VỊ HÔN PHU NHÀ GIÀU BỊ MẤT TRÍ NHỚ

Nam bác sĩ vừa rồi sau khi nôn mửa lên xe, thấy chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm rồi, cũng không nói gì cả. Anh ta tìm một chỗ để ngồi, bắp chân cũng đau nhói.

Sau nửa giờ, cuối cùng cũng đến đích.

Một ngôi làng nhỏ ở lưng chừng núi khá đổ nát và hẻo lánh.

Nơi ở của họ là trong một số phòng do bệnh viện bố trí. Điều kiện có hạn, là ký túc xá, giường tầng.

Giang Uyển liếc nhìn Hạ Khinh Chu. Anh từ nhỏ đã được nuông chiều, với anh mà nói, ở một nơi như thế này quả thực là một thảm họa.

Hạ Khinh Chu biết cô đang nghĩ gì, anh nhanh chóng xách vali vào trong giúp cô: "Anh làm gì đến nỗi cả giường tầng cũng không ở được chứ."

Anh quả thực có chút tức giận, cảm thấy bản thân mình trong mắt Giang Uyển thì ra là người một chút khổ cực cũng không chịu được. Nhưng anh không thể hiện ra, chỉ hạ giọng xuống một chút.

Giang Uyển bước vào, biết anh giận rồi: "Tôi không có ý đó."

Một bánh xe vali của cô bị gãy, kéo được hai lần liền lung lay, Hạ Khinh Chu ngồi xổm xuống, dùng tay ấn vào. Anh nhìn xung quanh, tìm thấy một thanh gỗ, sau đó anh đi lại nhặt nó lên, lắp vào bánh xe, một lúc sau là sửa xong.

Sau đó ngước lên nhìn cô.

Những người xung quanh đi qua đi lại, hai người họ vẫn đứng đó nhìn nhau với một tư thế khó xử.

Một người ngồi xổm, một người đứng.

Giang Uyển ngây ra một hồi, nhưng sau đó hiểu được ý anh, nên mỉm cười khen: "Thật lợi hại."

Anh nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên và đứng dậy.

Anh không nói gì, nhưng tai lại đỏ bừng.

Cũng vì thế, nụ cười của anh cũng tươi hơn một chút. Rõ ràng, người muốn được khen là anh, thế mà người ngại ngùng cũng chính là anh.

Trên núi tuy lạc hậu một chút, giao thông cũng không thuận tiện, thế nhưng không khí rất trong lành. Ở đây một thời gian sẽ là cho con người ta cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống lên rất nhiều.

Giang Uyển đến muộn, chỉ còn lại giường tầng trên cùng. Sống ở tầng dưới của cô chính là người tình nguyện viên ngồi cạnh Hạ Khinh Chu vừa nãy. Cô gái ấy tầm mười bảy, mười tám tuổi. Nguyện vọng của cô ấy là đại học Y, việc đăng kí lần này cũng là chủ ý của bố mẹ, nhằm giúp cho cô ấy có thể làm quen với môi trường làm việc. Nhân tiện cũng rèn luyện thêm.

Lần nhiệm vụ này, mọi người trong kí túc xá đều dần trở nên thân quen hơn, cả ngày tán gẫu mấy chuyện trên trời dưới đất. Chuyện gì cũng nói, nói mọi lúc mọi nơi.

Cũng không biết tại sao câu chuyện đang nói đến là băng bó vết thương, lại chuyển thành câu chuyện liên quan đến Hạ Khinh Chu rồi.

"Người tình nguyện viên vừa nãy ngồi cạnh em, mọi người có nhìn thấy không ạ?"

"Tất nhiên là nhìn thấy rồi, từ khi lên xe tôi chưa hề rời mắt khỏi anh ấy luôn."

"Vóc người hoàn hảo, ngoại hình cũng hoàn hảo, anh ấy hoàn toàn là mục tiêu bắn tỉa của tôi đấy."

"Mấy người đẹp trai đều là mục tiêu bắn tỉa của tôi hết."

"Cũng không chắc đâu nhé, mắt nhìn người của tôi tốt lắm đấy, mấy anh chàng hotboy của trường mình chưa bao giờ lọt vào tầm mắt của tôi."

Nhìn thấy Giang Uyển đi vào, bọn họ ngừng nói, sau đó chào hỏi cô. Cứ luôn miệng gọi bác sĩ Giang một cách ngoan ngoãn.

Giang Uyển cất gọn đồ, cười nói: "Gọi tôi là Giang Uyển là được rồi."

Cô dọn sạch giường, cầm phích pha nước ấm, chuẩn bị chút nữa uống thuốc.

Ngay sau khi cô vừa rời đi, chủ đề lại chuyển sang cô.

"Chuyến đi này thật sự là cuộc hội ngộ của mỹ nam mỹ nữ mà."

"Tôi cảm thấy nha, cô ấy với anh chàng mục tiêu bắn tỉa của cậu có cảm giác couple lắm nha."

"Cái gì mà cảm giác couple chứ, đừng có lộn xộn nha, anh chàng đẹp trai ấy là của tôi."

Thống nhất đun nước nóng ở một nơi, dùng củi khô đun trong một nồi lớn.

Hạ Khinh Chu vừa định thông khí, nhìn thấy cô, đồng thời cũng nhìn thấy bình nước trong tay cô.

Nhận lấy một cách tự nhiên.

Giang Uyển do dự một lúc, sau đó vẫn cảm ơn anh.

Anh trầm giọng ừm một tiếng, xem như đã đáp lại rồi.

Khi bình nước đầy, Giang Uyển muốn đưa tay ra lấy, nhưng bị anh cản lại: "Cứ để anh làm cho."

Giang Uyển cười: "Hạ Khinh Chu, sức lực của tôi cũng có thể mà."

Hạ Khinh Chu nhìn cô một chút, chỉ hỏi: "Kí túc xá của em ở đâu?"

Thế là cuối cùng cũng là anh giúp cô mang tới. Nhưng anh không đi vào, ở cửa đưa bình nước cho cô.

"Em cẩn thận một chút, nước nóng đấy."

Đôi lông mày anh nheo lại lo lắng, cứ như cô là người già chân tay luống cuống vậy. Chỉ sợ cô bị ngã hay bị bỏng mất.

Giang Uyển cười gật đầu: "Cảm ơn."

Anh không nói, chỉ nhìn cô.

Nhìn cô bước vào ký túc xá, tình cờ có người đi ra, đụng phải ánh mắt như hòn vọng thê của Hạ Khinh Chu.

Giang Uyển không phải người nhiệt tình quá mức, hiển nhiên sẽ không thờ ơ với người khác, tuy tính cách không gần gũi nhưng cô vẫn có phép lịch sự và giáo dục cơ bản nhất. Nhưng nếu đối phương không chủ động, cô cũng hiếm khi chủ động.

Vốn dĩ đã như vậy rồi.

Giường đã dọn xong, cô để nước nóng nguội một chút rồi uống thuốc. Hôm nay là ngày đầu tiên, đi đường vất vả, đều đã rất mệt, cô chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc.

Trên núi rốt cuộc thì cũng không thể bằng thành phố được, ban đêm, trời tối như mực. Đôi khi, một vài ngôi sao tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng cũng không thể tạo ra hiệu ứng ánh sáng rõ ràng.

Mùa đông cũng có côn trùng kêu, tuy không khó chịu như đêm hè nhưng cũng không thể phớt lờ được. Giang Uyển lật qua lật lại cuối cùng lấy nút tai ra, đeo vào, mới đỡ ồn ào một chút.

Đêm đầu tiên, ngủ không ngon.

Không chỉ riêng cô, mọi người dường như đều giống nhau.

Triệu Đình Đình sờ vào eo, than thở rằng giường quá cứng, cô ấy cảm thấy như mình đã ngủ trên mặt đất cả đêm vậy.

Mấy người khác cũng nói: "Lại còn ồn ào nữa chứ, mãi đến hai giờ hôm qua tôi mới có thể ngủ được."

Giang Uyển lặng lẽ dọn giường, sau đó tắm rửa sạch sẽ.

Giao thông đi lại trên núi không thuận tiện, không phải nơi nào cũng thích hợp để làm nhà, phải xem xét nguyên nhân địa hình núi nữa. Vì vậy các hộ dân đều sống rải rác.

Một số người cao tuổi chân tay không thuận tiện, những người bị bệnh nhẹ cũng không có cách nào có thể vượt núi, vượt sông để đến trung tâm y tế thôn bản cả.

Họ đến đây lần này để kiểm tra sức khỏe đơn giản cho người dân.

Bởi vì có rất nhiều đồ đạc nên hầu như vẫn là hai người một nhóm. Có rất nhiều người muốn cũng nhóm với Giang Uyển, thế nhưng người chiến thắng cuối cùng vẫn là Hạ Khinh Chu, vì da mặt anh quá dày.1

Anh cũng không thèm thương lượng gì với những người muốn gia nhập nhóm với Giang Uyển, cứ tự nhiên cầm hộp thuốc của cô lên.

Đôi mắt anh lạnh nhạt, nhìn vào nhóm người kia, trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự khinh thường và thù địch. Đến cả việc che đậy nó cũng cảm thấy phiền phức.

Đường đi không dễ một chút nào, Hạ Khinh Chu còn giúp cô dọn sạch những cành cây khô tránh làm cô bị thương.

Giang Uyển nói: "Anh lịch sự với người khác một chút."

Anh ném những cành cây khô trên tay, gật đầu: "Ừm."

Một sự vâng lời hiếm có.

Giang Uyển nhìn bóng lưng bận rộn của anh, có chút do dự nói: "Quần áo trên người tôi khá dày, sẽ không làm tôi bị thương đâu."

Anh quay lại nhìn cô, nhưng không nói gì.

Cả hai đã cùng nhau đi một quãng đường dài, lặng lẽ không nói gì.

Anh đột nhiên hỏi cô: "Có lạnh không?"

Cô lắc đầu: "Không lạnh."

Anh lại hỏi: "Em đói không?"

Vẫn lắc đầu.

Đôi mắt anh hơi ảm đạm, hàng mi rũ xuống, che lại phần lớn cảm xúc.

Giang Uyển biết anh đang nghĩ gì. Chắc sẽ cảm thấy mình thật vô dụng, không thể giúp cô trên phương diện y học, ngay cả việc chăm sóc cô dường như cũng là thừa thãi. Từ khi nào mà một người đầy ánh hào quang như anh lại trở nên nhạy cảm như vậy.

Một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho tâm trạng anh sa sút.

Giang Uyển có lẽ không hiểu, chỉ có ở bên cô, anh mới trở nên nhạy cảm như thế.

Cô nói: "Hình như cũng cảm thấy có chút đói rồi."

Hạ Khinh Chu cảm thấy tinh thần như phấn chấn lên, ngay lập tức cởi bỏ ba lô trên vai, từ trong đó lấy ra một hộp sữa và hai quả trứng luộc nóng hổi.

Giang Uyển hỏi anh từ đâu tới những thứ này đây. Anh nói mình không ăn, nên giữ lại.

Các bữa ăn đều giống nhau, một bát cháo trắng thêm ít dưa chua, hai quả trứng và một hộp sữa. Cháo trắng có lẽ không dễ mang nên anh không mang theo.

Giang Uyển khẽ cau mày: "Không ăn thì làm sao được, về sau phải leo núi lâu như vậy, còn mang nặng như vậy nữa."

Anh bình tĩnh nói: "Không sao mà, thể lực anh tốt lắm."

Khẽ thở dài một hơi, Giang Uyển cũng không nói gì nữa.

Khi đến nơi, có bốn gia đình sinh sống ở đây, tất cả những người trẻ đã đi làm, còn những người ở nhà đều là người già và trẻ em. Trên bàn đá trước cửa có một đứa trẻ đang làm bài tập, quần áo lấm lem, vừa nhìn thấy người tới, ánh mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng. Nó vứt bút, rồi chạy trốn vào nhà.

Ông bà cụ biết hôm nay sẽ có bác sĩ từ thành phố đến khám, họ đã chuẩn bị trà từ lâu, thấy cháu gái nhỏ như vậy, ông bà cười nói với Giang Uyển "Con bé sợ bác sĩ lắm."

Giang Uyển cười nói: "Đáng yêu quá ạ."

Hạ Khinh Chu để đồ xuống. Sau đó anh bị Giang Uyển kéo ngồi xuống.

Cô hỏi anh: "Uống trà không?"

Anh lắc đầu.

Giang Uyển biết anh không quen, có bao giờ anh tới một nơi cằn cỗi như vậy chứ. Chưa kể những ngôi nhà này còn bị dột khi trời mưa.

"Thực ra quê tôi cũng giống ở đây lắm." Cô nhấp một ngụm trà, loại trà có vị chát, có lẽ là trà tự trồng được.

Nghe thấy vậy, Hạ Khinh Chu nhướn mắt.

Cô đặt tách trà xuống, cười với anh: "Thật ra trên đời này có nhiều người nghèo đến nỗi không có cơm để ăn nữa."

"Không phải chê." Anh mím môi dưới, khẽ dựa vào vai cô: "Anh đói rồi."

Tiềm thức cô muốn đẩy anh ra, nhưng sau khi nghe những lời làm nũng của anh, cô lại khẽ cười.

Bà cụ mang ra mấy cái bánh tự làm, ăn chống đói, chỉ là khá khô. Ăn kèm với trà thì mới đỡ bị nghẹn.

Giang Uyển dặn Hạ Khinh Chu ăn cơm trước, cô đi khám cho mọi người trong nhà trước đã.

Ngoài những bệnh cơ bản, những vấn đề khác không phải là quá tệ. Nhưng có một ông lão vì cảm lạnh mà bị ho suốt mấy ngày liền. Giang Uyển kê một ít thuốc trị cảm, định đợi đến ngày mai sẽ phát một ít thuốc rồi mới truyền dịch cho ông ấy.

Hạ Khinh Chu mở rèm đi vào, phía mép trên cửa không cao, đành phải cúi đầu.

"Thế nào rồi?"

Giang Uyển tháo ống nghe trên cổ: "Xong rồi."

"Nhanh thế sao?"

Cô mỉm cười gật đầu, lại nhìn những ông bà cụ kia: "Vì cơ thể các ông bà đều khỏe mạnh, sức khỏe rất bình thường."

Những người già nghe đến đây đều cười vui vẻ.

"Tôi nói chứ, với sức khỏe của tôi, có thể sống thêm mười năm nữa cũng được."

Giang Uyển cười nói: "Mười năm thì ít, ba mươi năm mới được ạ."

Bà cụ không khỏi nở nụ cười: "Ây ya, bác sĩ trên thành phố thật sự giỏi quá. Không chỉ ngoại hình ưa nhìn, mà y thuật của cũng rất tốt."

Họ nhất quyết giữ Giang Uyển và Hạ Khinh Chu ở lại ăn cơm.

"Hôm nay có nướng bánh xếp mặn, ăn ngon lắm."

Giang Uyển vốn định từ chối, nhưng bà cụ nói: "Cô đến tận nơi để khám bệnh cho chúng tôi. Chúng tôi rất biết ơn cô, nhưng chúng tôi không có quà. Bữa cơm này coi như lời cảm ơn của bà cụ này nhé."

Nghe bà nói, Giang Uyển không thể từ chối nữa, cuối cùng gật đầu: "Cảm ơn bà ạ."

Giang Uyển đi ra, nhìn thấy Hạ Khinh Chu đang ngồi cầm bút trên ghế. Những đứa trẻ xung quanh xếp thành hàng dài, mỗi đứa tự cầm một cuốn vở bài tập về nhà. Hạ Khinh Chu nhíu mày, sửa xong cho một đứa thì mày càng nhíu sâu hơn.

Anh hỏi đứa trẻ bên cạnh: "Tám cộng bảy là bao nhiêu?"

Đứa nhỏ mím môi, hồi lâu mới rút ngón tay: "Sáu."

"Đếm lại đi."

Nó nói lại: "Tám."

"Tính lại."

"Mười ạ."

Giang Uyển xem một hồi, liền bưng một bình trà tới: "Thầy giáo Hạ, khát không?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Uyển, vẻ u ám giữa hai lông mày của anh biến mất. Anh nhận lấy tách trà cô đưa và uống cạn một hớp.

Có vẻ rất khát.

Hơn nữa, sau khi nói chuyện lâu như vậy, không thấy khát mới là lạ.

"Thầy giáo Hạ dạy thế nào hả mấy đứa?"

"Tốt lắm ạ."

Anh nói: "Tám cộng bảy, đoán cả nửa giờ mới được đáp án chính xác."

Bình luận

Truyện đang đọc