Mưa xối xả, bao phủ Lâm Thành trong màn mưa rộng lớn.
Xe lái vội vàng, Tri Miên đứng bên đường, từng đoá hoa trong mưa rơi xuống bên cạnh chân.
Cho đến khi một chiếc ô tô màu bạc dừng lại trước mặt, tài xế xuống xe, hỏi số đuôi điện thoại của cô, sau đó nhanh chóng giúp cô để vali vào cốp xe, bảo cô lên xe.
Đây là do vừa nãy Tri Miên chi nhiều tiền hơn so với giá bình thường ở trên app.
Thay vì tìm anh giúp đỡ, giải quyết bằng tiền còn dễ dàng hơn.
Đóng cửa xe, hệ thống sưởi ấm làm tan đi cái lạnh trên người đi, Tri Miên lấy khăn giấy ra lau tóc và quần áo đã bị ướt sườn sượt, thì nghe thấy tài xế khởi động xe, dùng giọng địa phương châm biếm:
“Làm cái gì bên này lại đột nhiên mưa to vậy, vốn dĩ ở đây đã dễ tắc xe rồi, lại còn nghỉ lễ, không biết tắc đến khi nào nữa.”
Quả nhiên đúng như người tài xế nói, đoạn đường này tắc đến mức con kiến cũng không chui lọt, bình thường chỉ cần tốn năm phút là có thể đi qua, nhưng thật sự là cần phải gấp năm đến sáu lần thời gian.
Tri Miên ở trong xe, nhìn màn đêm bên ngoài từ từ buông xuống, ánh đèn neon trong đêm được mưa rửa sạch.
Cô nhớ lại năm lớp mười hai đó, có lần tan học, cũng mưa to như này.
Cô không có ô để về nhà, chỉ có thể đứng trước khu dạy học đợi mưa tạnh.
Các bạn học bên cạnh đều đi rồi, một mình cô đợi, cô đơn lẻ loi, đột nhiên nhìn thấy một cậu thiếu niên cầm ô đi từ trong mưa ra, như một giấc mơ vậy.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đi đến trước mặt, Đoạn Chước vỗ đầu cô, trách mắng nói: “Bé con, không mang ô cũng không biết gọi điện thoại cho tôi sao?”
Tri Miên mấp máy môi, không nghĩ tới anh sẽ đến đây.
Người thiếu niên ôm lấy vai cô “Đi thôi, anh trai mang em về nhà.”
Những ký ức đẹp này, xa xôi đến nỗi sắp khiến người khác quên mất rồi.
Mà bây giờ, anh lại không giống như trước đây, đến bên cạnh cô.
Cô vẫn là biến thành chỉ còn một người.
Tri Miên cụp mắt, đưa mu bàn tay lên lau khóe mắt.
————
Vị trí của hội quán ở ngoại ô Lâm Thành, cách đại học C vừa khéo là một đường chéo của trung tâm thành phố, xe chạy tới một nửa, thì không còn mưa nữa.
Xe lái được nửa tiếng thì dừng lại, quần áo của Tri Miên cũng đều khô gần hết rồi.
Cô xuống xe, cảm thấy kiệt sức, gửi tin nhắn cho Đoạn Chước, anh nói sẽ tìm người đưa cô qua đó.
Đi vào trong hội quán, dưới đèn chùm pha lê ở giữa đó có một tác phẩm điêu khắc bằng núi đá thọ, trang trí tĩnh mịch và thanh nhã, một người phục vụ đến hỏi cô có phải họ Tri không, sau đó đưa cô đến tận nơi.
Người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, trong phòng sáng sủa và rất to, ở giữa có một chiếc bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch, góc phòng có bày một cái đàn tranh cổ, những bức tranh thuỷ mặc trên tường được đóng khung bằng kính.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nhìn qua, bên trong không có người, chỉ nghe thấy ở bên ngoài nơi đặt bức bình phong sứ trắng xanh, truyền tới tiếng cười nói của mấy người đàn ông.
Tri Miên vòng qua bức bình phong, đi tới khu sân sau, bên cạnh đình là vườn hoa hòn non bộ, còn bên trong đình thì có Đoạn Chước, cùng với bốn người đàn ông khác đang uống trà nói chuyện.
Tri Miên còn tưởng rằng anh có rất nhiều việc lắm.
Hoá ra lại là thoải mái như này.
Anh có thể ở đây trò chuyện với mọi người, chứ không bao giờ hỏi cô đã gặp phải rắc rối gì, không chút do dự nào mà từ chối thỉnh cầu của cô.
Một vầng trăng lưỡi liềm được treo trên cành cây bạch quả bên cạnh đình.
Lúc mấy người đàn ông nói cười, thì có người chú ý thấy Tri Miên đang đứng ở dưới đình, hơi giật mình: “Vị này là———”
Đoạn Chước quay đầu lại, nhìn thấy người bạn gái mấy tuần nay chưa gặp, cô mặc một chiếc áo khoác len màu xanh nhạt, dáng vẻ nhỏ nhắn, gương mặt trắng sáng bị giấu một nửa trong chiếc khăn quàng caro, nhưng đôi mắt hạnh nhân lại nhạt như nước, mang theo sự thất vọng.
Đoạn Chước nói với cô:
“Lên đây.”
Tri Miên lãnh đạm nhìn anh, vài giây sau, bước lên bậc đá, nhưng lại cảm thấy những bước chân này thật nặng trĩu.
Đi vào trong đình, bên cạnh chỗ ngồi của Đoạn Chước có một cái ghế đá, hiển nhiên là vị trí để lại cho cô.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô ngồi xuống.
Tại chỗ có ba người đàn ông nổi hứng nói đùa: “Đoạn Chước, hôm nay có phải cậu không tính định kim ốc tàng kiều* nữa không, cuối cùng cũng mang ra ngoài để bọn tớ gặp mặt rồi.”
[Ấn vào đây] Kim ốc tàng kiều
“Ánh mắt của anh Chước tốt thật, cô bé nhà anh xinh thật nha, quả nhiên là soái ca thì phải kết hợp với mỹ nhân.”
Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, giới thiệu Tri Miên cho ba người.
Ba người này lần lượt là Trương An Thịnh, Lý Quốc, Triệu Hàng Kiền, đều là những người bạn Đoạn Chước quen hồi học đại học. Hôm nay đến bàn chuyện kinh doanh, Đoạn Chước ngoài tham gia thi đấu ra, bình thường cũng có chơi thêm một số lĩnh vực đầu tư liên quan đến EA.
Tri Miên không có hứng thú lắm, gật đầu nhẹ chào hỏi.
Lòng bàn tay ấm áp của Đoạn Chước đặt lên eo cô, giọng nói lưu luyến: “Ngày mai được nghỉ lễ rồi sao?”
“Ừm.”
Trương An Thịnh hỏi: “Cô bé nhà cậu vẫn còn đang học đại học, nhỏ tuổi vậy sao? Đoạn Chước này, hai người cậu quen nhau như nào vậy?”
“Trước đây có nói với các cậu rồi, em gái trong nhà tớ.”
Trương An Thịnh sững sờ một chút, bỗng nhiên nhận ra: “Ồ, cô em gái mà cậu nói hồi đại học chính là cô ấy á?”
“Ừm.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trước đây bọn họ có biết cô em gái này không phải là ruột thịt, là được nhà Đoạn Chước nhận nuôi.
“Được nha Đoạn Chước, chẳng trách hồi đại học có nhiều cô gái theo đuổi cậu như vậy, một người cậu cũng đều không thích, cậu đây là đã sớm có động cơ không trong sáng rồi, sau lưng ngầm nuôi một cô bạn gái nha.” Trương An Thịnh ôm cánh tay cười xấu xa “Lúc cậu hạ thủ*……… người ta đã thành niên chưa vậy?”
[Ấn vào đây] Hạ thủ
Đoạn Chước cười nhẹ một tiếng, đá anh ta một cái: “Biến.”
Người nói vô ý, nhưng khi Tri Miên nghe được những lời này, đáy lòng vẫn có một cái gai.
Trong mắt người ngoài, quả nhiên cô vẫn là cái loại người được anh nuôi lớn, rồi sau đó sẽ phải trở thành một cô gái làm tình với anh.
Người bên cạnh lấy cô ra để nói những câu chuyện cười thô tục, cứ thảo luận như vậy.
Vậy mà người đàn ông lại không có tức giận.
Lý Quốc đặt một ly trà xuống trước mặt cô gái, cười cắt ngang lời của Trương An Thịnh “Cậu được rồi đó, cô bé vẫn còn đang ở đây đấy, đợi tí nữa lại doạ phải người ta. Em gái nhỏ, em uống trà đi, đừng để ý cậu ta.”
Đoạn Chước lười biếng dựa lưng vào ghế, nói với cô: “Thử xem trà này như thế nào? Có loại trà ngon nào như này trong nhà không?”
Tri Miên nâng mi lên, cầm ly trà nhấp một ngụm, không có tâm trạng để đánh giá nên tuỳ ý nói một câu: “Cũng ngon.”
“Thế nào? Em gái nhỏ còn hiểu cả uống trà nữa sao?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đoạn Chước nói: “Cô ấy thích uống cũng thích ngâm.”
Lý Quốc để lộ ra ánh mắt tán thưởng “Yo, tớ hiếm khi gặp một cô gái nhỏ nghiên cứu về trà đó.”
Đoạn Chước vỗ nhẹ vào lưng cô gái “Em ngâm cho bọn họ xem chút, liệu có ngâm ngon hơn bọn họ không.”
Trương An Thịnh đưa một gói trà tới trước mặt cô, cà lơ phất phơ cười: “Đúng đúng đúng, em gái nhỏ em ngâm cho ba người bọn anh mỗi người một tách, để bọn anh thử chút.”
Tri Miên không nhận lấy, để tay Trương An Thịnh dừng ở giữa không trung “Tôi chỉ biết chút sơ sài, bình thường uống chơi mà thôi, không thể so sánh với người chuyên nghiệp được.”
Đây là có ý từ chối thẳng.
“Đoạn Chước, tính cách em gái nhà cậu có chút ít nói, tiểu gia bích ngọc* nha.”
[Ấn vào đây] Tiểu gia bích ngọc
Triệu Hàng Kiền ngồi đối diện Đoạn Chước ý vị sâu xa trêu đùa một câu.
Đây có ý là đánh giá cô không đủ hoạt bát đáng yêu, khiến cho người khác thích.
Người đàn ông xoa gáy Tri Miên, nhìn cô, nhếch môi: “Bình thường cũng khá ồn ào, hôm nay chắc là sợ người lạ rồi.”
Bầu không khí lúng túng, Lý Quốc nhìn điện thoại một cái, đứng dậy “Được rồi, bây giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, tớ uống trà đến sắp đói rồi, chúng ta đi vào ăn cơm thôi.”
“Đi đi đi.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ba người đi ra ngoài đình, cuối cùng Đoạn Chước đứng dậy, dắt lấy tay Tri Miên “Đi, đi ăn cơm thôi.”
Tri Miên rút tay lại, nói: “Em muốn về nhà trước.”
Người đàn ông có chút bất ngờ với câu nói của cô gái, sau đó nhớ lại lúc vừa nãy nói chuyện ở đây, tâm trạng cô của không thoải mái lắm.
Anh cúi người xuống, đến gần sát cô hơn chút, mở miệng “Làm sao lại không vui?”
Tri Miên rũ mắt, tránh né ánh mắt anh, đưa ra một lý do:
“Các anh nói công việc, em ở đây cũng không thuận tiện.”
Đoạn Chước gãi gãi cằm cô “Không có gì là không thuận tiện, em ở bên cạnh đợi là được rồi.”
Anh mạnh mẽ bế cô lên, hôn xuống má cô, giọng điệu mềm mỏng hơn chút: “Đi thôi, ăn xong cơm sẽ đưa em về.”
Tri Miên bị ép đi xuống đình.
Quay về trong phòng, ba người đã ngồi vào, Lý Quốc nhìn thấy hai người thì cười: “Cừ thật đấy nhé, đây còn chưa bắt đầu gọi món nữa, mà đã cảm thấy ăn cơm chó no rồi.”
Đoạn Chước ngồi xuống “Tối nay tớ mời cơm, cậu ăn nhiều thêm chút.”
Triệu Hàng Kiền nói: “Ý của anh Chước là, cậu ăn nhiều hơn chút, để lấp kín miệng cậu lại cho tốt.”
“Cậu chết đi.”
Đoạn Chước giơ tay ra hiệu với người phục vụ bên cạnh, người phục vụ lập tức đưa thực đơn lên, Đoạn Chước đưa thực đơn cho Tri Miên, dựa tay vào ghế đằng sau lưng cô “Nhà hàng ẩm thực Hàng Châu này mùi vị không tệ, em xem xem thích ăn gì.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tri Miên lật xem thực đơn, không nói gì, đến trang có món tráng miệng ở cuối cùng, tay anh tuỳ ý chỉ vào: “Kem tươi đậu đỏ khoai môn, có muốn ăn một cốc không?”
Bây giờ cô đang có kỳ sinh lý, không thể ăn đá, lắc đầu, trả lại thực đơn cho anh: “Anh gọi đi, em đều ăn được.”
Đoạn Chước nhìn vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn luôn không quan tâm của cô, ánh mắt trầm xuống vài phần.
Anh chỉ dùng âm lượng mà hai người họ có thể nghe thấy nói: “Ngoan, đừng có tỏ ra cái tính giận dỗi gì nữa, người khác vẫn còn đang ở đây.”
Lông mi Tri Miên rung lên, trái tim lạnh đi nửa phần.
Cô đã không nói về việc anh quên kỳ sinh lí của cô, không để ý tâm trạng sa sút của cô, ngược lại anh lại còn chỉ trích cô tỏ ra giận dỗi.
Cô không vui, bị anh bắt ở lại ăn tối, lại còn phải duy trì gượng cười nữa sao?
Đoạn Chước cầm lấy thực đơn, không hỏi ý kiến của cô nữa, gọi mấy món ăn dựa vào ý thích của anh, cuối cùng nhìn như có vẻ quan tâm và không so đo với tính giận dỗi của cô nữa mà gọi thêm phần kem tươi đậu đỏ khoai môn, dặn dò nói: “Đừng cho đậu phộng.”
Ngược lại vẫn nhớ cô dị ứng với đậu phộng.
Trong lúc đợi món ăn, Đoạn Chước nói chuyện với bọn họ về phương diện của EA, Tri Miên cúi đầu xem điện thoại, nhận được tinh nhắn của cô bạn thân Lương Chi Ý: [Cửu Cửu, cậu nghỉ lễ rồi nhỉ!]
Tri Miên: [Ừm, hôm nay mới thi xong.]
Lương Chi Ý: [Buổi chiều tớ ngồi tàu trở về Lâm Thành rồi nè, lúc nào chúng mình hẹn nhau ăn một bữa cơm đi! Ngày mai?!]
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tri Miên: [Được, ngày mai chắc tớ không có việc bận gì đâu.]
Lương Chi Ý: [Được nha, chút nữa Bùi Thầm tới tìm tớ đi ăn cơm. Ngày mai gặp mặt hay là cậu hẹn bạn trai cậu ra, bốn người chúng ta được không?]
Tri Miên ngây người một chút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang trò chuyện vui vẻ.
[Xem tình huống đi, anh ấy chắc là không rảnh đâu.]
Cũng có thể là không có hứng thú.
Lương Chi Ý châm biếm: [Cậu nói xem chúng mình thân nhau bảy năm rồi, số lần cậu đưa anh ấy đến gặp tớ chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh ấy bận như thế, cậu chắc chắn bình thường hai người cậu thực sự có thời gian yêu đương sao?]
Tri Miên nhìn những lời này, trái tim bị đâm một cái.
Quả thật, hiện tại anh còn có thể dành được bao nhiêu thời gian để ở bên cô chứ? Nếu như có, đa số đều là cô đi chiếu cố thời gian của anh.
Thật không có ý nghĩa gì.
Sau khi món ăn lên, Tri Miên trả lời lại Lương Chi Ý nói là đi ăn cơm trước, sau đó cất điện thoại. Cô không có khẩu vị, chỉ động đũa qua loa.
Chủ đề công việc tạm dừng, Lý Quốc nhìn về phía Tri Miên, hỏi: “Em gái nhỏ, em học chuyên ngành gì?”
Tri Miên trả lời: “Phiên dịch Tiếng Anh.”
“Vậy là sau này muốn tìm việc về mảng ngôn ngữ sao? Vào doanh nghiệp nhà nước hay là?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Tôi đối với cái này……… thực sự là không có nhiều hứng thú.”
“Vậy sao, vậy em hứng thú về mảng nào?”
“Tôi thích thiết kế truyện tranh.”
Lý Quốc kinh ngạc “Truyện tranh? Đây là sau này muốn làm giống như hoạ sĩ gì đó sao?”
“Ừm, muốn thử xem.”
Triệu Hàng Kiền cúi đầu, khuấy bát súp hải sâm vàng “Nghề nghiệp này bây giờ không dễ trà trộn vào, trước đây tôi có quen vài bạn học ở Học viện Mỹ thuật, sau đó đều ăn cơm không đủ no, vẫn là thành thật tìm một công việc vẫn tốt hơn.”
“Ài, em gái nhỏ muốn làm nghệ thuật cũng không phải không được.” Trương An Thịnh nhướng mày nhìn về phía Đoạn Chước “Dù gì Đoạn Chước cũng có tiền nuôi, đừng lo về ăn mặc, không có gì hết, công việc chỉ là làm để vui thôi.”
Động tác Tri Miên dừng lại. Muốn phản bác, nhưng lại phát hiện không có lí do gì.
Quả thực, từ lúc cô bắt đầu lên lớp chín, không phải là được anh nuôi lớn sao?
Cô tiêu tiền của anh, sống trong nhà anh, người khác coi cô như một con chim hoàng yến, hết sức bình thường.
Bao nhiêu người ngưỡng mộ cuộc sống như vậy.
Thì cô có cái lí do gì lại cảm thấy không vui chứ.
Đoạn Chước đặt ly rượu xuống, nâng cằm lên, cười nhạt “Cô ấy muốn làm cái gì cũng được.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Bữa ăn tiếp tục, Tri Miên ăn từng miếng từng miếng thức ăn, giống như một động tác được lặp đi lặp lại. Đến khi kết thúc, Tri Miên vốn cho rằng có thể đi rồi, ai ngờ Trương An Thịnh đề xuất lên lầu chơi bi-a, đã đặt bàn xong rồi.
“Đoạn Chước, trước đây tớ có hẹn cậu rất nhiều lần, lần này tớ không dễ gì tới Lâm Thành, cậu không thể lại thả bồ câu* cho tớ được.”
[Ấn vào đây] Bồ câu
Người đàn ông nhếch môi “Được, tối nay sẽ ngược cậu mấy lần, để cho cậu cai nghiện*.”
[Ấn vào đây] Cai nghiện
Cổ tay Tri Miên bị nắm lại, Đoạn Chước nói: “Chơi một lúc rồi đưa em về nhà? Dù sao ngày mai em cũng được nghỉ lễ rồi, không thích xem anh chơi bi-a, thì ở trên tầng còn có phòng mát xa đấy.”
Vẫn là không để cô đi trước.
Lý Quốc và Trương An Thịnh nói vài câu về phương diện giải trí trên tầng với Tri Miên “Em gái nhỏ, em cứ ở đây chơi, nếu mệt rồi thì cũng có nơi để nghỉ.”
Tri Miên thoái thác không được, nhìn lướt qua mặt Đoạn Chước, chỉ có thể nói: “Vậy em đi vệ sinh trước.”
Cô đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt sạch trước khi ra ngoài, đứng trước bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.
Cô không có đánh phấn, đôi mắt hạnh bị nhuốm màu bởi ánh đèn lấp lánh treo trên đầu, các nét trên khuôn mặt tươi sáng và mềm mại, không có bất kỳ sự công kích nào, nhưng mà lúc không cười, khoé mắt hơi rũ xuống, mang theo nỗi buồn không thể giải thích.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trầm tư một hồi lâu, cô vẫn không muốn ngồi ở đây đợi tiếp để làm bản thân bị uỷ khuất thêm.
Cô đi ra ngoài nhà vệ sinh, quay về phòng bao, phát hiện không nhìn thấy mấy người đàn ông nữa rồi.
Người phục vụ đang đợi ở bên cạnh bước tới, nói: “Cô gái, họ đã lên tầng trên rồi, để tôi đưa cô lên đó, mời theo tôi.”
Tri Miên đi theo lên.
Tính lên đó nói với Đoạn Chước một tiếng, rồi về nhà.
Đi thang máy lên tầng, đi qua hành lang bên ngoài đình viện, Tri Miên nhìn thấy bầu trời mây đen dày đặc, lại sắp mưa rồi.
Cửa kính cảm ứng mở ra, cô tiến vào trong, nhìn thấy bên trong có mấy gian phòng.
Cửa phòng bi-a mở ra, Tri Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất, nhìn vào bên trong, Trương An Thịnh đang cầm cây gậy đi quanh bàn để tìm một vị trí thích hợp, còn Đoạn Chước với hai người còn lại thì ngồi nghiêng người lại với cô, ngồi trên ghế sofa bên cạnh.
Lý Quốc: “Chút nữa Dương Tân tới đây, cậu ấy còn muốn mang vợ theo. Ài, các cậu ai ai cũng có bạn gái, chỉ có tớ không có.”
Trương An Thịnh cười: “Người anh em, cậu muốn tìm bạn gái thì làm sao lại không tìm được. Có bạn gái chỉ là để tiêu hao thời gian mà thôi, với điều kiện của cậu, có bao nhiêu cô gái muốn đưa tới cửa chứ.”
Triệu Hàng Kiền trêu ghẹo: “Được rồi, muốn giống như Dương Tân với người vợ đó của cậu ấy thì thời gian tới còn sống được tiếp sao? Vẫn là ánh mắt của Đoạn Chước tốt.”
Trương An Thịnh dựa vào cây gậy, nhìn về phía Đoạn Chước, cười xấu xa: “Đoạn Chước, cậu nói xem cảm giác của cậu khi yêu đương với em gái nhỏ đó như thế nào vậy?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đoạn Chước lười biếng dựa lưng vào ghế, nghe thấy vậy, khoé môi hơi nhếch lên:
“Giống như nuôi một chú mèo————”
“Cũng khá vui đấy.”
Tiếng cười bên trong nhiều hơn.
Tri Miên đứng ở phía sau cửa, nghe thấy câu nói này, một cảm giác ớn lạnh đi từ lòng bàn chân lên.
Mang theo trái tim rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
————