VIÊN KIM CƯƠNG CỦA TỪ TỔNG



- Con đắn đo điều gì à?
Vãn Thiệu xoa đầu Duệ Kha đang suy tư nhìn vào tờ giấy kế hoạch của thằng bé.

- Con đang suy nghĩ….không biết con có nên thử thách cha nữa không? Hay con sẽ dừng…vì cha mà mommy con khổ sở một thời gian, mommy tha thứ quá dễ dàng.

- Sao cha lại cười ạ?
Duệ Kha nhăn mày nhìn Vãn Thiệu bật cười.

- Mẹ con còn không tính toán, tiểu quỷ, đã nói là miễn cô ấy hạnh phúc chúng ta sẽ chấp nhận hết phải không?
- Dạ….đúng ạ.

- Con có muốn uống sữa ấm không?
- Con có ạ!
Một câu hỏi của anh khiến thằng bé gạt phăng nỗi suy tư.

“A, con biết rồi!”
Vãn Thiệu nhìn điệu cười ranh ma của Duệ Kha liền biết nó có mưu đồ, tuy không rõ là gì nhưng anh không cản, để xem cậu nhóc mình nuôi nấng tư duy đến đâu.

- Mommy! Con vừa bị ngã! Hức hức….

Duệ Kha òa khóc lao vào lòng Thư Viễn và giơ cái đầu gối trầy xước ra.


Vết thương này chẳng nhằm nhò gì với nó nhưng nó muốn đóng kịch, dù sao nó cũng muốn ở với mẹ thêm.

Thư Viễn biết trước nay con cô luôn mạnh mẽ, sẽ không khóc vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô nghĩ hẳn thằng nhóc đã gặp chuyện gì gây shock tâm lí mới vậy nên dỗ dành nó.

- Tiểu Kha ngoan, để mẹ băng lại cho con.

Duệ Kha lén nhìn Thư Viễn, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

- Con có đau không?
- Dạ không ạ.

- Tiểu Kha giỏi lắm!
Nó vốn chỉ định quệt chân nhẹ thôi, ai ngờ đâm vào Ruth mà ngã thật.

- Cảm ơn mommy ạ!
- Ừ, khi nào thấy đỡ hơn thì bảo mẹ nhé!
- Dạ.

- Con bị ngã sao?
Từ Dịch Phong bước vào phòng thấy Duệ Kha mắt đỏ hoe còn vợ mình đang dán vết thương cho con trai.

- Mommy, cho con ngủ với hai người một hôm được không ạ?
- Với chúng ta?
- Vâng ạ.

- Tất nhiên là được rồi con.

Thư Viễn gật đầu đồng ý, trông Từ Dịch Phong có chút bất ngờ, nhưng biết sao được, vợ đã muốn thì anh sẽ chiều.

- Con muốn nằm ở giữa.

- Được.

Anh nghĩ rằng dù sao cũng chỉ ngủ có một đêm, thằng bé thích nằm đâu anh cũng đông ý.

Đợi cha mẹ đi ngủ hết, Duệ Kha mắt vờ nhắm dò xét tình hình, ba người đang đắp chung một cái chăn, thời tiết này khá lạnh nên nó giơ chân đạp xuống.

"Mommy chịu khó một chút nha"
Thư Viễn bị lạnh, cô vô thức dựa mình vào nơi có hơi ấm.


“Mommy bị lạnh rồi”
Thằng bé nhăn mặt, rất muốn đắp chăn cho cô nhưng nó vẫn chờ.

Từ Dịch Phong thấy động mạnh thì tỉnh dậy, nhìn hai người co ro liền đứng dậy lấy thêm chăn đắp cho hai mẹ con Thư Viễn, đồng thời ôm cả hai để sưởi ấm.

“Người cha ấm thật”
Duệ Kha được anh ôm, cảm thấy ấm áp mà thiếp đi lúc nào không hay, cái cảm giác được nằm với cha mẹ hoàn toàn xa lạ với thằng bé vì trước nay Thư Viễn và daddy của nó chưa bao giờ gần gũi như vậy, đây là thứ Từ Dịch Phong có thể cho nó trước tiên.

- Thưa cha.

- Con gọi ta?
- Cha có thể nấu cho con và mommy ăn một bữa được không ạ?
Đây là tiêu chí cuối cùng mà Duệ Kha đặt ra, cái để khẳng định cha nó.

- Được, tối nay ta sẽ nấu.

Nhìn anh đầy tự tin, Duệ Kha bỗng cảm thấy yên tâm phần nào.

- À…anh định làm gì vậy ạ?
- Tối nay tôi nấu cơm cho mẹ con em ăn.

Thư Viễn cười cứng ngắc vì cô chưa được thưởng thức tài nghệ của Từ Dịch Phong, công việc của anh bận rộn tới nỗi đêm làm không hết, huống hồ tự tay xuống bếp.

Từ Dịch Phong túi to túi nhỏ xách xuống bếp, khoảng một lúc sau đã thấy mùi thơm tỏa ra.

Trên bàn ăn được bày đủ món, từ rau xanh đến thịt, khói tỏa ra nghi ngút.

- Con mời cha và mommy ăn cơm ạ!

Để trổ tay nghề của mình, Dịch Phong sẵn sàng chi ra một số tiền nữa mời người làm trong nhà được ăn hàng một bữa, để ba người có không gian riêng.

- Ồ!
Duệ Kha cắn một miếng thì khá ngạc nhiên, nó quay sang nhìn Thư Viễn, đầu gật lia lịa khen ngon.

- Con thấy ngon ta rất mừng.

“100 điểm, người đúng là cha con”
Từ Dịch Phong không biết mình đã chinh phục được lòng nó, tất cả đều nhờ bữa ăn này.

- Anh còn việc gì là không biết làm không vậy?
Thư Viễn đắp chiếc chăn dày phủ kín người chuẩn bị đi ngủ.

- Tôi còn nhiều thứ chưa từng thử, nhưng miễn em muốn tôi sẽ học.

- Haha, vậy thì hoàn hảo quá rồi!
Từ Dịch Phong cúi xuống hôn lên trán cô rồi tắt đèn.

Anh quả thực biết ơn người mẹ thích nấu ăn của mình, vì Mỹ Na dạy và Duệ Kha muốn nên Dịch Phong có cơ hội cho Thư Viễn biết một khía cạnh khác của mình.

“Tôi như vậy mới xứng với em”.


Bình luận

Truyện đang đọc