Dung Tiếu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi Dung Tễ ôm anh, anh cảm nhận được thân thể hắn rõ ràng đang run lên.
Lời định nói ra bên miệng anh lại nuốt xuống.
Ngay tại lúc buồn bã lo sợ đan xen trong tâm trí, điện thoại của hắn vang lên những chấn động nhỏ bé.
Dung Tiếu nhẹ nhàng đẩy hắn, "Em có điện thoại kìa."
Dung Tễ buông anh ra, nhìn anh chăm chú, không nói một lời, có mấy lời rõ ràng đã đến cổ họng, nhưng dù thế nào cũng không nói ra được, con mắt của hắn vẫn mang màu đỏ thẫm, tràn ngập tính xâm lược.
Hắn nhìn ánh mắt Dung Tiếu, dường như trên mặt có nước mắt, tin tức tố của anh thơm ngọt như vậy, cơ thể mềm mại như vậy, nhưng anh lại không thích hắn.
Hắn dồn tất cả dũng khí mà mình có, giống như sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên do dự không cương quyết, thời khắc uất ức do dự. Hắn nhất thời hoảng hốt, đột ngột đưa tay kéo Dung Tiếu, giọng khàn khàn, lời nói ra đến bên miệng vẫn là câu: "Anh sẽ bỏ em mà đi sao?"
Dung Tiếu không nghĩ tới hắn sẽ tiếp tục hỏi, không chịu từ bỏ đáp án, giống như không nhận được câu trả lời, hắn sẽ chết ngay vậy. Anh giãy dụa theo bản năng, nhưng lần này Dung Tễ chẳng còn sức để giữ lại, anh giãy một cái, tay Dung Tễ đã trượt xuống.
Hắn hơi sững sờ, nhiệt độ ấm nóng trên tay đột nhiên biến mất, nhiệt độ lạnh lẽo của không khí càng khiến hắn khó chịu hơn.
"Tại sao anh không nói gì?" Dung Tễ hỏi, "Thì ra là anh vẫn muốn đi?"
"Anh..." Ánh mắt Dung Tễ nhìn rất bi thương, do cộng hưởng của tin tức tố khiến anh muốn khóc theo Dung Tễ, Dung Tiếu che ngực, ngước mắt hỏi: "Em làm sao vậy?"
Rõ ràng trước khi ra ngoài còn rất tốt.
Dung Tễ lại không trả lời, tự mình tiếp tục nói: "Hôm nay em sẽ cho anh một cơ hội, anh có thể đi, cũng có thể ở lại, em cũng sẽ không ngăn cản anh, em thả tự do cho anh --- nếu như vậy, anh sẽ đi sao?"
Dung Tiếu triệt để sửng sốt: "Thả anh đi?"
Lời Dung Tễ vừa nói ra khỏi miệng, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nghe thấy lời Dung Tiếu lặp lại, hắn muốn bịt kín lỗ tai mình, không muốn nghe bất cứ đáp án nào ngoài anh sẽ ở lại.
Hắn sững sờ nhìn Dung Tiếu, Dung Tiếu đồng dạng sững sờ theo dõi hắn, trong mắt của hai người trong phút chốc chỉ còn hình bóng nhau, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trái tim Dung Tiếu mất không chế cứ đập mạnh liên hồi, mặt anh dần đỏ lên, giống như có thể bốc khói, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng lấp lánh, hắn ngừng thở, toàn bộ đại não phát trướng.
Đột nhiên, Dung Tễ tiến lên một bước, trong mắt mang theo sự cầu xin thấp kém, hắn dơ tay muốn chạm vào Dung Tiếu, mà Dung Tiếu lại theo bản năng lùi về sau một bước, hắn lại rụt tay về, vừa sợ hãi thấp thỏm nhìn anh.
Cô đơn không có chờ mong.
Dung Tiếu nghĩ, anh giống như đang bị ép cung.
Một câu nói của anh... Quan trọng lắm sao?
Dung Tiếu muốn nói mấy ngày anh xin nghỉ vẫn chưa dùng hết, cũng không vội về trường, bài tập cũng không quá nhiều, ở cùng hắn mấy ngày nữa cũng không vấn đề gì.
Mà Dung Tễ hiển nhiên không chịu nổi, tay run run vẫn muốn kéo anh lại, ra sức ôm chặt anh trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được, không được... Em hối hận rồi, em không cần đáp án của anh nữa, cho dù anh không thích em, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi."
Dung Tiếu nằm gọn trong ngực hắn, khí vị quen thuộc bao lấy anh, từ trước đến giờ anh chưa từng thuận theo hắn, anh giống như hiểu ra Dung Tễ đang sợ hãi điều gì.
Có thể là vì anh rời đi, cũng có thể bất cứ ai rời đi, hắn sợ hãi mình bị "vứt bỏ".
Dung Tiếu ngẩng đầu, nhìn Dung Tễ run rẩy trước mặt, trên mặt nước mặt dàn giụa.
Lần đầu tiên anh thấy Dung Tễ mềm yếu như vậy, nhìn thấy rõ ràng sự yếu đuối của anh, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, cũng có thể là do ảnh hưởng của tin tức tố, anh phát hiện mình đối diện với Dung Tễ như vậy, cũng sẽ đau lòng.
Cảm giác nghẹn ngào không thở nổi ngày càng mãnh liệt, là động lòng, càng giống đau lòng hơn.
Đọc truyện tại
https://truyen4u.net/author/Duonglam04 để ủng hộ editor
...
Chờ Dung Tễ bình tĩnh lại, lại khóa Dung Tiếu với xích sắt.
Nhưng dừng một lát, hắn đối diện với Dung Tiếu, nhìn thấy rõ sự cầu xin trong mắt đối phương, suy nghĩ một chút, vẫn mở khóa ra.
Mắt cá nhân Dung Tiếu bị siết cho bầm, Dung Tễ nhanh nhẹn nắm vào tay, thay anh nhẹ nhàng xoa bóp cho tan vết bầm, giữ im lặng trước nay chưa từng có.
Hắn xoa xoa, nhìn da thịt mềm mại của Dung Tiếu ngẩn người, vết bầm ở chân nhìn đến mà giật mình, có thể tưởng tượng được mấy ngày nay anh khó chịu cỡ nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu hắn trống rỗng, đem cẳng chân Dung Tiếu nâng lên, đặt môi xuống vết thương nhẹ nhàng hôn.
Dung Tiếu hơi một co rúm lại, có chút thẹn thùng.
Dung Tễ nói: "Ca ca, anh có biết em thích anh nhường nào không."
Dung Tiếu chần chờ nói: "... Vì tin tức tố của anh sao?"
Biểu tình trong mắt Dung Tễ lúc này khó dùng lời để diễn tả, tay hắn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân Dung Tiếu, nghe vậy cũng không phản ứng gì, thấp giọng nói: "Có lẽ thế."
Lời nói ra không có chút sức sống, khiến Dung Tiếu không khỏi cảm thấy áy náy.
Nhưng anh nhớ, thái độ của Dung Tễ với anh là do từ lần ngửi thấy tin tức tố của anh mới thay đổi, Dung Tễ còn chẳng thích mùi tin tức tố của anh, làm sao có thể yêu anh được.
Huống chi, bọn họ còn có một tầng quan hệ máu mủ.
Anh vừa nghe thấy lời của Dung Tễ mà muốn bay lên trời, nhưng vẫn nhẹ nhàng đè nén, do dự nửa ngày, hỏi: "Tại sao lại thích anh? Ngoại trừ tin tức tố, anh chẳng có gì cả."
"Anh nghĩ về mình như vậy sao?" Dung Tễ nói xong, lại cúi đầu, "Nhưng mà vừa bắt đầu em lại cứ thích anh như thế."
"Nhưng mà, anh trong mắt em bây giờ... Anh trong mắt em, có thể phát sáng."
"Em rơi vào lưới tình, nhưng có thể tình yêu nó kinh bỉ em. Bởi vì em trước đây đối xử với anh không tốt, gần đây cũng không tốt, hiện tại cũng không tốt."
"Nhưng mà em..."
Câu nói tiếp theo hắn chưa nói xong, bao nhiêu lời muốn nói đã đến đầu lưỡi, nhưng muốn nói lại thôi, cứ như vậy nhiều lần.
Dung Tiếu nhìn nửa bên mặt đang cúi của hắn, từ khóe mắt hắn có thể nhìn ra được tình ý ấm áp, anh giống như từ nhỏ đến lớn, chưa từng được hưởng qua yêu thương ấm áp như vậy, cảm giác mãnh liệt cứ cuồn cuộn kéo tới vây lấy anh.
Đáng lẽ nên sớm nhận ra.
Có ai bỗng nhiên phát điên, cưỡиɠ ɦϊếp anh trai mình?
Có ai hết lần này đến lần khác tiếp cận anh, có ai một lần lại hai lần tìm kiếm anh?
Có ai chỉ vì anh tức giận mà dịu dàng hơn, cho dù giam cầm cũng vẫn nhớ chuẩn bị cơm cho anh, từng thìa từng thìa đút anh ăn?
Hắn cứ lần này rồi lần khác nói thích anh.
Ngu ngốc lại bạo lực, lựa chọn phương thức kém nhất để diễn tả yêu thương trong lòng mình.
- - ngoài Dung Tễ ra thì còn ai khác chứ.
- ------
Ô hô, sắp hết rồi còn ngược nhau. T chán (๑•̀д•́๑)