VÔ ÁI THỪA HOAN

Edit: Cỏ_nước

Beta: Mina

-

Đôi mắt Thẩm Mặc lặng lẽ rũ xuống, thậm chí có thể nhìn thấy lông mi cậu nhẹ nhàng run rẩy. Làn da trắng ngần của cậu phản chiếu những tia sáng yếu ớt dưới ánh nắng buổi sớm, cậu từ từ hé môi, múc một muỗng nhỏ cháo trắng vào miệng, chậm rãi nhai vài lần rồi mới nuốt xuống.

Một loạt động tác bất thường khiến Lục Thừa Vũ không thể nhìn qua chỗ khác.

Trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy lên, cảm giác đau nhói truyền đến. Hắn như bất động yên lặng đứng đó ngắm nhìn người mình yêu. Cuối cùng, hắn không thể không thừa nhận chính mình đã yêu Thẩm Mặc, nhưng tất cả đã quá muộn. Cảm giác rung động trong nháy mắt biến thành đau đớn, hắn biết trên đời không có thuốc hối hận, chỉ hận không thể quay lại quá khứ tự tát cho mình mấy cái thật nặng.

Thẩm Mặc vẫn chậm rãi nuốt cháo như cũ.

Ánh mắt cậu vẫn đặt trên mặt bàn, không chia ra chút ánh nhìn nào cho đối phương. Cháo nóng theo thực quản đi xuống dạ dày, dường như cảm nhận được hơi ấm, cả người cũng trở nên ấm áp. Bộ não vốn còn chút căng thẳng giờ đây đã thoải mái và bình tĩnh hơn nhiều, cậu không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ cúi đầu từ từ ăn cho xong bát cháo hết ngụm này đến ngụm khác.

Lục Thừa Vũ vẫn im lặng đứng cạnh cậu, có hơi do dự mà mở miệng .

Giọng nói của hắn rất cẩn thận, mang theo một chút dụ dỗ như sợ Thẩm Mặc không vui sẽ tức giận. Rõ ràng trước đây hắn là người rất bá đạo, ngay cả khi cậu hôn mê vẫn lớn tiếng uy hiếp, giờ đây lại tỏ ra thận trọng, hoảng sợ, thậm chí còn không dám lớn tiếng: "Thẩm Mặc.... Tôi đã gọi xe, khoảng một giờ sau sẽ tới. Tôi đưa em trở về làm phẫu thuật, được không?".

Hắn dường như lo lắng việc mình tự quyết sẽ chọc đối phương tức giận, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt bỗng chốc tràn ngập phiền muộn. Chuyện khác hắn có thể thỏa mãn cậu nhưng chuyện này thì không thể. Hắn mím môi, lại thận trọng bổ sung: "Các bác sĩ cũng đã được liên hệ....Đều là những chuyên gia có tiếng trong thành phố".

Động tác ăn cháo của cậu chợt dừng lại.

Rốt cuộc thìa cháo giơ lên vẫn không đưa vào trong miệng mà để lại vào bát, tiếp tục dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều. Cậu vẫn không quay đầu lại, cứ rũ mắt nhìn xuống mặt bàn. Động tác khuấy cháo như là đang trầm ngâm suy nghĩ khiến hơi thở của Lục Thừa Vũ phút chốc như dừng lại.

"Tôi không có tiền" Cậu nhẹ nhàng nói, tay đang khuấy cháo cũng dừng lại, rồi lại tiếp tục đưa thìa cháo vào miệng.

Cậu không trực tiếp từ chối đã là niềm vui bất ngờ đối với người đàn ông này, hắn vội vàng lắc đầu, như thể đang thề mà nói: "Không, tôi không cần tiền....Em chỉ cần nghỉ ngơi, chăm sóc mình thật tốt là được. Thẩm Mặc, tôi đảm bảo sẽ không đòi em một xu, tôi hứa".

Thẩm Mặc từ từ nuốt nốt miếng cháo trong miệng.

Cuối cùng cậu cũng quay đầu lại, nhưng biểu cảm trên gương mặt không chút thay đổi, không rõ là đang vui sướng hay tức giận . Cậu trông thấy sự căng thẳng của Lục Thừa Vũ, thế nên im lặng không nói gì, chỉ nhìn một lúc lâu đến khi thấy đôi môi Lục Thừa Vũ vô thức cắn chặt, cậu mới khẽ "ừm" một tiếng.

Sau đó, cậu lại cúi đầu xuống .

Kiểu đồng ý này cũng đủ làm cho Lục Thừa Vũ vui vẻ, trên mặt hắn cuối cùng cũng nở một nụ cười, nhưng nghĩ đến việc lúc trước suýt chút nữa đã đánh mất Thẩm Mặc, khoé môi lại run lên, chóp mũi cay cay. Hắn không biết mình đang khóc hay đang cười, nhưng hắn sợ bản thân khiến Thẩm Mặc thấy phiền, nên hắn cắn chặt môi, cố nén sự nghẹn ngào xuống cổ họng.

Bát cháo đó cuối cùng vẫn chưa ăn hết.

Xe ở thành phố A đến rất sớm, Thẩm Mặc không muốn ăn nữa, Lục Thừa Vũ giúp cậu thu dọn bát đĩa cất sang một bên. Nhân viên y tế đến chuyển cậu lên giường đẩy, nhưng Thẩm Mặc không muốn cảm thấy chóng mặt nữa nên chủ động đề nghị tự mình ra xe. Người đàn ông không có ý kiến gì, hắn lo Thẩm Mặc bị cảm lạnh, vội vàng cởϊ áσ khoác rồi khoác lên người cậu.

Nhiệt độ đầu xuân đã ấm lên, nhưng không khí vẫn mang chút se lạnh. Lục Thừa Vũ theo bản năng muốn kéo Thẩm Mặc vào trong lòng, nhưng khi thấy cậu đẩy tay từ chối thì đành ngượng ngùng đứng sang một bên. Hắn cho rằng Thẩm Mặc sẽ không vui, nhưng hắn vẫn không thể thấy chút biến hóa cảm xúc nào từ cậu.

Chiếc xe đặc biệt chuyển đến từ thành phố A so với xe cứu thương bình thường khác xa hơn hẳn, nhưng dù vậy, Thẩm Mặc vẫn từ chối nằm xuống. Cậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Chóng mặt." là Lục Thừa Vũ lập tức đồng ý, hắn chỉ hận không thể đưa trực thăng tới đón cậu. Các bác sĩ trên xe không dám nói gì, im lặng đi hết đoạn đường.

Thẩm Mặc tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Thừa Vũ.

Cậu không buồn ngủ nên không cần nghỉ ngơi nữa. Hắn sợ cậu buồn chán liền đưa điện thoại di động của mình cho cậu gϊếŧ thời gian. Nhưng có lẽ cảm giác bị giới truyền thông bôi nhọ trước đây còn rất mới mẻ trong ký ức, Thẩm Mặc từ chối, cậu đưa ánh mắt hướng ra cánh cửa, ngắm nhìn phong cảnh dọc theo đường đi.

Cho dù tài xế lái xe an toàn trơn tru đến đâu cũng sẽ có những va chạm nhỏ trên đường. Khi đến gần cổng thu phí, có lẽ vì chạy qua một số gờ giảm tốc trên mặt đất làm chiếc xe rung chuyển cả một đoạn đường. Cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể Lục Thừa Vũ áp sát vào mình, nhất thời toàn thân căng cứng. Ánh mắt có chút bất mãn nghiêng qua, theo bản năng cậu nghĩ rằng người bên kia đang nhân cơ hội làm càn, nhưng khi thấy khuôn mặt ngủ say của người đàn ông nọ, Thẩm Mặc tiếp tục im lặng.

Cậu không đẩy Lục Thừa Vũ ra, cũng không thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cho hắn dựa vào.

Lục Thừa Vũ cứ ngủ theo cách này cho đến tận nơi, hắn ngủ rất sâu, lúc Thẩm Mặc huých vài cái vào người mới bàng hoàng tỉnh dậy. Có lẽ ý thức còn chưa tỉnh táo, hắn mở mắt vươn hai tay muốn ôm hôn người kia, nhưng lại bị cậu âm thầm né tránh. Hắn cũng nhận ra sự lỗ mãng của mình, ngượng ngùng ngồi thẳng dậy bước xuống xe từ phía sau như một vệ sĩ.

Các chuyên gia được mời lần lượt đến, tập hợp lại thảo luận xem xét bệnh tình của Thẩm Mặc. Lục Thừa Vũ không hiểu mấy thứ này, nhưng vẫn nghiêm túc đi theo, thái độ vẫn duy trì sự khiêm tốn. May mắn cho Thẩm Mặc, ngay cả khi bệnh tình bị trì hoãn đã lâu, cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi. Nếu có di căn, hoặc khối u phát triển lớn hơn, cuộc phẫu thuật cắt bỏ cũng không còn đơn giản.

Hai ngày sau đó, thủ tục phẫu thuật nhanh chóng được hoàn tất. Lục Thừa Vũ sợ Thẩm Mặc sẽ lại làm điều gì nguy hiểm, mỗi giây mỗi khắc đều bên cạnh cậu. Ban ngày, hắn lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế, gọt hoa quả hoặc pha trà nóng, buổi tối nhân viên y tế mang đến một chiếc giường gập tuy chật hẹp nhưng tiện lợi, có thể chăm sóc cậu bất cứ lúc nào.

Điều khó khăn duy nhất có lẽ là vấn đề đi tắm.

Thẩm Mặc không biểu hiện từ chối, cậu như thể không nhìn thấy Lục Thừa Vũ, một mình ngồi đọc cuốn sách. Cậu là một người sạch sẽ, vì vậy sau khi cột tấm chống thấm nước vào cổ tay, cậu quyết định vào phòng tắm rửa. Có lẽ lần tự sát trước đã để lại cho Lục Thừa Vũ quá nhiều nỗi ám ảnh, dù cậu có thẳng thắn yêu cầu tự mình tắm, hắn vẫn không kìm lòng được.

