VINH QUANG [ESPORT]


Vệ Kiêu chờ đến khi tiếng bước chân xa dần mới đi ra.

Bên bồn rửa tay không có người, Vệ Kiêu nhìn mình trong gương.

Hốc mắt cậu đỏ bừng, muốn khóc mà không khóc được, giống như một bé cún bị bỏ rơi.

“Đệt”
Vệ Kiêu mở vòi nước, tát nước lên mặt.

Dòng nước mát làm dịu đôi mắt, đồng thời khiến cậu bình tĩnh lại.

Cậu quá ỷ lại vào Close.

Sau khi bà nội qua đời, cậu không còn chỗ dựa, bất ngờ gặp được đội trưởng, làm sao có thể cưỡng lại được.

Đội trưởng thật tốt.

Quá tốt.

Vệ Kiêu khẽ thở dài, đè nén nỗi sợ không có logic kia
Cứ nghĩ lung tung
Đội trưởng mới 21 tuổi, Lee Heran đã 23 tuổi rồi, không giống nhau!
Kém nhau tận hai tuổi đấy!
Hai tuổi…
Vệ Kiêu cảm thấy khoảng cách này hơi nhỏ.

Không đúng!
Đội trưởng sinh nhật vào tháng 12, làm tròn một chút thì mới 20 tuổi
Hai mươi tuổi thì chỉ hơn cậu có một tuổi thôi, bây giờ cậu vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, đội trưởng còn có thể thi đấu thêm 500 năm nữa!
Vệ Kiêu cảm thấy được an ủi phần nào
Cậu luyến tiếc Lục Phong.

Cậu quý trọng những người đối xử tốt với cậu.

Lần đi WC này hơi lâu, khi quay lại Lục Phong nhìn cậu: “Trong người cảm thấy không khỏe sao?”
Vệ Kiêu nghĩ thầm, đội trưởng thật văn nhã, hỏi về vấn đề tiêu chảy mà có thể hàm súc như vậy.

Vệ Kiêu: “Không bị tiêu chảy”
Lục Phong yên tâm: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Vệ Kiêu ghé sát vào tai hắn nói: “Em bắt gặp Kim Sung Hyun và Lee Heran cãi nhau”
Bên cạnh hai người họ là Nguyên Trạch, anh vểnh tai lên hóng chuyện: “Hai người họ ngày nào cũng cãi nhau, hồi trước ở FTW cũng gọi điện cãi nhau xuyên lục địa mỗi ngày”
Vệ Kiêu tò mò: “Đội trưởng Lee nhìn có vẻ dễ tính mà” Hơn nữa có vẻ rất chiều Kim Sung Hyun.

Nguyên Trạch: “Cậu không hiểu rồi, người nhìn bề ngoài càng tốt tính thì càng không giống bình thường”
Vệ Kiêu không vui: “Làm sao tôi lại không hiểu? Nhìn anh ngoài mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm nhưng thật ra rất xấu tính, còn đội trưởng của tôi nhìn thì lạnh lùng nhưng lại tốt với tôi vô cùng”
Nguyên Trạch: “…….


Vệ Kiêu vì để nói chuyện với Nguyên Trạch mà dán cả người lên người Lục Phong.

Lục Phong đè eo cậu lại nói: “Lát nữa đội trưởng Nguyên phải lên thi đấu, đừng quấy rầy người ta”
Ý là đừng nói chuyện với ổng nữa.

Vệ Kiêu đang định nói tiếp đột nhiên dừng lại
—— Tay đội trưởng nóng quá
Đầu Vệ Kiêu ong lên, ngồi thẳng lưng.

Lục Phong cũng không dám chạm vào cậu lâu, thấy cậu ngồi nghiêm chỉnh thì thu tay về.

Nguyên chó già hồn nhiên châm ngòi ly gián: “Cậu đã tới L&P đâu mà biết tôi tệ bạc cậu?”
Vệ Kiêu bực bội, định quay lại đốp chát lại anh.


Lục Phong ung dung thong thả mở miệng: “Khi em ấy chưa tới FTW tôi đã rất tốt với em ấy rồi”
Nguyên Trạch: “………”
Nếu Vệ Kiêu có đuôi thì đã vểnh đuôi lên trời: “Nghe thấy không, nghe rõ chưa, nghe kĩ chưa đội trưởng Nguyên!”
Nguyên Trạch nghe thấy, nghe rõ âm thanh chân mình đá trúng một ván sắt ngốc nghếch.

Lão G chỉ bập bẹ chút tiếng trung, nghe xong ngây thơ giải vây cho đội trưởng mình: “Nhìn đội trưởng tôi suốt ngày cười tủm tỉm thế thôi, thật ra trong bụng toàn ý xấu!”
Mọi người ở FTW tiếng trung cấp mười: “……Phụt!”
Lão G hoang mang, dùng tiếng anh nói: “Tôi nói không đúng sao? Như thế không phải là nói đội trưởng thông minh sao? Tại sao họ lại cười?”
Nguyên Trạch không chỉ đụng trúng tường sắt mà còn bê đá đập chân mình! (Cho những ai quên: Nguyên Trạch là người dạy tiếng trung cho Gary)
Tiếng anh của Vệ Kiêu tốt, trả lời hắn: “Đúng, đúng rồi, ý là đội trưởng anh thông minh đấy, lão G cố lên, mỗi ngày khen ổng 30 lần, đội trưởng anh thương anh một vạn năm luôn”
Lão G: “………”
Tiếng trung của hắn không tốt thôi chứ hắn không ngốc, nhìn khuôn mặt của đội trưởng đã biết là mình nói sai rồi: “Vậy thì…”
Nguyên Trạch cầm ái khoác che não hắn: “Đi thôi, có muốn thi đấu nữa không”
À, đến lượt L&P lên sân khấu
Đội thi đấu với L&P khi thi đấu xong thì khóc một trận
Vô lý hết sức
Tại sao Marshall Gary lại mạnh như vậy!
Có thất tình thì cũng đừng giải tỏa trên đấu trường chứ.

Đội kia bị hành hạ một trận nhưng không dám nói gì.

Khi trở về phòng huấn luyện, Thần Phong cho xem lại trận đấu như thường lệ
Thắng rồi xem lại thấy thoải mái hơn hẳn.

Chỉ trích thể nào đội viên cũng không có gánh nặng gì, hơn nữa thái độ tiếp thu rất tốt.

Tất nhiên cũng có loại thắng rồi không thích xem lại trận đấu, cảm thấy mình thắng rồi, vậy không có gì sai sót
Loại thành viên này đội nào cũng có thể có, nhưng ở FTW lại không có
Ngay cả Close là đội trưởng kiêm phụ trách câu lạc bộ cũng phải tôn trọng Thần Phong, những người khác đều trở nên ngoan ngoãn.

Mỗi lần xem lại trận đấu Vệ Kiêu đều rất nghiêm túc.

Phát hiện lỗi sai của bản thân trước cả Thần Phong, hơn nữa cũng không sợ bị mắng, tự mắng mình có khi còn hăng hơn Thần Phong.

Nhưng đêm nay cậu lại im lặng, cậu không xem mình mà chỉ chăm chú vào thần chiến của đội trưởng.

Trấn đấu này, nếu xem thành tích cuối cùng, thần chiến không phải là xuất sắc nhất.

Người giết được nhiều nhất là Việt Văn Nhạc.

Sát thương Ninh Triết Hàm là cao nhất, tuy nhóc không giết được ai nhưng nhờ vào pháp sư băng giỏi poke (Quấy rối hoặc cấu máu đối phương ở khoảng cách xa bằng skill diện rộng), tạo được sát thương không nhỏ.

Người chắn nhiều sát thương nhất tất nhiên bà vú anh Cải.

Trận này Vệ Kiêu bị Kim Sung Hyun ép rất thảm, chiến tích khó coi, nhưng nhờ hi sinh ở lần combat cuối cùng đã tạo thành điểm mấu chốt để chiến thắng, số liệu đơn giản không thể nói hết được
Chỉ có Close, trận này không mấy nổi bật.

Đúng là không nổi bật nhưng lại quan trọng nhất.

Vệ Kiêu nhìn chung cuộc, nhìn thấy được vô số chi tiết của thần chiến.

Giai đoạn trước thì áp chế ma chiến, giữa trận áp chế Kim Sung Hyun, ở cuối trận nếu không nhờ thần chiến ngồi xổm giết Kim Sung Hyun hóa thành quỷ ảnh chạy trốn thì FTW xong đời.

Bất kì giai đoạn quan trọng nào đều có hình ảnh thần chiến, chỉ là không bộc lộ mũi nhọn giống như trước kia
Hắn trầm mặc ẩn trong đội, giống như một đôi mắt nhìn bao quát hết toàn bộ hẻm núi, yên lặng không chút tiếng động bù đắp thiếu sót của cả đội.

—— kiểm soát trận đấu.

Vệ Kiêu khẽ rùng mình.

Hóa ra khả năng kiểm soát trận đấu của đại ma vương khi không đối địch có thể dịu dàng như vậy.

Cậu lén nhìn Lục Phong.


Lục Phong phát hiện quay sang nhìn cậu.

Vệ Kiêu nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong lòng cậu mừng thầm, bởi vì mình phát hiện bí mật này đầu tiên.

Sau khi xem xong, họ bắt đầu tập luyện như thường lệ.

Sự ăn ý trong đội là thứ không thể dựa vào may mắn được, chỉ có kiên trì mài giũa qua từng trận đấu, không thể vội vàng.

Kim đồng hồ điểm 12 giờ, bọn họ vừa lúc kết thúc một ván.

Lục Phong là chủ phòng, hắn tiếp tục nhấn tìm đối thủ.

Vệ Kiêu lại hủy sẵn sàng.

Lục Phong nhìn cậu: “Sao vậy?”
Vệ Kiêu nói: “12 giờ ròi, đội trưởng nên nghỉ ngơi”
Lời vừa thốt ra, mọi người kinh sợ nhìn cậu: Gì cơ? Ảo giác à? Đây đâu phải lười Vệ Kiêu nên nói!
Lục Phong cũng ngạc nhiên, hỏi lại cậu: “Mệt rồi sao?”
Vệ Kiêu làm sao mệt được, cậu nói: “Đội trưởng vất vả lắm mới tạo được đồng hồ sinh học, đừng đánh mất nó, mau về đi ngủ đi”
Bạch Tài mắng cậu: “Cũng không biết ai ngày đêm đòi solo với đội trưởng”
Vệ Kiêu trừng cậu ta: “Tao nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mày biết mà không can ngăn là sao”
Bạch Tài: “……”
Là tao lắm lời, tao xứng đáng!
Lục Phong cảm nhận được: Vệ Kiêu đang quan tâm hắn.

Mắt hắn hơi cong lên, hỏi cậu: “Anh đi ngủ nhé?”
Vệ Kiêu thúc giục hắn: “Mau đi ngủ”
Lục Phong nhẹ giọng nói: “Đang định solo với em trước khi đi ngủ”
Vệ Kiêu: “!”
Lục Phong mỉm cười nhìn cậu
Vệ Kiêu quay ngắt sang anh Cải: “Nhìn cái gì, giữ tao lại nhanh!”
Anh Cải: “???”
Vệ Kiêu nhét tay mình vào tay anh Cải: “Mày phát huy chút tác dụng đi chứ!”
Anh Cải đã hiểu, muốn mình ngăn lại chứ gì?
Emmm…….

Vệ Kiêu Kiêu lắm trò thế!
Vệ Kiêu “bị ngăn lại” xua tay với Lục Phong: “Đừng dụ dỗ em, em sợ không nhịn được mất”
Tay anh Cải run lên, hận không thể bóp chết cậu: Đm, mày nói tiếng người thì sẽ chết à
Lục Phong đã quen, cố tình hỏi lại: “Thế anh đi nhé?”
Vệ Kiêu đau đớn khôn cùng: “Cúi chào hẹn gặp lại chúc ngủ ngon!”
Lục Phong thật sự ra khỏi phòng huấn luyện, Vệ Kiêu nằm trên ghế như con cá phơi khô bị khoét mất linh hồn.

