VÌ SAO BÉ NHỎ


 
Cuộc sống ở viện mồ côi thật ra có chút đơn điệu.

Tuổi tác nhỏ, thì chuyện có thể làm lại càng ít, có thể ăn no ngủ ấm là chuyện tốt.

Có viện mồ côi không có quá nhiều nhà tài trợ, rất nhiều bạn nhỏ cũng dễ gặp tình trạng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
 
Hàn Tinh Tinh ở viện mồ côi này đã coi như là rất không tệ.

Bởi vì vị trí tốt, viện trưởng cũng rất biết quản lý, thỉnh thoảng sẽ có nhà hảo tâm tặng đồ, đôi khi cũng sẽ có sinh viên hoặc nhà hảo tâm tới l@m tình nguyện viên, thỉnh thoảng có đồ chơi để chơi, so với rất nhiều đứa trẻ ở viện mồ côi khác thì đã khá tốt.
 
Đứa trẻ sống tốt thì diện mạo và tinh thần cũng tốt.

Những đứa trẻ như vậy cũng dễ dàng được nhận nuôi.
 
Hôm nay có một cặp vợ chồng đến viện mồ côi nhận nuôi một cậu bé tên Tiểu Đông.

Tiểu Đông mới hơn ba tuổi một chút, nhưng nghe lời hiểu chuyện, là đứa trẻ làm cho người khác yêu thích.

Lúc cặp vợ chồng kia dẫn Tiểu Đông rời đi, có rất nhiều bạn nhỏ trong viện kéo nhau tới xem.
 
Hàn Tinh Tinh cũng không ngoại lệ.
Cô biết được nhận nuôi thì đứa trẻ đó sẽ có cha có mẹ.

Cô bị bỏ ở viện mồ côi này lúc mới hai tuổi, tuổi còn quá nhỏ, đã không còn ký ức về chuyện khi đó, cũng không biết vì sao cha mẹ mình lại bỏ mình ở viện mồ côi, rõ ràng là cô rất nghe lời mà! Thỉnh thoảng nhìn thấy cha mẹ chiều chuộng con họ thì cô cũng ghen tị.
 
Cho nên, bây giờ biết sau này Tiểu Đông cũng có cha mẹ, thì cô cũng có chút ghen tị nho nhỏ.

Cô cũng muốn có cha mẹ nha!
 
Tô Thần nhìn ra được Hàn Tinh Tinh đang ghen tị, cậu cũng không biết nên an ủi thế nào, cũng chỉ có thể sau khi Tiểu Đông được đưa đi, dẫn cô đi chơi, trẻ nhỏ hay quên, chỉ cần chơi thì sẽ nhanh chóng vui vẻ.

 
Đương nhiên cậu càng không nói đã từng có chú dì đồng ý nhận nuôi cậu.

Nếu những đứa trẻ khác được nhận nuôi, thì cho dù là đồ đần cũng sẽ có chút ghen tị.

Nếu như nhìn thấy cậu được nhận nuôi, nhất định cô sẽ khóc nhè.
Hàn Tinh Tinh có anh trai nhỏ Tô Thần của mình cưng chiều vô hạn nên cuộc sống mỗi ngày ở viện mồ côi thật ra cũng không tệ hơn so với những đứa trẻ có gia đình, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cho đến năm năm tuổi.
 
Hôm nay chính là sinh nhật năm tuổi của Hàn Tinh Tinh.
 
Đây là một ngày rất quan trọng với Hàn Tinh Tinh, bởi vì mỗi đứa trẻ ở viện mồ côi vào ngày sinh nhật năm tuổi này sẽ được tổ chức sinh nhật, thậm chí còn được chụp ảnh, được đi học.

Qua ngày này, miễn cưỡng có thể gọi là đứa trẻ lớn.
 
Cho nên, từ buổi sáng, tinh thần của Hàn Tinh Tinh đã bắt đầu rất phấn chấn, lôi kéo Tô Thần nói chuyện sinh nhật hết lần này tới lần khác.
 
Bây giờ, Tô Thần đã vào viện mồ côi được hai năm.
 
Năm nay Tô Thần sáu tuổi, mà Hàn Tinh tinh năm tuổi.
 
Hai năm này, cũng có vài gia đình muốn nhận nuôi Tô Thần, nhưng mà đều bị cậu kiên quyết từ chối.
Mà bây giờ Tô Thần đã sáu tuổi, ở độ tuổi này đối với những đứa trẻ ở viện mồ côi thì không coi là nhỏ, trên cơ bản có rất ít gia đình đồng ý nhận nuôi đứa trẻ lớn như thế.

Bởi vì nếu như nhận nuôi, phần lớn các gia đình đều muốn nhận nuôi đứa trẻ ba bốn tuổi, mặc dù tuổi nhỏ đến đâu thì đều khó dỗ dành, nhưng mà lớn thì quản không nổi, sợ nuôi không quen.
 
Hai năm này, trong viện thỉnh thoảng có bạn nhỏ được nhận nuôi.

Nhưng Hàn Tinh Tinh lại vẫn như cũ, không được ai nhận nuôi.

Không phải cô không xinh đẹp, cũng không phải cô không nghe lời, mà có đôi khi nhận nuôi cũng là duyên phận.

Lúc trước có gia đình hỏi về Hàn Tinh Tinh, nhưng luôn vì đủ loại nguyên nhân mà không thành công.


Thế nên cô vẫn lưu lại nơi này cho tới bây giờ.
 
Cũng may có Tô Thần luôn ở bên cô, cô cũng không buồn bã gì.
 
Bởi vì hôm nay sinh nhật, Tô Thần còn giúp cô tết một kiểu tóc xinh đẹp, không còn lộn xộn như trước đây nữa mà là một bím tóc hoàn chỉnh.
 
Hàn Tinh Tinh xinh xắn, tóc cũng đẹp, Tô Thần tết cho cô hai bím tóc hai bên thì làm cho cô càng thêm xinh đẹp.
Đợi đến giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong.
Dì trong viện đem bánh kem tới.

Tất cả các bạn nhỏ tụ tập lại một chỗ, Hàn Tinh ở vị trí chính giữa, trên đầu còn đội mũ sinh nhật nho nhỏ.

Bánh kem mà dì mang tới có 5 ngọn nến trên đó, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật.

Chờ sau khi hát xong, được dì nhắc thổi nến, Hàn Tinh Tinh thổi xong thì bắt đầu chia bánh kem.
 
Các bạn nhỏ thích nhất là có người được tổ chức sinh nhật, bởi vì có thể ăn bánh kem.
 
Hàn Tinh Tinh chủ động cầm hai khối bánh kem, một khối cho mình, một khối cho anh Thần Thần của cô.
 
Lúc bọn cô đang vui đùa và ăn bánh kem thì có dì ở bên cạnh chụp ảnh cho, chủ yếu là chụp Hàn Tinh Tinh.

Những bức hình này sau khi rửa ra sẽ treo trên tường.
 
Sau sinh nhật hai ngày, dì mang ảnh chụp đã rửa tới, gắn lên tường, Tô Thần chủ động hỏi xin dì hai bức ảnh, một bức là chụp một mình Hàn Tinh Tinh, một bức là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Hai năm qua ở viện mồ côi, cậu rất ít khi đưa yêu cầu, còn hỗ trợ quản lý các bạn nhỏ trong viện, cho nên đương nhiên dì cũng không từ chối cậu khi cậu đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy.
Vậy là cậu được hai bức ảnh.
 

Kết quả, ngày hôm sau, có một cặp vợ chồng tới viện muốn nhận nuôi con.

Sau khi hai vợ chồng này tìm hiểu kỹ càng tư liệu của bọn nhỏ, đã nhìn trúng Hàn Tinh Tinh, tỏ ý muốn nhận nuôi cô.
 
Hai vợ chồng rõ ràng rất thích Hàn Tinh Tinh, chỉ cần cô gật đầu đồng ý, bọn họ có thể mang cô về nhà ngay.
 
Mặc dù Hàn Tinh Tinh có Tô Thần kề bên, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ghen tị với những đứa trẻ có cha mẹ.

Lần này có người muốn nhận nuôi cô, cô cũng có cảm giác rất tốt với cặp vợ chồng kia nên lập tức động lòng.

Nhưng vừa nghĩ tới, nếu như được nhận nuôi, sau này sẽ không còn được gặp anh Thần Thần nữa thì cô lại không muốn.
Đến mức cô trực tiếp hỏi chú dì muốn nhận nuôi mình, “Có thể dẫn anh Thần Thần cùng đi không ạ? Anh Thần Thần xinh đẹp, biết ca hát, còn biết làm toán, trong viện ai cũng thích anh ấy cả!”
 
“Cái này......” Hai vợ chồng lập tức do dự, với điều kiện kinh tế của hai người, bọn họ chỉ muốn nhận một đứa bé gái.
 
Cậu bé tên Tô Thần này trông điềm đạm, có loại cảm giác thành thục hơn tuổi, xem ra là đứa bé hiểu chuyện nghe lời, nhưng mà nhận nuôi con thì phải nuôi thật tốt, cho dù ở phương diện nào thì bọn họ đều không có lòng tin để mang hai đứa trẻ về.
 
Mặc dù Hàn Tinh Tinh chỉ có năm tuổi, nhưng cũng có thể nhìn ra người khác đang khó xử.

Khi hai vợ chồng đang khó xử, cô tri kỷ nói, “Quên đi ạ, cảm ơn chú dì đã thích cháu, nhưng cháu muốn ở cùng với anh Thần Thần ạ.”
 
Bộ dáng này ngược lại càng làm cho hai vợ chồng yêu thích.
 
Tô Thần ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì trong mắt cũng hiện lên vẻ ấm áp, chỉ là ——
“Cháu có thể nói chuyện riêng với hai người được không ạ?” Lời này, cậu nói với hai vợ chồng muốn nhận nuôi Hàn Tinh Tinh.
 
Hai vợ chồng không khỏi nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu một đứa trẻ sáu tuổi thì muốn nói chuyện gì với bọn họ.

Nhưng mà hai vợ chồng đều là người có tính tình tốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đứa nhỏ này thì suy nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý.
 
Hàn Tinh Tinh được Tô Thần dỗ ra ngoài chơi, còn cậu thì ở lại trong phòng nói chuyện cùng với hai vợ chồng và dì trong viện.
 
Nói chuyện gì thì chỉ có bọn họ biết, nhưng mà sau khi trò chuyện xong, Tô Thần lại đi tìm Hàn Tinh Tinh, dịu dàng nói, “Em cùng với hai chú dì này về đi, bọn họ rất thích em, sau này cũng sẽ đối tốt với em, em sẽ có cha mẹ.”
 
Tô Thần nói như vậy, Hàn Tinh Tinh đương nhiên tin cậu, nhưng cô vẫn có chút bất an khi chỉ còn một mình, càng không nỡ xa Tô Thần.
 
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, Tô Thần đưa tay sờ chóp mũi cô, “Đồ ngốc, em về với cha mẹ mới, sau này cũng có thể quay lại thăm anh nha.


Anh cũng sẽ tới thăm em.”
Được Tô Thần khuyên nhủ và trấn an một hồi, Hàn Tinh Tinh rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, đồng ý về với cha mẹ mới.
 
Tuy vậy, ngày rời đi, cô vẫn khóc bù lu bù loa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khóc thành mặt mèo.
 
Nhìn cô khóc, mũi Tô Thần cũng chua xót, cố nén không khóc, đưa tay sờ đầu cô, “Đừng khóc, khóc sẽ không xinh, trở về phải nghe lời cha mẹ nhé! Chờ anh lớn hơn một chút, anh sẽ đi thăm em.”
 
Hàn Tinh Tinh òa khóc nức nở.
 
Cô vừa nấc vừa đưa ngón út ra với Tô Thần, “Ngoắc tay......”
 
Tô Thần đưa tay ra.
 
“Ngoắc tay ——”
 
“Trăm năm không đổi.”
 
Cha Hàn, người may mắn cùng họ với Hàn Tinh Tinh ôm lấy cô, mẹ Hàn đứng ở bên cạnh, còn có dì đưa Hàn Tinh Tinh tới cùng nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của hai đứa trẻ, có chút buồn cười nhưng sau đó lại có chút cảm động.
Tạm biệt xong, Hàn Tinh Tinh cứ như vậy được dẫn đi.
 
Hai đứa trẻ đều cảm thấy bọn họ sẽ nhanh chóng được gặp nhau.
 
Nhưng chỉ một tuần sau khi Hàn Tinh Tinh được nhận nuôi, có một người đàn ông giàu có đi xe riêng xuất hiện ở viện mồ côi.
 
Chiếc xe riêng xuất hiện làm cho không ít bạn nhỏ vây xem, mà sau khi người giàu có xuống xe thì nhanh chóng tìm viện trưởng nói chuyện.

Sau khi nói chuyện xong, Tô Thần được dẫn đi.
 
Rất nhiều bạn nhỏ nghe nói người giàu có này là cha ruột của Tô Thần, cậu được cha mình tìm thấy rồi dẫn về nhà rồi!
 
Đồng thời đổi thành họ Tạ, gọi là Tạ Thần.
 
Từ đó, viện mồ côi không còn đứa trẻ tên Tô Thần nữa, mà nhà họ Tạ lại có một người thừa kế tên là Tạ Thần!
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc