VỊ HÔN THÊ CỦA TA LÀ KIẾM THÁNH



Gió tuyết bao phủ Hắc Thạch thành.

Khí tràng Triệu Phi Yên bao phủ Trần phủ.

Bách tính trong thành còn đang trong giấc mộng say, chỉ có phủ thành chủ là có một đạo thân ảnh đang di động.

Mộ Đông Lưu đang mặc quần áo ngủ, hắn vội vàng đi tới đình viện, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

"Khí tràng thật mạnh!""Đó là cường giả Kiếm Vương!"Vẻ mặt Mộ Động Lưu nghiêm túc lại, đó là phương hướng của Trần gia, chẳng lẽ là bởi vì Trần Mục?Hắn biết Trần gia có Triệu Phi Yên tọa trấn ở đó, nhưng còn có một đạo ba động xa lạ, là ai?Giao phong của cường giả Kiếm Vương, Mộ Đông Lưu chỉ có thể quan sát ở đình viện nhà mình, "Đến cùng là ai? Dám khiêu khích Lăng Vân tông?"Trần Mục cảm ứng được rất mơ hồ.

Triệu Phi Yên và lão già mù kia cách hắn quá xa.

Bên trên gió tuyết, Triệu Phi Yên kiên quyết xoay người, mấy chục đạo Kim Quang kiếm hò hét mà tới.

Triệu Phi Yên vẻ mặt bình tĩnh, giơ Khinh Ngữ kiếm lên, băng tuyết chung quanh ngưng tụ thành lưỡi kiếm.

Giữa không trung.

Băng Tuyết kiếm và Kim Quang kiếm va chạm vào nhau.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc lần lượt vang lên.

Trong gió tuyết có ánh sáng vàng bay lên, cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ lão già mù, có điều dáng vẻ của hắn vào lúc này muốn trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Niệm sư tu luyện muốn khó hơn rất nhiều so với người tu kiếm, ngưng tụ nguyên thần càng là khó như lên trời.


Trần Mục đang sốt sình sịch thay cho Triệu Phi yên, lão già mù ngưng tụ ra nguyên thần, thần lực của hắn chắc chắn sẽ không kém gì Kiếm Hậu, thậm chí còn không kém gì Kiếm Vương.

Nguyên thần lão già mù giơ tay lên, kiếm quang màu vàng kim ngưng tụ trong tay hắn.

Triệu Phi Yên sắc mặt lạnh băng, Khinh Ngữ kiếm trong tay được băng tinh bao phủ lên, một vệt sắc bén được chém ra dưới ánh trăng, quét sạch gió tuyết.

Ánh sáng vàng trên đầu ngón tay của lão già mù bắn ra.

Hai luồng năng lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau, tuyết bay xung quanh trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

Trần Mục cảm thấy khí tức của Triệu Phi Yên đang suy yếu đi, khí tức của lão già mù cũng đang suy yếu đi, nhưng trạng thái của Triệu Phi Yên thì kém hơn.

"Nguyên nhân chẳng lẽ là bởi thân thể của nàng?" Trần Mum thầm nghĩ, hắn lập tức khẩn trương lên.

Nếu như Triệu Phi Yên thua, xui xẻo chính là Trần Mục, thế cho nên tự nhiên là hy vọng nàng ta có thể thắng.

Triệu Phi Yên cưỡng ép sử dụng linh lực, đối với thân thể hiện tại của nàng mà nói thì đây là một gánh nặng rất lớn, dấu hiệu hàn khí phản phệ sẽ càng rõ ràng hơn.

Lão già mù nhìn ra mánh khóe, thản nhiên nói: "Cảnh giới của ngươi tăng lên quá nhanh, căn cơ bất ổn mới dẫn tới bản nguyên bị tổn thương, thân thể của ngươi đã không thể thừa nhận cỗ lực lượng này, tiếp tục chiến đấu thì ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

"Triệu Phi Yên không sợ hãi, cười lạnh nói: "Ha ha, lão già, ngươi đang sợ cái gì?""Đoạt xá cần rất nhiều thời gian, còn cần tiêu hao lượng lớn niệm lực, sau khi mất đi nhục thân, ngươi chỉ còn nguyên thần sống tạm bợ, niệm lực không cách nào khôi phục, ngươi mới là nỏ mạnh hết đà.

"Trên mặt nguyên thần của lão già mù lộ vẻ khó chịu.

Triệu Phi Yên biết hắn là hổ giấy, khi hắn còn sống là Niệm sư Niệm Hoàng cảnh, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại nguyên thần kéo dài hơi tàn.

Không còn thân thể thích hợp để ở nhờ, niệm lực của hắn sẽ tiêu hao hết, nguyên thần sẽ khô kiệt.

Niệm sư cũng không thể đoạt xá nhiều lần, bọn họ chỉ có một lần cơ hội, hơn nữa tỉ lệ thất bại rất cao, lần đoạt xá thứ hai sẽ gặp phải tử kiếp.

Cho nên lão già mù không có đoạt xá một cách tùy tiện.

Lão già mù nhìn trúng căn cốt cực phẩm, thể chất đặc thù của Trần Mục, nếu như có được cỗ nhục thân hoàn mỹ này, hắn thậm chí có cơ hội mở tông thành thánh.

Đáng tiếc lại có Triệu Phi Yên ở chỗ này.

"Phong Cấm!""Tứ Tượng Thiên lao!"Nguyên thần lão già mù quát khẽ.

Quanh thân Triệu Phi Yên tràn ngập ánh sáng vàng, sáu tấm mặt sáng vàng hiện ra như một cái lồng đột nhiên xuất hiện.

Lão già mù biết, nếu như kéo dài thì chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái lưỡng bại câu thương, hắn muốn vây khốn Triệu Phi Yên, sau đó mang Trần Mục đi.

Triệu Phi Yên vung kiếm, chém ra tuyết quang, màn ánh sáng màu vàng nổi lên gợn sóng nhưng lại không vỡ tan.

Lão già mù đắc ý nói: "Lão phu nếu như ở thời kỳ đỉnh phong thì căn bản không cần sử dụng loại thủ đoạn này, đạo Phong cấm này có thể vây khốn cường giả Kiếm Vương nửa canh giờ, ngươi cứ ở lại đây chơi cho tốt đi.

"Sau khi sử dụng Phong Cấm thuật, nguyên thần của lão già mù rõ ràng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.


Hắn hạ xuống đình viện của Trần gia một lần nữa.

Cách đó không xa, Mộ Đông Lưu cau mày, hắn cảm nhận được đạo ba động lạ lẫm kia đang hạ xuống Trần phủ, Trần Mục khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Loại cường giả kia, ta bất lực.

" Mộ Đông Lưu lắc đầu tiếc hận.

Trần Mục là thiên kiêu của Hắc Thạch thành, sau này sẽ mang tới vô số vinh dự cho Hắc Thạch thành, Mộ Đông Lưu rất muốn đi cứu hắn nhưng đối phương thực sự quá mạnh.

Trần Mục phát giác được là lão già mù quay trở lại, hắn mở hai mắt ra, lập tức nắm chặt trọng kiếm.

Trên bầu trời, Triệu Phi Yên nhìn vào nguyên thần của lão già mù rời khỏi, hai mắt nàng ta trải đầy sương lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Làm càn!"Nguyên thần của lão già mù hạ xuống đình viện.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào Triệu Phi Yên đang ở trên không trung, đột nhiên phát giác được cảm giác nguy hiểm.

Triệu Phi Yên một tay cầm Khinh Ngữ kiếm, một tay cầm vò rượu, chính là vò rượu mạnh mà buổi sáng Trần Mục đưa tới cho nàng.

Nàng ta nhịn cho tới bây giờ mới lấy ra.

Triệu Phi yên há miệng uống một ngụm lớn, toàn thân trở nên nóng như lửa, sâu trong hai mắt đều xuất hiện ánh lửa, khí tràng cường thịnh bao phủ toàn bộ Hắc Thạch thành, ngay cả Mộ Đông Lưu cũng hoảng sợ nhìn vào trên cao.

"Thật mạnh!"Mộ Đông Lưu run rẩy nói: "Không hổ là thiên kiêu đứng đầu ở Hoang châu!"Kiếm quang màu bạc phá không mà tới.

Màn ánh sáng màu vàng trong nháy mắt bị cắt chém chia năm xẻ bảy.

Thân ảnh màu tím xinh đẹp hạ vào trong đình viện, tay mảnh khảnh cầm Khinh Ngữ kiếm, lưỡi kiếm lạnh buốt hoàn toàn xuyên thấu qua nguyên thần màu vàng kim của lão già mù.

Răng rắc.

Nguyên thần vỡ nát.

Bầu trời đầy những vệt vàng kim.


Trong phòng, Trần Mục nhìn tập trung động tĩnh bên ngoài, hắn lau mồ hôi trên trán, "Còn may sau khi Triệu Phi Yên uống rượu xong thì chiến lực tăng lên rất nhiều.

"Triệu Phi Yên thu hồi Khinh Ngữ kiếm, hai mắt nàng ta đột nhiên ngưng trọng lại, chỉ thấy một sợi ánh sáng vàng đi qua tường băng xông vào gian phòng của Trần Mục.

"Không tốt.

""Lão hồ ly đáng chết.

"Triệu Phi Yên dùng bàn tay mảnh khảnh của mình vỗ mạnh vào bức tường băng vỡ vụn, đột nhiên đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Trần Mục đang ngửa mặt lên trời.

"Trần Mục.

""Giữ vững tâm trí.

"Triệu Phi Yên ôm hắn vào trong ngực.

Trần Mục cắn răng, thức hải có quái vật khổng lồ tràn vào, lão già mù muốn thôn phệ ý thức của hắn.

Đối mặt với sự uy hiếp của tử vong, Trần Mục không có khả năng nhường thức hải một cách tùy tiện, hắn ở trong lúc nguy cấp nghĩ tới Viêm Thần Quan Tưởng đồ.

Triệu Phi Yên thì như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm gì cho phải, kia mặc dù chỉ là một sợi tàn hồn thế nhưng ý chí của người bình thường căn bản không gánh được.

Xem như không bị đoạt xá thành công thì sau này cũng có khả năng trở thành đồ đần.

.


Bình luận

Truyện đang đọc