Anh Cải nhìn cậu: “Mày lại lên cơn gì vậy?”
Vệ Kiêu nhẫn nhịn cơn đau trong lồng ngực, yếu ớt nói: “Đội trưởng làm sao có thể giống tụi mình được”
Anh Cải: “?”
Vệ Kiêu sâu sắc nói: “Ảnh không chỉ là tuyển thủ chính thức mà còn là người phụ trách câu lạc bộ, mỗi sáng đều phải xử lý nhiều việc, nếu thức đêm như tụi này thì mệt muốn chết!”
Bạch Tài nghi ngờ nhìn cậu: “Sao tự nhiên lại hiểu chuyện như thế?”
Vệ Kiêu làm sao có thể nói rằng mình bị Lee Heran dọa, chỉ ba hoa: “Yêu nhiều thì quan tâm nhiều, có lẽ là do tao càng ngày càng yêu đội trưởng rồi”
Anh Cải & lão Việt & nhóc Ninh: “………”
Nghe bao nhiêu cũng không quen nổi!
Tuy nói là vì sức khỏe Lục Phong nhưng khi nhớ lại trận solo hụt của mình, Vệ Kiêu lại phát hỏa.

“A a a!” Vệ Kiêu bực bội nói: “Anh Cải, đấu đôi nào!”
Cậu cần phải tìm cái gì đó để phân tán chú ý, nếu không cậu sợ mình chạy về phòng ăn vạ đội trưởng mất.

Hai giờ sáng, Thần Phong lùa bốn đứa nhỏ về phòng ngủ

Vệ Kiêu không ngủ được, Thần Phong cười lạnh: “Có muốn thi đấu tự do nữa không? Anh Thang của cậu đang thấy chán lắm đây”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Em đi ngủ đây!”
Lúc này về phòng Lục Phong chắc chắn đã ngủ rồi.

Vệ Kiêu nhẹ chân nhẹ tay, lúc tắm rửa cũng không dám vặn nước to, vội vàng quấn áo choàng tắm ra ngoài.

Trong phòng chỉ có đèn sàn không chói mắt, nếu không sẽ đánh thức Lục Phong.

Mắt Vệ Kiêu quen dần với bóng tối, nhìn thấy rõ đội trưởng đang nằm trên giường.

Thời tiết trên đảo rất nóng, điều hòa trong phòng lại tắt, lúc này hơi oi bức.

Có lẽ do nóng nên chăn Lục Phong chỉ đắp đến eo, áo ngủ bị kéo lên, lộ ra một mảng bụng.

Vải dệt màu đen, da thịt lại trắng, cơ bụng gợi cảm cùng tuyến nhân ngư…
Đệt!
Vệ Kiêu nhanh chóng dời tầm mắt, lấy gối che mình lại
Mặt cậu nóng lên, lỗ tai đỏ bừng.

Đâu phải lần tiên xem, cậu còn từng được sờ nữa mà, tim đập cái quần què giề
Vệ Kiêu nghiêng qua lộn lại, bên dưới gối hé ra một khoảng, cậu híp mắt nhìn…
Chậc chậc, ánh sáng này, khuôn mặt này, dáng người này
Vệ Kiêu bình tĩnh!
Đều là do ánh sáng, đều là do trong phòng quá nóng, đều là do đội trưởng quá đẹp trai!
Thiếu niên nghiện game thì làm sao luyện được dáng người tốt như vậy
Úi, đầu nhỏ của Vệ Kiêu ngẩng lên một chút
Vận động à.

Vận động rất tốt!
Cường kiện thân thể, kéo dài tuổi thọ!
Vệ Kiêu trùm chăn, chịu đựng sự khô nóng, bắt đầu tra cứu: Lợi ích của việc vận động.

Lọt vào mắt là hàng chứ khiến mắt cậu sáng lên: “Xương chắc khỏe, cơ bắp phát triển…”
Uầy, đội trưởng thích vận động như thế, xương cốt chắc chắn khỏe mạnh, cơ bắp có lực, bệnh nghề nghiệp không làm gì được hắn!
Vệ Kiêu hăng hái, tiếp tục lướt xuống, lại lướt đến dòng chữ —— vận động trên giường có lợi cho tình cảm vợ chồng
Nhóc xử nam 19 tuổi: “???”
Cái gì vậy nè!
Vận động thôi mà, tại sao lại nhắc đến cái này!
Vệ Kiêu vốn nóng nực muốn chết, bây giờ không thở nổi luôn, tắt điện thoại, thò đầu ra khỏi chăn.

Cậu trở người, đối mặt với Lục Phong.

Ai ngờ Lục Phong cũng quay người, đối mặt với cậu.

Ánh đèn phác họa thân thể hắn, vai rộng, eo thon, dưới chăn ẩn giấu một đôi chân thẳng dài
Vệ Kiêu: “…….


Nhắm mắt, ngủ
À, còn đặt báo thức nữa.

Ngày hôm sau, Vệ Kiêu tỉnh dậy lúc 8 rưỡi.

Vệ Kiêu mơ màng nhìn về phía điện thoại: “Rõ ràng là đặt 7 rưỡi rồi, tại sao lại không kêu? Đồ dỏm!”
Cậu gãi gãi tóc, cửa phòng mở ra.

Ánh sáng dọi vào từ cửa, người đàn ông mặc đồ thể thao cả người là mồ hôi, giọng còn trầm thấp hơn thường ngày: “Dậy rồi à?”
Vệ Kiêu ảo não nói: “Anh về rồi!”
Lục Phong vào phòng, bật đèn lên: “Sao vậy?”
Vệ Kiêu định dậy sớm chạy bộ với Lục Phong, kết quả… cái đồng hồ báo thức hàng dỏm này không chịu kêu!
Lục Phong cầm khăn tắm nói: “Anh đi tắm trước”
Vệ Kiêu ngồi xếp bằng, nhìn Lục Phong: “Đội trưởng, ngày mai khi nào anh dậy thì gọi em dậy với”
Lục Phong quay đầu nhìn cậu: “Có việc à?”
Vệ Kiêu: “Em chạy bộ với anh!”
Lục Phong dừng lại: “Sao bỗng dưng muốn chạy bộ?”
Mắt Vệ Kiêu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt rơi vào ngực lép bụng nhỏ của mình: “Anh nói là nếu luyện nhiều thì sẽ có cơ bụng mà”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu nhìn hắn chằm chằm: “Em cũng muốn có cơ bắp”
Trong đầu Lục Phong hiện lên vòng eo thon trắng nõn của cậu: “……”
Vệ Kiêu thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn không nghiêm túc, nhấn mạnh: “Em rất là nghiêm túc luôn, em cũng muốn rèn luyện thân thể!”
Nói xong thì nhấc áo, khoe cái bụng nhỏ của mình ra.

Lục Phong: “…………”

Vệ Kiêu nhìn bụng mình đầy ghét bỏ, ngẩng đầu nói: “Anh nhìn xem…Một khối cơ bụng…Ơ…” Đội trưởng đâu rồi!
Từ trong phòng tắm truyền ra giọng nói ồm ồm của Lục Phong: “Ngày mai anh gọi em dậy”
Vệ Kiêu hài lòng: “Được”
Vệ Kiêu đi ngủ muộn, dậy quá sớm, kết quả là ngủ nướng.

Khi dậy Lục Phong đã đi rồi, cậu ngáp một cái đi tìm lão Bạch ăn cơm.

Mặc dù hôm nay FTW không có kế hoạch gì nhưng mọi người có mặt rất đúng giờ.

Các đội đều là đội mạnh đến từ nhiều khu vực, không biết lúc nào sẽ gặp phải, cứ tìm hiểu trước cũng không thiệt.

Buổi tối vẫn đấu năm như mọi khi, tới 12 giờ Vệ Kiêu lạ giục Lục Phong đi ngủ
Thần Phong đang ở trong phòng huấn luyện sửa sang lại tư liệu, nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn.

Vệ Kiêu tiễn Lục Phong xong thì nói với Thần Phong: “Huấn luyện viên, đêm nay em muố ngủ sớm một chút”
Thần Phong nhường mày: “Cậu đổi tính rồi à?”
Thiếu niên nghiệm game không có ban đêm, đây là lời răn dạy của Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu: “Sáng mai em phải hẹn hò với đội trưởng…”
Cậu vừa nói xong tất cả mọi người đều đập mặt vào bàn phím.

Anh Cải: “Đệt mẹ, mày……”
Vệ Kiêu sửa miệng: “Là có hẹn, có hẹn ha”
Mọi người: “…………” Lần sau đừng có mà nói sai nữa!
Vệ Kiêu giải thích: “Sáng mai em chạy bộ với đội trưởng, em cũng muốn rèn luyện thân thể”
Bạch Tài thở phào: “Đến việc dắt Đậu Tương đi dạo mày còn lười, thế mà còn muốn rèn luyện thân thể?”
Vệ Kiêu khuyên cậu ta: “Thân thể là tiền vốn của cách mạng, hay là ngày mai anh Cải cũng….


Bạch Tài xua tay phần phật: “Không không”
Ngủ nướng không sướng hơn ư? Tại sao phải đi tìm ngược.

Vệ Kiêu quay sang đa cấp với Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc: “Hai người thấy cơ bụng của đội trưởng chưa, chậc chậc chậc, ngầu đét, nhìn không thèm ư?”
Nhóc Ninh và lão Việt lắc đầu nguầy nguậy: Chưa từng thấy, không thèm chút nào!
Thấy bốn người họ không đổi ý, Vệ Kiêu buồn thúi ruột thở dài: “Tuổi trẻ tùy tiện, không coi trọng thân thể của mình”
Thần Phong không nghe nổi nữa: “Cậu cũng mới chỉ 19 tuổi thôi đấy”
Đừng giả làm ông cụ non nữa, anh 26 tuổi cũng chưa lên tiếng đây này.

Vệ Kiêu tầm 1 rưỡi mới đi ngủ.

Khi Lục Phong kêu cậu dậy, Vệ Kiêu ôm gối lẩm bẩm: “Đừng nghịch nữa Đậu Tương,” Nghiêng người, đôi chân dài kẹp lấy chăn
Lục Phong: “……”
Lục Phong hít một hơi: “Em ngủ thêm chút nữa đi, anh đi trước”
Giọng hắn rất nhỏ, không muốn đánh thức cậu.

Lỗ tai Vệ Kiêu giật giật, đột nhiên mở mắt ra
Lục Phong ngạc nhiên nhìn cậu không chớp mắt.

Vệ Kiêu mơ màng nói: “Đội trưởng……” Âm cuối kéo dài, mềm mại vô cùng
Tim Lục Phong như bị lông chim lướt qua, vô cùng ngứa ngáy: “Ba phút”
Vệ Kiêu tỉnh một chút: “Ơi?”
Lục Phong dời mắt, cố gắng làm cho giọng nói lạnh lùng: “Anh chờ em ba phút”
Vệ Kiêu hoàn toàn tỉnh táo: “Đù, chạy bộ”
Cậu nhanh chóng nhảy xuống giường, bay ra rửa mặt, ba phút đã ra khỏi phòng.

Trải qua nỗ lực không ngừng, Vệ Kiêu có thể xem như đạt được thành tựu chạy bộ với đội trưởng.

Mở cửa ra, Vệ Kiêu hứng thú bừng bừng: “Phong cảnh buổi sáng thật đẹp”
Dù sao cũng là đảo nghỉ dưỡng, bọn họ chạy bộ quanh khuôn viên khách sạn, bên cạnh là bờ biển đẹp đẽ, tinh thần sảng khoái.

“Ừm, đẹp” Lục Phong nhìn thẳng về phía trước, nhưng vẫn để ý Vệ Kiêu, trong lòng ấm áp, giống như ánh mặt trời chui vào ngực.

Vệ Kiêu chạy rất hăng: “Cũng không mệt lắm, đội trưởng, bình thường anh chạy bao lâu?”
Lục Phong: “50 phút”
Vệ Kiêu quy về thước đo Esport: “Một ván 5v5 sao”
Lục Phong: “……Cũng gần như thế”
Vệ Kiêu tràn đầy ý chí chiến đấu: “Không sao hết, về sau mỗi ngày em làm một ván 5v5 với anh!”
Với niềm tin như vậy, Vệ Kiêu không sợ trời không sợ đất nửa tiếng sau ——
“Đội trưởng đội trưởng, em không chịu nổi nữa!”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu thở hồng hộc: “Chậm chút, đội trưởng anh chậm một chút, em thật sự không chịu nổi nữa, thật sự……không được……”.


Bình luận

Truyện đang đọc