Tan làm cũng là 6h chiều, Diễm Nguyệt cảm thấy các dây thần kinh của mình đã rối tung lên rồi. Cô vừa phải phác thảo mô hình chương trình khuyến mãi, vừa phải tiếp nhận các tư liệu từ các phòng khác chuyển đến thật sự không có thời gian để uống một ngụm trà nữa. Thế mới biết được hắn vất vả như thế nào mới điều hành được Tần Thị vững mạnh như thế này. Mệt mỏi đi vào thang máy bấm nút đi thẳng xuống, cánh cửa mở ra Diễm Nguyệt có chút ngỡ ngàng nhìn người trước mặt.
- Tần phu nhân, tôi bây giờ là tài xế của phu nhân.
Diễm Nguyệt nghe vậy lại bật cười bước ra ngoài:
- Mặc Thiên, cứ để tài xế đến đón em được rồi không cần mất công như vậy.
- Vợ à, anh không phải là tài xế của em sao?
- Không, anh là phu quân của em tại sao có thể làm tái xế được. Được rồi, đi về thôi, hôm nay em thật sự rất mệt.
Mặc Thiên nghe vậy ánh mắt lại loé lên tia đau lòng, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ gò má cô:
- Vợ à, anh xin lỗi đã để em vất vả rồi.
Cô nghe vậy chỉ mỉm cười khoác tay hắn lôi đi:
- Chồng à, có thể cùng anh chia sẻ những khó khăn em thật sự rất vui.
Hắn nhìn cô vậy khẽ mỉm cười, hai người ngồi vào xe lái thẳng về nhà.
Diễm Nguyệt vừa bước chân đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong bếp truyền ra:
- Dì Hạ, hôm nay có món gì mà thơm quá vậy.
Bà từ trong bếp hớt hãi chạy ra nhìn cô tươi cười:
- Chỉ là vài món ngon tẩm bổ cho con thôi.
- Thì ra nhờ phúc của con dâu ta mới được ăn ngon.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền bật cười chạy đến chỗ ông ngồi mà ôm chầm lấy:
- Ba à, người nói thế con cảm thấy có lỗi lắm.
- Haha...được rồi, ta chỉ đùa thôi. Hôm nay công việc thế nào?
- Ba à, thật xin lỗi, con không có hỏi ý kiến ba đã sa thải Mạnh Thiếu Quang rồi, vài vị cổ ĐSu đó cũng theo ông ta mà rút vốn.
Tần Mặc Hùng nghe vậy chỉ biết thở dài vỗ vỗ tay cô:
- Không cần phải xin lỗi, ta lạ gì bọn họ, ngày trước là vì ta luôn cả nể nên mới không lên tiếng, cũng muốn để cho họ chút mặt mũi, về sau Mặc Thiên thay ta cũng đã răn đe bọn họ rồi nhưng mà đến nước này, bọn họ đã bất nhân đâu thể trách ta bất nghĩa. Diễm Nguyệt, con làm vậy là đúng, nếu không sớm muộn gì họ cũng sẽ đuổi con ra khỏi chiếc ghế đó thôi.
- Ba à, con chỉ là tạm thời thay Mặc Thiên điều hành thôi, thật sự con không thể gánh nổi vị trí đó.
- Haha...được rồi, con nói đúng. Con gái vẫn nên là không nên tham gia vào thương trường.
Mặc Thiên thấy hai cha con họ "kẻ hát người khen hay" như vậy chỉ biết lắc đầu bước đến:
- Ba à, có phải chỉ cần là Diễm Nguyệt nói, bà liền thấy đúng phải không?
- Haha...Mặc Thiên, con không cảm thấy vậy sao? Nên nhớ, vợ con bây giờ là đang nuôi con đấy.
Câu của ông làm hắn tối mặt, những năm qua mình hắn phát triển Tần Thị không sao vậy mà mới có một ngày mà đã bị xem là kẻ ăn bám vợ rồi. Cô và ông quan sát vẻ mặt hắn như vậy liền bật cười, dì Hạ trong bếp chạy ra thấy thế trong lòng cũng rộn ràng hẳn:
- Cơm đã xong rồi, lão gia, cậu chủ và phu nhân vào dùng bữa.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền đỡ ông dậy dìu vào bếp, đi qua hắn cũng tiện tay khoác tay rồi lôi đi. Ba người bọn họ hiện hữu trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc.
Bữa cơm với không khí ấm áp như vậy cứ êm đềm trôi qua trong tiếng cười nói của mọi người.
- ------/-/-/-/-/--------
Buổi tối, sau bữa cơm, tại thư phòng của hắn. Mặc Thiên ngồi ở bàn làm việc mắt hướng vào chiếc laptop mà suy nghĩ. Diễm Nguyệt ở ngoài nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trên tay cầm ly trà đi đến đặt lên bàn của hắn:
- Mặc Thiên, sao rồi? Đã tìm ra được tên đấy chưa
Hắn nghe được giọng nói của cô khẽ mỉm cười đưa tay ra kéo cô ngồi vào lòng mình:
- Em nhìn xem.
Diễm Nguyệt theo tầm mắt của hắn nhìn vào chiếc laptop khó hiểu:
- Đây là gì?
Mặc Thiên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, bàn tay đưa lên lấy vài sợi tóc của cô mà ngịch ngợm, ân cần giải thích:
- Đây là hệ thống camera an ninh đã được tích hợp trí tuệ nhân tạo. Phần mềm Ella này được chạy trên nền tảng Google Cloud, sử dụng AI để phân tích cảnh quay và trả về kết quả tìm kiếm dựa vào hàng trăm ngàn truy vấn bằng ngôn ngữ tự nhiên.
- Mặc Thiên, em không hiểu?
- Nói dễ hiểu là phần mềm Ella này có thể tìm kiếm một thứ gì đó thông qua giữ liệu cảnh quay bằng cách tập trung tuy tìm các dấu hiệu quan trọng như màu sắc quần áo, hay hình dạng, biển số ô tô. Giảm thời gian tìm kiếm một cách tối đa trên toàn hệ thống.
- Có nghĩa là chỉ cần tên đó xuất hiện trên hệ thống camera thì Ella có thể tự động truy tìm và nhận dạng hắn.
- Phải.
- Nhưng mà đâu biết hắn ở đâu, hơn nữa thành phố rộng như vậy liệu có thể quan sát được hết.
- Yên tâm, anh đã tích hợp trí tuệ nhân tạo AI vào tất cả hệ thống camera trong thành phố, nếu không tìm ra được hắn cần thiết sẽ tích hợp trên cả nước và quốc tế.
Diễm Nguyệt nghe vậy không khỏi giật mình, chỉ mới trong một ngày hắn đã kiểm soát được cả thành phố rộng lớn này rồi, thật không dám coi thường hắn mà:
- Thời hạn bảo lãnh không có nhiều, nhưng nếu hắn không xuất hiện, dù anh có thể quan sát được cả nước đi nữa, liệu có kịp không?
- Tin anh đi, dám chắc rằng tên đó chưa ra khỏi thành phố này.
- Vậy còn...về Quách Vy?
- Trong ngày hôm nay đã mua được 15% từ một số cổ đông nhỏ, với 20% mà Lord đã lấy được thì hiện tại em đang giữ đến 35% cổ phần của Quách Vy và chính thức trở thành cổ đông lớn. Chỉ cần 15% nữa là có thể thay thế vị trí của Quách Phú Hùng rồi.
- 15% trong đó có 10% nằm trong tay của gia đình họ, anh rốt cuộc sẽ dùng cách gì để lấy? Em thấy nếu không lợi dụng ở điểm yếu của Khả Vy thì sẽ rất khó lấy được 10% đó.
- Vợ à, em muốn anh hi sinh thân thể sao?
Diễm Nguyệt nghe vậy liền trừng mắt nhìn sang hắn:
- Anh dám. Em chỉ nói vậy thôi, thật sự không muốn lại xuất hiện thêm một Hạ Băng thứ hai.
Mặc Thiên nghe vậy lại mỉm cười nhìn cô, bàn tay không an phận mà luồn vào bên trong áo cô mơn trớn:
- Vợ à, anh không dám. Thân thể của anh chỉ cho mình em thôi.
Diễm Nguyệt cảm nhận được bàn tay hắn đang lần mò vào bên trong chiếc áo con của cô mà nghịch ngợm hai nhuỵ hoa, khiến cô có chút đỏ mặt:
- Ai thèm thân thể của anh chứ.
Lời cô vừa dứt đã thấy gương mặt hắn áp sát vào mặt mình, một giây sau đó cảm nhận được đầu lưỡi của hắn đi vào trong khoang miệng cô mà càn quấy. Nụ hôn sâu kéo dài mãnh liệt khiến đầu óc cô trở nên mơ màng. Bàn tay hắn ở trong áo cô bắt đầu di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng xuống đến quần mà luồn vào trêu ghẹo, cảm nhận được sự ướt át của nơi hoa viên ấy, hắn mới từ từ rời môi cô ghé sát vào tai cô mà thì thầm:
- Diễm Nguyệt, muốn không?
Diễm Nguyệt lúc này đầu óc đã mơ hồ nhưng vẫn cắn chặt bờ môi cương quyết nói:
- Không muốn.
Mặc Thiên nghe vậy lại chỉ mỉm cười, cắn nhẹ vào vành tai cô:
- Diễm Nguyệt, anh thấy thân thể của em thành thật hơn nhiều.
Bị hắn trêu đùa như vậy khiến cô có chút xấu hổ mà gắt lên:
- TẦN MẶC THIÊN, anh là tên bỉ ổi.
Hắn lại chẳng bận tâm câu chửi của cô, nhẹ nhàng bế bổng cô lên đi thẳng về phòng.
Đêm đấy lại một đêm âu yếm triền miên, cô thật sự không biến hắn đã muốn cô bao nhiêu lần nữa chỉ biết là khi cả hai chìm vào giấc ngủ trời đã bắt đầu hửng sáng.