VÉN BÀO

Edit: Juri

Beta: Haf

“Muốn tôi rồi sao?” Thường Cửu dùng lực mạnh mẽ xoa bóp mấy lần, “Tiểu Xuyên, em sau này cũng đừng hát mấy cái ca khúc thê lương nguội lạnh đó cho tôi nghe.”

Lan Tiểu Xuyên bị bóp đến nói không ra lời, khóe mắt đỏ ửng ôm lấy vai Thường Cửu, bộ dáng nhìn cực kỳ câu người, khiến Thường Cửu không nhịn được mà cắn chặt bên gáy yếu đuối của cậu, dùng răng thưởng thức hầu kết tinh xảo đang run rẩy.

“Tôi càng nghĩ càng đau lòng.” Thường Cửu cắn xong liền hôn lên miệng nhỏ của Lan Tiểu Xuyên, “Em đừng học theo những người trong vở kịch nữa, ngoan ngoãn lười biếng ở bên cạnh tôi là được.”

Lan Tiểu Xuyên nhỏ nhỏ giọng rên rỉ, cằm nhẹ nhàng đặt lên bả vai Thường Cửu, đôi mắt càng ngày càng ngập nước, chỉ một lát nữa sợ là nhịn không được sẽ kêu lên. Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng còi chói tai, khiến cậu sợ đến mức nước mắt trào ra, nấp vào trong lồng ngực Thường Cửu run lẩy bẩy.

Thường Cửu rút tay dính đầy dịch thể ra, ôm Lan Tiểu Xuyên đá bay cửa xe, tin tức tố sắc bén như dao găm dọa cho tài xế đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Cửu ca…” Tài xế lo sợ nơm nớp đỡ vô-lăng, “Tôi… Tôi ấn nhầm…”

Thường Cửu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng cười một tiếng.

“Cửu ca…” Tài xế không dám quay đầu lại, ấp úng nói, “Tôi… Tôi thật sự không phải…”

“Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên khó khăn kéo kéo ống tay áo Thường Cửu, “Không cần lo lắng… Đi nhanh đi, thời gian không còn sớm.”

Lúc này thần sắc Thường Cửu mới hòa hoãn lại một chút, hắn giúp Lan Tiểu Xuyên cởi quần lót đã ướt đẫm, vừa cắn tai cậu vừa than thở: “Đừng mặc nữa, bước đi cẩn thận chút.”

Hai má Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên hồng lên, tay ấn vạt áo sườn xám nói thầm: “Như thế này làm sao em di chuyển?”

“Đợi lát nữa khoác áo của tôi vào, vạt áo em cao đến đâu đi cũng được.” Thường Cửu ôm cậu hít sâu mấy hơi, “Tiểu Xuyên, tôi thích mùi vị trên người em.”

“Cũng không phải mùi gì hiếm lạ.” Lan Tiểu Xuyên vô lực cười cười, “Hoa lê ở đâu cũng có thể thấy được, Cửu ca chính là thích mấy loại cây trong sân hơn.”

“Mùi của em là thơm nhất.” Thường Cửu ôm cậu hôn sâu, động tác có điểm như muốn nuốt Lan Tiểu Xuyên vào bụng.

“Đừng…” Lan Tiểu Xuyên bị Thường Cửu đụng chạm đến hoảng sợ, liền liều mạng trốn, “Người Cửu ca hẹn đâu? Em thật sự không thấy ai hết.”

Thường Cửu lúc này mới dừng lại, liếm liếm nước ở khóe môi Lan Tiểu Xuyên, bỗng nhiên hắn đè đầu xuống bên trong hõm cổ cậu: “Đêm nay theo tôi.”

“Đêm trước không phải đã theo anh rồi sao?” Lan Tiểu Xuyên thấy chuyện này không có gì to tát.

“Tiểu Xuyên.” Thường Cửu trầm giọng gọi tên của cậu, “Theo tôi.”

Lan Tiểu Xuyên trong nháy mắt run lên, rất nhanh liền thuận theo đồng ý: “Em chờ mấy ngày nữa Cửu ca đưa em về.”

Thường Cửu nhíu mày lắc đầu: “Đừng chờ, trực tiếp đi, tỉnh ngủ tôi đưa em trở về.”

Lan Tiểu Xuyên vừa nghe liền cuống lên: “Cửu ca, đừng mang em về nhà.”

Sắc mặt Thường Cửu lạnh đi, tin tức tố như kim châm, không nhẹ không nặng đâm thấu làn da Lan Tiểu Xuyên, khiến cậu đau tới mức cuộn người lại phát run, nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống vai Thường Cửu.

“Chỉ một đêm.” Thường Cửu không thể nhìn cậu khóc, khàn cổ họng lừa, “Không buộc em.”

Lan Tiểu Xuyên bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại không trả lời Thường Cửu.

Thường Cửu là Alpha đã trưởng thành, dục vọng đối với Omega như Lan Tiểu Xuyên ngày càng sâu đậm hơn, từ khi hai người bọn họ ở cùng nhau đến tận bây giờ, Thường Cửu tuy rằng chưa đánh dấu cậu, mà cứ cách một khoảng thời gian, lúc nào nhịn không được đều sẽ cắn cổ đánh dấu tạm thời cậu.

Ngoại trừ thành kết, Thường Cửu với Lan Tiểu Xuyên cái gì cũng đã làm qua.

Có thể Lan Tiểu Xuyên không thích như vậy, Thường Cửu mặc dù không bắt ép cậu, nhưng đánh dấu tạm thời vẫn là phải cắn phá tuyến thể, sẽ khiến cậu đau đớn. Lan Tiểu Xuyên vừa thành niên chưa bao lâu, chỉ cần bị đánh dấu tạm thời thì lập tức không thể chống lại được Alpha, sẽ có bản năng không muốn rời xa Thường Cửu, ở tạm đâu đó làm một đêm liền có thể giải quyết xong xuôi sự việc.

Thường Cửu vẫn giữ cậu qua đêm, vẫn nói những lời giải thích đường hoàng, nhưng tâm lý Lan Tiểu Xuyên lại không thoải mái, ngẩn người mím chặt môi nhìn chằm chằm tia ánh nắng chiếu trên cửa sổ.

“Đừng nhìn, chói mắt.” Thường Cửu lấy tay che mắt cậu.

Lúc này Lan Tiểu Xuyên mới quay đầu lại, nhưng vẫn không lên tiếng, các Omega khác nào dám dùng sắc mặt như vậy cho Alpha xem, cũng chỉ có Lan Tiểu Xuyên mới dám, Thường Cửu đã quen với cậu nên mới có tính khí nhỏ nhen này.

“Không vui?” Tay Thường Cửu xoa nhẹ eo nhỏ của Lan Tiểu Xuyên qua lớp sườn xám.

“Không dám, anh là chủ.” Lan Tiểu Xuyên cười giả tạo.

Thường Cửu vừa nhìn là nhận ra rồi, tay ấn sau gáy cậu cùng hắn cụng trán: “Muốn nháo với tôi? “

“Đừng đoán mò.” Lan Tiểu Xuyên đẩy Thường Cửu một cái.

“A!” Thường Cửu làm bộ bị đau lấy tay đỡ vai, “Em nháo như thế nào cũng được, chỉ cần em chịu ở lại.”

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy miệng cong lên: “Anh muốn em ở lại, thế anh định để em ngủ ở đâu?”

“Tôi thấy em lúc thường cũng rất tình nguyện, tại sao đến lúc bảo về nhà tôi là không chịu?” Thường Cửu xoa xoa đầu của cậu, trong lòng có chút ngạc nhiên, “Không muốn ở cùng nhau còn chưa tính, theo tôi mấy ngày cũng không được sao?”

Lan Tiểu Xuyên thở dài, trong lòng cậu tất nhiên là hoàn toàn nguyện ý, nhưng mỗi lần cậu tới gia tộc của Thường Cửu, mấy tờ báo lớn nhỏ đều viết bài cười nhạo Thường Cửu, Lan Tiểu Xuyên không để ý người khác chế nhạo mình, cậu vốn là người thấp kém ở tầng đáy bùn của xã hội, nhưng cậu không thể nhìn Thường Cửu cùng mình chịu tội.

“Tiểu Xuyên, tôi đã nhịn rất lâu.” Thường Cửu chui đầu vào bên trong hõm cổ cậu ngửi ngửi, “Trên người em không có mùi của tôi thì không được.”

Lan Tiểu Xuyên biết trốn không xong nên phải nghe lời, cậu sững sờ ngồi giữa hai chân Thường Cửu, ngoài cửa xe truyền tới tiếng tàu biển chở khách như mọi khi, Lan Tiểu Xuyên không hiểu sao bản thân mình lại nhớ về rất nhiều năm trước lúc bị bức ép học hát hí khúc. Vào thời điểm luyện giọng, bốn, năm Omega nhỏ a a a mà hát hí khúc ở trong sân, cuối cùng âm thanh cũng như thiếu hơi, đều giống nhau giọng khàn khàn, trầm thấp.

Năm ấy đổ xuống một trận tuyết lớn, mọi người đều nói tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, nhưng đối với người nghèo mà nói, trận tuyết này đơn giản chính là cắt đứt đường sống. Lan Tiểu Xuyên vốn có thể chờ tới lúc phát tình rồi bị bán đi với giá cao, nhưng bởi vì trận tuyết này mà cậu vừa mới thành niên không bao lâu thì liền bị đẩy đi tiếp khách, cũng may người cậu gặp chính là Thường Cửu.

“Tiểu Xuyên, đang nghĩ gì thế?” Thường Cửu nghiêng đầu hôn lên vành tai Lan Tiểu Xuyên.

Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên hoàn hồn, bị ánh sáng qua kính chiếu trúng mắt, cậu vừa “Ai u” một tiếng nước mắt liền rơi xuống.

“Đã bảo em đừng nhìn chằm chằm.” Thường Cửu vội vã thay cậu che ánh sáng.

Lan Tiểu Xuyên khàn giọng một tiếng, việc đến nhà Thường Cửu cũng xác định là sẽ đi, vậy cứ quyết như thế đi .

Tới gần buổi trưa xe dừng ở một bên của bến tàu, Thường Cửu cũng không vội xuống xe, đuổi tài xế xuống xe xong hắn liền ôm Lan Tiểu Xuyên vào lòng, tay mò bắp đùi trơn bóng của cậu.

Lan Tiểu Xuyên đã không còn tức giận, mắt cong cong thành hình lưỡi liềm cười: “Cửu ca, ngoài miệng bảo em mặc đồ ướt sẽ không thoải mái, thật ra chính là muốn sờ em.”

Thường Cửu cũng không phản bác, đầu ngón tay mân mê cái vòng màu đen trên bắp đùi nhỏ nhắn của cậu.

“Cửu ca, đụng ở đây được rồi, nhưng đừng mò bên trong.” Lan Tiểu Xuyên vén vạt áo sườn xám lên, trên tính cụ phấn nộn có chảy một ít nước trong suốt, miệng huyệt mềm nhỏ phía sau cũng ẩm ướt, “Nhìn xem, sờ nữa thì em hôm nay sẽ không đi đường được.”

Tay Thường Cửu không nhịn được mò vào nơi sâu xa của bắp đùi cậu, ngón tay không nỡ rời khỏi miệng huyệt ẩm ướt.

Bình luận

Truyện đang đọc