VỊ HÔN PHU ĐẾN ĐÂY NÀO


Trans by MintwoooBình thường Quan Hề sợ nhất là mấy con côn trùng chuột bọ rắn rết, đặc biệt là mấy con có lông, chỉ cần lờ mờ thấy bóng dáng thôi là cô đã la hét chạy cách xa trăm mét.Bây giờ chân giẫm lên đám cỏ dại, dưới đó cũng chả biết có những thứ gì, cả người cô đã sởn hết gai ốc: “Có thể ngừng đi không?! Anh muốn tiền thì mau gọi cho người nhà của tôi đi.”Tên áo đen kéo sợi dây thừng đang trói cổ tay cô, lầm lì nói: “Đi đoạn nữa sẽ có một căn nhà gỗ, đến đó rồi tính.”“… Một đoạn nữa là bao lâu, tôi không đi nổi nữa.”Tên áo đen bực bội: “Sao cô lại lắm chuyện quá thể!”“Tôi cũng có cách nào khác đâu!” Quan Hề không dám vọng động, chỉ tức giận nói: “Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào, chân tôi bị mấy đám cỏ kia cọ xước hết rồi, đau lắm.”Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò, ống quần chưa đến mắt cá chân, làn da trắng nõn càng hiện rõ từng vết xước rướm máu, trông rất thảm thương.Quan Hề: “Đại ca, anh có thể rủ lòng thương xót, chúng ta đừng đi nữa được không? Anh yên tâm, đợi anh nhận được tiền rồi nhất định tôi sẽ không truy cứu, hơn nữa bây giờ tôi cũng không nhìn thấy mặt anh, sau này tôi cũng không tạo thành uy hiếp gì cho anh được.”Tên áo đen hừ lạnh: “Đi đứng cũng không xong, quả là phụ nữ xấu.”“…”“Loại người như cô đúng là dày mặt thật, cô nói xem cô có tư cách gì đi tranh giành với người khác, cô dựa vào đâu mà cướp của người khác!”Quan Hề sửng sốt, nhanh chóng bắt được trọng điểm.Thật ra, nhìn người đàn ông trước mặt từ đầu đến chân có một cảm giác rất mâu thuẫn.
Nói anh ta cướp sắc, anh ta căn bản không động đến cô, còn mắng cô dọc đường.Nói anh ta vì tiền, mở miệng ra chỉ đòi ba mươi tỷ? Hơn nữa ra giá nửa ngày trời rồi vẫn chưa thèm gọi điện cho nhà cô.
Chỗ này tín hiệu không tốt, còn đi sâu vào trong rừng thì không thể gọi điện thoại nữa.Nếu nói anh ta là tên biến thái lấy giết người làm niềm vui… Cả người anh ta toát lên vẻ ngốc nghếch, không hề có dáng vẻ của biến thái.Rốt cuộc là vì sao?Quan Hề kết hợp với những lời anh ta lải nhải từ ban đầu, thử thăm dò một phen: “Anh có biết Ngụy Tử Hàm không.”Cô ngừng một lát, tuy biết phán đoán này hơi thiếu căn cứ nhưng vẫn hỏi tiếp: “Hay là, Quan Oánh?”Người đàn ông đang đi trước bỗng dừng bước, anh ta quay phắt đầu lại, gầm lên: “Cô ăn nói bừa bãi ít thôi! Tôi không hề quen Quan Oánh!”“Ồ, được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”Trúng phóc, người này thế mà lại quen Quan Oánh…Cũng đúng, có thể quen biết Ngụy Tử Hàm chắc chắn không phải là hạng người tầm thường, không thể mở miệng ra là nói cái giá ba mươi tỷ nực cười này.
Nhưng ngược lại nếu là Quan Oánh, những người quen trước kia của chị ta không hiểu biết hết tình hình nhà cô, chỉ biết là nhà cô rất nhiều tiền.Trí tưởng tượng của tên “đạo tặc” này có hạn, chắc anh ta cảm thấy ba mươi tỷ là số tiền trên trời rồi.Sau khi hiểu rõ, Quan Hề cũng rất bất ngờ, vì giọng điệu của người này chính là đang đòi lại công bằng cho Quan Oánh, không để Quan Oánh chịu thiệt thòi.

Nhưng nếu Quan Oánh không nói gì đó với anh ta, sao anh ta có thể hình thành địch ý với cô.Quan Hề nhíu mày, bình thường Quan Oánh không để lộ ra chút khó chịu nào, nên chẳng lẽ… do chị ta giấu quá kĩ?Phức tạp quá, tạm thời không cần biết dáng vẻ yếu mềm của Quan Oánh kia có phải giả bộ hay không, cho dù chị ta thật sự không phải người đơn giản, thật sự căm ghét cô đi chăng nữa cũng không ngu đến mức phái người này đi giết cô.Người này toàn thân tỏa ra mùi ngốc, rất dễ lộ sơ hở.Nên tất cả do anh ta tự biên tự diễn?Chỉ còn khả năng này.Vậy thì, anh ta không cướp sắc không cướp tiền cũng không giết cô, lại mang cô vào rừng sâu âm u thế này, lẽ nào anh ta định để cô… tự sinh tự diệt.Cả người Quan Hề bắt đầu lo sợ, chỗ này rất giống rừng rậm nguyên thủy, rất dễ gặp phải mấy con dã thú… Nếu anh ta bỏ mặc cô ở đây rất có thể cô sẽ không tìm được đường ra, bỏ mệnh ở nơi này.Quan Hề phân tích xong đột nhiên lao tới túm tay áo tên áo đen: “Anh gì ơi, tôi thật sự không đi nổi nữa, có thể nghỉ ngơi lát không.”“Không thể.”“Vậy nếu anh còn định đi tiếp không bằng cõng tôi đi, tôi thật sự rất mệt.”Tên áo đen im lặng nhìn cô vài giây, chợt nổi đóa: “Cô nghĩ tôi là cái gì hả! Thú cưỡi của cô à! Bây giờ tôi đang bắt cóc cô! Bắt cóc! Cô thành thật chút!”Quan Hề: “Vậy anh để tôi nghỉ ngơi chút, lát nữa đi tiếp!”Nói xong Quan Hề liều mạng lôi ngược sợi dây thừng về phía một gốc đại thụ rồi ngồi luôn xuống đất.Tên kéo đen im lặng đứng canh ngay bên cô, hẳn đang bị cái vị tiểu thư này chọc cho tức đến ngứa răng.“Anh ngồi xuống đi, đứng mãi làm gì, không mệt à.”Tên áo đen hừ lạnh một tiếng, cau có ngồi xuống cạnh cô.
Nhưng đứng mãi quả thật rất mệt, ngồi gần thế này không sợ cô ta chạy mất.
Chỗ này vẫn chưa vào sâu trong rừng, cô ta vẫn có thể tìm được đường ra.Não Quan Hề đang hoạt động với tốc độ lớn nhất, vừa rồi Giang Tùy Châu còn nói chuyện điện thoại với cô, chắc chắn anh sẽ phát hiện ra điểm không hợp lý, anh sẽ gọi người đến.
Nhưng không thể đến nhanh được, nên cô phải tìm cách kéo dài thời gian.Sột soạt…Đúng lúc này, cô bỗng nghe thấy tiếng ma sát của gót giày lên cỏ.Có người đến?Cô sững người, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy người đến cô bị dọa ngốc luôn.Giang Tùy Châu?!!Sao anh có thể đến đây nhanh vậy!Anh dẫn người đến cứu cô, cuối cùng anh cũng dẫn người đến cứu cô rồi!Mắt Quan Hề phát sáng, cô đứng phắt dậy.
Mà tên áo đen ngồi cũng nhận thấy động tĩnh bất thường, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Giang Tùy Châu liền run sợ theo bản năng.Hắn biết người đàn ông này, hồi trước có lần hắn đến tìm Quan Oánh, muốn dẫn cô đi nhưng lúc đó Quan Oánh sống chết không chịu theo hắn, còn trốn trên xe của người đàn ông này.Lúc đó người này còn uy hiếp hắn nói sẽ cho hắn ngồi tù!Hắn nhanh chóng kéo ngược Quan Hề về, thoắt cái rút ra một con dao trong túi quần: “Đứng lại! Mày mà qua đây tao sẽ… Tao sẽ giết con bé này!”Quan Hề cứng đờ người, có dao? Tên ngốc này mang theo cả dao!Dọc đường Giang Tùy Châu lần theo dấu vết trên cỏ mà đuổi tới đây, đến nơi nhìn thấy Quan Hề vẫn còn vẹn nguyên ngồi ở đó anh thầm thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại bị một màn trước mắt dọa sợ.“Tôi không đến gần, anh bỏ dao xuống!”Tay của tên áo đen run rẩy, hắn rất muốn giết quách Quan Hề cho xong, nhưng hắn cũng không dám tự động thủ, không thì cũng không kéo dài đến bây giờ.Thật ra ban đầu lúc chưa xảy ra vụ tông xe kia hắn vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào mới tốt, nhưng khó có dịp Quan Hề đi một mình, hắn mới có cơ hội tiếp cận thế này.

