VĂN THUYẾT

Edit: Yunchan

Cơn sóng nhiệt tràn về phía mọi người, Vân Khâm hứng lấy ánh lửa ngợp trời mà trừng mắt thẫn thờ, nhìn xuống chiếc vòng tay còn đang đeo với ánh mắt bi thương bất lực.

Rồi nàng hướng mắt sang Hoa Chi.

Những chiếc vòng tay có thể cảm ứng được vị trí của nhau, nhưng phải có người đeo nó thì mới có được loại cảm ứng ấy.

Hiện tại cảm giác đó đã biến mất bên trong ánh lửa đỏ rực, ngay khoảnh khắc căn nhà sụp đổ.

Vân Khâm biết Hoa Chi cũng cảm nhận được.

Cảm ứng của chiếc vòng đã biến mất, nó cho thấy hai khả năng, một là người đó chủ động tháo xuống, hai là người đó, đã chết rồi.

Bầu không khí yên tĩnh chết chóc bao trùm lấy nơi đây, Ngụy Chước nín lặng nhìn hai cô gái phía trước mà trong thâm tâm cũng cảm nhận được sự đau khổ của họ.

Y không biết cái người mà họ nói tới, nhưng y vẫn xót thương cho người ấy, vì y là một thầy thuốc, thứ mà y không muốn nhìn thấy nhất chính là một sinh mạng ra đi ngay trước mắt mình, mà giờ đây nó đang diễn ra lan tràn khắp cả Dĩnh thành.

Không biết Mộ Sơ Lương và Túc Thất có cách nào để ngăn chặn thảm cảnh này hay không.

Ngụy Chước hướng mắt nhìn về nơi xa nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào, y quay đầu lại muốn lên tiếng an ủi đôi câu, nhưng khi tầm mắt lướt qua đống tro tàn mà căn khách điếm để lại thì bỗng buột miệng kêu lên: “Khoan đã, có người!”

Hoa Chi và Vân Khâm đồng thời nhìn về hướng đó, quả nhiên bên trong màn khói mịt mù có hai bóng người đang chậm rãi bước ra.

Trong mắt Hoa Chi nhóm lên tia hy vọng, nàng cuống cuồng đứng dậy nhào tới, nhưng chạy được giữa chừng thì người đã cứng lại.

Nàng nhìn chằm chằm một nam một nữ có bề ngoài lượm thượm đang chạy ra từ trong lửa, ánh mắt vội vàng lướt qua họ nhìn ra sau, như đang mong đợi người nào khác sẽ đi ra từ bên trong.

Tiếc là chẳng có ai cả, ngoài khói đen cuồn cuộn ra thì chẳng còn gì cả.

“Hoàn La tiền bối?” Vân Khâm sững sờ, không ngờ lại gặp được cái người đã biến mất năm mươi năm qua.

Khi Hoàn La trông thấy Vân Khâm thì cũng không kinh ngạc, mấy năm qua y cũng có nghe thấy chuyện về Vân Khâm, bây giờ Dĩnh thành gặp tai họa Vân Khâm tới đây cũng chẳng có gì lạ. Y nhìn thoáng qua Hoa Chi rồi lập tức hiểu rõ: “Các người tới tìm Hắc Y?”

Nghe Hoàn La thốt ra cái tên này Hoa Chi mới lên tiếng hỏi dồn: “Ngươi gặp hắn sao? Bây giờ hắn đang ở đâu?!”

Vẻ mặt Hoàn La nặng trĩu, chỉ im lặng chứ không trả lời ngay.

Hoa Chi nhìn y chằm chằm, chưa từ bỏ hy vọng.

Lúc này Hoàn La mới buông ra một tiếng thở dài, lắc đầu nói: “Lúc nãy bọn ta đã cố nghĩ cách để cứu hắn ra, nhưng trận pháp trong nhà bọn ta không phá được, nếu hắn còn đủ sức thì có lẽ hai người hợp lực vẫn còn đường thoát, nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi… trong phòng toàn là lửa, khách điếm cũng đổ sụp, ta phải đưa A Tuyết thoát ra trước.” Giọng y khựng lại, rũ mắt nói: “Xin lỗi, ta không thể cứu người ra.”

“Câu này là sao?” Hoa Chi nhìn y mờ mịt.

Vân Khâm hiểu ý của Hoàn La nên vẻ mặt nàng cũng sa sầm xuống, lắc đầu nói: “Chất độc trong người hắn đã phát tác, sư huynh nói rằng hắn vốn đã kiệt quệ, nhờ có linh lực của bản thân và linh dược của Phong gia kéo dài mạng sống mới cầm cự được tới giờ này, bây giờ cô dẫn hắn rời khỏi Phong gia, còn phong bế linh lực của hắn, sợ rằng…”

Sắc mặt Hoa Chi trắng bệch ra, nét mặt của nàng ta vốn đã rất xấu, giờ đây lại càng tái xác như ma quỷ, giọng yếu đến khó nghe: “Độc gì?”

Tầm mắt của Vân Khâm dời sang đống tro tàn, mãi tới giờ này nàng vẫn không tin rằng Phong Diêu Sở đã táng thân trong biển lửa nơi đây.

Nhưng sự thật đúng là vậy, căn khách điếm đã sập hoàn toàn, tro than của nó còn đang cháy rừng rực, người bên trong dù thế nào cũng không thể còn sống.

Dù không muốn tin đến đâu thì cũng phải chấp nhận sự thật này.

Tâm trạng của Vân Khâm rối bời đến mức không nặn ra nổi một câu nào, trong khi Hoa Chi bên cạnh hãy còn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là loại độc gì?”

“Một loại độc mà tới Cận Phi Yên thần y của Trung Nguyên cũng không giải được.” Rốt cuộc Vân Khâm cũng ngoảnh đầu lại, nhìn Hoa Chi bằng vẻ mặt phức tạp khó nói nên lời: “Hắn bị trúng độc từ lâu rồi, sư huynh luôn cố tìm cách để giải độc cho hắn. Trước đây hắn hãy còn khỏe mạnh chưa hề phát độc lần nào, cho tới trận đánh ở Thập Châu hơn năm mươi năm trước, bị cô đâm một nhát vào tim mới kích thích độc tố bắt đầu ăn mòn cơ thể. Những năm qua hắn quay lại Phong gia, không còn phân tranh nữa cũng là vì chất độc này. Nhưng dù vậy cũng không thể nào giải được độc, mạng của hắn vốn còn lại mấy ngày, sư huynh và ta dẫn Ngụy Chước tới là muốn giải độc cho hắn.”

Hoa Chi nghe đến đây thì đã mất hết khả năng phản ứng, nàng ta đờ đẫn nhìn sang Ngụy Chước, Ngụy Chước không biết mình nên làm gì nên chỉ còn biết thở dài môt tiếng, gật đầu thật nhẹ.

Vân Khâm biết mình nói ra chuyện này vào thời điểm này là vô cùng tàn nhẫn với Hoa Chi, nhưng nếu không nói thì liệu có quá bất công với Phong Diêu Sở hay không?

Nàng nhìn Hoa Chi trừng trừng, nói tiếp: “Ta từng nghe sư huynh kể, hắn trúng độc là vì cứu cô, hắn không muốn cô lo lắng nên chưa bao giờ hé răng với cô một câu nào.”

Hoa Chi rũ hàng mi lắng nghe từng câu từng chữ của Vân Khâm, trông nàng ta có vẻ đã bình tĩnh lại, chỉ lắng nghe một cách trầm mặc, rồi nâng tay lên miết nhẹ qua chiếc vòng bạc trên cổ tay, nhớ lại nét mặt của Phong Diêu Sở khi đeo chiếc vòng này lên tay mình, một vẻ mặt rất dịu dàng, rất hạnh phúc.

Khi đó hắn đã biết mạng mình chẳng còn bao lâu, trong khi nàng lại chẳng biết chút gì, những ngày bị giam trong Phong gia, ngày nào Phong Diêu Sở cũng đến thăm nàng, nghĩ hết mọi cách để bắt chuyện với nàng, nàng sợ mình sẽ mềm lòng nên cứ cố tìm cách để tránh hắn, chưa bao giờ nói nhiều với hắn, nên dù thân thể của hắn có khác thường đi nữa cũng không hề phát hiện ra.

Giờ ngẫm lại, quãng thời gian họ ở bên nhau ấy lại là đoạn thời gian yên bình sau cùng.

Nàng nhớ Phong Diêu Sở từng nói, họ đeo hai chiếc vòng này vào thì sẽ cảm giác được vị trí của nhau, cũng hệt như thần giao cách cảm vậy.

Nhưng bây giờ nàng dốc hết sức lực đẩy linh lực vào trong chiếc vòng tay bạc này mà vẫn chẳng cảm giác được gì cả, chẳng có gì, không còn gì.

Xưa nay Hoa Chi chưa bao giờ ngờ tới, cái giá đắt nhất khi nàng dẫn Huyền giới vào Trung Nguyên chính là mất Phong Diêu Sở.

Nếu biết sớm, nếu biết sớm phải nhận lấy cái kết này, thì nàng…

Đầu óc nàng chỉ có mịt mờ hỗn loạn, lần đầu tiên mất đi định hướng, chỉ cảm thấy lạnh buốt xâm chiếm cả cơ thể, dù đang ở trong biển lửa nhưng vẫn không cảm nhận được chút hơi ấm nào, nàng thất thểu bước tới bên cạnh đống phế tích còn đang cháy đỏ, nhìn vào ánh lửa bập bùng đang ngút cao không ngừng, như nhìn thấy cả thế giới trước mắt mình cũng méo mó biến dạng theo nó, mãi tới khi tất cả đều sụp đổ tan tành.

*

Trong khi đó ở Nam thành, cánh cửa thông vào Huyền giới đã rợp đầy bóng kiếm.

Trước mặt Mộ Sơ Lương và Túc Thất là mấy chục người Huyền giới. Ngọn lửa đảo quanh thân họ và hàn quang tỏa ra từ trường kiếm trong tay hai người rọi sáng khắp mọi nơi.

Khuấy động không khí xơ xác tiêu điều nơi đây bằng cơn gió xoáy kéo dài vô hạn.

Bên dưới họ ngã rạp bao nhiêu là người của Huyền giới, họ canh giữ ở đây đã được một nén nhang, người Huyền giới cứ túa ra không ngừng từ đằng sau cánh cửa, còn những người đã ra khỏi Huyền giới trước đó cũng đổ xô về đây sau khi nhìn thấy điều bất thường, mấy chục người bao vây hai người, đó là chưa kể những tên đang đi ra từ Huyền giới.

Mộ Sơ Lương nâng kiếm đứng kề lưng vào Túc Thất, ngoảnh đầu lại mỉm cười bất đắc dĩ: “Hình như không dễ xử đâu.”

“Hình như?” Túc Thất bình thản hỏi ngược lại một câu.

Mộ Sơ Lương đành thở dài sửa giọng: “Được rồi, là thật sự khó đối phó.”

“Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó thôi.” Túc Thất lại chẳng hề lo lắng, vung kiếm chém về phía đối thủ trước tiên, Mộ Sơ Lương còn chưa nói hết câu đã thấy Túc Thất động thủ nên cũng xông lên ngay sau đó, hai người một trái một phải, hai luồng kiếm khí chia ra tấn công, khơi lên một đợt chém giết đẫm máu!

Kiếm của Mộ Sơ Lương thiên về tâm đ*o, kiếm khí tung hoành, vô tung vô ảnh, dịch chuyển theo ý niệm, bảy thanh tâm kiếm như bảy luồng sáng đỏ bắn phá ở những góc độ quỷ quyệt, chẳng mấy chốc đã chém ra một con đường giữa đám đông trước mặt.

Còn bên kia, kiếm khí của Túc Thất nom khá giản dị và không màu mè, nhưng từng nhát kiếm đều quả quyết sát phạt, không chừa lại một con đường sống nào. Chỉ mới đây thôi, Vân Khâm từng nhìn thấy Túc Thất đại chiến một trận với Trung Nguyên ở Kỳ thành, tuy khi đó Túc Thất cũng động thủ nhưng vì không muốn hại tới mạng người nên ra tay nhún nhường, để rồi bị đối thủ áp chế không thể nào phát huy hết thực lực, trái lại còn bị thương thảm hại.

Bây giờ thì khác, Túc Thất không hề giữ lại sức, từng nhát chém đều muốn đoạn tuyệt đường lui của đối phương. Hai người phối hợp ăn ý, một người mở đường, một người chém giết phe địch, dù bị mấy chục cao thủ Huyền giới bao vây nhưng cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.

Song dù thế trong lòng Mộ Sơ Lương và Túc Thất đều hiểu rõ, trận chiến này không thể kéo dài.

Quân Huyền giới vẫn đang ùa tới lũ lượt, mà họ chỉ có hai người.

Dùng tâm kiếm vô cùng tổn hao tâm thần, với linh lực của thân thể Mộ Sơ Lương hiện tại thì không thể nào chống đỡ trong thời gian dài, còn Túc Thất, sau trận ở Kỳ thành đã bị trọng thương, mấy ngày qua còn ráo riết lên đường nên không thể dưỡng thương thật tốt, lúc này vết thương đã rách miệng khiến toàn thân Túc Thất lại đẫm máu, nếu không kết thúc trận chiến này sớm thì sẽ khó lòng chống đỡ thêm được nữa.

Nhưng cửa vào Huyền giới vẫn chưa được đóng lại, điều họ có thể làm hiện tại chỉ có chiến đấu mà thôi, có thể cản được bao lâu thì tốt bấy lâu, tranh thủ thêm nhiều thời gian cho dân chúng Dĩnh thành.

“Nhóm Vân Khâm chắc sẽ chạy tới đây nhanh thôi.” Một nhát chém xuống, hai bóng người lần lượt đổi chỗ, Túc Thất vung kiếm nói với Mộ Sơ Lương sau lưng.

Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, lòng hiểu rõ, nếu bên Phong Diêu Sở đã xong chuyện thì Vân Khâm và Ngụy Chước nhất định sẽ tới đây tương trợ, có hai người họ góp sức, dưới thế tấn công của bốn người thì có khi sẽ chống đỡ được thêm chốc nữa, giờ này Trung Nguyên có lẽ đã biết tin và đang chạy tới đây rồi, việc họ phải làm bây giờ chính là chờ người Trung Nguyên chạy tới.

Nhưng thời gian cứ trôi qua một cách ì ạch, tà dương tắt bóng nhường chỗ cho đêm tối, hai người đã chiến đấu ở trước cửa Huyền giới chẳng biết bao lâu mà Vân Khâm và Ngụy Chước vẫn chưa tới hội hợp với họ.

Lúc này toàn thân Túc Thất đã ướt sũng máu tươi, vết thương cũ mới nhầy nhụa lẫn vào nhau, bộ y phục vốn sạch sẽ cũng đã bị máu thấm đẫm, còn bên kia Mộ Sơ Lương cũng đã bị thương, kiếm quang vờn quanh thân đã dần tối xuống, có dấu hiệu không còn gượng nổi.

Vẻ mặt Mộ Sơ Lương có vẻ nặng nề, người Huyền giới ngày một đông, vây kín lấy họ hàng hàng lớp lớp không để lại một kẽ hở nhỏ nào, trong khi trận hỏa hoạn ở đằng xa vẫn chưa được dập tắt, nó đốt cả nửa góc trời thành màu đỏ rực, nhấn chìm cả Dĩnh thành vào trong luyện ngục.

Lòng Mộ Sơ Lương biết rõ Vân Khâm quan tâm tới sự an nguy của hắn, một khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ chạy tới đây ngay lập tức.

Bây giờ nàng vẫn chưa tới, thế thì chỉ có một khả năng, đó chính là nàng đã gặp phải việc rắc rối nào đó, và rắc rối đó còn đáng sợ hơn trận chiến ở đây.

Hắn ngước mắt nhìn lên cửa Huyền giới đã mở ra ngày một rộng, cảm giác được một luồng sức mạnh càng hùng mạnh hơn đang tỏa ra từ nơi đó, hắn biết cao thủ thật sự chỉ lát nữa thôi sẽ bước ra từ cánh cửa đó, nếu cứ tiếp tục thế này thì e là mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

Không còn thời gian để do dự nữa, dù không muốn nhưng cũng chỉ còn cách đó thôi.

Mộ Sơ Lương hạ quyết tâm, quay lại nói với Túc Thất: “Giúp ta một chuyện.”

“Chuyện gì?” Túc Thất hơi nghiêng đầu qua nhìn hắn.

“Đừng để ta ngã xuống đất, quá bẩn.” Mộ Sơ Lương thốt ra một câu cộc lốc, chưa đợi Túc Thất kịp hiểu thì đã trở tay vung kiếm!

Nhát kiếm này là đâm vào ngực mình.

Trường kiếm đâm thẳng vào ngực, máu bắn phụt ra trong tích tắc, Túc Thất không phản ứng kịp, chỉ có thể làm theo lời dặn của Mộ Sơ Lương, vươn tay ra đỡ lấy thân thể đang ngã vật xuống của đối phương.

Và ngay khoảnh khắc Mộ Sơ Lương mất đi ý thức, ánh sao đầy trời cũng lóe lên hào quang chói lọi, bên trong biển sao đã hiện ra một bóng người.

Bình luận

Truyện đang đọc