Yêu thầm, có lẽ là việc mỗi người đều phải trải qua, bao gồm cả Hạ Mộng.
Hạ Mộng từng nói mình là người đa tình, thời điểm tình đậu sơ khai, đã yêu thầm hai người, một người đến bây giờ cũng không biết, một người là bỏ lỡ.
“Hạ Mộng, hôm nay có trận đá bóng, cậu muốn đi xem không?” Lưu Giai Gia đột nhiên chạy vào trong phòng học của Hạ Mộng.
“A? Hôm nay không phải là lớp chúng mình thi đấu chứ, mình đi làm gỉ, có thời gian này không bằng theo đuổi idol, he he.” Hạ Mộng không có hứng thú gì với trận bóng đá cả.
“Cậu nói đi, ủy viên ban thể dục của chúng mình, rất tuấn tú, còn là người trong đội bóng đá trường, hơn nữa hôm nay còn là hai lớp chúng ta thi đấu, cậu xác định không đi xem à? Đi thôi đi thôi, coi như đi cùng mình.”
Hạ Mộng và Lưu Giai Gia là bạn học tiểu học, cha của hai người cũng là bạn học tiểu học, quan hệ từ nhỏ đã tốt. Đáng tiếc đến cấp hai, Hạ Mộng bị chia đến lớp (2), mà Lưu Giai Gia lại ở lớp (3).
Lúc Hạ Mộng và Lưu Giai Gia đến sân thể dục, còn chưa bắt đầu thi đấu.
Hạ Mộng: “Vì sao hôm nay nhiều người như vậy nhỉ, không có vị trí tốt.”
Lưu Giai Gia: “Mỗi ngày cậu đều đang làm gì thế, hôm nay là trận chung kết được không, cậu nhìn người kia, chính là ủy viên ban thể dục lớp mình nói với cậu đấy, đẹp trai chứ, là hotboy lớp mình đấy.”
Hạ Mộng nhìn về vị trí ngón tay Lưu Giai Gia chỉ, một nam sinh mặc đồng phục, làn da không phải quá trắng, nhưng không tính là đen. Chân phải dẫm vào quả bóng, tay đặt ở eo nói chuyện phiếm với nam sinh bên cạnh.
Hạ Mộng: “Trông cũng không tồi, cũng không biết có thể thắng lớp chúng mình hay không.”
Lưu Giai Gia: “Đội bóng đá trường, ủy viên thể dục, có thể không thắng lớp các cậu? Trông cũng không tồi đi, thích không, muốn mình cho cậu mã QQ hay không?”
Hạ Mộng: “Cút đi, thắng trước rồi nói.”
Lần đầu tiên Hạ Mộng cảm thấy trận bóng còn khá hay, ánh mắt cũng vẫn luôn nhìn người trong đội bóng đá trường kia. Cấp hai của Hạ Mộng cũng không yêu cầu nữ sinh tỉa tóc, nam sinh cắt tóc húi cua giống các trường học khác. Nam sinh kia dường như là nắm giữ mật mã thời thượng, để kiểu tóc giống Quách Phú Thành, lại không sến sẩm dầu mỡ như các nam sinh khác chút nào.
Lần đầu tiên Hạ Mông không muốn lớp mình thắng trận thi đấu này. Nhưng kết quả làm Hạ Mộng không biết nên khóc hay nên cười, vẫn là lớp (2) thắng.
Hạ Mộng nhìn nam sinh kia dường như cũng không có cảm xúc gì, thắng hay thua đối với cậu mà nói hình như đều giống nhau.
“Thật đáng tiếc, xem ra mình phải đặt ánh mắt ở trên người nam sinh lớp cậu rồi, Thẩm Dật không được.” Lưu Giai Gia cũng không giống như vừa lòng với kết quả này.
Thẩm Dật, hoá ra tên là Thẩm Dật, xác thật là cái tên dễ nghe, đẹp tựa như người khác.
Hình dáng trường học là hình chữ “hồi”, lớp 6 phân biệt ở lầu một và lầu hai, vừa lúc lớp (3) ở đối diện lớp (2), lại là hướng về phía tương phản. Có đôi khi vừa khéo Hạ Mộng được xếp đến vị trí gần cửa sổ nhất, có thể nhìn thấy động thái của lớp (3) đối diện.
Hai tuần này Hạ Mộng đều dựa vào vị trí cửa sổ, mỗi lần chuông tan học vừa vang lên, đã nhìn ra ngoài cửa sổ, cực lực tìm thân ảnh của Thẩm Dật, thấy Thẩm Dật đi về phía quầy bán đồ ăn vặt, cô lôi kéo Bành Thư Kỳ ngồi cùng bàn với mình đi, mỗi lần đều có thể gặp Thẩm Dật. Mỗi lần Thẩm Dật cũng chỉ mua một phần bánh mì cùng một chai hồng trà lạnh, hoá ra cậu thích hai loại đó.
Hạ Mộng dường như là mỗi một tiết học đều đến lớp (3) tìm Lưu Giai Gia, đến Lưu Giai Gia cũng phiền: “Hạ Mộng, lại đến nữa? Cậu đừng tự mình đến, đưa người đá bóng lần trước đến cho mình làm quen đi, cậu không thích hợp nhé, trước khi thi đấu bóng đá, mình đến tìm cậu cậu đều nói không rảnh, hiện tại làm sao mỗi ngày đều đến tìm mình, thật sự coi trọng Thẩm Dật à?”
“Nói bừa cái gì đấy, cậu cũng không phải không biết, idol mình theo đuổi đi lính rồi, mỗi ngày nhàm chán muốn chết. Học tập cũng không học nổi, chỉ có thể đến tìm cậu mà.” Hạ Mộng oán trách nói.
“Ai, nếu cậu thật sự coi trọng Thẩm Dật thì nói với mình, mình giúp cậu, cậu ấy bây giờ không thích con gái.” Lưu Giai Gia còn chưa nói xong, Thẩm Dật đã đi đến, ôm bóng trên tay.
“Lưu Giai Gia, cậu học xuyên lớp đi, mình về lớp. Đây là cô gái lớp (2) đi, trong trận thi đấu bóng đá mình thấy cô ấy đứng bên cạnh cậu, cô gái, thật đáng tiếc không thắng được lớp cậu, lần sau chờ làm thủ hạ bại tướng của tôi đi.” Thẩm Dật đột nhiên nói chuyện với Hạ Mộng, làm Hạ Mộng sửng sốt thất thần.
“Người ta tên Hạ Mộng, đừng gọi cô ấy là cô gái mỗi ngày, lễ phép chút được không.” Lưu Giai Gia hô ra với Thẩm Dật.
“Hạ Mộng, giấc mộng đêm hè, tên thật là dễ nghe, nhưng giấc mộng đêm hè của cậu là ai thế?” Thẩm Dật vẫn nói những lời này cho Hạ Mộng như cũ.
Lần đầu tiên Thẩm Dật đáp lời, làm Hạ Mộng không dám nghĩ khác, chỉ nghĩ hoá ra tiếng của Thẩm Dật dễ nghe như vậy, tựa như tên của cậu, diện mạo của cậu vậy. Nếu hiện tại là idol mà Hạ Mộng thích hỏi, cô nhất định sẽ hét chói tai mà trả lời: “Là anh, giấc mộng đêm hè của em là anh!!!!!”
Nhưng Hạ Mộng vẫn không hô lên như vậy: “Tôi biết cậu, uỷ viên ban thể dục lớp (3), tôi đã nghe Lưu Giai Gia nhắc đến cậu, cậu chính là người trong đội bóng trường, nhưng mà không thắng lớp chúng tôi.” Hạ Mộng xoay người nói với Lưu Giai Gia: “Giai Gia, mình đi trước, sắp vào học rồi.”
Hạ Mộng trở lại phòng học nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn nhìn về phía Thẩm Dật đứng ở cửa nói chuyện với người khác, Thẩm Dật cũng không nhìn thấy cô.
Vị trí nhà ăn xếp hạng dựa theo lớp cùng mã học sinh, vị trí của Hạ Mộng ở tận bên trong cùng, vị trí của Hạ Mộng cách Thẩm Dật bốn bàn, cho nên lúc Hạ Mộng đi ra nhà ăn nhất định sẽ đi ngang qua vị trí của Thẩm Dật.
Chỉ cần Thẩm Dật ở nhà ăn, Hạ Mộng sẽ lén nhìn cậu, nhưng cũng không đáp lời, Thẩm Dật cũng không thấy cô mấy lần.
Có lần ra nhà ăn cũng không gặp Thẩm Dật, lại thấy Thẩm Dật đi đến từ một cầu thang khác trên sân thể dục, từ đó về sau Hạ Mộng sẽ đi đường vòng ở cầu thang đó.
Lưu Giai Gia: “Hạ Mộng, mỗi lần cậu đều đi cầu thang này làm gì, vòng một vòng lớn.”
Hạ Mộng: “Đường vòng có thể tiêu hoá đồ ăn, nhưng trên sân thể dục khả năng sẽ có giáo viên đi tản bộ.”
Mỗi lần Hạ Mộng chỉ có thể gặp thoáng qua Thẩm Dật, không dám đưa mắt nhìn cậu, cũng không dám nói câu nào, chỉ có thể trong lúc nhìn thấy Thẩm Dật thì vòng đến một bên cách Thẩm Dật gần hơn, chỉ vì lúc gặp thoáng qua có thể dựa sát vào một chút.
Nhưng đoạn thời gian sau không biết vì điều gì, Thẩm Dật đến nhà ăn luôn muộn hơn một chút, nhưng vẫn đi đường vòng ở cầu thang kia, đoạn thời gian đó Hạ Mộng sẽ dùng lý do “Nghe nói ở đám cỏ ba lá có thể tìm được cỏ bốn lá là may mắn”, lôi kéo Lưu Giai Gia và bạn cùng bàn tìm cỏ bốn lá trong bụi cỏ, mỗi lần Hạ Mộng đều không tìm được, bởi vì cô đang lặng lẽ ngắm Thẩm Dật.
Lúc kết thúc kỳ học, Hạ Mộng cuối cùng cũng tìm được cỏ bốn lá, đặt cỏ bốn lá ở trong sách ngữ văn phơi khô, sau đó dùng băng dán trong suốt dán vào làm “tiêu bản”, chuẩn bị đưa cho Thẩm Dật.
Mỗi ngày Hạ Mộng nhìn động thái của lớp (3), thấy vị trí Thẩm Dật chuyển đến bên cửa sổ, lúc tan học Hạ Mộng vẫn luôn ngồi trên chỗ ngồi, chuông vào học vang lên lại đột nhiên chạy đến bên cửa sổ lớp (3).
“Bạn học, sách lịch sự tôi không mang, cậu có mang theo không, tôi sắp học lịch sử rồi.” Hạ Mộng tỏ vẻ sốt ruột nói với Thẩm Dật.
“Ồ giấc mộng đêm hè, hình như tôi mang theo, tôi tìm một chút.” Thẩm Dật đưa sách lịch sử của mình cho Hạ Mộng.
Hạ Mộng nhìn sách lịch sử trong tay, hai chữ “Thẩm Dật” trên mặt còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô, cô cho rằng người tập thể dục như Thẩm Dật sẽ có thể chữ thô khoáng, không nghĩ đến thể chữ còn rất thanh tú.
Hạ Mộng đặt cỏ bốn lá kia ở vài tờ sách lịch sử cuối cùng của Thẩm Dật, đây là tỏ vẻ may mắn, đại diện cho may mắn Hạ Mộng gặp được Thẩm Dật, may mắn kết bạn với Thẩm Dật, cũng hy vọng Thẩm Dật có thể may mắn.
Nhưng vào buổi chiều trả sách, phát hiện Thẩm Dật đã xin nghỉ rồi, chỉ có thể đặt sách lịch sử trên bàn cậu. Mấy ngày sau cô cũng không thấy Thẩm Dật.
“Ai, hotboy lớp phải đi như vậy, lớp chúng mình không có trai đẹp.” Lưu Giai Gia tìm Hạ Mộng tố khổ.
“Đi rồi? Có ý gì? Gần đây cũng không thấy cậu ta.” Hạ Mộng đột nhiên hoảng hốt.
Lưu Giai Gia: “Trong nhà Thẩm Dật định để cậu ấy ra nước ngoài du học, lần trước xin nghỉ chính là đi làm thị thực*, hiện tại tạm nghỉ học, sau đó cũng không về trường học nữa.”
(*: là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực.)
Cỏ bốn lá của Hạ Mộng, Thẩm Dật không nhìn thấy. Lời tỏ tình của Hạ Mộng, Thẩm Dật không nghe thấy. Lần đầu tiên Hạ Mộng thích thầm chính là tuyên cáo tử vong như vậy. Một năm này của Hạ Mộng và Thẩm Dật, cũng chỉ có hai câu nói, hai câu nói này lại làm Hạ Mộng nhớ rất nhiều năm.
Đến cuối cùng Hạ Mộng vẫn hoàn toàn không biết gì về Thẩm Dật, không biết mã QQ của Thẩm Dật, không biết sinh nhật của Thẩm Dật, không biết chòm sao của Thẩm Dật, cũng không biết Thẩm Dật đi nước nào. Cho đến khi Hạ Mộng học lớp 8 đi du học, cũng không gặp lại Thẩm Dật.
Thế giới này nói lớn không lớn, ở nước ngoài Hạ Mộng gặp được bạn học chung lớp 7, nói nhỏ không nhỏ, lại chưa từng gặp lại Thẩm Dật.