Vậy nên hắn ta liền bật ra suy nghĩ, vội phóng xe lao lên trước.Hắn rất muốn giúp Quan Oánh diệt gọn viên đá chắn đường này, nhưng lại không đủ can đảm giết người, về sau nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách bỏ cô ta ở nơi rừng rậm hoang sơ này, cho cô tự sinh tự diệt.Nhưng cho dù tự sinh tự diệt anh ta vẫn có tội, vừa nghĩ đến dáng vẻ tủi thân của Quan Oánh muốn hắn làm gì cũng được, vừa không dám to gan nên dây dưa cả quãng đường vẫn chưa quyết định xong.“Quỷ mới tin mày.” Tên áo đen, cũng chính là Phương Chí Hoành nói: “Mày, mày cút ra xa một chút.”Lưỡi dao vô cùng sắc, hắn ta lại đang kích động, không cẩn thận lưỡi dao đã cứa một đường lên cổ Quan Hề tạo thành một vệt đỏ thẫm.Giang Tùy Châu nhìn thấy cảnh này bèn lùi về sau một bước: “Được, anh đừng làm cô ấy bị thương.”Phương Chí Hoành hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, hắn ta cắt một đoạn dây thừng đang trói cổ tay Quan Hề ném qua chỗ Giang Tùy Châu.“Bây giờ mày bỏ hết điện thoại trên người xuống! Tự trói tay lại, trói chặt vào! Tao trông chừng mày!”Vốn Quan Hề còn đang vui vẻ vì Giang Tùy Châu đến, nhưng đến lúc chỉ thấy một mình anh, cô lại bắt đầu phát hoảng.Cái quỷ gì vậy, sao anh lại đến một mình, chẳng lẽ không phải nên mang cả đoàn người đến giải cứu cô sao?!Lẽ nào… cứu viện còn chưa đến, một mình anh xông vào đây?Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu đặt điện thoại xuống đất rồi nhặt sợi dây thừng lên tự trói chính tay mình lại, cô cũng không biết là tư vị gì.Vừa nghĩ lần này sao Giang Tùy Châu lại hành động ngốc nghếch thế này, vừa kiềm chế bản thân không được kích động.Chẳng lẽ vì anh quá lo cho cô nên mới vội vã tìm đến?Phương Chí Hoành thấy Giang Tùy Châu ngoan ngoãn trói chặt hai cổ tay liền buông lỏng cảnh giác.
Vì người đàn ông này đã nhìn thấy mặt thật của hắn, chẳng may anh ta bất chấp tất cả xông lên lột đồ che mặt của hắn xuống sẽ nhận ra hắn thì toi.“Đi!” Phương Chí Hoàng dí sát dao vào eo Quan Hề, đẩy cô đi vào sâu trong rừng, vừa đi vừa quay lại nhìn Giang Tùy Châu: “Mày không được đến gần! Nhưng cũng không được đi quá xa ngoài tầm nhìn của tao, không thì đừng trách tao động thủ.”Tình cảnh bây giờ đã nằm ngoài dự tính của Phương Chí Hoành, nghĩ tới nghĩ lui hắn ta chỉ còn cách thả cả hai người này vào rừng sâu.
Lúc này Giang Tùy Châu cũng không còn điện thoại để gọi viện trợ nữa, sợ Quan Hề bị thương nên chắc chắn phải theo sát bọn họ.Mà từ nhỏ đến lớn hắn ta đã lớn lên nơi rừng sâu hiểm trở, hắn ta không sợ mấy thứ này.
Nhưng hai vị con nhà giàu ngậm thìa vàng từ nhỏ này thì chưa chắc, đến lúc đó hắn ta bỏ đi rồi, hai người này còn sống sót mới lạ.Quan Hề bị người ta vừa đẩy vừa kéo đi càng ngày càng vào sâu trong rừng, được một lúc lâu trời cũng chuyển tối, trong rừng mưa bắt đầu ầm ầm trút xuống.
Mặt đất vốn trơn trượt lại còn thêm nước mưa khiến Quan Hề sắp không nhấc chân nổi.“Á…” Quan Hề bị mưa xối vào mặt nhắm chặt mắt, chân vấp một cái cả người liền bổ nhào xuống đất.Phương Chí Hoành thấy Quan Hề ngã liền vội duỗi tay ra bắt lấy, lúc này tay cầm dao của hắn ta cũng thả lỏng.Thời cơ đến!Giang Tùy Châu nhanh chóng bắt được cơ hội này, anh vội lao đến phía trước.

