VỊ HÔN PHU MUỐN CƯỚI TÌ NỮ CỦA TA

Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết.

"Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác."

Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển.

"Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng như thế, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.

Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng nàng ấy cũng là người hầu thân cận của con, chi bằng phụ hoàng viết một đạo thánh chỉ ban hôn, cũng xem như thành toàn cho mối lương duyên này."

Lương Văn Chi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta mỉm cười nhè nhẹ.

Ta thật sự cũng rất tò mò, kiếp này không có sự trợ giúp của ta, không biết Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.

Phụ hoàng từ trước đến nay thương yêu ta, nghe ta nói vậy tuy không hài lòng nhưng cũng không từ chối.

Để thể hiện hoàng ân rộng lớn, ta ban tặng một bộ trang sức hồng ngọc cho Tiểu Thiến để trang điểm thêm.

"Dù sao ngươi cũng là người bên cạnh bổn công chúa, không thể làm mất mặt bổn công chúa được."

Nàng quỳ bái tạ ơn ta, nhưng trên mặt lại không thấy niềm vui.

Nàng là người thông minh, hiểu rõ dù có thánh chỉ ban hôn, thì cửa ải của phủ Quốc công Lương gia cũng không dễ dàng vượt qua.

Lương Văn Chi mang người rời đi, phụ hoàng dùng ánh mắt xem xét nhìn ta. Ta mỉm cười nhìn lại phụ hoàng, chỉ trong chốc lát phụ hoàng đã thua cuộc, thở dài một hơi.

"Giao Giao, con không muốn gả đi thì cũng không nên ban tặng tỳ nữ đó cho hắn, nếu chuyện này truyền ra ngoài danh tiếng của con còn có hay không?"

"Phụ hoàng lo lắng quá rồi, hai người họ là đôi lương duyên cuối cùng cũng sẽ thành đôi, nếu truyền ra ngoài người khác chỉ khen con là nàng công chúa rộng lượng, nhưng nếu thực sự ép buộc hắn cưới con, chỉ e rằng sẽ thành ra hoàng thất ỷ thế ép người mà thôi. Hơn nữa, Lương Văn Chi không cần bảo châu lại cầu cá mắt, dù có gả đi con cũng không vui vẻ gì."

Ta không chút để ý tiến lên, thân thiết nằm gọn trên đầu gối phụ hoàng.

"Phụ hoàng thương con, đương nhiên sẽ không nỡ để con sống không vui vẻ. Phụ hoàng muốn đề bạt Lương gia, nhưng hắn lại không muốn vậy. Vậy nên chuyện này phụ hoàng vẫn nên sớm từ bỏ tâm tư đi a."

Phụ hoàng bị ta chọc cười, nhẹ điểm lên trán ta một cái.

"Trẫm đúng là không biết, Giao Giao công chúa của trẫm lại khéo ăn khéo nói đến vậy đấy!"

"Con chính là Sở Minh Giao, Trường Bình công chúa do phụ hoàng phong tặng, há lại để một phủ Quốc công suy tàn như hắn từ chối. Hắn không cần con, con cũng không thèm để ý đến hắn!"

Ánh mắt ta đầy vẻ kiêu ngạo và không chút che giấu sự bất mãn đối với Lương Văn Chi. Phụ hoàng xoa đầu ta.

"Vậy Giao Giao có ý trung nhân nào vừa mắt chưa?"

Ta lắc đầu.

"Vậy Giao Giao thích người thế nào?"

Ta suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Phải là người đẹp, trong mắt ngoài con ra không chứa được ai khác, nghe lời con, chỉ có con là trên hết. Nếu không tìm được, chờ khi phủ công chúa xây xong, phụ hoàng dán bảng chiêu mộ vài nam sủng đẹp mắt cho con cũng được, cần gì phải tìm phò mã, vướng bận tay chân."

"Nha đầu này đây là là muốn mở hậu cung sao!"

Phụ hoàng cười nhẹ.

"Đến cả hậu viện của Thái tử cũng sạch sẽ gọn gàng, sợ bị mang tiếng ham mê sắc dục, con thì lại không để tâm."

"Cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, ai biết sau lưng thế nào."

Phụ hoàng lườm ta một cái.

"Nói năng cẩn thận, lời này mà truyền ra ngoài hoàng hậu lại mắng con đấy."

"Mắng thì mắng, con vốn chẳng nghe theo."

Bình luận

Truyện đang đọc