VÌ SAO TRONG NGỌN GIÓ ĐÊM

Giữa hè thời tiết khô nóng khó chịu, trước khi đi ngủ Hàm Tinh không nhịn được uống một cốc nước lạnh. Đến nửa đêm thì bị đánh thức bởi cơn đau nhói ở bụng.

Kiểu đau này chính là đau đến mức không nói nên lời, làm cho người ta trực tiếp muốn ngất xỉu hoặc muốn cắt đứt dây thần kinh đau đớn.

Chịu đựng hơn một tiếng, cuối cùng cơn đau bụng mới đỡ hơn một chút, Hàm Tinh mở màn hình điện thoại, mới hơn bốn giờ sáng.

Cả người cô đầy mồ hôi lạnh ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, thời gian những năm này đột nhiên vụt qua trước mắt.

Cô đã 26 tuổi, nhưng mới hai năm trước cô vẫn còn ôm trong mình những ảo tưởng đẹp đẽ, cho rằng bản thân còn trẻ, có thể tuỳ ý tung hoành.

Nhưng vì trong nhà xảy ra chuyện, nhà máy của bố phá sản, cô phải chuyển từ khu nhà hạng sang sang căn phòng đi thuê chưa đầy 30m vuông. Mỗi ngày thức khuya dậy sớm đi làm, thoáng cái thời gian đã trôi qua.

Mấy năm vừa rồi cô cũng không dám để bản thân bị bệnh, bởi vì một khi đã bị ốm thì suy nghĩ cũng trở nên yếu ớt theo.

Trước kia có lẽ cô sẽ cảm thấy bản thân ở một mình cũng ổn, nhưng hiện tại, thỉnh thoảng nghĩ lại, nếu như có một người có thể đối xử tốt với mình ở bên cạnh, có lẽ cuộc sống cũng trở nên ấm áp hơn.

Nghĩ đến điều này, trong đầu Hàm Tinh bỗng hiện ra một bóng dáng.

Người ấy khi ở trước mặt cô sẽ luôn dịu dàng, sáu giờ rưỡi đã thức dậy giúp cô đi chiếm chỗ trong thư viện, giúp cô chuẩn bị đồ ăn sáng rồi mang đến dưới tầng, lúc cô đau bụng sẽ cõng cô từ phòng ngủ tới phòng y tế,...

Khi đó tất cả các bạn học đều nghĩ bọn họ sẽ đơm hoa kết trái.

Ai cũng tưởng vậy, nhưng cuối cùng hai người bọn họ lại cãi vã rồi chia tay, chàng trai một mình bay đến Syria xa xôi, từ đó cắt đứt liên lạc...

-

"Hàm Tinh! Hàm Tinh!"

Khi đang ngủ Hàm Tinh mơ hồ nghe được tiếng gọi từ ngoài cửa sổ, cặp mắt dưới mí mắt đảo quanh vài vòng mới mở ra được.

Cô chống thân mình xuống giường đi đến cạnh cửa sổ thì thấy Hứa Thanh Phong đứng ở ngoài bệ cửa sổ, lo lắng nhìn cô.

Ánh trăng sáng ngời phác hoạ khuôn mặt thanh tú của chàng thiếu niên, nhưng trong đó vẫn mang theo một chút trẻ con.

Chính gương mặt này đã khiến cho Hàm Tinh liếc một cái đã nhìn trúng trong biển người mênh mông.

"Sao anh lại đến đây?" Hàm Tinh dụi mắt, lời nói còn mang theo sự ngái ngủ và giọng mũi dày đặc.

Hứa Thanh Phong đưa túi thuốc trong tay qua ô cửa sổ cho cô, "Anh mua thuốc cho em, tí nữa uống một viên đi, nghe thấy không?"

Lúc này đầu óc Hàm Tinh đang cực kỳ hỗn loạn, "Nhưng bây giờ em buồn ngủ lắm, ngày mai hãy uống không được hả."

"Không được! Sao lại để đến ngày mai mới uống chứ!"

Lời nói của Hứa Thanh Phong có chút cứng rắn, nhưng trước giọng nói mạnh mẽ của anh, Hàm Tinh đang vốn đang bị bệnh càng trở nên nhạy cảm hơn, khoé miệng sụp xuống, dưới ánh trăng đôi mắt cô trở nên ẩm ướt.

"Anh hung dữ như thế làm gì." Hàm Tinh ấm ức lau nước mắt, cô vừa khóc cổ họng lại càng đau.

Thái độ của Hứa Thanh Phong lập tức dịu xuống, vội vàng nói, "Anh sai rồi, anh sai rồi. Tinh Nhi, em đừng khóc. Em uống thuốc trước đi, chờ đến lúc em khỏi ốm rồi anh đưa em đi ăn cá nướng ở ngõ sau trường học được không?"

Hàm Tinh ngừng khóc, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Thật không?"

"Thật, anh vừa mới nhận lương dạy gia sư, đợi em khỏi ốm chúng ta sẽ đi luôn được không? Vậy nên hiện tại việc quan trọng nhất là mau uống thuốc rồi khỏi bệnh, biết chưa?"

Lời nói của Hứa Thanh Phong như đang dỗ dành trẻ con, nhưng lại rất hữu dụng.

Hàm Tinh ngoan ngoãn gật đầu, dưới sự giám sát của Hứa Thanh Phong, cô quay người cầm lấy cốc nước ấm, chia thuốc làm ba phần nuốt xuống.

Có một viên không nuốt xuống được mà mắc ở cuống họng, khiến mặt Hàm Tinh lập tức nhăn lại, "Đắng quá..."

Quả nhiên cô không thích uống thuốc một chút nào.

Đúng lúc này, Hứa Thanh Phong thần bí lấy một thứ từ trong túi ra, "Đưa tay đây nào."

Hàm Tinh chậm rì rì vươn tay qua bệ cửa sổ, đột nhiên cười nói, "Anh như kiểu đang đi thăm tù ấy."

Nói xong cô còn cố ý dùng hai tay ôm lấy hai thanh cửa sổ, đầu kẹp vào giữa hai thanh sắt, bày ra vẻ mặt oan uổng.

Hứa Thanh Phong nuông chiều thở dài, mở bao bì đem trái cây đút vào miệng cô.

Cảm nhận được vị ngọt, mắt Hàm Tinh sáng lên, "Ngọt thật đấy!"

Hứa Thanh Phong xoa xoa mái tóc rối bù của cô, nhẹ giọng nói, "Em nghỉ ngơi đi."

"Dạ! Nhớ bao em cá nướng đó nhé..."

...

Lại thức một lần nữa.

Hình ảnh trong giấc mơ biến mất trong nháy mắt.

Hàm Tinh cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi của mình, cô dường như lại mơ thấy thời còn học đại học.

Trong mơ Hứa Thanh Phong lúc thì cực kỳ bá đạo, lúc lại vô cùng dịu dàng.

Nhưng sau khi tỉnh giấc, độ ấm còn lại đã tan hết, giống như mây mù bị ẩn đi, để lộ ra một trái tim trống vắng lạnh lão.

Hàm Tinh chậm rãi bò xuống giường, cuối cùng vẫn xin nghỉ phép, quyết định đến bệnh viện một chuyến, suy cho cùng bệnh đau bụng này cũng không phải lần một lần hai.

Cô chịu đựng sự không thoải mái, cắn răng đi tới bệnh viện gần nhất, lúc cô đến phía trước đã có không ít người xếp hàng.

Đến lượt Hàm Tinh, bác sĩ khuyên cô tốt nhất nên làm siêu âm Doppler* để có thể loại trừ khả năng có những bệnh khác.

[*Siêu âm Doppler: là một kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh khảo sát bất cứ dòng chảy nào bên trong cơ thể người dựa vào nguyên lý của hiệu ứng Doppler. Thường được sử dụng để chẩn đoán bệnh lý tim mạch và kiểm tra sự phát triển của thai nhi]

Hàm Tinh tự thanh toán viện phí rồi đi đến khoa chẩn đoán hình ảnh* ở tầng ba. Hàng ghế chờ phía trước sáu phòng bệnh đều đã chật kín.

[*Trong convert là khoa siêu âm nhưng mình tra google thì hệ thống các khoa của Việt Nam không có khoa này nên mình đổi cho giống bên mình nha ^^]

Cô ôm bụng tìm một vị trí trống, khi ánh mắt vô tình quét đến nơi nào đó, trong lòng chấn động, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Không thể tin được.

Cô chưa bao giờ nghĩ khi còn sống sẽ gặp lại người đàn ông cô đã yêu nhiều năm.

Vẻ ngoài của người đàn ông hầu như không thay đổi so với hồi học đại học, làn da trắng sáng, vóc dáng cao gầy, chỉ là giờ đây trên sống mũi cao thẳng kia có thêm một cặp kính kim loại bạc, che mất cặp mắt thanh tú, kim loại tạo ra một loại cảm giác cực kỳ lạnh lùng.

Chỉ cần khuôn mặt đẹp trai này đứng giữa đám đông, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.

Ngay lúc này đây xung quanh cũng có mấy cô gái ở bên cạnh lén lút bàn tán.

Chỉ là khí chất của người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều, đôi môi mím chặt, đường nét cũng trở nên cứng cáp hơn. Trước kia thì dịu dàng hoà nhã, giờ đây như được bao phủ bởi sự vững chãi và thành thục.

Xúc động không? Phải là cực kỳ xúc động mới phải.

Ngay khi cô đang do dự không biết nên tiến hay lùi, thì người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, thân mật đỡ một người phụ nữ đang mang thai bên cạnh.

Trong lòng chợt lạnh, có một loại chua xót không nói nên lời đang xâm chiếm lục phủ ngũ tạng cô.

Cảm giác ngột ngạt.

Phải mất vài phút sau Hàm Tinh mới bình tĩnh lại và dần chấp nhận sự thật.

Chàng thiếu niên đã từng thuộc về cô, hoá ra đã thật sự rời xa cô rồi, vị trí bên cạnh người đàn ông ấy cũng đã không thuộc về cô nữa rồi.

Mắt thấy tầm mắt đối phương đang hướng về phía này, Hàm Tinh vội vàng lui về sau vài bước, tránh ở chỗ ngoặt sau bức tường, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.

Nếu có thể, cô hi vọng giờ phút này ánh đèn có thể tối đi một chút, ngay cả khi như vậy làm cô có cảm giác chính mình rất hèn mọn.

Không biết có phải do cảm xúc giao động quá lớn hay không, vốn dĩ bụng đã đỡ rồi, bây giờ lại có dấu hiệu đau trở lại.

"Ôi! Thực xin lỗi."

Hàm Tinh cố gắng chịu đau không kêu ra tiếng, khuỷu tay và thắt lưng truyền đến cảm giác bỏng rát, quần áo đang sạch sẽ cũng bị dính thuốc màu nâu, có cảm giác chua xót nặng nề.

Cô gái đằng sau đang cầm một ly thuốc nước vơi hơn một nửa, liên tục nói xin lỗi.

Cô gái lấy giấy ra đưa cho cô, Hàm Tinh nhận lấy, lau vài cái, nhẹ giọng nói, "Không sao đâu."

Vừa dứt lời, Hàm Tinh nhận ra trang phục của người đàn ông đang bước đến chỗ ngoặt.

Giây tiếp theo, mặc kệ lời xin lỗi của cô gái, Hàm Tinh lập tức quay mặt vào giường.

Cô gái kia cảm thấy kì lạ, "Ừm, thật xin lỗi, hay là chúng ta lưu phương thức liên lạc đi, tôi bồi thường cho cô..."

"Thực sự không cần đâu."

Cô gái dùng tay khều bả vai của Hàm Tinh, thấy cô không thèm nhìn mình thì hậm hực rời đi.

Để lại một mình Hàm Tinh ôm bụng, cơ thể co rút kịch liệt, đầu ngón tay trắng nõn cũng khẽ run.

Chỉ có vài phút nhưng dường như cả thế kỷ đã trôi qua.

Khi những người đi đi lại lại xung quanh đã thay đổi không biết bao nhiêu lần thì Hàm Tinh mới thả hai ngón tay đang nắm chặt của mình ra, xoay người đi về phía khu vực chờ.

Kiểm tra xong.

Hàm Tinh đi ra khỏi phòng siêu âm, vừa đi được mấy bước đã cảm thấy có một bóng dáng đang tiến lại gần.

Khi cô ngẩng đầu lên, Hứa Thanh Phong người đã rời đi từ lâu, đang đứng gần trong gang tấc, hai người mặt đối mặt, trong mắt cả hai đều hiện lên sự ngạc nhiên.

Đồng tử của người đàn ông khẽ nhấc lên, dưới đôi mắt màu nâu nhạt là một nốt ruồi nhỏ, là thứ đã từng làm cô yêu đến chết đi sống lại của người đàn ông này.

Là nơi cô từng khẽ hôn lên đó.

Những tiếng ồn ào xung quanh dường như đều bị che lấp.

Hàm Tinh cắn chặt môi dưới, cô có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của bản thân.

Nhưng khi tưởng tượng đến cô gái đang mang thai kia, cảm xúc đang trào dâng trong nháy mắt bị dập tắt bởi một lớp băng lạnh lẽo.

Hàm Tinh nhanh chóng rời tầm mắt, để ý thấy cốc nước trên tay người đàn ông, có lẽ là quên đồ nên mới quay lại lấy.

Hàm Tinh dùng tay phải che đi vạt áo bị ướt bên eo, động tác hơi nghiêng đi một cách không tự nhiên, sau đó đầu cũng không ngẩng đi qua người anh.

Chờ đến lúc cô lại ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng anh trong đám đông nữa.

Giờ phút này trái tim như động sâu không đáy, trống rỗng không nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng từ khi chia tay cô đã nên chuẩn bị cho điều đó mới phải.

Chỉ là không nghĩ tới Hứa Thanh Phong lại kết hôn nhanh như vậy, hơn nữa lại không lặng lẽ không một tiếng động như thế.

Hoá ra từ đầu đến cuối chỉ có cô là người không thể thoát ra khỏi quá khứ của họ.

Mẹ kiếp...

-

Hàm Tinh cầm kết quả kiểm tra quay lại phòng chẩn đoán, bác sĩ nhìn lướt qua sau đó nói cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, Hàm Tinh thở phào, chờ bác sĩ kê đơn thuốc cho mình.

Mà ở bên kia bức tường, Từ Thanh Phong đang cầm một cái cốc dựa vào vách cửa nghe lén cuộc nói chuyện trong phòng. Khi nghe thấy bác sĩ nói đường tiêu hoá của cô có vấn đề, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.

Từ lúc học đại học Hàm Tinh đã thường kêu ca dạ dày cô không thoải mái.

Anh còn nhớ rõ có một lần, Hàm Tinh đau đến mức suýt chút nữa gục trong lớp học, doạ anh sợ chết khiếp.

Khi Hứa Thanh Phong đang lo lắng thì em gái Hứa Tiêu Thiến bước đến, "Anh, sao anh đi lấy cốc nước mà lại tới tận đây vậy!"

Giọng nói của Hứa Tiêu Thiến vang vọng khắp hành lang, Hứa Thanh Phong vội vàng bước tới giữ chặt cô, "Không phải em đang đi tìm bác sĩ khám à?"

"Khám xong lâu rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, thai nhi rất bình thường, nhưng mà anh đang nhìn gì thế, gặp người quen hả?"

Hứa Tiêu Thiến tò mò dò hỏi, Hứa Thanh Phong lập tực kéo cô ra khỏi bệnh viện.

"Em mau về nhà đi."

"Em không về đâu!" Hứa Tiêu Thiến bĩu môi, "Tên Tạ Vũ kia suốt ngày chỉ biết đi công tác, còn không thèm để ý đến em!"

"Hôm nay người ta chỉ tình cờ có việc đột xuất thôi."

"Em mặc kệ, em không về đâu!"

Hứa Thanh Phong thấy bộ dạng ăn vạ không muốn đi của Hứa Tiêu Thiến, nói luôn, "Vậy anh về!"

"Anh, sao anh lại làm thế với em!"

Hai người cãi qua cãi lại.

Đúng lúc này Hàm Tinh cầm thuốc dạ dày từ cửa đi ra, lập tức thấy hai người Hứa Thanh Phong đang lôi kéo nhau ở bãi đỗ xe.

Hàm Tinh nhìn từ xa chỉ cảm thấy hai người họ đang đùa giỡn.

Mắt cô nhìn chiếc xe đang đỗ bên cạnh người đàn ông, Land Rover, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn, xem ra người đàn ông này hiện tại cũng có chút dáng vẻ đấy.

Hàm Tinh thu hồi tầm mắt, cắt đứt những suy nghĩ miên man trong đầu.

Người đàn ông ấy đang sống rất tốt, kể cả có không cam lòng đi chăng nữa thì cũng không có tư cách gì để nhớ mong nữa rồi.

Huống hồ Thành Bắc này to như vậy, không chừng về sau phần trăm gặp lại người đàn ông này cũng rất thấp.

Tốt nhất là không nhìn thấy.

Suy cho cùng, một trong những điều xấu hổ nhất trên đời này chính là gặp lại người yêu cũ, mà người ta lại sống tốt hơn mình.

-

Tám giờ tối ở Thành Bắc, khắp nơi là đèn điện sáng trưng.

Trong một nhà hàng tư nhân, Hứa Thanh Phong đang ngồi trên ghế, tư thái lễ nghi giao tiếp lịch sự khiến cho nhân viên phục vụ bên cạnh phải nhìn thêm vài lần.

"Thanh Phong, lần này em đồng ý đến công ty nhỏ của bọn anh là chủ biên, đúng là vinh hạnh của Lưu Khải anh."

"Không đâu tiền bối, hồi ấy lúc em mới gia nhập tờ báo trung ương của thủ đô, chính anh là người đã hướng dẫn em mấy tháng."

"Việc nhỏ nhặt ấy thì tính làm gì! Em đừng trách Lưu ca* của em hỏi nhiều, nhưng tại sao em lại suy xét tới công ty của bọn anh thế? Bình thường chúng ta cũng không hay liên lạc, ngày đó tự dưng em tìm anh hỏi công ty có thiếu vị trí nào không làm anh hoảng sợ một phen, còn lo lắng em xảy ra chuyện gì đó."

[*Mình định để là anh Lưu nhưng mà thấy Lưu ca nghe hay hơn. Mọi người muốn đổi thì cmt báo mình nha ^^]

Hứa Thanh Phong cúi đầu nâng cốc trà lên, khoé miệng hơi cong lên đầy bất đắc dĩ.

Anh còn nhớ rõ hai tháng trước khi đang lướt vòng bạn bè thì vô tình nhìn thấy bức ảnh kia.

Gương mặt quen thuộc trong bức ảnh trong nháy mắt làm máu trong người anh nóng lên, những câu chuyện xưa cứ thế xông ra quấn chặt lấy trái tim đang đập loạn nhịp của anh, chờ đến khi phản ứng lại thì anh đã nhấn vào số điện thoại của Lưu Khải rồi.

Đã rất lâu rồi anh không còn bồng bột như vậy, thậm chí đến tình hình hiện tại của đối phương cũng chưa hỏi thăm.

"Vốn đã định về nước, tình cờ biết được tiền bối đang mở một công ty. Nếu tiền bối không chê thì em sẽ đến thử một lần."

"Sao anh lại chê cơ chứ, bây giờ em chính là nhân vật được toàn giới truyền thông săn đón, có biết bao nhiêu công ty muốn chiêu mộ em! Nếu em có thể đến công ty của bọn anh, đừng nói là chủ biên, kể cả vị trí cổ đông hay tổng giám đốc đều có thể cho em đảm nhận. Thế mà tại sao em nói chỉ muốn vị trí tổng biên tập ban xã hội và nhân dân chứ!"

"Là bởi vì em cũng có một chút hiểu biết về lĩnh vực này."

"Cũng phải, năm ấy em làm phóng viên chiến trường suốt hai năm. Ầy, cũng không phải khổ bình thường, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng ngay!" Lưu Khải nghĩ đến hoàn cảnh sống kia, lập tức lắc đầu, "Nhưng dù sao tất cả cũng đã kết thúc rồi, sau này nếu có chuyện gì cứ tìm Lưu ca của em."

- Hết chương 1 -

[*Mèo: Ôi 8 chương A4 =)))))) Mình chưa từng edit chương truyện nào dài thế này. Truyện sẽ chính thức lên sóng vào 4/12 nhé mọi người ^^]

Bình luận

Truyện đang đọc