VỊ HÔN PHU HOÀN MỸ

Cuối cùng vẫn không hủy được môn học này, bước vào năm cuối, việc học càng thêm nặng nề, Tô Cẩm bận rộn liên miên, vì thường xuyên phải đi bệnh viện kiến tập nên cũng quen với bác sĩ Tôn hơn, nghe Tô Cẩm nói cô chỉ muốn hoàn thành việc học, sau này sẽ không theo nghề chữa bệnh, vị trưởng khoa nội này cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cũng không cố ép, dù sao ai cũng có lý tưởng của riêng mình.

Đoàn phim đã thay đổi địa điểm quay, Lục Hi đi sớm về trễ, Tô Cẩm có khi ở lại trường học, trừ lớp 《 Giám định và thưởng thức điện ảnh 》mỗi tuần một lần thì hai người không có thời gian gặp nhau nào khác, mặc dù mỗi ngày đều liên hệ qua cuộc gọi tin nhắn, thỉnh thoảng Lục Hi rảnh rỗi còn có thể gọi video, nhưng dù gì cũng không nhìn thấy người thật, Tô Cẩm đúng là được trải nghiệm tư vị nhớ nhung một phen.

Không đến mức khoa trương như một ngày không thấy như cách ba thu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ đến người đàn ông này.

Lúc ăn cơm sẽ nhớ đến ngày hắn đi ăn món cay Tứ Xuyên cùng cô, đi qua bồn hoa sẽ nhớ đến bó hồng đỏ hắn tặng cô, lúc mặc quần áo sẽ chạm vào miếng ngọc ấm áp trên cổ, khi bóng đêm buông xuống trong đầu sẽ hiện ra dáng vẻ hắn đứng ngược sáng nói với cô ‘ôm một cái’, lúc nghe nhạc sẽ nhớ đến vòng quay ngựa gỗ đầy màu sắc, và khúc 《sunshine》mà hắn chơi khi ngồi trước dương cầm……

Ký ức ùn ùn kéo đến, mỗi một cảnh đều thoáng qua, không nồng hậu, mà từ từ lên men theo thời gian giống như thứ rượu ngon nhất, gây thành hương thơm tinh khiết êm dịu.

Vì mỗi tuần gặp nhau một lần, nỗi nhớ không những không giày vò như lời đồn, ngược lại biến thành sự ngọt ngào giấu trong đáy lòng.

Không còn rầm rộ như sóng dậy, gông xiềng trong lòng đang bị bào mòn từng chút một trong những ngày tháng yên ả.

Hai tháng dần trôi qua, bệnh tình của Tiết Khải ngày càng ổn định, đã kết thúc giai đoạn điều trị tấn công đầu tiên, sau khi được bác sĩ cho phép, nhà họ Minh cuối cùng cũng không chờ đợi được nữa, chuẩn bị tổ chức một yến hội long trọng để giới thiệu người thừa kế tương lai của Minh thị với mọi người.

Ngày 31 tháng 10, Minh gia.

Màn đêm đen tối, biệt thự lại sáng trưng ánh đèn, đám đông nam nữ ăn mặc chỉnh tề chia thành tốp năm tốp ba rải rác trong phòng khách, khung cảnh không kém gì bữa tiệc sinh nhật mà Tô gia tổ chức trước đây, thậm chí còn náo nhiệt hơn vài phần, dù gì Tô Cẩm và Lâm Khê Duyệt cũng chỉ là con gái Tô gia, mà nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay lại là người thừa kế chính thức của Minh gia.

Dù được bác sĩ cho phép nhưng vì tình hình sức khỏe nên Minh Khải có xuất hiện nhưng lại ngồi xe lăn, cha Minh cực kỳ yêu thương đứa con trai đã mất mà tìm lại được này, đích thân đẩy xe lăn đưa hắn đi nói chuyện với những người ở đây.

Trong một góc phòng khách, Tô Cẩm ngồi trên một chiếc ghế cao, tay phải chống cái bàn bên cạnh, đôi chân thon dài đung đưa, tà váy lụa màu xám nhạt lay động theo động tác của cô, bỗng cô ngẩng đầu hỏi: “Lục Hi, anh nghĩ Kỷ Mẫn và anh ta,” cô hất cằm về phía người đàn ông bị vây ở trung tâm, “Cuối cùng sẽ thế nào?”

Cô đã gặp Tiết Khải hôm phỏng vấn, vẻ ngoài…… là một người đàn ông phóng khoáng và hay nói. 26 tuổi, bằng tuổi Tô Việt và Lục Hi, nhưng lại hoàn toàn khác bọn họ. Không phải ngoại hình, mà là khí chất.

Tô Việt xuất thân phú quý, hiện tại còn nắm quyền kiểm soát cả Tô thị, Lục Hi cũng xuất thân quyền quý, lại có năng lực không tầm thường, cho nên hai người đều có khí chất thành thục lãnh đạm, hoặc…… có thể nói là ung dung không sợ hãi trước cuộc đời. Còn Tiết Khải xuất thân cô nhi, từng bước một đi từ tầng chót đến tuyến hai ngày hôm nay, dù hiện tại thanh danh cũng không thấp, nhưng cô luôn cảm thấy hắn đang bất an.

Chỉ là không biết là do cuộc sống trước đây, hay là địa vị hiện tại.

Nếu là do trước đây, có lẽ hắn sẽ nắm chặt tay cô gái đã từng trải qua mọi thứ với mình, nếu là do hiện tại……

Lục Hi hơi dựa vào bàn, đôi chân trong chiếc quần âu vắt chéo lên nhau, rượu vang đỏ sẫm xuyên qua thành ly thủy tinh phản chiếu đầu ngón tay trắng nõn, đan ra một sự quyến rũ kỳ lạ.

Yêu nghiệt…… Tô Cẩm hơi cụp mắt, thầm nghĩ.

“Cẩm Nhi, trên đời này, thứ khó đoán nhất, là lòng người.”

Lục Hi không biết những gì cô thầm nghĩ, hắn giơ tay vuốt mái tóc đen của cô rồi nói.

“Lòng người……” Tô Cẩm ngẩng đầu lên, “Vậy còn anh? Anh sẽ thay đổi sao?”

Cô gái trang điểm nhẹ, lông mày dài kéo đến bên mai, đuôi mắt hơi nhướng lên, hàng mi vừa dài vừa dày, đôi mắt trắng đen rõ ràng, miệng đặt câu hỏi nhưng con ngươi đen nhánh lại bình tĩnh lạnh nhạt.

Dường như hoàn toàn không quan tâm đ ến câu trả lời của hắn, nếu hắn đưa ra một câu trả lời không chắc chắn, cô sẽ rời đi không chút do dự.

“Em chính là trái tim của anh.” Lục Hi cụp mắt khẽ cười, đôi mắt đào hoa dịu dàng bình tĩnh, “Em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi.”

Cho đến khi thế giới này đi đến tận cùng không ai hay, em vẫn luôn là chấp niệm và ánh mặt trời khắc sâu trong cốt nhục anh.

Em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi sao?

Tô Cẩm hơi giương mắt, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Bên kia, một đôi bích nhân cũng đang ẩn trong góc.

Tô Việt ngồi nghiêng trên sô pha, đôi mắt nhìn thẳng sườn mặt của người bên cạnh.

Đôi mắt hình hạnh nhân, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, lông mày hơi nhướng lên, ngũ quan vốn cứng cỏi tăng thêm phần anh khí. Cô mặc một chiếc váy đuôi cá dài màu xanh biển, ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai chân song song hơi nghiêng về bên phải, đôi tay quy củ đặt lên đầu gối.

Dáng ngồi tiêu chuẩn mà gia đình quyền quý nuôi dạy.

Không giống em gái nhà mình, luôn lấy vạt váy để che đậy, ngồi thoái mái nhất có thể.

Nhiều năm nay anh chưa không nhìn thấy cô mặc váy thì phải?

Hai người bằng tuổi nhau, quen biết từ khi còn nhỏ, cô quật cường, cái gì cũng so với anh, còn anh thì sao? Có lẽ ban đầu chỉ cảm thấy cô nhóc mặc váy công chúa luôn phân cao thấp với anh này rất thú vị đi? Nhưng không ngờ lại chìm đắm từng chút một.

Cô là ảo mộng anh cất giữ trong tim khi mới biết yêu, là ký ức xuyên suốt toàn bộ thời niên thiếu của anh.

Sau này lớn dần, bắt đầu hiểu ra nhiều thứ, cũng bắt đầu đè nén rất nhiều thứ vào sâu tận đáy lòng.

Mà cô cũng trút bỏ chiếc váy lộng lẫy, cắt đi mái tóc dài, khoác lên mình bộ âu phục nữ chỉnh tề, đi theo ba Minh, dần dần trở thành người thừa kế đủ tư cách của Minh thị.

Bây giờ, lại đổi về váy rồi.

Anh hơi cong môi, đáy mắt tràn ra một cảm xúc kỳ lạ nào đó.

“Em không qua đó sao?”

Anh nhìn theo ánh mắt cô về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn được ba Mình đẩy đi giao thiệp với mọi người, lên tiếng hỏi.

“Hả?” Minh Huyên dường như hơi giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt rồi mới phản ứng lại.

“Không đi.” Cô mỉm cười lắc đầu, “Những người đó đều là nhân mạch mà sau này Tiểu Khải phải tiếp xúc, ba đang bồi dưỡng thằng bé, em qua cũng không có tác dụng gì.”

“Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới……” Cô hơi quay đầu nhìn vào giữa sảnh, lộ ra cần cổ thon dài, sắc mặt đột nhiên hơi ngẩn ra.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi cong khóe môi, khẽ nói: “Lúc 18 tuổi, ba tổ chức lễ trưởng thành cho em, cũng giới thiệu một đám người với em như thế này…… nháy mắt, đã tám năm rồi……”

Câu cuối rất nhỏ, dần biến mất trong không khí.

“Đúng vậy, tám năm rồi.” Tô Việt cũng thở dài, ánh mắt lướt qua đại sảnh.

Quần áo là lượt, yến tiệc linh đình.

――――

Vì có anh trai Tô Việt ở đây nên sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Cẩm trực tiếp bỏ rơi đạo diễn Lục vẻ mặt ấm ức, lên xe Tô Việt.

“Anh, anh không hẹn chị Minh Huyên đi ăn khuya dạo phố gì đó sao?” Tô Cẩm ngồi ở ghế phụ, cong môi trêu chọc nói.

“Bé con, em xen cái gì?” Tô Việt không quay đầu, nhướng mày trả lời.

“Bé con gì chứ.” Tô Cẩm bất mãn bĩu môi, “Em không còn bé nữa.”

“Mau nói xem anh chị thế nào rồi?”

Có lẽ vì mình cũng coi như một nửa bà mai nên cô rất hứng thú với chuyện tình cảm của anh trai.

“Thế nào?” Tô Việt lặp lại một câu, lại chỉ cong môi mà không trả lời.

Trong xe yên tĩnh lại, Tô Cẩm thấy anh thật sự không muốn trả lời, liền không hỏi nữa, chán chường dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy có người đang nói chuyện với cô.

“Tiểu Cẩm, trên đời này, thứ khó đoán nhất, là lòng người.”

Trên đời này, thứ khó đoán nhất, là lòng người.

Câu nói rất quen thuộc, là ai…… gọi cô là Tiểu Cẩm, là anh trai sao?

Ngọ ngoạy tỉnh lại, cô dụi mắt nhìn về phía Tô Việt, hỏi: “Anh, anh vừa nói chuyện với em đấy à?”

“Đâu có.” Tô Việt quay đầu nhìn ánh mắt có chút mê mang của cô, cong khóe môi, thản nhiên nói: “Là mơ thôi.”

Mơ?

Tô Cẩm ấn ấn thái dương, câu nói kia, hình như Lục Hi từng nói trong bữa tiệc, có lẽ là cô mơ thật rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc