edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
______
Người cũng đã đi xa rồi nhưng nét mặt của Từ nãi nãi và Từ lão gia vẫn lộ rõ vẻ lo lắng…
Nhìn ra nãi nãi có chuyện muốn nói với ba ba, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc lấy lý do là ôn tập bài vở, chạy mất tiêu. Khi hai đứa vừa khép cửa lại, Từ nãi nãi rốt cuộc không nhịn được hỏi han “Tiểu Hà à, ba người kia rốt cục là chuyện gì vậy?” Ngoài cửa, Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc ngừng thở nghe lén.
Cố Khê hướng cha mẹ nuôi nở nụ cười trấn an, thản nhiên nói “Không có gì đâu, mấy người đó là bằng hữu trước đấy của con, biết được con đang sống ở đây thì tới thăm thôi.”
“Kia……” Từ nãi nãi do dự một lát, vẫn mở miệng hỏi “Cái người họ Kiều kia…cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc là quan hệ gì? Bộ dạng của anh ta cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc thật sự rất giống, đó không phải là người nhà của mẹ hai đứa chứ?
Cố Khê cắn môi, qua một lát, cậu nói “Mẹ nuôi, mặc kệ bọn họ cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc có quan hệ gì thì cũng đã mười mấy năm rồi, giờ bọn họ chỉ đơn thuần là bạn cũ của con thôi. Còn về việc Dương Dương và Nhạc Nhạc…..” Cậu tạm dừng một chút “…nếu Dương Dương và Nhạc Nhạc thích bọn họ, nguyện ý đi theo bọn họ, con sẽ không ngăn cản.”
“TIỂU HÀ?!”
Từ nãi nãi cùng Từ lão gia vô cùng khiếp sợ, ý từ trong lời nói chẳng phải là Dương Dương và Nhạc Nhạc thực sự có liên hệ với cái người họ Kiều đó sao?! Mà ở ngoài phòng, hai tiểu tử nghe lén kia đang kinh ngạc bịt kín miệng mình.
Cố Khê mang vài phần hoài niệm nói “Cha nuôi, mẹ nuôi, người sinh ra Dương Dương và Nhạc Nhạc là ai không quan trọng, cha mẹ chỉ cần biết rằng hai đứa chúng nó là ‘con ruột’ của con là đủ rồi. Sau này Dương Dương và Nhạc Nhạc lựa chọn ra sao, con hoàn toàn tôn trọng ý kiến của chúng nó. Chúng cũng đã trưởng thành rồi, việc mà người cha như con có thể làm chính là tôn trọng lựa chọn của bọn chúng..”
“Tiểu Hà.” Từ nãi nãi nghe những lời này mà cảm thấy xót xa vô cùng, bà nắm chặt tay Cố Khê nói “Con đừng chỉ nghĩ cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, con cũng nên suy nghĩ cho chính bản thân mình. Con vì chúng nó vẫn luôn độc thân, giờ hai đứa đã trưởng thành, con cũng nên cân nhắc một chút về việc của cá nhân mình”
Cố Khê cười cười “Mẹ nuôi à, con một thân một mình quá thoải mái rồi, không quen tự dưng trong cuộc sống có thêm người khác, con thấy một mình cũng tốt..”
Từ nãi nãi nhíu mày nói “Một mình con sống rất vất vả, chẳng nhẽ cứ thế cả đời? Con không chịu tìm cũng không sao, hiện tại mấy người kia cũng đã tới tìm con, lại còn là ông chủ của một công ty lớn, con bảo bọn họ sắp xếp cho con một công viêc nhàn nhã cũng không quá đáng đi. Đường xá xa xôi thế mà mấy người kia còn tới đây thăm con, chỉ nhờ một việc nhỏ nhặt thế này không khó khăn chứ.”
Cố Khê lắc đầu, nói “mẹ nuôi, đợi Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ hè, con về Doanh Hải chuyển hộ tịch qua đây, đến lúc đó cùng hiệu trưởng bàn bạc, chính thức vào biên chế, dạy học ổn định thì con sẽ không bày hàng bán nữa. Con mở miệng chắc chắn bọn họ sẽ giúp nhưng con không thể làm thế. Con muốn dựa vào chính sức lực của bản thân để kiếm tiền nuôi gia đình, dù có khuyên bảo hay nói gì nữa thì con vẫn quyết định như vậy. Nếu cứ mãi phải chịu sự giúp đỡ người khác thì sớm muộn gì cũng trở nên vô dụng, mà đây lại còn là những người bạn đã mười mấy năm không gặp, thì càng không thể đề nghị giúp đỡ, dù có được thì con cũng không thích dựa dẫm vào ai cả, việc này đối với Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không phải là tấm gương tốt.”
Nghe cũng có lý, nhưng nhìn thấy thái độ của ba người kia dù Tiểu Hà không nói thì chắc hẳn mấy người đó cũng không muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày vất vả như thế. Từ nãi nãi còn muốn khuyên bảo nữa nhưng Cố Khê nói thẳng “Mẹ nuôi, mẹ đừng nói thêm nữa, con sẽ không đi tìm mấy người đó đâu, con đã quen dựa vào chính mình rồi.”
“Con thật là…….Hz….!” Từ nãi nãi thở dài não nề “…vẫn luôn nói con tính cách dễ bảo, nhưng kỳ thực con so với người khác đều quá quật cường khó nói.
Cố Khê chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Vỗ vỗ tay Cố Khê, Từ nãi nãi nói “Con đã quyết định thế rồi thì mẹ có nói gì cũng vô dụng. Dù con có muốn làm thế nào thì nhất định cũng phải giữ gìn sức khỏe của bản thân. Dương Dương và Nhạc Nhạc còn nhỏ, nếu con không suy nghĩ cho mình thì cũng hãy vì hai đứa chúng nó mà chú ý bảo trọng thân thể. Sức khỏe là của con, con không thương tiếc thì còn ai thương tiếc nữa đây?”
“Con biết, con sẽ thận trọng.”
Nhẫn nhịn cơn ho, Cố Khê đứng lên “ Cha nuôi mẹ nuôi, cũng muộn rồi, hai người đi nghỉ sớm một chút, con lên gác đây…”
“Đi đi—————.”
Ngoài cửa hai kẻ nghe lén chạy rón ra rón rén lên lầu. Trốn trong phòng nghe tiếng ba ba bước cầu thang, nghe tiếng ba ba vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai anh em hai tràn đầy vẻ nghiêm trọng.
“Anh, ý của ba ba là gì? Ba ba có phải không muốn chúng ta nữa hay không?” trong giọng nói của Cố Triêu Nhạc có chút nức nở.
“ĐỪNG NÓI BỪA!”
Cố Triêu Dương xoay người hung hăng lau nước mắt cho em trai, nghiêm túc nói “Ba ba sẽ không bao giờ không cần chúng ta đâu, nếu ba ba không muốn chúng ta thì cũng sẽ không đợi đến bây giờ.” Nét mặt Cố Triêu Dương rất kiên định và bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đang vô cùng nóng ruột.
“Anh, ba ba để chúng ta đi với thúc thúc, khẳng định thúc thúc kia là người nhà của mẹ rồi. Em không cần, em không muốn rời khỏi ba ba.” Cố Triêu Nhạc nhịn không được khóc lóc. Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng nhưng vừa chợt nghe thấy ba ba tựa hồ không cần chúng nữa, Cố Triêu Nhạc đâm hoảng.
Cố Triêu Dương lau nước mắt cho em trai, hốc mắt của chính mình cũng đỏ “Chúng ta đi nói cho ba ba biết chúng ta tuyệt đối sẽ không đi theo thúc thúc kia.”
“Vâng!”
Đứng ở trước cửa phòng ba, Cố Triêu Dương giơ tay lên, không cách nào gõ cửa được. Cố Triêu Nhạc không đợi được, đưa tay lên gõ cửa.
Cộc cộc cộc ~~~~~~~~
“Ba.”
Cửa mở, Cố Khê vừa thấy khuôn mặt của hai con trai, nhíu mày, tránh người để nhi tử vào phòng “Xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Triêu Nhạc sụt sịt mũi, chưa kịp làm gì đã khóc nói “Ba, chúng con không đi cùng thúc thúc đâu, ba ba đừng không cần con và anh trai nữa nhé.”
Cố Khê ngây ngốc, Cố Triêu Dương chủ động nói thẳng “Vừa rồi con và Nhạc Nhạc ở ngoài cửa nghe được ba ba cùng nãi nãi nói chuyện.” Nói xong, Cố Triêu Dương cũng khóc.
‘Mình câu nào nói không cần chúng nó chứ?’ Đóng cửa lại, Cố Khê dắt hai nhi tử lên giường, để chúng ngồi xuống ổn thỏa. Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc nắm lấy tay ba ba khóc nói “Ba, chúng con sẽ nghe lời, ba ba đừng không cần chúng con.”
Cố Khê thật nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nên đi cắt ngắn của hai đứa con “Ba ba nói câu nào không cần các con?”
Hai huynh đệ khóc lóc cực kỳ thương tâm, Cố Triêu Dương nói “Ba cùng nãi nãi nói sẽ để cho con và Nhạc Nhạc đi cùng vị thúc thúc kia.”
Khuôn mặt Cố Khê cứng đờ “Nguyên văn ba ba nói như thế sao? Các con khẳng định vậy?”
Hai huynh đệ ngừng khóc, cố gắng hồi tưởng lại ‘Ách, hình như nguyên văn ba ba nói không phải như thế.’
Rút khăn giấy lau khô nước mắt và nước mũi cho hai con trai, Cố Khê nghiêm túc nói “Sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp tới hỏi ba ba, không cần nghe câu được câu mất rồi nghĩ ngợi lung tung. Không chỉ có mỗi chuyện này đâu, mà sau này bất cứ là chuyện gì nếu không có căn cứ chính xác cũng tuyệt đối không được suy diễn vớ vẩn. Việc nhỏ thì không sao nhưng nếu là việc lớn thì sẽ gây ra một hậu quả không thể vãn hồi được, nhớ kỹ chưa!” Sự tình năm đó đã dạy cho cậu một bài học sâu sắc nhất.
Đúng vậy, ba ba hình như nói nếu hai đứa thích thúc thúc, nguyện ý đi cùng thúc thúc thì ba ba sẽ không phản đối, ba ba không hề nói không cần bọn nó. Nhìn ba ba rất ít khi có vẻ mặt nghiêm túc như vậy,hai anh em Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc rất ăn ý đứng lên, xoay người, cởi quần, lộ ra cái mông nhỏ.
“Ba, chúng con biết sai rồi, ba ba đánh phạt chúng con đi.”
Cố Khê thật sự có chút tức giận, hung hăng đánh vào mông hai nhi tử mỗi đứa một cái vụt, trên hai cái mông trắng nõn phấn nộn bỗng hiện lên dấu tay hồng hồng. Kéo quần lên, xoay người, bị ba ba đánh đòn hai đứa ngược lại thờ phào nhẹ nhõm nở nụ cười.
“Đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi ạ.”
Hai tiểu tử gật đầu lia lịa, đã lớn thế rồi mà còn bị ba ba đánh đòn, chúng tuyệt đối sẽ nhớ kỹ.
Thở hắt ra, Cố Khê vỗ vỗ hai nhi tử “Đi rửa mặt đi, vệ sinh xong rồi các con quay lại đây, ba ba có chuyện muốn nói với các con.”
“Vâng!”
Hai đứa chạy nhanh như chớp, Cố Khê ngồi yên tại đó đợi hai con trai, khi còn lại một mình thì biểu tình trên mặt mới lộ ra vẻ thương tiếc sâu sắc. ‘Vì sao lại tới đây, cũng đã mười mấy năm rồi, cứ như vậy cho đến hết đời không phải tốt sao?’
Chống tay lên trên bàn, Cố Khê vô lực che mặt, hai người kia đã chú ý tới Dương Dương và Nhạc Nhạc, có lẽ không bao lâu bọn nữa họ sẽ phát hiện ra Dương Dương và Nhạc Nhạc có mối liên hệ với bọn họ, cậu nên giải thích với bọn họ ra sao đây?
