VẬT VONG NGÃ

– Không khí tràn ngập bóng người của em, em lại như này biến mất. –

Ta không cách nào nhịn được bi thống, nhìn tận mắt người mình yêu chết, ta có thể nào thản nhiên chấp nhận?

Trịnh Hào Tích đứng ở bên cạnh ta, điên cuồng cười, hả hê cười.

Ta không rãnh quan tâm hắn, ta chỉ ôm Phác Trí Mân, ôm thật chặt, cảm thụ được thân thể ngày càng lạnh của em ấy.

“Kim Thái Hanh, mày tuyệt vọng đi.” Hắn nói.

Không, ta làm sao sẽ tuyệt vọng? Ta đã từng bị phản bội còn có thể chấp nhận, như thế nào sẽ tuyệt vọng?

“Phác Trí Mân, cậu ấy sẽ sống sót, sẽ không giống như mày và Chính Quốc.” Trịnh Hào Tích không thể cứu Chính Quốc, Trịnh Hào Tích phải nhìn tận mắt Chính Quốc chết đi.

Chuyện đó mãi mãi cũng sẽ không xảy ra với ta và Phác Trí Mân, ta sẽ không bỏ rơi em ấy.

Một chiếc xe chạy tới, Kim Nam Tuấn khoan thai chạy tới.

Ta cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy Phác Trí Mân, ôm em ấy đi vào trong xe của Kim Nam Tuấn, “Kim Thái Hanh, cậu ta sẽ không sống được, buông tay đi.”

Ta không để ý tới Trịnh Hào Tích nói, chỉ là ngồi xuống xe, ô tô khởi động.

Rất kỳ quái, lần này, ta không hề khóc, không rơi nước mắt, không có đau lòng.

Ta chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào sắc mặt trắng bệch của Phác Trí Mân, nắm thật chặt bàn tay gầy yếu của em ấy, sau đó hôn lên môi của em.

Thế nhưng trong một cái nháy mắt đó, ta sợ sệt em ấy cứ như vậy chết đi.

“Còn bao lâu? Còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện?” Ta chỉ cảm thấy khi ta nắm tay em ấy, một loại cảm giác không thể nói lên được.

“Quanh đây không có bệnh viện, chỉ có thể tới bệnh viện thành phố, khoảng một tiếng nữa.”

“Lái nhanh một chút.” Thân thể Phác Trí Mân càng ngày càng lạnh như băng khiến ta cảm thấy sợ sệt, phảng phất tim cũng đọng lại giống nhau.

Ô tô tăng tốc chạy, càng lúc càng nhanh, sau mười mấy phút, rốt cục cũng tới bệnh viện.

Ta nhanh chóng ôm lấy Phác Trí Mân, phát hiện miếng lót ghế đã dính đầy máu, không rảnh bận tâm này đó, thật nhanh đi vào.

Khoảnh khắc nhìn Phác Trí Mân bị đẩy mạnh phòng giải phẫu kia, trái tim của ta điên cuồng loạn động.

Đứng ngồi không yên đứng ở cửa, nhìn ánh đèn phòng giải phẫu sáng lên, ta chỉ có thể cầu khẩn.

“Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Kim Nam Tuấn đứng ở một bên vỗ vỗ bờ vai của ta, “Phác Trí Mân rất yêu cậu, cậu ấysẽ không chết.”

Đều chỉ là chút an ủi, chỉ là muốn ta tỉnh táo lại mà thôi.

Ta không nói lời nào, Kim Nam Tuấn phảng phất cũng đoán được tâm tư của ta.

Hắn nói, “Cậu biết tôi là thế nào bị Phác Trí Mân hấp dẫn không?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ ngoài? Thân thể? Hay là cách nói chuyện.

“Tôi bị cậu ấy hấp dẫn một chút, bằng ánh mắt cậu ta khi nhìn cậu, tôi là bị vẻ mặt khi đó của cậu ta hấp dẫn.”

Ta yên lặng cúi thấp đầu, xưa nay ta chưa bao giờ chú ý tới vẻ mặt em ấy có gì đặc biệt.

“Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta, tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ấy rất tinh khiết, như là không nhiễm phải bụi phàm trần, nhưng tôi cũng phát hiện khi cậu ta nhìn cậu, dù cho cười rộ lên vẫn làm cho người cảm thấy bi thương, nhưng cậu từ trước đến giờ vẫn không nhận ra.”

“Tôi mãi mãi vẫn là chậm chạp như vậy, yêu một người cũng là khi mất đi thời khắc cuối cùng mới đột nhiên ý thức được.”

“Bên trong cậu ta cũng chỉ có cậu, mỗi khi tôi chạm được cậu ấy, cậu ấy đều theo bản năng né tránh, nếu như cưỡng ép, cậu ấy sẽ chọn giãy dụa, chỉ có cậu là không, cậu ta xưa nay không chống cự cậu.”

“Trong ánh mắt của cậu ta, hết thảy đều là yêu cậu, nhưng cậu vẫn dùng hận để làm thương tổn cậu ta.”

“Đừng nói nữa. tôi thật sự không muốn tiếp tục nghe những thứ này.”

Ta thống khổ ôm lấy đầu, người hiện tại phải nằm trong phòng giải phẫu kia là vì bị ta xâm phạm.

“Tôi đi đây, để thời gian cho cậu suy nghĩ.” Kim Nam Tuấn đem một cây bút đặt ở trên tay của ta.

“Nếu muốn thì nghe nó, không muốn nghe tôi cũng không miễn cưỡng cậu.” Dứt lời hắn liền rời khỏi nơi này.

Cây bút ghi âm này là của Phác Trí Mân, em ấy lấy đi từ nhà ta, ngón tay ta do dự đặt trên nút nguồn, ta sợ khi ta nghe nội dung bên trong sẽ trực tiếp hỏng mất.

Ta cầm chiếc bút đó, không hề bật lên, sợ sệt khi nghe giọng Phác Trí Mân, ta sẽ khóc.

Cửa phòng giải phẫu mở ra, cô y tá bước tới hỏi, “Ai là thân nhân của bệnh nhân.”

Ta chậm rãi ngẩng đầu trả lời.

“Bệnh nhân hiện tại mất máu quá nhiều cần truyền máu, trong bệnh viện nhóm máu của anh ấy không còn nhiều, chẳng mấy chốc sẽ dùng hết.”

“Hãy lấy máu của tôi.”

Ta được đưa tới phòng hiến máu, nhìn máu từng chút từng chút một đi ra, trái tim của ta lại ngoài ý muốn bình tĩnh lạ thường.

Máu cứ bị rút ra từng chút, đầu óc của ta cũng không còn tỉnh táo nổi, một giờ sáng tsau đó, Phác Trí Mân bị đẩy ra phòng giải phẫu.

Phác Trí Mân thoát khỏi nguy kịch, ta vốn nên cao hứng, nhưng khi ở trong phòng bệnh  tâm trạng ta lại rất nặng nề.

Tờ giấy trong tay ghi vài chữ.

Hậu môn bị xé nứt, xương chậu gãy, nội tạng bị tổn thương, tiểu diện tích bỏng, mấy chữ cuối cùng mấy chữ, như đang phảng phất cười nhạo ta.

Ung thư não thời kì cuối.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủn, bệnh ung thư não của Phác Trí Mân từ trung kỳ cấp tốc chuyển sang giai đoạn cuối.

Ta biết thời gian của em ấy không nhiều lắm, khả năng vào ngày mai, hoặc là hậu thiên đã tử vong.

Ta không dám nghe nội dung bút ghi âm, ta sợ ta sẽ khóc không ngừng được, ta sợ ta sẽ triệt để mà hỏng mất.

Đem bút mở ra, một tờ giấy rơi xuống, nằm trên đất.

Ta từ trên mặt đất nhặt lên, hơi do dự một chút, đem nó mở ra.

Bên trong chỉ có ngắn ngủn một câu nói, cùng với một tấm hình.

Câu nói này chỉ có ngắn ngủn vài chữ: Gửi cho người tôi yêu thiết tha nhất.

Tấm ảnh chỉ có Phác Trí Mân, nụ cười vui vẻ của em ấy khắc trong tấm hình này.

Nhưng là tại sao, ta lại cảm thấy tấm ảnh thật chói mắt, tim cũng không tự chủ được một chút lại đau đớn.

Gửi cho người tôi yêu thiết tha nhất.

Vào lúc ấy ta căn bản cũng không biết rằng ta sẽ yêu em ấy, ta đã từng một lần tuyệt vọng, hiện tại cũng sẽ không bao giờ.

Ta nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Phác Trí Mân, nước mắt không cách nào khống chế rơi xuống, bác sĩ như tuyên bố tử vong lại một lần nữa truyền vào lỗ tai của ta.

—— Thân thể bệnh nhân sau này muốn đứng dậy được rất khó, khả năng cả quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi ở xe lăn.

Cả đời… Ngồi ở, xe lăn, chuyện như vậy là tàn nhẫn cỡ nào, Phác Trí Mân đã đủ thê thảm, hiện tại lại gặp loại đả kích này.

Ta không biết nếu em ấy nghe thấy thì sẽ phản ứng ra sao, là thống khổ, gào khóc, hay là… Cừu hận…

Ta chậm rãi nắm chặt tay còn lại của Phác Trí Mân, muốn đem chút hơi ấm này truyền cho em ấy.

Ta nghĩ hiện tại ta không thể tái tuyệt nhìn xuống, ta muốn tiếp tục chăm sóc em ấy cả quãng đời ngắn ngủi còn lại.

Cho em ấy từng tia ấm áp cuối cùng, nếu như chết rồi nhất định sẽ xuống địa ngục, ta sẽ vẫn tiếp tục chăm sóc em ấy.

Ái tình là mù quáng, mà ta lại mù quáng như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc