VỀ BÊN EM KHI ĐÊM ĐÃ TẬN

Khương Tiến xoa tay trở lại xe từ trong gió tuyết. Câu đầu tiên không phải báo cáo tình hình mà là trêu chọc hai người trong xe: “Xem ra các cậu trò chuyện rất vui vẻ nhỉ. Trước khi tôi đi bầu không khí có giống vậy đâu.”

Trước đó Tô Ly phải nghiêng người về phía trước để trao đổi với Lăng Diệu. Bây giờ cô đã quay về vị trí cũ và giả vờ nhìn ra cửa sổ.

Lăng Diệu trả lời: “Nói chuyện chính đi.”

Khương Tiến cất khẩu súng săn vào túi sau đó nghiêm túc nói: “Tôi đã hỏi thăm vài nhà gần đây, họ đều nói không có gì kỳ lạ cả. Tôi đi đi lại lại trên núi hai lần, chỉ có dấu chân của tôi trong tuyết. Không có dấu vết nào chứng minh có người đã ghé qua trạm tiếp tế. Có lẽ họ vẫn ở phía nam.”

Lăng Diệu vừa khởi động xe vừa nghe anh ta nói. Anh tiếp tục đi thẳng về phía trước và suy đoán: “Xem ra chúng ta đánh giá cao họ rồi. Họ hành động một cách cẩn thận và nhát gan, có lẽ đã đi theo hướng tây để đến thung lũng.”

Khương Tiến gật đầu: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Lăng Diệu hất cằm ra hiệu: “Cậu gọi cho lão Từ, hỏi xem bây giờ họ ở đâu.”

Khương Tiến hiểu ý anh. Anh ta cúi đầu nghịch điện thoại di động nhưng không có tín hiệu.

Lăng Diệu ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu, bổ sung thêm một câu: “Lão Từ là vị cảnh sát đã hỏi cô hôm qua.”

Tô Ly luôn vểnh tai lắng nghe. Mặc dù anh không gọi tên cô nhưng cô vẫn ý thức được đối phương đang nói chuyện với mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh vừa hay bắt gặp ánh mắt trong gương chiếu hậu.

Tô Ly: “Ừ.”

Một giây sau, anh dời mắt đi chỗ khác và tập trung nhìn về phía trước.

Tô Ly im lặng lướt xuống phía dưới. Ánh mắt của cô dần dần hướng về góc khuất trong gương chiếu hậu. Cô nhìn thấy một ít tóc mai không dài không ngắn mọc ở rìa lông mày, tiếp đến là huyệt thái dương bằng phẳng. Hình như anh vừa cử động cơ mặt nên làn da đã bị kéo căng.

Cô dừng lại ở đó và không nhìn nữa. Cô lặng lẽ ngồi về vị trí cũ. Sau đó cô nhìn cảnh vật bên ngoài đang không ngừng lướt qua xe và thầm nghĩ vừa nãy mình đã nhìn thấy thứ gì.

Thế nhưng cô không chú ý đến người ngồi trước mặt cô cũng vô tình liếc mắt vài lần, có một khoảnh khắc khóe môi ấy còn hơi cong lên.

Sau khi chiếc xe chạy khoảng một cây số, tín hiệu dần dần khôi phục. Cuối cùng Khương Tiến cũng có thể gọi điện thoại.

Anh ta còn tiện tay mở loa để mọi người cùng nghe thấy.

Khương Tiến nói về tình hình ở đây và vị trí của họ trước. Bên phía Lão Từ cũng có tiến triển. Ông nói có người dân ở An Gia Lĩnh đã báo cáo vào lúc năm giờ sáng thấy một luồng ánh sáng yếu ớt di chuyển trong khu rừng trên ngọn núi phía tây ở đối diện. Lúc đó họ tưởng rằng đấy là cảnh sát.

Sau đó cảnh sát đã cử người lên núi tìm kiếm và phát hiện một cái chòi lá để tránh mưa. Trên mặt đất có một đống lửa tàn đã bị tuyết bao phủ. Dường như có ai đó nán lại ở đây không lâu và vội vàng rời đi.

Trước mắt họ đang lần theo dấu vết, phạm vi tìm kiếm đã dần dần thu hẹp. Dựa vào phương hướng có lợi cho việc chạy trốn của tội phạm rất có thể bọn chúng sẽ đi dọc theo sông Tinh Hà để đến thị trấn Lưu Trì ở dưới sườn núi.

Tô Ly vẫn đang cầm tấm bản đồ, cô vừa nghe vừa dò đường theo địa danh. Cuối cùng cô cũng phát hiện thị trấn Lưu Trì trong miệng Lão Từ nằm ở chân núi phía tây ngay trước mặt bọn họ.

Thị trấn Lưu Trì không hề nhỏ. Nó có diện tích gấp năm lần An Gia Lĩnh phân bố theo hình bầu dục trong lòng chảo giữa hai bờ sông. Ở đó có một con đường làng cũng là trục giao thông chủ yếu dẫn vào thị trấn.

Tô Ly nghĩ chỉ sau một lát mà cảnh sát đã có thể khống chế phạm vi, chắc chắn họ cũng bố trí phong tỏa trên đường. Nhiệm vụ truy lùng chẳng khác nào bắt rùa trong cái lọ.

Trước khi cuộc điện thoại kết thúc, hình như Lăng Diệu đã có ý định gì đó trong lòng. Anh nhấn ga tăng tốc.

Tô Ly hỏi: “Tội phạm đến thị trấn Lưu Trì rồi sao?”

Khương Tiến trả lời: “Không biết. Dù chúng có đi gãy chân cũng không đến nhanh như thế.”

Tô Ly an ủi họ: “Vậy thì dễ rồi. Nếu bây giờ bọn chúng vẫn ở trong núi chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Bọn chúng không có chỗ để trốn nữa.

Lăng Diệu nhắc nhở: “Cô đừng quên chúng còn có súng. Chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Tô Ly nhớ đến mục đích lên đường của họ: “Vậy bây giờ chúng ta đi…”

Lăng Diệu trả lời: “Ngoại trừ việc hỗ trợ, chúng ta có thể bắt gặp chúng trên đường.”

Tô Ly đột nhiên ngồi ngay ngắn. Cô phấn khởi hỏi: “Ý anh là bọn họ có thể trốn ở đây?”

Lăng Diệu không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Cô từng chơi đập chuột đất chưa?”

“Hả?” Tô Ly nhớ đây là trò chơi của trẻ con. Cô không biết anh hỏi cái này để làm gì: “Tất nhiên là tôi chơi rồi.”

Lăng Diệu nói: “Lúc cô đập chuột đất cô không biết trong một giây tiếp theo con chuột sẽ chui từ cái hang nào ra. Tương tự vấn đề này, có lẽ rạng sáng chúng đã đi qua khu vực lân cận An Gia Lĩnh nhưng bây giờ chúng ở đâu thì ngay cả trực thăng cũng không tìm được. Chúng ta có thể nhận ra chúng luôn đi theo một con đường bí mật. Mà ngọn núi ở phía trước có độ che phủ rất lớn và có rất nhiều hang động thuận lợi cho việc ẩn nấp.”

Người có thể nói ra những câu này không hổ là người đã sống lâu năm trên núi. Chắc hẳn anh đã dồn rất nhiều tâm tư vào chuyện bắt người.

Tô Ly vô thức nhìn về túi đựng súng ở phía trước, cô không khỏi lo lắng thay cho họ: “Súng của các anh có thể đối phó với chúng được không?”

Không ngờ Khương Tiến lại quay đầu nói: “Người đẹp, cô nói thế không phải đang coi thường tôi mà là đang sỉ nhục đội trưởng Lăng đấy.”

Tô Ly nhìn thấy sự tự tin lộ ra trên gương mặt của người nào đó. Trực giác mách bảo cô không cần hỏi thêm gì nữa. Lẽ ra cô có thể an tâm mà ngủ trên xe.

Đúng như cô dự đoán, Khương Tiến kiêu ngạo giải thích: “Mặc dù độ chính xác của súng săn không bằng đối phương nhưng tầm bắn rất xa, uy lực cũng rất lớn. Nhất là khả năng thiện xạ hạng nhất của đội trưởng Lăng có thể đảm bảo bắn trúng mục tiêu mà không gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Tô Ly im lặng lắng nghe. Cô chợt nhớ đến những thông tin thu thập được từ Thím Chu và Tiểu Kiếm. Cô thắc mắc: “Vốn dĩ các anh không phải người miền núi phải không? Học bắn súng ở đâu thế?”

Khương Tiến trả lời trước: “Trước kia tôi từng đi săn, mày mò học hỏi thì quen thôi.”

Người còn lại không lên tiếng.

Tô Ly nhìn gáy của người nào đó và hỏi: “Anh thì sao?”

Khương Tiến cười bảo: “Cậu ấy à, chắc chơi CS nhiều quá nên tự nhiên trở thành một tay súng thần.”

Tô Ly không tin Khương Tiến nhưng mỗi khi người này im lặng cô lại cảm thấy có vấn đề.

Tô Ly thẳng thắn hỏi về quá khứ: “Trước kia anh là thiếu niên nghiện internet sao?”

Đối phương trả lời: “Mấy năm rồi không chơi.”

Tô Ly lại chuyển đề tài: “ Tôi thấy anh không giống người bản xứ.”

“Cô nhận ra rồi sao?” Khương Tiến xen vào: “Anh ấy là người Bắc Phụng, cùng chỗ với cô đấy.”

Tô Ly đã biết từ lâu, cô hỏi: “Anh ở Bắc Phụng mấy năm?”

Hình như anh chưa bao giờ đếm: “Quên rồi. Khoảng hai mươi năm.”

“Từ lúc anh rời khỏi đó đến nay anh đều ở đây sao?” Tô Ly hỏi xong mới thấy có gì đó không phù hợp lắm như thể cô đang điều tra hộ khẩu vậy.

Đối phương cũng trả lời một cách rất thờ ơ: “Chỗ nào cũng đi, tôi gần như lưu lạc khắp nơi.”

Tô Ly không hỏi nữa.

Cô lại thay đổi dòng suy nghĩ. Anh không có người nhà đúng là đi đâu cũng là lưu lạc.

Sau đó không có ai nói chuyện nữa, chỉ trong nháy mắc chiếc xe đã chìm trong im lặng.

Trong lúc rảnh rỗi, Tô Ly lại cầm bản đồ lên và tiếp tục nghiên cứu. Cô tự nhận ngày xưa cô học địa lý cũng không đến nỗi tệ nhưng cái bản đồ này rất khó hiểu. Cô nghiên cứu một lúc mới phát giác cách đó không xa là một hẻm núi.

Tập Sơn Đại Hạp Cố là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng của núi Long Linh. Địa hình hiểm trở có những vách đá thẳng đứng đối diện nhau nhưng vẫn thu hút được rất nhiều khách du lịch đến thám hiểm.

Tô Ly nhìn lộ trình dẫn đến nơi này, hình như họ phải xuyên qua một ngọn núi. Con đường trung tâm gần như đã bị ngọn núi che phủ.

Tô Ly ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chờ lúc đến họ leo lên một con dốc thấp vòng qua hai ngọn núi liên tiếp mới nhìn thấy một cửa hầm đen thùi lùi ở cuối con đường quanh co.

Cửa hầm không hẹp lắm, nó rộng ngang ngửa với kích thước của mặt đường. Chỉ có điều chiều cao hơi hạn chế nhưng họ vẫn có thể đi qua.

Hầm tối giống như miệng của con hổ có răng nanh. Nhất là lúc họ đi vào chỉ có tiếng động cơ của xe hơi vọng về. Tuy rằng họ đã đóng cửa sổ thật chặt nhưng sự im lặng như tờ truyền đến cũng khiến họ rùng mình.

Lúc lên xe Tiểu Hắc vẫn luôn im lặng, đột nhiên nó sủa hai tiếng. Khương Tiến kịp thời che miệng nó lại và giáo huấn: “Đừng sủa!”

Tiểu Hắc chuyển sang rên rỉ.

Tô Ly không thể ngồi yên. Cô căng thẳng ngả lưng ra ghế và nhìn chằm chằm phía trước để đợi ánh sáng từ lối ra.

Lăng Diệu nghiêng đầu cười khẽ: “Tôi còn nói cô có tinh thần mạo hiểm nhưng có vẻ lá gan của cô cũng chẳng lớn bao nhiêu. Sao hôm qua cô bị chĩa súng vào người mà không ngất đi nhỉ?”

Tô Ly lườm anh một cái. Cô chợt phát hiện người này đang ở gần trong gang tấc. Cô dựa vào ánh sáng phía trước để phác họa những đường cong u ám trên mặt anh. Đường nét của gò má ngày càng hiện lên rõ rệt.

Tô Ly hơi đề phòng trong bối. Cô không muốn có mơ tưởng viển vông nào với anh. Cô trả lời: “Cuộc tấn công của gã có mục đích rất rõ ràng. Gã chỉ muốn chạy thoát thân, tôi làm theo lời gã thì ít nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng.”

Cô cũng sợ. Lúc ấy cô nắm chặt tay lái và buộc bản thân giữ vững lí trí.

“Thế cô cảm thấy thứ gì đáng sợ nhất.” Lăng Diệu hỏi.

Tô Ly đã có sẵn câu trả lời trong lòng: “Lòng người.”

Khương Tiến nói: “Lòng tham của con người sẽ không bao giờ được thỏa mãn.”

Lăng Diệu lại hỏi cô: “Cô từng trải qua sao?”

Lúc nói chuyện Tô Ly không thấy căng thẳng nữa. Cô thả lỏng nói: “Trước kia ba tôi cũng là phóng viên tin tức. Tôi đã thấy rất nhiều chuyện thông qua bài báo của ông ấy.”

Khương Tiến tò mò hỏi: “Phóng viên tin tức? Của tờ báo nào?”

Tô Ly không muốn nói nhiều, cô nói thẳng: “Ông ấy qua đời rồi.”

Hai người ngồi phía trước đột nhiên im lặng như thể họ không ngờ tới chuyện này.

Khương Tiến cảm thấy rất áy náy: “Xem cái miệng tôi kìa, không nói được gì hay ho.”

Tô Ly cười nhạt: “Không sao đâu. Chuyện ông ấy là phóng viên cũng từ mười năm trước rồi. Sau này ông ấy đổi nghề thành lập văn phòng thám tử và làm việc một mình. Bây giờ tôi đang tiếp quản nó, công việc cũng không dễ dàng.”

Khương Tiến khen cô: “Cô có thể chịu đựng đến thế đã là giỏi lắm rồi.”

Tô Ly cười: “Tàm tạm thôi.”

Chiếc xe men theo ánh đèn chạy về phía trước được một đoạn, Lăng Diệu đột nhiên nói: “Cô đếm đến mười năm, chúng ta sẽ ra khỏi đường hầm.”

Tô Ly tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cô vẫn âm thầm đếm.

Một, hai, ba…

Lúc cô đếm đến mười, chiếc xe đã nhanh chóng đổi hướng. Ánh sáng mặt trời và tuyết trắng lại hiện ra ở phía trước.

Cô đếm đến mười năm, chiếc xe đã ra khỏi đường hầm.

Khương Tiến vui vẻ nói: “Người anh em giỏi thật nha. Cậu luyện trò này lúc nào vậy?”

Lăng Diệu trả lời: “Trên đường chán quá, đếm hai ba lần thì nhớ còn phải tập luyện sao?”

Sau khi ra khỏi đường hầm, Tô Ly đang ngắm nhìn vách núi. Cô nghe thấy thế thì kinh ngạc đến ngây người: “Con đường mà nhàm chán sao?”

Đối với cô mà nói cảm giác đi qua những vách đá cao khiến cô vô cùng sảng khoái.

Những bức tường kề sát nhau trải dài từ cửa hầm cho đến con đường trên núi. Hình như trên tường còn có những vết lõm khiến nó trở thành một bức tường đặc sắc và nguy hiểm ngay trên đường quốc lộ.

Bên phải, thậm chí là ngay trên đỉnh xe là những mảng núi đá nhân tạo bị khoét sâu. Còn bên trái là những vách núi cao thẳng đứng. Điều khiến Tô Ly hồi hộp hơn nữa là việc con đường càng ngày càng thu hẹp, những trụ xi măng bảo hộ cũng thấp hơn trước, thoạt nhìn có vẻ không mấy an toàn.

Cô nhìn ra bên ngoài không khỏi ôm ngực mấy lần nhưng người ngồi trước mặt cô vẫn bình tâm như vại. Anh còn bình tĩnh kể lại những gì mình đã trải qua.

“Trước kia tôi đến biên giới hai mươi tư ngã rẽ. Hai bên đường là vách đá thẳng đứng cao hơn mực nước biển. Nếu không thể kiểm soát được việc leo dốc thì cả người lẫn xe đều rơi xuống vực.”

Bình luận

Truyện đang đọc