VẬY THÌ ĐỪNG RỜI KHỎI TÔI NỮA

Nghê Ca ngủ đến mơ mơ màng màng. Trời vừa sáng. Mộng cảnh bắt đầu xảy ra chút biến hóa kỳ diệu.

Cô từ một người, biến thành một cái đầu chỉ biết be be gọi là cừu con ngu ngốc.

Cô ở trên đường chạy như điên, sau lưng là một cái đuôi chó săn rất lớn một đường đi theo cô, theo đuổi không ngừng nghỉ.

Cô chạy đến sức cùng lực kiệt, hiện tại không có chút khí lực nào. Dứt khoát liền mệt mỏi ngồi xổm xuống ở một góc. Yên lặng chờ chết.

Nhưng mà cô đợi thật lâu.

Cũng không đợi được chó săn đến cắn cô.

Cô run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy chó săn ngồi xổm ở trước mặt mình, khuôn mặt đầy lông xù, siêu cấp nghiêm túc mà nhìn cô.

Nửa ngày, nghẹn khuất hỏi:

“Anh có thể hôn em không? Lại nghẹn nữa chắc anh nghẹn chết.”

“….” Nghê Ca bị làm cho tỉnh lại.

Mở mắt ra, bên trong không có một bóng người, rèm cửa sổ cùng nhau rơi xuống, sắc trời chuyển sáng nhưng không có mặt trời.

— Hôm nay một bầu trời đầy mây.

Cô nhìn chằm chằm cái gương trên trần nhà, phát ngốc một lát, vén chăn đứng lên, tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường.

Buổi sáng 7 giờ 20, ngoài phòng trên ghế sofa chăn mền được xếp vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, quần áo cùng dụng cụ rửa mặt của Dung Tự đều bị thu thập sạch sẽ. Anh đã đi.

Nghê Ca đánh cái ngáp cầm lấy di động. Quả nhiên, có hai cái tin nhắn của anh:

[ Bữa sáng ở nhà ăn lầu 12, sau khi rời giường thì cầm thẻ phòng của mình đi xuống ăn.]

[ Địa chỉ nơi thực tập gửi cho anh. Anh họp xong liền đi đón em]

Nghê Ca bấm ngón tay tính toán.

Hôm nay hẳn là ngày cuối cùng anh ở Bắc Kinh.

Cô hoảng hốt chớp mắt, ma xui quỷ khiến, gõ trả lời anh một câu:

[Buổi sáng hôm nay, có phải anh đặt chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường?]

Một giây sau Dung Tự trả lời: [ Không phải]

[ Anh…..không có bước vào phòng?]

[ Không có.]

Nghê Ca trợn tròn mắt.

Vậy…..

Cô khó có thể tin.

Chẳng lẽ đằng sau những chuyện kia, đều là cô mơ sao??

Cô ở trong mơ hi vọng Dung Tự, đừng rời đi?

“……”

Nghê Ca cảm thấy đau đầu.

Hội nghị chỗ Dung Tự còn chưa bắt đầu, anh hỏi:

[ Làm sao?]

[Không có gì.]

Ngón tay cô dừng một chút, lục soát bản đồ, đem địa chỉ nhà xuất bản JC gửi cho anh.

Quên đi…

Nhìn qua cửa sổ bầu trời xám xịt, nhớ tới câu nói kia của anh “Chỗ nào anh cũng đều không đi “—-

Nghê Ca bỏ di động xuống.

Hẳn là đích thực nằm mơ.

Nếu như anh tỉnh táo, làm sao lại nói được câu như thế kia.

***

Ngày đầu tiên thực tập, Nghê Ca đối với hết thảy sự vật xung quanh đều cảm thấy mới mẻ.

Tổ phó, tổ trưởng phiên dịch mang theo cô đi vào trong phòng, dẫn tới nhiều ánh mắt hiếu kỳ cùng thiện ý. Cô cười đáp lễ, hướng tới đồng nghiệp tương lai trong ba tháng tới của mình chào hỏi.

“…Nhà xuất bản JC sỡ dĩ vẫn có thể phát triển mạnh trong bối cảnh môi trường rộng lớn, phần lớn là bởi vì phía sau dựa vào cây đại thụ Vui chơi giải trí JC này.” Phó tổ trưởng Đào Nhược Nhĩ là một cô gái còn rất trẻ, là đàn chị cùng chuyên ngành với Nghê Ca, so với cô lớn hơn hai tuổi, tốt nghiệp ở một trường nước ngoài.

Cô ấy vừa đi, một bên vừa hướng cô giải thích, “Cho nên kỳ thật đối với nhà xuất bản của chúng ta, xuất bản sách báo cùng giới thiệu bản dịch chỉ là một phần rất nhỏ trong các công việc. Trừ cái đó ra, chức trách chủ yếu của chúng ta, là cùng với Vui chơi giải trí JC hợp thành một khối liên kết.”

Nghê Ca nghe rất nghiêm túc.

“— Nói cách khác, tổ này của chúng ta, ngoại trừ tổ phiên dịch sách báo là độc lập ra, các thành viên khác có thể kết nối trực tiếp với bất kỳ một bộ phận nào trong tòa nhà này bất cứ lúc nào.” Đào Nhược Nhĩ sợ đồng nghiệp mới lý giải không được, đặc biệt đem ngữ tốc thả rất chậm, “Cô vừa mới tới, khả năng liền từng bộ phận trong công ty còn chưa nhận biết được đầy đủ. Nếu như gặp vấn đề gì, nhất định nhớ đi tìm tôi.”

Hơi ngừng, cô ấy lại hiền hòa đổi thành: “Tìm đàn chị này”

Vì thế Nghê Ca nở nụ cười: “Cảm ơn đàn chị.”

Buổi sáng này sóng yên biển lặng mà trôi qua.

Buổi trưa ăn cơm, Nghê Ca lại gặp vị đàn chị này.

“Em với chị ngồi cùng nhau đi.” Đào Nhược Nhĩ bưng khay thức ăn, ngồi xuống bên người Nghê Ca, tận hết sức lực mà bán lợi, “Nem ở trong công ty quấn ăn rất ngon, ngày mai em nhất định phải thử ăn một lần đi.”

Nghê Ca nở nụ cười: “Em sẽ ăn thử.”

“Không cần phải ngày mai. Công việc có ổn không?” Cô ấy nói xong, một bên đem một nửa nem đưa cho cô, một bên giống như là quan tâm đến đàn em, “Có vấn đề gì không?”

“Cảm ơn chị.” Nghê Ca có chút thụ sủng nhược kinh, “Không có, công việc rất nhẹ nhàng, đồng nghiệp cũng rất tốt.”

Có qua có lại, Nghê Ca đem dưa đỏ của mình tính toán sau khi ăn xong thì ăn, cũng chia cho cô ấy một nửa.

Bất quá…..

Nhìn đến dưa này, Nghê Ca lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Đàn chị.”

“Ừm?”

“Em có một vấn đề nhỏ….” Nghê Ca cân nhắc hỏi, “Em có khả năng điều đến tổ phiên dịch sách báo hay không?”

Vị trí thực tập của các thực tập sinh được phân phối ngẫu nhiên, Đào Nhược Nhĩ kỳ quái, “Sao lại đột nhiên muốn qua bên kia?”

“Thật xin lỗi…Em biết loại yêu cầu này, rất giống như cố tình gây sự” Nghê Ca thật sự cực kỳ có lỗi, “Nhưng trường học bên kia của em tạm thời có một hạng mục nghiên cứu điều tra, cần đi ngoài tỉnh một thời gian ngắn, giảng viên một mực thúc dục. Cho nên em nghĩ, có khả năng hay không….”

Cô còn chưa dứt lời.

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ:

“Tiểu thư, đây là ở công ty, không phải ở nhà cô, có thể muốn thế nào được thế ấy!”

Nghê Ca hơi giật mình, quay đầu lại.

—- Là người phỏng vấn hôm đó.

Đào Nhược Nhĩ buông chiếc nem trong tay xuống, hướng anh ta chào hỏi:

“Tổ trưởng.”

Nghê Ca cũng đi theo vuốt cằm, lên tiếng chào hỏi.

Nhưng đối phương cũng không có đáp lại.

Anh ta bưng khay thức ăn, vênh váo tự đắc xoay người rời khỏi, khóe miệng giơ lên một cái làm thành độ cong không quá làm người khác ưa thích.

“Anh ta luôn là người như vậy. Đối với ai cũng là một bộ dáng, đừng để trong lòng.” Đàn chị dùng cái nĩa nhỏ xiên một khối dưa đỏ, thấp giọng an ủi, vụng trộm hướng cô nháy mắt, “Nghiên cứu điều tra nha, chị khi học đại học cùng đi theo giảng viên hướng dẫn làm qua. Mỗi lần trở về, đều bị phơi đen xuống mấy tông –việc nhỏ, chị giúp em nghĩ một chút biện pháp.”

Nghê Ca cực kỳ kinh hỉ: “Cảm ơn chị ạ”

“Đừng khách khí, đàn em.”

Bên ngoài thời tiết vẫn cứ tối tăm, mưa gió nổi lên, gió thu phần phật. Nghê Ca tâm tình chậm rãi tốt lên.

Buổi sáng giảng viên gửi cho cô địa chỉ nghiên cứu điều tra, cô ngồi ở trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào một dòng chữ ngắn ngủn kia, lật qua lật lại nhìn vài lên. Trong lòng giấu kín sự nhảy nhót hưng phấn.

— Nếu như đi nghiên cứu điều tra, cô có phải liền có cơ hội nhìn thấy anh hay không?

Nghĩ được như vậy, Nghê Ca nhịn không được để đũa xuống, gửi cho Dung Tự một tin nhắn:

[ Em cảm thấy, có lẽ sẽ tìm được cách để vừa thực tập vừa nghiên cứu điều tra ]

Thời gian nghỉ trưa, anh hẳn là cũng đang ăn cơm.

Qua một hồi lâu, Dung Tự hồi âm lại:

[ Thực tập thuận lợi sao?]

[ Cũng được.]

Nghê Ca rất muốn cùng anh chia sẻ chuyện hôm nay, thấy anh xuất hiện, bùm bùm mà đánh một đoạn tin nhắn thật dài.

Đang muốn bắn tỉa cho anh, Dung Tự nói:

[ Anh tắt máy, chút nữa gặp.]

Nghê Ca hơi giật mình, cúi đầu, từng chữ từng chữ, đem đoạn tin nhắn dài kia xóa bỏ.

Đổi thành: [Được.]

***

Không biết làm sao, Nghê Ca có chút uể oải.

Cô không rõ chính mình đang chờ mong cái gì, nhưng buổi sáng hôm nay lúc giảng viên nói cho cô là đi Tây Bắc, cô vô cùng xác thực cảm nhận được kinh hỉ.

Nhưng mà hiện tại.

Nghê Ca nắm vuốt chiếc di động, mệt mỏi nghĩ.

— Rất có khả năng cho dù đi, cũng không gặp mặt được anh.

Ỉu xìu mà lặng lẽ ăn cơm trưa xong, Đào Nhược Nhĩ bị người khác lúc đó gọi đi, Nghê Ca giúp cô ấy thu thập lại khay đựng thức ăn.

Cô một người bưng hai cái khay thức ăn, bát canh trên chiếc khay dễ dàng bị vẩy ra, vừa muốn xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn —-

“Ôi…”

Cô bị dọa giật mình, theo bản năng hô một tiếng, lại ở giây tiếp theo, bị một người vững vàng dùng tay đỡ lấy.

“Để anh.” Giọng nói Chu Tiến rất nhẹ, hơi khom người, như không có việc gì mà tiếp nhận của cô, đặt lên trên khay thức ăn của chính mình.

Nghê Ca vừa định nói cảm ơn.

Chu Tiến xoay người, mặt không biểu cảm đem thức ăn còn thừa trên khay thức ăn, hất lên trên thân người khác.

Nghê Ca “….”

Anh hất đến vô cùng chuẩn xác, liền một giọt canh cũng đều không lãng phí, toàn bộ đổ vào trên quần áo của tổ trưởng tổ phiên dịch.

“Ôi tôi….Cậu mắt mù hay sao mà đi hướng trên người tôi đụng?” Tổ trưởng vừa muốn phát tác, ngẩng đầu nhìn đến anh ta một thân âu phục bên trên ngực có thẻ bài, liền giật mình, ngữ khí không tự giác yếu đi xuống, “Không nhìn thấy nơi này có một người đang đứng đó?”

“Xin lỗi” Chu Tiến không biết sợ, cười đến nhạt nhẽo, “Tay trơn”

Nhà xuất bản JC cùng Trực tiếp JC luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng anh ta biết được Chu Tiến.

Gia hỏa này vừa tốt nghiệp không được vài năm, tuổi tác không lớn, nhưng danh tiếng lại không hề nhỏ. Anh ta cùng làm việc với các giám đốc của JC, gần đây là người tâm phúc của tổng giám đốc.

Nói trắng ra là, ngậm bồ hòn.

Tổ trưởng nguýt anh ta một cái, không nói một lời, xoay người đi thay quần áo.

Chu Tiến cười nhẹ một tiếng, đưa Nghê Ca về phòng làm việc, hai người sóng vai nhau mà đi.

“Anh tới khi nào vậy?” Cô đoán, anh ta đại khái đã sớm trông thấy tổ trưởng, “Em vừa tới liền thấy sao?”

“Ừm” Chu Tiến gật đầu, “Anh nhìn em cùng đồng nghiệp nữ khác ở cùng nhau, nên không quấy rầy bọn em.”

“Người kia là phó tổ trưởng của em.” Nghê Ca ngữ khí vui sướng, nói đến chuyện vui vẻ, âm cuối đáng yêu mà nâng lên cao, “Rất khéo, bọn em cùng ngành với nhau.”

“Phải không?” Chu Tiến nhíu mày, ra vẻ ngạc nhiên.

Anh ta một đường đi cùng hàn huyên, đưa cô lên lầu.

Đi tới cửa dừng bước lại, anh ta ra vẻ lơ đãng quay đầu:

“Nghê Ca, ngày song thập nhất*, em nghĩ như thế nào?”

(*: ngày 11/11, ngày độc thân)

Lúc này đúng là thời gian đi làm buổi chiều, trong thang máy người đến người đi. Đồng nghiệp xung quanh nghe vậy, ào ào dựng thẳng lỗ tai bát quái lên.

Nghê Ca không có nghĩ nhiều, cho răng anh đang hỏi về lễ hội mua sắm, lắc đầu nói:

“Ngày song thập nhất, em không mua đồ.”

Một câu nói liền đem Chu Tiến chắn trở về.

“….” Tay anh hơi dừng lại, có chút buồn bực.

Anh ta xuất thân từ đại học chính quy. Mấy năm nay ở khắp nơi, quay qua rất nhiều bộ phim thanh xuân, cũng đọc qua kịch bản ngôn tình nhiều không đếm xuể. Giấu ở trong đầu vô số mánh khóe tán tỉnh. Đặc sắc đến mức có thể đi viết kế hoạch tỏ tình cho người khác xem.

Nhưng mà mỗi lần đối mặt với Nghê Ca. Anh ta cũng giống như là thiếu niên mới lần đầu yêu đương, tay chân luống cuống, không cách nào thi triển.

“Vậy…..” Chu Tiến hít một hơi sâu, lấy lui làm tiến, “Anh chờ đến ngày nghỉ lễ, lại tới tìm em đi”

Nói không chừng đến lúc đó, người trên toàn thế giới đều đang kêu thoát FA, anh ta sẽ có một ý tưởng mới.

Nhưng Nghê Ca vẫn lắc đầu.

“Học trưởng, cảm ơn anh.” Anh ta giống như một chiếc tàu thuyền chở khách chạy định kỳ trên đường, cô không biết nên khuyên như thế nào, mới có thể chân chính khuyên anh ta rút lui, “Nhưng mà, nếu như có thể mà nói, ngày song thập nhất cũng không cần tới tìm em.”

Chu Tiến thân mình hơi ngừng lại.

Anh ta không từ bỏ: “Vì sao?”

Vì sao??

Bởi vì không thích, nhưng học trưởng là người tốt, cho nên lại càng không muốn chậm trễ thời gian của anh.

Nghê Ca cân nhắc một chút, làm sao để chọn qua một cái cớ uyển chuyển đáng yêu, mới không làm tổn thương anh ta.

“—- Bởi vì, cô ấy vốn không cần thiết trải qua ngày song thập nhất.”

Nghê Ca còn chưa kịp mở miệng, thang máy kêu “Tinh” vang lên một tiếng, cánh cửa phía sau chậm rãi mở ra, truyền đến một giọng nam lạnh lùng.

Nghê Ca giật mình, trái tim bỗng nhiên nhảy vọt lên một cái, ngẩng đầu.

Dung Tự đứng ở cửa, dáng người thon dài, trên mặt không có biểu cảm gì.

Chu Tiến đã gặp qua anh, không tự chủ xoay người nhìn Nghê Ca:

“Đây là….”

Không đợi Nghê Ca mở miệng. Giọng nói Dung Tự lạnh lùng vang lên:

“—Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc