng, trong ánh lửa lập lòe chỉ thấy vài bóng trắng tấn công về hướng này, chúng cầm nhuyễn kiếm trong tay, kiếm như du long chẳng mấy chốc đã thấy máu văng lên tung tóe, tiếng la hét bi thảm vang lên dồn dập, vài người của Mộ gia đã bỏ mạng!

Trong gió lạnh vun vút lại có hàn quang phóng thẳng tới, Vân Khâm cảnh giác lách mình né qua, lúc này đã nhìn thấy lai lịch của bọn chúng.

Nhuyễn kiếm, bạch y, chính là bọn tấn công Không Thiền phái đầu tiên! Đệ tử Lưu Châu!

Vân Khâm khó khăn lắm mới tránh được đòn trí mạng, lòng lo cho an nguy của Phương Vọng và Mộ Sơ Lương, bèn vội vã tung người xông vào vòng chiến tìm người, nhưng tới khi tìm được bóng của Phương Vọng thì sắc mặt nàng chợt tối sầm!

Bình luận

Truyện đang đọc