Bí mật của thân thể, cậu sẽ không nói với bất kỳ ai, dù bọn họ có tra ra được Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai của bọn họ, dù bọn họ muốn dẫn Dương Dương và Nhạc Nhạc đi thì cậu cũng sẽ nhất quyết bảo vệ bí mật của bản thân. Cậu sẽ không để cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết chúng nó là do chính người ba ruột này sinh ra, cậu cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào dùng ánh mắt kì thị nhìn hai đứa con trai và cậu.
‘Vì sao…… lại tới đây?’
“Ba, chúng con rửa xong rồi.”
Nhanh chóng thu hồi tâm tình, Cố Khê hạ tay, ra mở cửa. Hai hài tử khẩn trương chạy đến bên giường cởi giày leo lên. Cố Khê xoay người đối mặt với hai nhi tử, nội tâm trầm xuống, cậu mở lời “Dương Dương, Nhạc Nhạc. Kiều thúc thúc, Triển thúc thúc cùng Ngụy thúc thúc đều là những người bạn trước đây của ba ba, cũng là bạn học của ba ba, bọn họ lớn tuổi hơn ba ba, cũng có thể coi như là học trưởng của ba ba.”
Hai hài tử gật gật đầu.
Cố Khê dừng một chút, nói khẳng định “Các con…chắc cũng đã phát hiện thấy ngoại hình của mình với Kiều thúc thúc rất giống nhau.” Cậu không phải không nhìn thấy nhi tử nghi ngờ Kiều Thiệu Bắc.
Hai hài tử do dự, Cố Triêu Nhạc hỏi “Ba ba, Kiều thúc thúc…… Là người nhà của mẹ sao?”
“Không phải.” Cố Khê mấp máy môi, nói “Dương Dương, Nhạc Nhạc, chuyện mẹ các con là ai…… ba ba hy vọng các con sẽ không hỏi tới, có thể chứ?”
Hai hài tử lập tức gật đầu, cùng đồng thanh nói “Chúng con không cần mẹ, chỉ cần ba ba thôi.”
Cố Triêu Dương hỏi “Ba ba, Kiều thúc thúc là tới tách chúng ta ra sao?” Đây chính là việc bọn họ quan tâm tới nhất.
Cố Khê xoa mặt hai đứa con, nói “Không ai có thể tách các con ra khỏi ba ba. Ba ba chỉ có thể nói cho các con biết, các con với Kiều thúc thúc, Triển thúc thúc có mối liên hệ rất sâu sắc, nhưng ba ba không thể nói cho các con biết đến tột cùng mối liên hệ gì, các con cũng đừng hỏi, được không?”
Triêu Dương và Triêu Nhạc lúc này nặng nề gật đầu “Ba ba, chúng con sẽ không hỏi, chỉ cần chúng con không phải tách khỏi ba ba là được rồi.”
Cố Khê vui mừng cầm tay hai con trai, cảm kích sự cảm thông của hai đứa. Cậu cúi đầu nói “Ba ba cùng Kiều thúc thúc, Triển thúc thúc trước khi sinh các con đã từng có một chút hiểu lầm, sau này ba ba đi khỏi Doanh Hải, Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc đi Mỹ thì ba ba và hai thúc ấy liền mất liên lạc với nhau. Lần này nếu không phải nhờ chị của các con….ba ba cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại mấy người bọn họ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Triêu Nhạc nhất thời nhăn nhó lại “Ba ba, ba chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc sao? Ba không trở về Doanh Hải có phải cũng bởi vì Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc hay không?”
Nhìn mặt nhi tử rất giống với người kia, ánh mắt của Cố Khê có chút hoảng hốt, lát sau cậu mới thản nhiên nói “Ba ba không trở về Doanh Hải……chủ yếu là vì các con còn quá nhỏ. Cũng đã mười mấy năm rồi, ba ba sao còn cảm thấy khó chịu nữa chứ. Chỉ là Kiều thúc thúc cùng Triển thúc thúc vẫn cảm thấy có lỗi với ba ba, cũng đã rất lâu rồi…vẫn là không nên gặp lại nhau thì tốt hơn. Ba ba đã quen sống một cuộc sống yên tĩnh, không mong muốn có chút gợn sóng nào.”
Không biết vì cái gì mà Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc giờ phút này nhìn ba ba, trong lòng đột nhiên rất khó chịu. Hai hài tử ôm lấy ba ba, trịnh trọng nói bên tai ba ba “Ba, chúng con sẽ không đi theo Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc đâu, chúng con sẽ vĩnh viễn ở lại với ba ba.”
“Khó lắm.” Cố Khê ôm lấy hai hài tử “Các con khi trưởng thành rồi sẽ phải đi học xa, nhất định rồi sẽ phải rời khỏi ba ba.”
“Chúng con sẽ nhất định cố gắng kiếm tiền, rồi mua nhà, đón ba ba cùng gia gia, nãi nãi tới sống cùng nhau.”
Cố Khê cười cười “Ừm, ba ba cùng ông bà nội sẽ chờ các con mua nhà.”
“VÂNG!”
Lại một lần nữa rất cảm kích hai người kia đã trao tặng cho cậu hai người con trai tuyệt vời này, Cố Khê nói “Ba ba hy vọng các con có thể thật thoải mái đối mặt với Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc, chuyện quá khứ của ba ba và hai thúc ấy không liên can gì tới các con, hai đứa sẽ làm được thế chứ?”
“Có thể ạ.”
Buông ba ba ra, Cố Triêu Nhạc nói “Ba ba, con không muốn biết mẹ là ai, cũng không muốn biết vì sao mình lại giống Kiều thúc thúc đến vậy, con chỉ sợ sẽ bị tách khỏi ba ba, sợ có người chia rẽ chúng ta mà thôi.”
“Con cũng vậy.” Cố Triêu Dương nắm chặt tay ba ba, nói thêm một câu “Trên TV đều diễn như thế mà.”
“Ha ha.” Cố Khê xoa đầu nhi tử “Sẽ ở bên ai chỉ có thể do chính các con quyết định. Đừng bị mấy phim truyền hình lừa, TV là TV, thực tế là thực tế, nếu mấy phim truyền hình linh tinh kia không diễn như thế thì ai sẽ xem chúng chứ?”
“Vâng ạ.” Hai hài tử gật gù nghe lời răn dạy “Sau này lúc nãi nãi xem TV, chúng con sẽ không xem nữa.”
“Cũng không đến mức phải thế đâu, chỉ cần đừng quá tin tưởng những gì diễn ra trong TV là được.”
Nhi tử không hỏi, trong lòng Cố Khê thật sự thở phào nhẹ nhõm, nội tâm càng thêm áy náy với nhi tử. Xoay người nâng chân Nhạc Nhạc lên, Cố Khê với tay lấy kem nẻ mà Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam để lại, bôi kem cho con trai. Cố Triêu Dương thấy thế, cũng mau chóng ngồi xuống, nâng hai chân lên, đợi ba ba bôi kem cho. Hai hài tử tùy bề ngoài rất chững trạc nhưng thật sự đều rất thích làm nũng với ba ba.
Chậm rãi bôi kem kĩ càng cho nhi tử, Cố Khê ngữ điệu mang theo thâm ý nói “Các con là con trai của ba ba, mặc kệ các con ở nơi nào cũng nhất định sẽ không thể cắt đứt được mối liên hệ giữa ba ba và các con, đây là huyết mạch tương thông. Chỉ cần máu không ngừng chảy, thì các con sẽ không rời khỏi ba ba. Hãy cố gắng giống như chị Mạn Mạn, tuy phải rời khỏi gia đình tới Doanh Hải học hành, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ quay về, sẽ không mất liên lạc với dì cả, bác cả và chúng ta. Các con, cũng sẽ như vậy.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc không lên tiếng, đợi ba ba nói tiếp.
Cố Khê cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, rồi mới ngẩng đầu nói “Ba ba vừa mới nói, các con cùng Kiều thúc thúc, Triển thúc thúc có mối liên hệ rất sâu. Nếu Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc nguyện ý cung cấp cho các con điều kiện học tập tốt hơn, ba ba hy vọng các con có thể thận trọng suy xét.” Hai hài tử đã theo cậu chịu khổ rất nhiều, cũng quá ủy khuất.
“Con không cần.” Cố Triêu Nhạc không chút nghĩ ngợi trả lời đầu tiên “Muốn đến trường mà phải rời khỏi ba ba là việc con sẽ không bao giờ làm, con không muốn vì Kiều thúc thúc với Triển thúc thúc có tiền mà phải xa ba ba. Con trưởng thành cũng có thể kiếm ra tiền, cũng sẽ biến thành kẻ có tiền.”
“Con cũng không muốn.” Cố Triêu Dương rõ ràng mất hứng “….Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc có tiền là việc của hai thúc ấy, chị Mạn Mạn cũng có thể tự mình thi đỗ trường Doanh Hải được thì con và Nhạc Nhạc cũng có thể thi đỗ. Ba, con mặc kệ con và Kiều thúc thúc, Triển thúc thúc có quan hệ gì, cũng không quan tâm Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc có thể cung cấp cho con cuộc sống và điều kiện học tập tốt hơn, con tuyệt đối không vì điều này mà rời bỏ ba ba, trừ phi ba ba cùng chúng con đi.”
“Con cũng vậy!” Cố Triêu Nhạc ánh mắt tròn xoe trợn lên, tỏ thái độ kiên quyết.
Cố Khê không biết chính mình là nên cười hay là nên mếu nữa, nhưng thôi, cuối cùng cậu vẫn nở nụ cười, hung hăng véo má hai đứa con đáng yêu, cậu nói “Dù các con quyết định thế nào thì ba ba cũng đều sẽ ủng hộ. Các con đã lớn rồi, có một số việc ba ba rất mong muốn các con tự mình làm chủ.”
“Ba.” Cố Triêu Nhạc lộ ra tâm tính của một nam hài tử mười một tuổi nên có, ôm lấy ba ba, nũng nịu nói “Con không muốn xa ba ba.”
“Con cũng không muốn.” Dương Dương cũng ôm lấy ba ba, cắn cắn miệng, tìm kiếm an ủi.
“Đều đã lớn thế rồi mà còn dính lấy ba.” Cố Khê cúi đầu, trên khuôn mặt yêu thương của các con hôn chụt một cái, ôm chặt hai đứa “Các con đã trưởng thành rồi, rất nhiều việc đều phải học được cách suy nghĩ độc lập, học được cách phán đoán, càng phải học được sự bình tĩnh. Như chuyện của ngày hôm nay, ba ba không mong muốn lặp lại lần nữa đâu.”
“Vâng. Chúng con sau này nhất định sẽ bình tĩnh.”
Sau khi lên lớp, hai đứa hình như chưa lần nào được ba ba thơm nên nụ hôn này khiến hai đứa xúc động đến phát khóc. Cố Triêu Nhạc ngẩng đầu, chờ mong nói “Ba, đêm nay con muốn ngủ cùng ba ba.”
“Ba, con cũng muốn ngủ cùng ba ba.” Cố Triêu Dương đôi mắt cũng có chút đỏ.
Cố Khê cười cười, lại hôn nhi tử một cái “Được. Đêm nay ngủ cùng ba ba.”
“Yeah~~~~~!”
Hai đứa vừa nghe, cao hứng nên nhảy nhót reo hò trên giường, rồi nhanh chóng xuống giường “Chúng con đi lấy gối và chăn mang qua đây.”
“Đi đi.”
Hoan hỉ chạy vọt về phòng mình lấy chăn gối, Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc đem bí ẩn mối liên hệ giữa chúng và hai vị thúc thúc kia đặt xuống tận đáy lòng. Chúng không ghét hai vị thúc thúc kia, thậm chí có điểm thinh thích, nhưng hai đứa chúng nó sẽ không đi theo Kiều thúc thúc và Triển thúc thúc, hai vị thúc thúc kia chỉ là bằng hữu của ba ba, không hơn.