Cậu không muốn nhìn thấy người đàn ông này đi theo mình.

Cũng may, bệnh viện ở thành phố A có phòng tắm tương đối lớn, hai người đứng vẫn còn một khoảng trống. Khi bị ép ngồi trên chiếc ghế bằng nhựa, khuôn mặt cậu không chút vui vẻ nào. Cậu cụp mắt nhìn hàng cúc áo của mình đang được cởi ra, sau khi hít sâu mấy hơi cuối cùng cũng kìm nén được cơn giận, quay mặt đi chỗ khác không nhìn đối phương.

Cậu nghĩ mình sẽ không để ý đến chuyện này.

Rõ ràng động tác của Lục Thừa Vũ rất đúng mực, nhưng khi ngón tay người kia chạm vào da thịt, cả người cậu như bị siết chặt. Cơ thể cậu cảm nhận rõ ràng niềm vui và đau đớn mà bàn tay này từng mang lại, cậu thậm chí cảm thấy mình hơi run rẩy, không có sức để đứng dậy. Trong lòng cậu vô cùng căm ghét sự yếu đuối của mình, Thẩm Mặc hận chính mình lúc trước không thể chết đi, nhưng hiện tại đã không thay đổi được.

Cậu chỉ có thể cứng ngắc ngồi xuống, để mặc người kia tắm rửa cho mình từ đầu đến chân.

Sau khi dùng khăn bông lau sạch nước trên người, Lục Thừa Vũ muốn giúp cậu mặc quần áo, nhưng bị Thẩm Mặc lắc đầu từ chối. Cậu bỗng nhiên trở lên trầm mặc, ánh mắt vô định nhìn về một hướng, mặc xong đồ ngủ, cậu một mình bước ra khỏi phòng tắm. Những kí ức mà cậu trốn tránh suốt thời gian qua lại hiện lên, cậu không thể quên được mọi chuyện trong quá khứ, tuy nhiên cậu không thể gạt bỏ được, chỉ có thể kéo chăn lên che mặt lại.

Nước mắt chảy xuống gần như ngay lập tức.

Chiếc chăn bông cắt đứt mối liên hệ giữa cậu với thế giới bên ngoài, Thẩm Mặc thở hổn hển như một người chết đuối sắp bị lấy đi hơi thở cuối cùng. Chóp mũi chua xót khiến nước mắt càng rơi nhiều xuống nhiều hơn, cậu thầm gọi một tiếng "ba, mẹ" rồi cuộn mình trong chăn, run rẩy khóc nức nở. Nước mắt chảy dài trên má, ướt cả lòng bàn tay. Cậu lau lung tung, nắm chặt một góc chăn bông, một tiếng mẹ cất lên lại đến tiếng ba.

Nếu cậu có thể chết từ hôm qua, vậy thì không cần phải oán hận ai nữa; nhưng cậu lại không chết, còn phải bị giam cầm bên cạnh Lục Thừa Vũ. Cậu không muốn quy tất cả tội lỗi khiến ba mẹ mất cho Lục Thừa Vũ, nhưng tưởng tượng đến chính mình cũng không gặp mặt họ lần cuối—

Cậu thấy xấu hổ với ba mẹ đã khuất của mình.

Cậu bất hiếu.

Cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân khiến cậu sợ hãi dần dần truyền đến. Thẩm Mặc gần như nín thở, cả người bất động cứng đờ. Chiếc chăn bông trong tay bị cậu giữ chặt, thậm chí còn dính đầy nước mắt.

Lục Thừa Vũ bước đến bên cạnh cậu.

Cậu cảm thấy mái tóc của mình được vuốt ve, tiếp đến là tiếng thở dài khe khẽ, người kia nói một câu "ngủ ngon". Đèn phòng đã được tắt, khi nghe tiếng bước chân ngày càng xa, đến khi Lục Thừa Vũ nằm trên chiếc giường nhỏ, Thẩm Mặc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc cho nước mắt đã ướt đẫm một góc chăn.

Sau tất cả, cậu vẫn không thể quên.

- Hết chương 28 -

Tác giả có lời muốn nói:

Sự bình tĩnh của Thẩm Mặc chứa đầy thù hận nha~

Nhân vật mới lên sàn ở chương sau~ Thẩm Mặc Mặc sẽ thắp lại hy vọng!

[...]

Vì tôi cảm thấy cách viết của chương này tương đối chi tiết (muốn viết về diễn biến tình cảm của họ cơ) nên tình tiết chương sau sẽ bị đẩy xuống =3=



Từ bây giờ hãy gọi anh Lục là thê nô trung khuyển công  :v đừng chửi ảnh nữa, ảnh sắp ăn đắng dài dài rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc