VẬY KHÔNG CẦN RỜI KHỎI ANH

Dung Tự đang chơi bóng rổ ở gần đó.

Ngày đầu tiên khai giảng. Cả một buổi sáng anh đều thất thần.

Tống Hựu Xuyên trêu ghẹo "Anh Tự đi chỗ kia lấy sách trở về, tựa như đánh mất luôn hồn phách"

Mùa hè ở Bắc Kinh thật sự quá nóng. Thời gian này còn là cuối tháng tám. Học sinh lớp 12 đều hận không thể mở điều hòa ngay trên lớp học. Nhưng Nghê Ca lại ở sân tập bị phạt đứng.

Nghĩ lại thấy phiền.

Anh ngồi trong lớp học. Trong đầu lại không ngừng suy nghĩ: Cô ấy khi còn bé thể trạng cơ thể kém như vậy. Có thể nào sẽ bị phơi chết trên sân tập? Nhưng nghe Tống Hựu Xuyên nói. Cô bởi vì không mang quân hàm mới bị phạt đứng. Vì sao lại không cùng huấn luyện viên giải thích một chút chứ....

Nhưng mà chính là bảy năm trước đã phát sinh qua loại chuyện này. Cô hẳn là không dám cùng thầy huấn luyện viên nói chuyện được...Cứ như vậy, cô ấy có thể nào bị phơi chết không???

Trong đầu Dung Tự lung tung rối loạn. Tan học liền hướng thẳng tới sân tập mà đi tới.

Kết quả là cái người không tim không phổi kia, không những không bị làm sao. Lại còn với bạn cùng lớp cười cười nói nói.

Dung Tự "...."

Đây là cái mùa hè khiến người ta bực bội cỡ nào!

Vì thế anh liền xụ mặt. Một bên đánh bóng rổ một bên lại nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ.. Vạn nhất nếu đồ ngu xuẩn Nghê Ca giữa trưa quên mua quân hàm. Buổi chiều lại bị phạt đứng. Vậy thì anh liền thay cô đi mua một bộ. Rối rắm thật lâu mới quyết định xong. Kết quả lại thấy được một màn này.

Hai bên giằng co. Dì tóc xoăn trước cười "Hù dọa ai đây? Tôi cùng với hiệu trưởng các cậu quan hệ rất tốt. Ai mà không biết ngài ấy đang bồi dưỡng ở bên ngoài. Nửa tháng nay đều không ở trường học"

Dung Tự cười khẽ "À. Vậy thử nhìn một chút xem"

Nói xong liền theo thói quen mở ra điện thoại tìm tên liên lạc. Sau đó bắt đầu gọi. Nghê Ca liền nhận ra. Anh chính là gọi điện thoại đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Một loạt tiếng tút vang lên nhưng lại không có ai tiếp máy.

Một lát trong điện thoại truyền đến "Xin lỗi. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại đang có cuộc trò chuyện..."

Dì tóc xoăn dương dương đắc ý "Tôi nói đúng rồi phải không? Hiện tại các người mau nhanh tránh ra. Đừng làm chẫm trễ các bạn học khác mua đồ vật"

Dung Tự trên mặt không có chút biểu hiện nào. Lại ấn gọi một lần nữa. Nghê Ca nhịn không được. Muốn nhắc nhở anh là văn phòng sẽ không có người tiếp cuộc gọi "Dung...."

Dung Tự "Im miệng"

"......."

Trên mặt dì tóc quăn ý cười đều không dấu diếm. Nhưng mà giây tiếp theo, Dung Tự đột nhiên lại nói "Alo. Xin chào. Thầy giáo Dương"

Hiệu trưởng họ Dương. Là giáo viên môn vật lý dạy lớp 12. Bình thường bọn anh đều trực tiếp gọi là thầy Dương.

Dì tóc quăn ý cười trên mặt ngưng lại.

"Là như thế này" chàng trai không nhanh không chậm, âm thanh trầm thấp "Em vừa mới gọi điện thoại qua văn phòng nhưng không có ai nhân. Cho nên mới gọi vào số cá nhân của thầy....Em không quấy rầy thầy chứ?"

"Không quấy rầy. Không quấy rầy" Thanh âm hiệu trưởng rõ ràng hòa ái "Sao vậy? Việc học có vấn đề?"

Nghê Ca hơi hơi nghiêng đầu. Giương mắt nhìn Dung Tự.

Không biết vì cái gì. Anh giống như vĩnh viễn nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Không phải việc học" Dung Tự môi mỏng khẽ mím lại. Đem sự tình nói lại một lần. Anh nói một câu. Sắc mặt của dì tóc quăn lại khó coi một phần.

"Hỗn láo! Thầy đem những chuyện này toàn quyền giao cho bọn họ. Bọn họ cư nhiên như vậy lại dám lừa dối" Không đợi nghe anh kể xong. Hiệu trưởng đã giận dữ đến mức không kiềm được "Bây giờ em đi chỗ hội học sinh gọi thầy Lý tới xử lý chuyện này!"

Dung Tự đáp lại không nặng không nhẹ "Được"

Chờ anh kết thúc cuộc gọi. Sắc mặt dì tóc quăn đã khó coi tới cực điểm.

Bà ta liếm liếm môi nói "Chuyện kia...tôi đem đồ vật các bạn học thiếu trở lại. Tôi sẽ không thu tiền"

Dung Tự không phản ứng bà ta. Anh theo bản năng rũ mắt nhìn Nghê Ca. Cũng vừa lúc Nghê Ca đang nhìn anh.

Đôi mắt của cô rất xinh đẹp. Con ngươi đen như mực mang theo một chút ý vị tìm kiếm. Ánh nắng chiếu vào đúng lúc. Tựa như thắp sáng lên một vì sao nhỏ dịu dàng.

Dung Tự đột nhiên vui vẻ "Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi thôi"

Anh nắm lấy quai đeo cặp sách của cô. Xoay người liền đi.

"Bạn học! Bạn học!... Dì không thu tiền...." Dì tóc quăn ở say lưng còn không buông tha mà kêu lên. Nhưng anh một lần cũng không quay đầu lại.

******

Nghê Ca cùng Dung Tự đến chỗ hội học sinh. Cô cơ hồ đem toàn bộ thời gian nghỉ trưa đều lãng phí ở chuyện này. Sự việc về quân phục huấn luyện quân sự đã diễn ra rất nhiều lần. Nhưng nói tới nói lui cũng là mấy loại chuyện liền quan đến mấy chục đồng tiền này. Ở trường trung học Nhất Trung không bao giờ thiếu kẻ có tiền. Vì vậy không ai sẽ thật sự đi so đo.

Nhưng hiện giờ tính toán. Mới phát hiện lừa trên gạt dưới lâu như vậy. Dung Tự đi ra từ chỗ hội học sinh. Đột nhiên nhớ tới, quay qua nói với cô "Loại người như thế này nhìn cũng có thể thấy không thể nói đạo ký được. Em làm gì còn ngu ngốc đứng ở đó cùng bà ta lý sự? Sao không trực tiếp đi tìm thầy giáo hỗ trợ?"

"...Bởi vì em cảm thấy chuyện này không phải là chuyện lớn gì....Quân phục quần áo cùng quân hàm, cũng chỉ là mấy chục đồng tiền" Nghê Ca vẻ mặt thành thật nói "Là bởi vì nhìn thấy người khác...bọn họ cũng có rất nhiều người đều thiếu đồ vật. Cảm thấy rất kỳ quặc nên mới...."

"Đến em còn như vậy còn suốt ngày nghĩ muốn giúp ai?" Dung Tự đột nhiên lạnh giọng đánh gãy lời cô.

Nghe từ miệng cô nhắc "người khác", trong nháy mắt anh nhớ lại buổi sáng hôm nay. Cùng bị đứng phạt bên cạnh cô còn có một bạn nam. Không biết làm sao. Tâm tình tốt của anh nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Nghê Ca mê mang nháy mắt mấy cái. Không rõ người này vì cái gì lại vẫn luôn âm dương quái khí...

"Thật sự em...." Cô muốn nói, cô cũng không phải suốt ngày nghĩ giúp người khác thì lại bị anh trực tiếp cắt ngang

"Em cho là em giúp đỡ người khác còn chưa ăn đủ đau khổ?"

Nghê Ca sững sờ. Sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Dung Tự nói câu kia mà không suy nghĩ. Chỉ thuận miệng nói ra. Nói xong mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì. Cũng lập tức sửng sốt.

Sau đó liền nhanh chóng túm lấy cô "Anh không có ý đó..."

"Anh không cần kéo em"

Nghê Ca chưa từng đối với anh giận dữ như bây giờ. Cả khuôn mặt nghẹn lại, tức muốn hộc máu "Anh thực sự phiền chết!"

"Nghê...."

Cô gái nhỏ thét chói tai "Anh thực sự phiền chết đó Dung Tự!"

********

Tống Hựu Xuyên mẫn cảm thấy được. Hôm nay áp suất Dung Tự so với ngày thường cực thấp. Buổi chiều có một trận mưa. Ti tách ti tách rơi mãi cho đến tiết thứ 3 vẫn chưa ngừng.

Cậu ta cùng Dung Tự đi đến chỗ hội học sinh lấy sách. Đỉnh đầu anh mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội. Sắc mặt giống như là quỷ thần ác sát.

"Anh Tự. Cậu đừng như vậy. Tôi thật sự rất sợ đó" Tống Hựu Xuyên không biết sợ hãi mà trêu chọc anh "Cậu nếu không vui đi lấy sách. Tôi có thể giúp cậu lấy mà. Cậu cũng không cần đến đó"

Dung Tự nhếch môi không nói chuyện. Nửa ngồi trên mặt đất kiểm tra lại số lượng sách.

"Giữa trưa không phải trời mưa à. Tôi nghe nói xế chiều hôm nay huấn luyện quân sự bị hủy bỏ" Tống Hựu Xuyên ra vẻ lơ đãng nói "Cho nên cậu không cần lo lắng. Dù không có quân hàm thì buổi chiều cũng không bị phạt đứng"

Dung Tự mặt không biểu tình "Nghê Ca không bị phạt đứng? Có cái rắm gì liên quan đến tôi?"

Tống Hựu Xuyên vò đầu, vô tội nói "Tôi đâu có nói Nghê Ca"

Dung Tự xụ mặt đứng dậy. Đem sách đang cầm chia một nửa cho cậu ta "Cầm. Đi thôi"

"Tôi nói này, cậu..." Tống Hựu Xuyên mấy bước đuổi theo "Cậu nếu không yên tâm về cô ấy. Thì liền trực tiếp đi tìm xem. Dù sao chúng ta lấy sách mang về lớp học. Lát nữa cũng sẽ đi ngang qua khối 10...."

Một chữ sau còn chưa nói ra miệng. Dung Tự đột nhiên quay đầu lại. Dùng một tay che miêng cậu liền kéo đi trốn ở phía sau bức tường.

Hai giây sau, chỗ rẽ bên kia truyền ra thanh âm của hai cô gái.

"Nghê Nghê. Cậu đi chỗ hội học sinh lấy sách trước đi. Mình đi rửa tay xong liền lập tức tới"

"Được. Vậy mình đi trước"

.....

Dung Tự lúc này mới nghiêm mặt buông Tống Hựu Xuyên ra.

"Cậu làm cái gì vậy?"Tống Hựu Xuyên "Phi" hai tiếng. Lập tức ý thức được vừa mới nghe thấy là giọng nói của Nghê Ca. Liền trợn mắt.

"Cậu có bệnh à? Như thế nào lại vừa thấy cô vợ nhỏ của mình lại giống như trộm hán tử lại bị chồng mình về nhà bắt được như vậy?"

"......."

Dung Tự dừng một chút. Nghiêm túc nhíu mày nói "Cậu nói bừa cái rắm gì vậy?"

Bởi vì trời mưa nên không phải huấn luyện. Nghê Ca không có việc gì làm. Liền dứt khoát bị chủ nhiệm lớp phái tới dọn sách.

Sách giáo khoa mới trước khi vào học đã bị một đám con trai mang đi một đợt rồi. Còn lại bây giờ là mấy cuốn sách bài tập mỏng, cũng không nặng lắm.

Cô ngồi xổm ở phòng hội sinh viên mà đếm. Một bóng đen bỗng nhiên tiến đến.

"Nghê Nghê" Tống Hựu Xuyên cười nói "Dọn sách à? Anh giúp em dọn nhé?"

"Anh Hựu Xuyên" Nghê Ca vui vẻ "Sao anh lại ở chỗ này?"

"Đi ngang qua" Tống Hựu Xuyên một bên nói dối, một bên khom người nghĩ nghĩ. Cậu ta đương nhiên là bị buộc tới.

Hai phút trước, ở bên kia, Cậu vô cùng đau khổ hỏi Dung Tự "Cậu vì sao không tự mình đi giúp cô ấy mà bảo tôi?"

Dung Tự mặt vô biểu tình "Tôi giữa trưa vừa mới lớn tiếng với cô ấy."

".....Cho nên?"

"Mặt mũi đàn ông lớn hơn trời"

".....Haha"

Tống Hựu Xuyên một bên xếp sách hỏi "Lớp em cũng là 60 người à?"

"Vâng" Nghê Ca cũng hỗ trợ với cậu. Xong xuôi liền vội vàng nói "Cảm ơn anh nha, anh Hựu Xuyên"

Thanh âm của cô thanh thúy. Giọng nói nhỏ nhẹ lộ ra nét mềm mại. Giống như là đầu ngón tay chạm vào nắm cơm nếp vậy. Cực kỳ mềm.

Cho nên hai từ "anh" này đem Tống Hựu Xuyên giật mình kêu một tiếng "Đừng, đừng. Không cần khách khí. Về sau ở trường học cứ kêu trực tiếp tên anh là được."

Mỗi lần mà nghe Nghê Ca gọi cậu là "anh". Biểu tình Dung Tự cơ hồ là muốn giết người.

Nghê Ca cười cười không nói.

Qua một lát, Tống Hựu Xuyên lại gọi "Nghê Nghê"

"Vâng?"

"Em cùng với anh Dung Tự cãi nhau sao?"

"....Không phải ạ"

Là anh một mình đối với cô không để ý tới.

"Đừng lừa anh. Anh đều nhìn ra" Tống Hựu Xuyên miệng lưỡi dẻo quẹo "Cãi nhau sao được nha? Mọi người đều là anh chị em người một nhà. Phải đối với nhau thật tốt mới đúng"

"Không phải..." Nghê ca không biết nên nói cái gì. Nhẫn nhịn nửa ngày nghẹn ra một câu "Là anh ấy. Từ sau khi em trở về...Anh ấy giống như là không mấy vui vẻ"

"Ồ, cậu ta có thể cảm thấy là em đem cậu ta quên đi. Làm cho cậu ta mất hết mặt mũi. Làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của cậu ta đi"

"......"

"Cậu ta giống như là loại con trai kia. Rất để ý đến mặt mũi"

"......"

"Nhưng mà, em thật sự không có quên...." Trong đầu Nghê Ca linh quang vừa hiện ra, liền hỏi Tống Hựu Xuyên "Anh lần trước nói....anh ấy...là vị hôn phu của em?"

"Đúng vậy. Lúc trước khi được mấy bạn nữ thổ lộ. Đều bị cậu ta dùng câu "Tôi đã có vị hôn thê" làm lý do. Đem toàn bộ đều từ chối"

Lần trước ở bữa ăn. Có các vị trưởng bối đều ở đó. Cô cùng không thể nào mà hỏi qua được chuyện này.

Nghe Tống Hựu Xuyên nói đến khẳng định như vậy. Nghê Ca quả thực là ngũ lôi oanh đỉnh "Em...Anh ấy...Sao lại có thể như vậy?"

Tống Hựu Xuyên "......"

Em gái Nghê Ca thoạt nhìn đối với hôn nhân này bộ dáng rất không hài lòng.

"Việc này phải nói về chuyện em năm đó đi..."

Nghê Ca lúc ấy mới vừa từ ICU chuyển qua phòng bệnh bình thường. Ba Nghê đang giúp cô liên hệ với nhà ngoại ở phương Nam. Chọn lựa nơi thích hợp cho cô tĩnh dưỡng. Cân nhắc chuyện giúp cô chuyển viện.

Phòng bệnh khi đó không đóng. Mọi người không ai để ý. Đột nhiên xuất hiện một vị thầy bói.

Thầy bói nhìn cô bé nhỏ. Rung đùi đắc ý mà huyên thuyên nói một đống lớn

"Anh khi đó cũng còn nhỏ. Không nhớ rõ nội dung cụ thể. Dù sao thì chỉ nhớ vị thầy kia nói rất nhiều" Tống Hựu Xuyên cố gắng nhớ ra "Nhưng đại khái là ý này. Cô gái nhỏ mệnh không quá tốt. Nhưng điều kiện gia đình lại rất được. Mệnh cách cô không chịu nổi. Nếu như tìm người thích hợp, âm dương hòa hợp. Về sau có thể bình an, sống vui vẻ hạnh phúc"

Nghê Ca khiếp sợ "......"

Này mẹ nó là loại thầy bói cầm thú gì vậy? Khi đó cô mới được bao nhiêu tuổi chứ???

Cô khó có thể tin "Em khi đó mới 9 tuổi"

"Không phải. Em bình tĩnh một chút. Nghe anh nói hết" Tống Hựu Xuyên rất bình tĩnh "Mấy loại đạo sĩ giang hồ nói chính là không có căn cứ, khẳng định không ai nghe. Cho nên ông ta còn nói, coi như hiện tại không vội mà âm dương giao...ừm, là tìm trước người đính hôn cũng được"

Nghê Ca "......"

Cô cẩn thận mà suy đoán "Sau đó bố mẹ em liền tùy ý mà định ra. Chọn Dung Tự?"

"Không phải. Sau đó bố mẹ em liền gọi bảo vệ bệnh viện tới. Mang thầy bói đem ra ngoài"

Nghê Ca "......"

Cô khó hiểu "Vậy vì cái gì....."

"Bởi vì, tuy rằng lúc ấy tất cả mọi người đều không cho là thật...." Tống Hựu Xuyên hơi ngừng lại, rồi nghiêm túc nói "....nhưng Dung Tự lại cho là thật"

Nghê Ca sững sờ

"Cậu ta thực sự nghiêm túc mà chạy đến trước mặt ba mẹ em nói...."

— Chú, dì.

—Cháu muốn cưới Nghê Nghê.

—-Đem cô ấy gả cho cháu, có được không?

Edit: Thanh xuân lại nợ ta một Dung Tự -_-

Bình luận

Truyện đang đọc