VÌ CÓ EM NÊN ĐÊM ĐEN LẤP LÁNH SAO TRỜI

Trời thu tháng mười, hàng cây hạnh bên đường khoác lên mình lớp áo mùa thu. Từ đằng xa nhìn lại là một màu vàng trông vô cùng rực rỡ.

Dưới tán cây, Giản Tinh Mạn nhắm mắt nằm thư giãn trong vòng tay của ông xã yêu. Làn gió mát lành thổi qua nhè nhẹ, thiệt là dễ chịu.

“A Vãn, anh nói xem năm sau con của chúng ta chào đời rồi, con sẽ giống ai nhỉ?”

Trong mắt Lục Vãn đong đầy yêu thương, bàn tay to lớn vuốt ve cái bụng nhỏ phồng lên của bà xã. Trên môi nở nụ cười dịu dàng. “Tốt nhất là giống em đi. Đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ xinh.” Nét nào cũng xinh đẹp hết.

Giản Tinh Mạn mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy khuôn mặt của anh, ánh mắt dịu dàng. “Haha, nhưng em muốn con giống anh, thông minh giống anh, đáng yêu giống anh.”

“Thật không?” Lục Vãn thì thầm, nụ cười trên môi anh càng thêm rạng rỡ. Anh nắm lấy tay vợ mình rồi đặt lên đấy một nụ hôn thật khẽ, vòng tay ôm cô càng thêm chặt hơn.

Nhờ có cô, Lục Vãn mới trở nên hoàn hảo.

Tháng ba, mùa xuân đến. Ba giờ đêm ngày mười tám, Lục Vãn đang ngủ say bị Giản Tinh Mạn lay tỉnh.

Anh hoảng hốt, người mặc bộ đồ ngủ không kịp thay, chân mang dép lê, bế cô chạy đến bệnh viện.

Trời đêm hơi lạnh, ánh đèn đường mờ ảo. Bên tai anh liên tục vang lên tiếng thở dốc của Giản Tinh Mạn, trong trái tim anh có một loại lo lắng không thể diễn tả.

Cũng may mắn là bệnh viện cách nhà anh không xa, chạy vội vàng mười phút kịp đưa vợ vào viện, người Lục Vãn mồ hôi nhễ nhại.

Ngày dự sinh còn cách hôm nay tận ba ngày, nhưng đứa trẻ không muốn chờ nữa vội vàng ra đây gặp mặt cha mẹ nó.

Hai tay Lục Vạn siết chặt, lo lắng đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật. Lo lắng khẩn trương tới nỗi ngón tay run lên bần bật.

Mẹ vợ từng nói với anh, phụ nữ sinh con giống như dạo một vòng qua ‘quỷ môn quan’[1]. Giờ phút này Tinh Tinh của anh đang ở trong đấy chịu đựng những đau đớn ra sao anh không thể nào biết được.

Anh hối hận, hối hận vì đã để Giản Tinh Mạn mang thai. Anh nhìn thấy sự mệt mỏi, khổ sở của cô trong suốt mười tháng qua và anh cũng căm ghét bản thân mình vì không thể chia sẻ đau đớn, mệt nhọc với cô.

Thời gian đằng đẵng trôi qua, từng phút giây trôi qua càng khiến Lục Vãn thêm đau khổ. Anh gọi điện cho bố vợ báo tin vợ mình sinh con, sau đấy ngồi thẫn thờ trên ghế ngoài hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào cái đèn đỏ trước cửa phòng mổ.

Cuối cùng, ánh đèn cũng được tắt, cánh cửa từ từ mở ra, cô y tá trẻ bước ra trên tay bồng một đứa trẻ.

Anh run rẩy bước từng bước một, vội vàng vươn tay muốn nhận lấy đứa bé.

“Chúc mừng anh là bé trai, hai mẹ con đều rất khỏe.”

Lục Vạn nhìn đứa bé cô y tá ôm trong tay, một cảm giác khó tả đột nhiên trào lên miệng, tim đập không ngừng.

Hai mắt đỏ hoe, yết hầu khẽ rung lên. Lòng bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó kia, trong giọng nói có phần nghẹn ngào. “Cảm ơn”

Con của anh, con của anh và Tinh Tinh.

Trước đây, Lục Vãn luôn cho rằng ông trời không công bằng với anh, để anh một mình bơ vơ trên cõi đời này. Nhưng hiện tại anh đã có được một nửa không thể tách rời của mình, giờ đây anh còn có được đứa con có chung dòng máu với mình.

Đúng là không uổng phí cuộc đời này!

Lục Vạn ngân ngấn nước mắt, cười đến ánh mắt cong cong. “Nhóc con đáng ghét, con đã hành hạ mẹ mình suốt mười tháng qua. Từ nay về sau nhất định phải bảo vệ mẹ, ngoan ngoãn biết vâng lời mẹ đó, biết chưa?”

Đứa bé quấn chặt trong tã lót ngủ ngon lành, Lục Vãn đưa tay lau lau nước mắt, lại nói cảm ơn cô y tá thêm lần nữa.

Anh đi theo cô y tá đến Khoa nhi rồi đưa mắt nhìn theo bóng cô y tá ôm con trai vào phòng trẻ sơ sinh, rồi quay về phòng bệnh chờ vợ tỉnh lại.

Giản Tinh Mạn tỉnh dậy, mặc dù cơ thể có nhẹ đi đôi chút nhưng cô có cảm giác cả người yếu ớt không chút sức lực.

“Tinh Tinh, em tỉnh rồi sao, có còn đau nữa không?” Lục Vãn thấy vợ mình tỉnh dậy, anh vội nắm tay cô ân cần hỏi han.

Giản Tinh Mạn lắc đầu, đôi môi tái nhợt mấp máy. “Con đâu?”

Lục Vạn xoay người bế con trai ra khỏi nôi, đặt cậu nhóc ở bên cạnh cô. “Đây này.”

Giản Tinh Mạn nâng đứa bé nhỏ lên để nó nằm gọn trong lòng tay mình, ánh mắt dịu dàng mềm mại. Cô cúi đầu hôn lên trán của nhóc con. “Con nhỏ quá.”

Lục Vạn ngồi xuống giường, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Giản Tinh Mạn nhìn chằm chằm ‘bánh bao nhỏ’ một lúc lâu, đột nhiên cau mày. “Nhưng con mình xấu quá, mặt mày nhăn nhúm giống hệt con khỉ nhỏ.”

Nghe cô bức xúc như vậy, Lục Vãn phì cười đầu ngón tay nhéo nhéo chóp mũi cô. “Haha, giống em đó.”

“Giống hồi nào, mặt của em không có nhăn nhó như vậy đâu.” Giản Tinh Mạn chu môi, giận dữ trừng mắt nhìn anh.

“Chà chà, anh sai, Tinh Tinh nhà anh là xinh xắn nhất.”

“Thật không?”

Lục Vạn nghiêm túc gật đầu. “Ừ.”

Giản Tinh Mạn mỉm cười. “Coi như anh cũng biết cách ăn nói…”

“Oa… oa…”

Đứa bé đang yên ổn nằm trong lòng cô tự nhiên khóc rống lên thật lớn, như thể nó không hài lòng việc cha mẹ cứ bàn luận về mình.

Lục Vạn vội vàng đưa tay bế nhóc con kia lên, nhẹ nhàng đong đưa. Nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc…”

“Phụt……”

Giản Tinh Mạn nhìn người đàn ông của mình, dáng người cao lớn đang cẩn thận ôm cục cưng nhỏ xíu trong lòng dịu giọng dỗ dành làm cô không thể không bật cười. Nghe tiếng cười của cô, Lục Vãn ngước mắt nhìn lại Giản Tinh Mạn bằng ánh nhìn đầy thắc mắc.

Cô nở nụ cười thật rạng rỡ với anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Đời này cô chỉ cần có được một người yêu thương cô nhiều như anh là đủ rồi.
[1] Quỷ môn quan: của âm phủ/ cửa địa ngục.

HẾT NGOẠI TRUYỆN.

Bình luận

Truyện đang đọc