Mưa rất lớn, thính giác của Phương Chí Hoành cũng mất đi độ nhạy bén.Nhanh như chớp, hắn ta bị Giang Tùy Châu đá thẳng vào eo, cả người bay ra rồi đổ rầm xuống đất, con dao trong tay bay ra văng vào bụi cỏ.Giang Tùy Châu không hề dừng động tác, dây thừng trên cổ tay anh đã thắt một nút đặc biệt, nhìn có vẻ rất chắc chắn nhưng thật ra chỉ cần rút nhẹ là tháo được cả sợi dây, anh cởi trói xong liền xông đến chỗ Phương Chí Hoành ngã xuống.Phương Chí Hoành còn chưa kịp bò dậy đã bị người đánh tới tấp vào mặt vào đầu.
Nhưng hắn ta cũng không phải hạng xoàng, vừa phản ứng lại liền bắt đầu phản kích!Lúc Quan Hề bò dậy cô liền vội lấy tay quẹt hết nước mưa trên mặt, căng mắt nhìn màn ẩu đả trong mưa ở gần đó, tiếng mưa rơi rất lớn nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng quyền cước rơi trên da thịt.Quan Hề rối như tơ vò, nhưng cô biết lúc này mà xông lên sẽ ảnh hưởng đến anh.Cô đứng yên tại chỗ, liều mạng cắn sợi dây thừng trên tay!Cuối cùng, dưới sự kiên trì của cô sợi dây thừng cũng được cởi ra.
Cô ném sợi dây đi, tìm một viên đá, cẩn thận từng bước tiến về chỗ hai người đang đánh nhau.
Cũng đúng vào lúc này, bóng người phía trước đột nhiên trượt chân, cả hai người cùng lúc lộn nhào xuống sườn dốc gần đó!Quan Hề: “Giang Tùy Châu!!!”Không có ai đáp lại, chân Quan Hề nhũn cả ra, nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy dài trên mặt.
Cô lảo đảo chạy tới nơi hai người ngã xuống, lúc đó trong tim ngoài sự sợ hãi và hoảng sợ ra cũng chỉ còn một mảnh trống vắng.“Giang Tùy Châu! Giang Tùy Châu…”Cô lấy hết sức bình sinh gào thét, nhưng có lẽ đã đến bước đường cùng con người sẽ dũng cảm hơn.

Cô mặc kệ mưa lớn, víu vào cành cây ở đó, cẩn thận bò từng chút một xuống sườn dốc.Dù sao một mình ở chỗ này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không bằng xuống dưới tìm anh.Cô không thể làm ngơ đứng trên này đợi anh, không thể bỏ qua cảm giác nóng vội trong tim mình lúc đó.Cả đoạn đường khó khăn trùng trùng, cả người Quan Hề không chỗ nào còn nguyên vẹn, vừa thất thần một chút tay đã tuột khỏi cành cây, cả người lao thẳng xuống dốc.“A a a…”Bịch!Rơi cả quãng đường xuống cuối cùng người cô va vào một tảng đá.“Uiii…” Đau, cả người đều đau.Trên mặt Quan Hề đã không rõ là nước mưa hay nước mắt, cô cắn răng bò dậy.“Quan Hề?!”Giọng nói quen thuộc vang lên, Quan Hề sững sờ, vội chạy tới nơi phát ra âm thanh.Cách chỗ cô không xa, Giang Tùy Châu đang ngồi đó, mà tên áo đen kia đang nằm sõng soài một bên.Quan Hề nghẹn ngào, chạy như bay đến chỗ Giang Tùy Châu, nhào vào trong lòng anh: “Nhị cẩu…”Tác giả có lời muốn nói:Giang: ???


.


Bình luận

Truyện đang đọc