VẦNG DƯƠNG ÔM LẤY EM

Ở chỗ ngoặt cầu thang, cánh cửa sổ màu trắng ngà khép hờ, để lại một khe hở đủ cho một vệt nắng mỏng manh xuyên qua. Xung quanh không bật đèn, không gian có phần mờ tối.

Bầu không khí nồng đậm cảm giác oi bức của mùa hè, mà vì cô tựa vào sát anh nên xung quanh chỉ còn lại vị bạc hà thanh mát từ trên người anh mà thôi.

Bùi Tinh trợn tròn mắt, chóp mũi chạm vào lồng ngực anh, nín thở mất một lúc, cô mới trấn tĩnh thoát ra khỏi vòng tay anh rồi ngước mắt nhìn anh, chẳng thấy chút vui vẻ nào trong đáy mắt cả.

“Sơ Húc.”, Bùi Tinh nhìn anh, cất giọng nói nhẹ nhàng, “Như vậy thú vị lắm sao?”

Với cô mà nói, cái người tên Sơ Húc này, tính tình xấu xa, từ trong xương cốt đã có sẵn sự ngang bướng, chuyện gì không hợp ý anh, anh sẽ sửa lại ngay, sửa đến khi anh hài lòng mới thôi. Bùi Tinh không tin Sơ Húc thích mình, anh vì cô mà đánh Nghiêm Dẫn, có lẽ cũng chỉ bởi chút tình cảm gắn bó từ hồi nhỏ mà thôi.

Bàn tay đặt trên eo cô thoáng cứng đờ. Anh vừa định giải thích thì Bùi Tinh lại nói: “Tôi không muốn trở thành trò tiêu khiển của anh lúc nhàm chán, tôi rất bận, cũng rất mệt.”, Bùi Tinh cắn răng hàm, ánh mắt nhìn vào bức tường sau lưng anh, “Nếu tôi ở nhà anh khiến anh có hiểu lầm gì đó hoặc là suy nghĩ gì đó, tôi sẽ dọn ra ngoài.”

“Em nói luyên thuyên cái gì đấy!”, Sơ Húc nhíu mày, đôi mắt híp lại, “Anh coi em là trò tiêu khiển lúc nào?”

Bùi Tinh không nói gì, chỉ thoáng cúi đầu.

Cho tới giờ, cô đều là người đuổi theo anh, hồi đó bám theo anh không biết mệt mỏi, lòng ái mộ với anh không lúc nào ngừng, nhưng tất cả đã kết thúc vào mùa hè năm 2010 rồi.

“Bùi Tinh…”

“Tôi hỏi anh…”, Bùi Tinh nhìn anh, hỏi: “Thời gian chúng ta gặp lại, còn chưa đến một tuần, anh đã nói muốn theo đuổi tôi, đây không phải là coi tôi thành trò tiêu khiển thì là gì?”

Sơ Húc bị cô chọc tức, lồng ngực khẽ phập phồng.

Nhưng Bùi Tinh vẫn nói, “Chẳng qua là anh muốn tôi bám lấy anh như ngày xưa mà thôi, không phải là anh muốn theo đuổi tôi, mà là vì anh đang nhàm chán quá, muốn mờ ám với tôi một thời gian, qua đợt này, tôi đi rồi, anh cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”

Cô dừng một lát, mím môi rồi nói, “Giống như năm đấy, không từ mà biệt.”

Anh không đáp lời.

Bùi Tinh thu tầm mắt lại, kéo bàn tay đang đặt ở eo mình xuống rồi lạnh giọng nói, “Sơ Húc, vẫn là câu nói kia, đừng tìm đến tôi, cứ cho là cuộc sống nhàm chán, vô vị, thì cũng đừng tìm đến tôi, đều là người trưởng thành rồi, tôi không muốn là một trong số đông những người phụ nữ của anh.”

“Em đang nói cái gì đấy!”, Sơ Húc nhíu mày, cụp mắt nhìn cô, anh cất giọng trầm thấp, “Anh có phụ nữ hay không mà em còn không rõ à?”

Đúng là Bùi Tinh không rõ cho lắm.

Sơ Húc cũng ý thức được việc nói những lời này ra là một sai lầm, anh thay đổi cách nói, giọng điệu dịu xuống hẳn, “Anh không có, không coi em là trò tiêu khiển, càng không biến em thành một trong số đông những người phụ nữ của anh.”

Thấy cô có vẻ chẳng thèm nghe, Sơ Húc buông bàn tay ôm eo cô ra, chuyển lên ôm lấy khuôn mặt cô, ép cô phải nhìn anh. Anh liếm môi, “Đừng nghĩ ngợi lung tung, muốn theo đuổi em có nghĩa là muốn theo đuổi em, là thật lòng, không hề coi em là trò tiêu khiển, càng không biến em thành một trong số đông những người phụ nữ khác.”

Sơ Húc khẽ véo hai má cô rồi khàn giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Sơ Húc anh chưa từng có người phụ nữ nào cả.”

Bùi Tinh bị anh vần vò khuôn mặt, nhưng lúc nghe thấy anh nói câu đó thì vẫn vô cùng sửng sốt.

Sơ Húc lại khẽ liếm môi một cái, “Chỗ này…”, anh đặt tay cô lên vị trí trái tim mình rồi thấp giọng thì thầm: “Ngoài em ra, chưa từng có ai bước vào cả.”



Lời thổ lộ của anh quá rõ ràng, quá thẳng thắn.

Thế cho nên đầu óc Bùi Tinh cứ mơ mơ hồ hồ mãi, cho đến tận lúc về nhà, Bùi Tinh vẫn không để ý đến Sơ Húc.

Cô rửa mặt xong liền leo lên giường nằm, ngửa mặt lên ngây ngẩn nhìn trần nhà. Cô nghĩ mãi không ra, tại sao bỗng nhiên anh lại nói những lời đó với mình.

Bên ngoài có một cây Catalpa, đóa hoa rủ xuống ngay trước bệ cửa sổ. Bên tai là tiếng ve râm ran, ồn ào đến phiền.

Thẫn thờ đến tận mười hai giờ, Bùi Tinh chợt nhận được tin nhắn.

X: Ngủ ngon nhé, sáng nào cũng sẽ ninh cháo sườn cho em.

Là tin nhắn Sơ Húc gửi.

Bùi Tinh không hồi âm, bấm nút tắt màn hình, ngả đầu nhắm mắt ngủ. Một lúc lâu sau vẫn không ngủ được, cô nắm chặt mép chăn, lại đưa mắt nhìn trần nhà đến xuất thần.

Bùi Tinh nghĩ, những lời Sơ Húc nói, có lẽ vài hôm nữa sẽ quên chứ chẳng thật sự để trong lòng, vậy nên mình không cần để tâm nhiều.

Cô không quá tin rằng Sơ Húc sẽ thích mình, bởi khi đó cả ngày ở cạnh nhau mà anh còn chẳng thích cô, hiện tại sao có thể mới gặp lại nhau một tuần mà đã thích cô được, còn tuyên bố muốn theo đuổi cô nữa.

Theo bản năng, Bùi Tinh chọn không tin.

Không trách cô được, có trách thì phải trách hồi trước anh quá phũ phàng, chẳng nói một lời đã bỏ đi xa. Đặt vào hoàn cảnh xã hội bây giờ, Bùi Tinh nghĩ, đại đa số mọi người đều sẽ không tin.

Nghĩ ngợi một lúc mà Bùi Tinh vẫn không hiểu tại sao Sơ Húc lại nói thích mình, thế nên cô quyết định không nghĩ nữa, chùm chăm lên đầu, ép mình phải ngủ.



Mùa hè ngày tới sớm, tiếng ve râm ran khắp cả sân.

Bùi Tinh trở mình, đồng hồ báo thức đúng lúc đổ chuông. Cô nằm thêm một lát rồi mới dậy rửa mặt. Lúc mở cửa, cô nhìn thấy Sơ Húc ngay lập tức, anh mặc áo thun đen, quần thể thao, bàn tay còn đang giơ lên, hiển nhiên là chuẩn bị gõ cửa.

“Chào buổi sáng.”, Sơ Húc buông tay xuống.

Bùi Tinh “ừm” một cái, “Chào.”

Thổ lộ xong, Sơ Húc cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Trái lại, Bùi Tinh thì cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô vòng qua anh, đi thẳng xuống lầu.

Trông thấy dáng vẻ như của thiếu nữ mới lớn ấy, Sơ Húc đứng tại chỗ nhếch miệng cười một cái.

Xuống lầu vừa hay trông thấy Trần Tư, anh cứ tủm tỉm cười làm Bùi Tinh lại càng bối rối, cô có cảm giác như thể Trần Tư nghe thấy cuộc nói chuyện của mình và Sơ Húc hôm qua vậy.

Giờ nghĩ lại, mấy lời Sơ Húc nói quả thật vô cùng buồn nôn.

Bùi Tinh nhịn không nổi, rụt cổ lại rồi đưa tay xoa xoa cánh tay mình.

Trần Tư ngẩn ra, “Nữ thần, cô lạnh à?”

Bùi Tinh lắc đầu.

Sơ Húc đi theo sau cô, đương nhiên nhìn thấy hành động kia của cô, nhưng đồng thời cũng nghe thấy cách Trần Tư gọi cô.

“Nữ thần ư?”, Sơ Húc nhìn Trần Tư, “Cậu gọi Tiểu Tinh à?”

Trần Tư gật gật đầu, không để ý đến sắc mặt của Sơ Húc, anh nói: “Không thì là ai?”

“À.”, Sơ Húc liếm môi, bước tới hất tóc Trần Tư một cái, giọng điệu khàn khàn uể oải, “Đừng có gọi lung tung.”

“Thế thì gọi là gì?”, Trần Tư lẩm bẩm, “Người ta cũng đồng ý rồi còn…”

Sơ Húc đá lưỡi lên vòm họng, “shhh” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Trần Tư rồi hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Sơ đội… Lão đại.”

“Thế người phụ nữ của lão đại, cậu gọi là gì?”, Sơ Húc hỏi.

“Chị d…”, Trần Tư trợn trừng mắt, há to miệng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Aaaaa! Anh theo đuổi thành công rồi? Thành công rồi à?”

“Vẫn chưa.”, Sơ Húc hắt ngay một chậu nước lạnh xuống, dội sạch niềm vui sướng của Trần Tư.

Trần Tư: “… Thế anh còn bảo em gọi là chị dâu làm gì!”

“Tôi có bảo cậu gọi đâu.”, Sơ Húc trầm giọng nói tiếp, “Tôi chỉ muốn biết, nếu tôi tán đổ cô ấy, cậu sẽ gọi người ta là gì thôi.”

Trần Tư: “…”, ôi vãi cả chưởng.

“Ông anh cũng rảnh quá nhỉ!”, Trần Tư lừ mắt khinh bỉ.

Sơ Húc khẽ bật cười, xoay người lại rồi vẫy tay với Trần Tư, giọng nói nghe ra vô cùng khoái chí, “Đi đây, đưa chị dâu tương lai của cậu đi làm.”

Nhìn theo bóng anh, Trần Tư khinh bỉ “hứ” một cái, đợi anh đi khuất, vẻ mặt Trần Tư lại trở nên nghiêm túc, hai mắt ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên trong một năm nay Trần Tư thấy Sơ Húc đùa giỡn vui vẻ như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy anh tươi cười rạng rỡ như thế.

Trần Tư dám khẳng định một trăm phần trăm, Bùi Tinh chính là người mà Sơ Húc vẫn luôn giữ trong tim bấy lâu nay.

Anh đứng tại chỗ một lúc lâu mới trấn định lại được nỗi kích động của mình, sau đó xoay người đi tới phòng của Trần An, lôi thằng bé dậy rồi bảo: “Đi, ra miếu với bố xin hai tấm bùa.”



Buổi sáng, xe cộ đi lại trong thị trấn nhỏ không nhiều lắm, đám trẻ con được nghỉ hè nên cũng không phải dậy sớm, thành ra ngoài đường vắng vẻ hẳn.

Sơ Húc lái xe, Bùi Tinh ngồi bên ghế phụ mơ màng như sắp ngủ. Sơ Húc thấy vậy bèn lẳng lặng cho xe đi chậm lại.

Thấy Bùi Tinh ngây ngẩn nhìn ra cửa, trông có vẻ uể oải, Sơ Húc lên tiếng, “Tối qua ngủ không ngon à?”

“Không phải.”, Bùi Tinh nói, “Ngủ khá ngon.”

Nghe thấy tiếng cười của anh, Bùi Tinh hắng giọng, nói sang chuyện khác, “Vừa nãy anh nói gì với Trần Tư đấy?”

“Chẳng nói gì cả.”, Sơ Húc đánh tay lái sang trái, tầm mắt tập trung về phía trước, anh giải thích, “Chỉ là cậu ta hỏi anh phải gọi em như thế nào, gọi là chị dâu có được không, anh bảo được.”

Lời vừa dứt, Bùi Tinh lập tức trợn trừng mắt, nhìn anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc anh nói gì với anh ấy?”

“Không có gì mà, chỉ là những điều anh nói với em chiều qua thôi.”, Sơ Húc nói thêm, “Là chuyện anh muốn theo đuổi em đấy.”

Bên trong xe chợt trở nên vô cùng yên ắng.

Bùi Tinh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt cô nói: “Sơ Húc, tôi nói thật, chúng ta không hợp đâu, những lời nói ngày hôm qua, coi như nói đùa đi.”

Cô vừa nói xong, bàn tay điều khiển tay lái của Sơ Húc bỗng khựng lại.

Không thể hợp được, xa cách rồi gặp lại, giữa hai người có quá nhiều bí mật, không còn giống được như hồi niên thiếu, anh em thân thiết với nhau. Hiện giờ đã qua nhiều năm rồi, không biết anh như thế nào, nhưng cô thật sự không bước qua được cánh cửa cuối cùng trong lòng mình. Nói đúng ra, tám năm trước, khi cô biết anh đi, cô đã xóa anh khỏi cuộc sống tương lai mà cô vẽ ra rồi.

Sơ Húc không trả lời, xe chạy thêm vài phút nữa thì đến Quảng An.

Bùi Tinh vừa định mở cửa xuống xe thì Sơ Húc đã kịp tóm tay cô lại. Cô nghiêng đầu nhìn anh, Sơ Húc mím môi, hàm dưới căng cứng, mãi lâu sau mới mở lời được.

“Anh biết em nghĩ gì, tám năm trước là anh có lỗi, anh xin lỗi em, anh không nên bỏ đi mà không một câu từ biệt, nhưng mà Bùi Tinh à, em tin anh đi, anh có quay về tìm em, chỉ là lúc đấy em đã ra nước ngoài rồi thôi.”

Anh vừa dứt lời thì Bùi Tinh lập tức sững sờ.

2010 anh đi, nhưng cuối năm 2016 Bùi Tinh mới ra nước ngoài, sau sáu năm, anh mới quay lại tìm cô.

Nghĩ vậy, Bùi Tinh hất tay anh ra, cất giọng lãnh đạm, “Thế sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, 2016 tôi mới ra nước ngoài, mà anh đi năm 2010, vậy trong sáu năm đó, anh có từng về tìm tôi không?”

Sơ Húc thở dài một tiếng, lại tóm lấy tay cô, anh thấp giọng nói: “Trong sáu năm đó, đừng nói là em, đến bố mẹ mà anh cũng không gặp được, thật đấy.”

Lần này thì Bùi Tinh thật sự ngẩn người.

Sơ Húc mượn cơ hội này xoa đầu cô rồi nói: “Anh đi làm nhiệm vụ, sau đó lại tham gia tập huấn ở Venezuela, lúc về thì lại có nhiệm vụ khác, khi ấy thật sự không có thời gian, mãi cho đến cuối năm 2016 mới có chút thời gian…”

Sơ Húc nói đến đây thì thở dài, “Em tin anh đi, Bùi Tinh.”



Vì những lời nói đó của anh, mà cả ngày Bùi Tinh đều trong trạng thái uể oải, ủ rũ.

Cô biết những lời nói đó của anh không phải dối trá, đúng là anh gia nhập quân đội, từ năm lớp Mười hai cô đã từng nghe anh nói muốn vào trường quân đội rồi. Lúc ấy, dường như anh rất kiên định, mà cô hỏi anh vì sao muốn làm lính thì anh lại chẳng nói.

Nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa, dù sao thì cô sẽ không chơi trò đuổi bắt với anh nữa, trưởng thành cả rồi, cô chỉ muốn một cuộc sống bình đạm mà thôi.



Lúc chuẩn bị tan tầm, Bùi Tinh vô tình nhìn thấy bác sĩ Hà. Ông ngồi bên bồn hoa, tâm trạng có vẻ không tốt cho lắm.

Bùi Tinh nhìn đồng hồ, vẫn chưa hết giờ, cô xoay người đi mua cà phê ở tiệm gần đó.

“Chú Hà.”, Bùi Tinh ngồi xuống, đưa cà phê cho ông rồi hỏi: “Sao thế ạ, tâm trạng không vui hả chú?”

Bác sĩ Hà thoáng sửng sốt, sau đó cười nhận lấy cốc cà phê của Bùi Tinh, “Cảm ơn cô.”

“Vừa nhận được điện thoại.”, bác sĩ Hà giải thích, “Bạn thân của tôi vừa mới qua đời, bị bệnh tim.”

Bàn tay cầm cốc cà phê của Bùi Tinh siết chặt lại, chuyện này không tỏ ra đồng cảm như mình cũng bị được, cô cũng chỉ có thể nói, “Nén đau thương, chú ạ.”

Bác sĩ Hà gật đầu, gương mặt đầy phiền muộn, ông nhìn lên trời, miệng lầm bầm: “Trước đây tôi làm cùng một bệnh viện với ông ấy, sau này tôi được điều về bên này, ít liên lạc hẳn, không ngờ lần nữa nhận được tin của ông ấy thì lại là tin ông ấy qua đời.”

Bùi Tinh trầm mặc không nói, bác sĩ Hà cũng tự biết không nên tỏ ra quá buồn đau, thế nên ông bèn chuyển đề tài, ông hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì bác sĩ Bùi chuyên khoa tim nhỉ?”

Bùi Tinh gật đầu, khẽ cười, “Chú Hà nhớ tốt thật đấy.”

“Nhớ tốt gì đâu.”, bác sĩ Hà nhếch khóe miệng, “Dạo trước lúc cô còn chưa đến, viện trưởng của chúng tôi vẫn luôn nói ở thành phố Thanh có một bác sĩ chuyên khoa tim sẽ tới giao lưu, lúc tôi vừa gặp cô còn thấy hơi bực, còn trẻ mà sao lại tạo được nhiều thành tích tốt như thế chứ.”

Bùi Tinh khiêm tốn nói, “Đâu có đâu ạ, cháu chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình thôi.”

“Cô khiêm tốn quá rồi.”, bác sĩ Hà nói, “Nhưng mà tôi khá tò mò, nhiều người không dám học y đâu, sao bác sĩ Bùi lại chọn làm bác sĩ, còn chọn khoa tim nữa? Không sợ mệt sao?”

Bùi Tinh nhấp một ngụm cà phê rồi giải thích, “Ngành nào cũng có cái mệt riêng mà chú, lúc chọn ngành học, cháu cũng không nghĩ nhiều lắm. Có một nguyên nhân khá lớn là cháu có một người bạn, từ nhỏ đã mắc bệnh tim, thỉnh thoảng đến bệnh viện với anh ấy, nhìn thấy anh ấy yếu ớt nằm trên giường bệnh, cháu nghĩ sau này học y thì có thể giúp anh ấy, dần dà, lúc thi đại học thì chọn ngành này luôn ạ.”

Bác sĩ Hà nói, “Cậu bạn đấy may mắn thật, có một cô bạn thân là bác sĩ nổi tiếng khoa tim mạch.”

Áng mây buổi hoàng hôn rất đẹp, ráng chiều tỏa xuống một màu mộng mơ.

Dòng suy nghĩ của Bùi Tinh bỗng trôi về tháng Tám năm 2010.

Trước khi Ôn Viễn Tinh mất, cậu nằm trên giường bệnh, nắm tay cô và dè dặt hỏi, “Hôm trước nghe bố mẹ em nói em muốn học y, là vì anh sao?”

Lúc đó Bùi Tinh khóc nức nở, liên tục gật đầu.

Ôn Viễn Tinh giơ bàn tay yếu ớt lên, khẽ nắm lấy bàn tay Bùi Tinh, bờ môi tái nhợt, nhưng vẫn nở một nụ cười thật ấm áp, cậu thều thào nói: “Tiểu tổ tông, em đừng buồn, đổi một cách nghĩ đơn giản đi, em cứ nghĩ là, năm nào anh cũng vẫn mười tám tuổi.”

“Có lẽ thế ạ.”, Bùi Tinh cười, ngước mắt nhìn lên trời, hai mắt ửng đỏ, “Đúng là anh ấy rất may mắn, năm nào cũng vẫn chỉ mười tám tuổi.”

Bác sĩ Hà im lặng, hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó, ông dùng đúng câu của Bùi Tinh để an ủi cô, “Nén đau thương.”

Bùi Tinh khẽ cười, “Không sao ạ, đã tám năm, cháu cũng quen rồi.”

Cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng bác sĩ Hà lại thấy mắt cô đỏ.

Hai người đều không lên tiếng, bầu không khí bất chợt trở nên nặng nề.

“À phải rồi.”, bác sĩ Hà đổi sang một chuyện khác, “Tình trạng hồi phục của Nghiêm Dẫn không tốt cho lắm, miệng vết thương và cánh tay đều hồi phục rất chậm.”

Bác sĩ Hà không biết ân oán giữa Bùi Tinh và Nghiêm Dẫn, cho rằng họ là đồng nghiệp nên sẽ quan tâm một chút, ai ngờ Bùi Tinh lại nói, “Đi đêm lắm có ngày gặp ma, nói không chừng khả năng hồi phục cũng biết nhìn nhân phẩm đấy ạ.”

Cặn bã chính là cặn bã, đi đến đâu cũng vẫn là cặn bã.

Bác sĩ Hà có hồ đồ cũng biết mối quan hệ giữa Bùi Tinh và Nghiêm Dẫn không thoải mái cho lắm, ông dựa theo đề tài này mà tiếp lời, “Cô nói là khả năng phục hồi biết nhìn nhân phẩm, nếu thế thì, tôi có biết một người, kể cho cô nghe, nhân phẩm của cậu ấy vô cùng tốt, kiên cường từ trong xương tủy.”

“Tôi nhớ là khoảng đầu năm 2017, chúng tôi tiếp nhận một bệnh nhân, tình trạng của cậu ấy vô cùng nghiêm trọng, dây thanh quản bị tổn thương đến mức không nói được, cánh tay trái thì gần như là bị phế hoàn toàn. Khi đó, chúng tôi đều cảm thấy không còn hi vọng, nhưng cậu ấy lại vô cùng kiên cường, dùng thời gian bốn tháng để hồi phục.”, bác sĩ Hà nghiêng đầu nhìn Bùi Tinh, bỗng nhiên ông chợt cười, “Hơn nữa, cô biết chuyện đầu tiên cậu ấy làm sau đó là gì không?”

Bùi Tinh vô thức hỏi: “Làm gì ạ?”

“Thật ra lúc đó cậu ấy không thể xuất viện được.”, bác sĩ Hà nhấp một ngụm cà phê, “Nhưng mà cậu ấy sốt ruột, không nói với chúng tôi tiếng nào đã chạy ra ngoài. Hai ngày sau cậu ấy quay lại, tôi hỏi cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đáng để cậu ấy liều cả mạng sống để đi như thế… Mãi sau cậu ấy mới nói với tôi, cậu ấy muốn đi gặp người trong lòng… Cậu ấy nói hai người đã nhiều năm không gặp nhau rồi, cậu ấy rất nhớ cô bé kia, còn bảo tối hôm trước mơ thấy cô bé, mơ thấy cô bé ấy nói cần cậu ấy…Cô nói xem, có phải là si tình quá không? Chỉ vì cô gái kia nói trong giấc mơ là cần cậu ấy, cậu ấy liền bất chấp mạng sống để đi tìm cô ấy.”

“Thanh niên ấy à…”, bác sĩ Hà cảm thán, “Chuyện tình cảm như đánh một canh bạc, gặp được đúng người thì cả đời sẽ vui vẻ vô ưu, mà nếu gặp sai thì e là cả đời sống như tạm bợ vậy đấy… Mà tình cảm, không nên nhất chính là tạm bợ.”

Bác sĩ Hà nói xong liền rời đi, để lại một mình Bùi Tinh ngồi bên bồn hoa trầm tư suy nghĩ.

Đã sáu giờ chiều, thị trấn nhỏ nhanh chóng ngả sang sắc tối. Bùi Tinh đợi một lúc mà vẫn không thấy Sơ Húc đâu, đang định đứng dậy thì bỗng cảm giác có thứ gì đó đâm vào giày mình.

Cô cúi đầu, không biết chiếc xe đồ chơi xuất hiện bên chân từ lúc nào, bên trên còn có một tờ giấy.

Bùi Tinh cúi người, nhặt món đồ chơi lên xem, bên trên có một hàng chữ, cô không định đọc nhưng làn gió nhẹ lại vô tình lật tờ giấy và hàng chữ ra.

Vị tiểu tiên nữ này, có thể mời nàng cùng ta ăn tối hay không?

Tín đồ trung thành nhất đời này của nàng – Sơ Húc.

Đọc đến hàng chữ ở dưới xong, mặt Bùi Tinh bỗng đỏ lên, cô xoay người lại, Sơ Húc đã đứng sau cô từ lúc nào rồi.

Sắc trời ngả tối, chỉ còn lại một dải sáng trắng mờ nhạt.

Anh mặc áo thun đen, quần thể thao cùng màu, đầu đội mũ lưỡi chai, lần đầu tiên để lộ ra vầng trán rộng, khóe miệng khẽ cong lên. Anh cầm trong tay hộp sữa chua vị dâu tây cô thích nhất.

Bùi Tinh mím môi, đầu ngón tay nắm chặt tờ giấy. Dưới cái nhìn chăm chú ẩn ý cười của anh, cô đỏ mặt, gió chiều hây hây gẩy nhẹ sợi tóc mềm, cô xòe tay ra, khẽ khàng hỏi: “Đây là anh viết hả?”

Biết mà còn cố hỏi.

“Đúng.”, Sơ Húc đáp lời, mí mắt cụp xuống, ngược ánh trời chiều, anh cong khóe miệng nói: “Vừa nãy đi dạo một vòng, thấy một nàng tiên nữ xinh đẹp có vẻ không vui, anh bèn đi mua một cái ô tô đồ chơi về dỗ cô ấy.”

“Sơ Húc.”, Bùi Tinh ngước mắt nhìn hắn, “Anh đúng là ấu trĩ.”

Sơ Húc buồn cười, yêu chiều nhìn cô, “Em nói cái gì thì là cái ấy.”

Bùi Tinh trừng anh một cái, không nói gì nữa mà xoay người bỏ đi luôn.

Sơ Húc đi theo sau cô, cất tiếng gọi: “Tiểu Tinh.”

Không để ý.

Sơ Húc nhẫn nại, gọi cô tiếp: “Tiểu tổ tông.”

Vẫn không để ý.

Sơ Húc lại gọi cô: “Tiểu thanh mai.”

Bước chân của Bùi Tinh có phần lộn xộn, nhưng cô vẫn không quay đầu.

Sơ Húc gọi một lần cuối cùng, “Tiểu tiên nữ…”

“Sơ Húc, anh đủ rồi đấy!”, mặt Bùi Tinh đỏ bừng, cô quay người lại, kích động nói, “Anh học ở đâu ra đấy, ấu trĩ.”

Người tan tầm đi lại trên đường rất đông, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Thấy cô đỏ mặt, Sơ Húc buồn cười, sải bước đến bên cạnh ôm cô vào lòng, “Đi thôi, đưa em đi ăn.”

Bùi Tinh giãy giụa trong lòng anh, “Anh bỏ ra.”

Sơ Húc cong khóe miệng, kệ cô giãy giụa, anh vòng khuỷu tay qua gáy cô ép cô đi về phía trước. Bùi Tinh bị vòng vây của anh gông cho không chống lại nổi, chỉ có thể ngoan ngoan bước đi, trong lòng thì lại tức anh ách.

Bị ép ăn xong một bữa cơm, về đến nhà, bất kể Sơ Húc nói gì, Bùi Tinh cũng chẳng thèm để ý. Ở nhà cũng đã ăn xong, Bùi Tinh bèn ngồi kể chuyện cổ tích cho Trần An nghe. Sơ Húc ngồi cạnh cửa, dựa vào tường, cầm quyển thơ Đường xem cho đỡ chán.

Tiếng giở sách của anh quá to, Bùi Tinh vẫn giả vờ như không nghe thấy.

“Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa xinh đẹp…”, Bùi Tinh còn chưa kể hết, Trần An đã dùng vẻ mặt kiểu “Em nghe chán rồi!” mà nhìn cô.

Cô khẽ ho, “Thế mình đổi sang chuyện khác nhé?”

Trần An vừa định gật đầu thì một tiếng “xoạt” vang lên, Sơ Húc đặt ghế tựa ngay trước mặt hai người, anh uể oải ngồi xuống, liếc mắt nhìn Trần An một cái rồi trầm giọng nói: “Có truyện mà nghe lại còn chê?”

Trần An bị Sơ Húc làm cho sợ không dám nói gì.

Sơ Húc chìa tay đưa quyển thơ Đường cho Trần An, thằng bé không thích nhưng cũng không dám hé răng, đành giơ tay nhận lấy. Sơ Húc cúi đầu, khẽ liếm môi, đưa mắt nhìn Bùi Tinh. Cô không thèm để ý đến anh, cúi đầu giở quyển truyện cổ tích.

“Thằng nhãi này.”, Sơ Húc bỗng mắng Trần An, “Con có biết thế này gọi là gì không?”

Trần An nấp sau Bùi Tinh, lắc lắc đầu.

“Thế này gọi là có phúc mà không biết hưởng!”, Sơ Húc nói với Trần An, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn Bùi Tinh.

Cô bối rối vô cùng, mí mắt cụp xuống, tiếp tục giở cuốn truyện trên tay.

Sơ Húc liếm môi cười một cái, đầu lưỡi đá vào má trong.

“Con biết vì sao không?”, Sơ Húc lại hỏi Trần An.

Thật ra Trần An không muốn biết cho lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kia của Sơ Húc, thằng bé lúng túng lắc đầu, thỏ thẻ nói, “Con…con không biết ạ.”

Bùi Tinh bị kẹp giữa hai người, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, ngay sau đây, chắc chắn Sơ Húc sẽ lại nói một câu gì đó vô cùng đáng sợ. Cô vội vàng đứng dậy định quay về phòng, nhân tiện dắt Trần An đi theo.

Cô vừa đứng dậy, Sơ Húc đã tựa vào thành ghế, trong mắt chứa đầy ý cười, anh giải thích bằng giọng trầm khàn, “Bởi vì bố cả của con cũng muốn nói chuyện với tiểu đồng bọn của con, nhưng tiểu đồng bọn của con lại chẳng thèm để ý đến bố.”

Lại còn kể chuyện cổ tích cho con nữa. Thế này chẳng phải là có phúc mà không biết hưởng thì gì…

Bình luận

Truyện đang đọc