Edit + Beta: Súp Lơ
“Nói bừa gì đấy, gì mà nhìn với cả không nhìn, giám đốc Trần không biết không lẽ ông cũng không biết?”
Cừu Bình tức giận lên tiếng, thoải mái nói: “Trong đó có một người là vợ A Nghiên, anh nói xem cậu ta đến đây xem ai?”
Quả thực giám đốc Trần không biết, ông ta chỉ phụ trách bỏ tiền chứ không chịu trách nhiệm tìm hiểu mấy chuyện linh tinh trong giới giải trí. Đối với ông ta, nghệ sĩ là cây rụng tiền là cổ phiếu để đầu tư. Ông ta không biết chuyện riêng tư ngoài đời của bọn họ và không có hứng muốn biết, vì thế mơ màng nhìn Tống Nghiên: “Một người là vợ cậu hả?”
Tống Nghiên gật đầu: “Đúng.”
Dù sao bây giờ nữ diễn viên vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, phó đạo diễn không bận tâm nhiều điều cấm kỵ, vui đùa nói: “Thật ra phải nói rằng, hai nữ diễn viên đến thử vai hôm nay đều có quan hệ rất tốt với Đình Phong. Tôi nhớ rõ Đường Giai Nhân và cậu cùng nhau ra mắt tiến vào giới giải trí vào mười năm trước đúng không? Bộ phim năm ấy giúp cậu nhận được giải ‘Diễn viên mới xuất sắc nhất’ trong liên hoan phim, lúc cô ấy nhận phỏng vấn cười còn vui hơn cả cậu, truyền thông đặt cho hai người cái tên ‘Đôi tình nhân đẹp nhất màn ảnh’ nhỉ?”
Khi còn trẻ hợp tác cùng nhau, diễn thể hiện xuất sắc sự ngây thơ trong phim điện ảnh, chỉ lần đầu tiên đã dành được thành công lớn, khiến cả hai người bọn họ nhận được sự chú ý và nổi nhất trên thảm đỏ của liên hoan phim. Thêm nữa cả hai đang trong độ tuổi mười bảy mười tám đẹp nhất, rất khó để mấy người ở ngoài không nghĩ rằng hai người là một đội.
Tính tò mò hóng chuyện hiện rõ trong ánh mắt của phó đạo diễn, người này nhìn Tống Nghiên.
“Đúng lúc bây giờ vợ cậu đang không ở đây, rốt cuộc trước kia hai người có hay không có? Hả?”
Tống Nghiên bình tĩnh, câu trả lời khiến người khác vô cùng thất vọng: “Không có.”
Rõ ràng phó đạo diễn không tin: “Không thể nào? Không có gì thật sao?”
Mấy năm nay Tống Nghiên từng nhận rất nhiều phỏng vẫn, mỗi lần trong bản thảo phỏng vấn đề cập đến việc tuyên truyền phim điện ảnh, kiểu gì bên truyền thông cũng thích mang bộ phim đầu tay của anh ra hỏi, anh diễn vai nam chính đương nhiên cũng sẽ hỏi đến nữ chính. Lần nào câu trả lời của anh cũng là phủ nhận mà kiểu phủ nhận đó nó không phải cách làm sáng tỏ có hiệu quả và nó chẳng tính là gì. Dù sao trong giới việc người nghệ sĩ phủ nhận không thừa nhận trước máy quay hay công chúng là quy tắc thường thấy, truyền thông không tin, mấy người yêu thích bộ phim thích CP ‘Đường Tống’ cũng không tin, đủ các loại ngôn luận, suy đoán mò mẫm vẫn đang diễn ra.
Cho đến hai năm trước khi Tống Nghiên và Ôn Lệ công khai tin kết hôn, Đường Giai Nhân luôn đặt trọng tâm sự nghiệp ở nước ngoài, tuy Ôn Lệ là lưu lượng nhưng không thể coi thường giá trị thương mại của cô. Hai năm gầy đây mấy bộ cô diễn đều nổi, tính cả độ nổi tiếng và độ quốc dân đều cực kỳ khủng, bấy giờ mới khiến sự tò mò của giới truyền thông dần dần biến mất trong những trường hợp công khai và gây nhiều chú ý.
“Không có.” Cừu Bình nói thêm, lời ít ý nhiều giải thích thay cho Tống Nghiên, “Trước đây lão Vu từng nói rồi, giữa hai người họ không có gì hết.”
Mối quan hệ của Cừu Bình với lão Chu tốt hơn nhiều giữa đạo diễn và phó đạo diễn, từ lâu trước kia lão Vu đã nói với ông ấy một số chi tiết nào đó liên quan đến chuyện quay phim của Tống Nghiên vào năm đó. Đối với mấy suy đoán về mối tình đầu của Tống Nghiên, sở dĩ có thể kể cho lại cho lão Chu nghe vì người này là một biên kịch thất thường điên cuồng, chỉ một lòng với nghề cầm bút chứ không quan tâm đến mấy chuyện ship linh tinh trong giới này. Nói ra cũng chẳng sao cả vì lão Chu kín miệng nhưng phó đạo diễn thì không được, nhỡ không may để lộ ra ngoài, ai biết sẽ gây ra ảnh hưởng gì.
Phó đạo diễn vừa nghe do Vu Vĩ Quang khẳng định, trong lòng đã hiểu, hóa ra không có gì thật.
“Mấy tin đồn hoang đường vớ vẩn quá mà, cái gì mà đào bới lịch sử tình trường của Tống Nghiên, nói anh và Đường Giai Nhân năm đó từng yêu đương một khoảng thời gian. Cả hai là mối tình đầu của nhau, sau đó bởi vì tài nguyên mà cãi nhau ồn ào, cả đời không qua lại nữa. Gần đây Đường Giai Nhân mới về nước nên đã giải hòa.” Phó đạo diễn dứt khoát ném nồi cho mấy blogger nhiều chuyện, “Đúng là không thể tin được.”
Ít khi Tống Nghiên xem mấy chuyện linh tinh đó, nhướn mày hỏi: “Đào bới lịch sử tình trường của tôi?”
Phó đạo diễn gật đầu: “Đúng, mấy đoạn liền, phân tích hùng hồn nghe hợp lý cứ nư có chứng cứ chuẩn xác.”
Tuy ông ta cũng là người trong giới này, cũng biết đa số mấy thứ đó thật giả lẫn lộn nhưng tại anh ta và Tống Nghiên không thân thiết, là thật hay giả cũng không thể nhìn ra.
“Chứng cứ ở đâu ra? Tôi chỉ có một người duy nhất.” Tống Nghiên tự mình làm sáng tỏ, cười nói, “Người hôm nay đi cùng đến thử vai.”
Chỉ một người duy nhất, nói vậy nghĩa là mấy đoạn viết suy đoán phân tích về mối tình đầu và Đường Giai Nhân của cánh truyền thông đều là nhảm nhí.
Cái này không chỉ riêng phó đạo diễn ngạc nhiên mà ngay cả giám đốc Trần và Cừu Bình cũng vậy.
Tất cả mọi người đều làm việc trong ngành sản xuất phim hỗn tạp thật giả, trong ngành này mỹ nữ đẹp không đếm hết, nghệ sĩ nữ xinh đẹp càng không đếm xuể chứ chưa kể đến nghệ sĩ nam. Tùy tiện chọn một nghệ sĩ nữ nào đó ra để nói về lịch sử tình trường đã đủ khiến người ta phấn khích không thua kém gì mấy phim thần tượng, còn một tình trường sạch sẽ như Tống Nghiên đây thì quả thực đã dọa đến bọn họ rồi.
Tống Nghiên nhìn vẻ mặt của nhóm đạo diễn Cừu là biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, trước máy quay anh ít khi nói về chuyện tình cảm của mình vì anh biết kết quả khi anh nói ra mấy lời đó, mấy bên truyền thông luôn phải hoàn thành KPI, viết loạn được cái gì thì viết, đơn giản do anh lười muốn nói.
Trái lại mấy tin đồn linh tinh liên quan đến chuyện tình cảm của Ôn Lệ, cánh truyền thông viết rồi sửa loạn còn hơn cả anh rất nhiều, cô xuất thân từ các bộ phim thần tượng, do vấn đề vị trí nên xào mấy chuyện tình cảm cũng là một trong số nội dung công việc phải làm, vốn Tống Nghiên không thể xác định rõ mấy chuyện xấu đó của cô đến cuối cùng cái nào là thật cái nào là giả, dù sao bất kể nó là gì đi nữa thì vẫn chưa đi đến cuối cùng, anh không muốn tự gia tăng phiền não cho mình bằng cách chạy đến hỏi cô.
Mãi đến khi hai người bọn họ kết hôn vào hai năm trước, trong tiệc tối của một buổi lễ long trọng mà nhiều nghệ sĩ tham gia, hai người đều uống rượu, khát vọng cùng với sự kích thích thúc đẩy của bản năng của con người, quá trình cực kỳ không thuận lợi, cả hai người đều rất mới lạ.
Uống chút rượu vào, một nam một nữ, ban đêm, dưới một mái nhà, ngu chung một giường lại còn là vợ chồng đăng ký hợp phát. Thêm nữa hai người bọn họ là nghệ sĩ, bởi vì đêm đó là hoạt động truyền thông, cố gắng hết sức trang điểm làm sao để xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất để nhằm mục đích muốn trội hơn mấy người khác cùng làm trong trong nghề. Trước màn ảnh đã khiến tất cả kinh diễm huống chi là mặt đối mặt với nhau như thế, phàm là người bình thường có thất tình lục dục, dưới điều kiện trời đất tác thành tạo cơ hội, làm gì có người không muốn và không nghĩ đến phương diện nào đó.
Ôn Lệ sau khi uống rượu sẽ không lựa lời mà nói, không thoải mái sẽ oán giận.
“Ui đau quá….Thầy Tống, rốt cuộc anh có thể không đấy!”
Tống Nghiên cứng đờ: “Không.”
Ôn Lệ ngơ ngác mất nửa ngày, hình như bị câu trả lời này của anh dọa cho sợ hãi, sau một lúc mới hiền như bụt nói: “….Ừm, không sao đâu, anh cố lên.”
Tống Nghiên im lặng một lúc, biết cô không thoải mái, chịu đựng không nhúc nhích, khàn giọng nói: “Bình thường cô Ôn thích loại nào, em nói đi, anh nghe theo.”
“Tôi biết thế nào được.” Ôn Lệ cắn môi, rất mất mặt nói, “Tôi chưa từng thịt heo.”
“…….”
Bỏ qua cuộc đối thoại ngu dại của hai người vào tối đó, quan trọng là trong lòng cả hai đều đã có đáp án riêng về mấy tin đồn linh tinh tình cảm của đối phương.
Do phó đạo diễn tin mấy tin vớ vẩn đó, vô tình Tống Nghiên nhớ lại đêm. Anh cụp mắt, ngón tay đè lên mi tâm, mím môi, yết hầu trượt lên trượt xuống, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này có người gõ gõ cửa: “Đạo diễn Cừu, Đường Giai Nhân đến rồi.”
“Đến rồi? Trang điểm nhanh vậy à.” Cừu bình nói, “Vào đi.”
Sở dĩ trang điểm nhanh là bởi vì khí chất trên người cô ấy đã rất ăn khớp với bối cảnh thời dân quốc, chỉ cần tô điểm thêm mấy nét vẽ mày và kẻ mắt, thêm chút son môi nữa nghiễm nhiên chính là tiểu thư khuê các vào thời đại đó.
Cừu Bình và phó đạo diễn ngẩn người, không thể không thừa nhận có nghệ sĩ nữ trời sinh đã có khí chất xuất sắc hơn người, cách ăn mặc lại thích hợp với mấy trang phục cổ này.
Đường Giai Nhân nhìn thấy Tống Nghiên ở đây cũng ngạc nhiên, nghĩ đến việc gặp Ôn Lệ trong phòng trang điểm, cô ấy hiểu rồi nhanh chóng che đi thần sắc trong mắt, nhìn anh cười cười.
“Không nghĩ hôm nay cậu cũng đến đây.”
“Đi cùng vợ đến.” Tống Nghiên cười trả lời, diễn viên nữ đến thử vai anh không tiện ngồi trong này, đứng lên nói với Cừu Bình, “Tôi ra ngoài đi dạo một vòng.”
“Khách sạn có cái gì mà chơi mà ngắm? Cậu cứ ngồi đây xem giúp chúng tôi đi, tôi không am hiểu về diễn xuất, để mấy người chuyên nghiệp đến xem thì hơn.” Giám đốc Trần quay sang hỏi Đường Giai Nhân, “Cô Đường không ngại chứ?”
Đường Giai Nhân lắc đầu: “Sao có thể, vai diễn tôi thử vai sẽ đóng cặp với Tống Nghiên, có cậu ấy ở đây rất tốt.”
Tống Nghiên lại ngồi xuống.
“Vừa lúc cậu đang ở đây, hay là cậu giúp phối hợp diễn một đoạn được không?” Cừu Bình suy nghĩ nói, “Diễn đoạn bị bắt kia, thử xem?”
Tống Nghiên bình thản: “Để tôi giúp nói thoại đi.”
Cừu Bình đưa mắt nhìn quần áo Tống Nghiên đang mặc rồi lại nhìn bộ trang phục dân quốc mà Đường Giai Nhân đang mặc trên người, nếu đứng cùng một nơi sẽ không hòa hợp. Vốn là thử vai một người, không ai đoán trước được hôm nay Tống Nghiên sẽ đến, đối đáp như thế đã đủ rồi.
“Được, vậy đến đi.”
Khác với những buổi thử vai nhỏ khác, với những nghệ sĩ lâu năm có kinh nghiệm và một chút địa vị trong giới, dù nhiều dù ít thì trước khi thử vai đạo diễn sẽ đưa ra một số lời nhắc nhở nhưng cụ thể là diễn đoạn nào, phải diễn ra được trạng thái gì thì không nói. Nó giống những người hay đến công ty phỏng vấn, mọi vấn đề sẽ không được thông báo hoặc nói cho biết trước, chỉ có nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất mới đưa ra được nhận định đúng nhất về trình độ của các diễn viên.
Nội dung đầu tiên trên kịch bản, Cừu Bình chọn một đoạn diễn bất kỳ để kiểm tra khả năng diễn cảm xúc của diễn viên, Tống Nghiên ngồi ở đây giúp Đường Giai Nhân đọc thoại. Tuy anh đang ngồi nhưng trong lời thoại vẫn thấm nhuẫn cảm xúc của vai diễn, sau khi diễn xong một đoạn này, kiểu tóc của Đường Giai Nhân đã hơi rối loạn vì vừa phải diễn lại đoạn ‘Bị bắt đi’.
Cừu Bình rất hài lòng, tiếp tục chỉ định để cô ấy diễn thêm mấy đoạn nữa, để cô ấy tự ngẫu hứng phát huy.
Thử vai xong, Đường Giai Nhân lễ phép chào tạm biệt, rời khỏi phòng.
“Cô ấy tốt nhất.” Phó đạo diễn nói, “So với mấy diễn viên nữ đến thử vai trước đây, cô ấy tốt nhất.”
Giám đốc Trần cười nói: “Người ta ở nước ngoài vài năm cũng không phải không thu hoạch được gì, mà tại đạo diễn Cừu của chúng ta yêu cầu cao còn muốn phải thử vai cho bằng được. Bây giờ được mấy người diễn viên giống như cô ấy, còn ai sẽ dốc sức chuẩn bị cho buổi thử vai nữa đây, đồng ý đến diễn thử vai đã quá tốt rồi.”
Cừu Bình xùy một tiếng: “Nếu là phim thương mại bình thường thì khâu thử vai có thể bỏ qua nhưng trong << Băng Thành >>, nếu tôi không có yêu cầu nghiêm khắc đối với vai diễn này thì liệu lão Chu có chịu bỏ qua không? Hừ, người cầm bút kiếm cơn là khó hầu hạ nhất.”
Mọi người đều biết, thỏa mãn thương nhân dễ dàng hơn, người làm văn mới khó chiều, một khi cốt cách khí phách lên cái thì có mười đầu trâu cũng không thể kéo lại được.
Bên này trên đường Đường Giai Nhân quay về phòng trang điểm vừa vặn gặp Ôn Lệ đã tạo hình xong.
Ôn Lệ không làm mấy ông lớn chờ lâu lắm, trang điểm ổn thỏa xong đã chạy đến luôn.
Trước khi về nước Đường Giai Nhân từng để ý tin tức trong nước, cô ấy biết gần đây trong giới lan truyền bức ảnh tạo hình dân quốc của Ôn Lệ và Tống Nghiên rất nổi.
“Ánh mắt của biên kịch Chu rất chuẩn, cô giống hơn.” Đường Giai Nhân nói, “Nhưng mà chỉ giống thôi thì chưa đủ.”
Ôn Lệ đáp: “Tôi biết.”
“Cô cố lên.”
“Tôi sẽ vậy.”
Hai nghệ sĩ nữ đang cạnh tranh cùng một vai diễn mà vẫn có thể thể nói chuyện trong bầu không khí hòa bình, đủ để thấy tố chất hai người ổn.
Đến phòng thử vai, Ôn Lệ vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng hít khí lạnh của nhà đầu tư là giám đốc Trần.
Bữa cơm lần trước giám đốc Trần không đến, Ôn Lệ hơi ngạc nhiên, lẽ phép chào hỏi từng người đang ngồi trong đây.
“Gọi điện thoại cho lão Chu, thúc giục ông ấy mau đến đây.” Cừu Bình híp mắt lại, chọc nhẹ mấy cái vào cánh tay phó đạo diễn, “Loan Loan của ông ấy sống lại thật rồi.”
Phó đạo diễn nhỏ giọng: “Lão Chu vẫn đang nhốt mình ở trên cao, hôm nay là thời gian làm việc.”
Cừu Bình cười lạnh: “Cậu chỉ cần nói với ông ấy bảo Ôn Lệ đã thử tạo hình xong, tôi đoán chắc ông ấy sẽ nhảy xuống từ trên cao rồi chạy vọt thẳng đến đây cũng nên.”
“Đến nỗi vậy à?” Vẻ mặt phó đạo diễn không tin.
“Đâu phải cậu không biết lão Chu là người thế nào.”
Khác với bộ sườn xám mà Đường Giai Nhân mặc lúc nãy, sườn xám Ôn Lệ mặc có thêu một mảng lớn, độ hòa hợp rất cao, màu sắc rất đẹp, cô uốn hết cả mái tóc dài, mấy sợi mép tóc cũng được uốn theo kiểu cuộn sóng. Đây đúng là kiểu tóc mà nhóm người đẹp có danh tiếng thời đó tha thiết muốn nhưng tới thời đại hôm nay, không nhiều người giữ được cái nét quyến rũ chết người như này.
Đạo diễn và nhà đầu tư nhìn Ôn Lệ mấy lần, rồi sau đó lịch sự rời mắt sang chỗ khác, dù sao chồng của người ta còn đang ngồi đây.
Tống Nghiên nhìn Ôn Lệ không phải cố kỵ nhiều điều, ánh mắt sáng rực bắn thẳng đến đây, từ sợi tóc nhỏ trên đầu đến mũi giày. Đây không phải lần đầu tiên được thấy cô mặc sườn xám cho nên lần này anh có sức chống cự hơn, nhưng mà vẫn nhìn không rời mắt, ánh mắt chứa đầy ẩn tình.
Khiến Ôn Lệ thấy cả người không được tự nhiên.
Một câu “Anh nhìn cái gì mà nhìn” mắc kẹt bên trong cổ họng, ở đây còn những người khác. Tóm lại cô phải cho anh mặt mũi, cô hận không thể trực tiếp vọt đến trước mặt Tống Nghiên để che đôi mắt anh lại thật kín.
Cừu Bình không nói mấy lời vô nghĩa, nói thẳng luôn: “Diễn đoạn lần đầu gặp mặt Đình Phong, Ôn Lệ cô biết hút thuốc không?”
Sau đó thuận tay lấy bao thuốc lá trong túi của mình ra, định đưa cho cô một điếu.
Sao Ôn Lệ biết hút thuốc được, lúc còn trẻ ông ngoại cô uống nhiều hút nhiều, đâm ra bây giờ về già rồi, chỉ cần một bên ống phổi chịu kích thích là sẽ ho mãi không ngừng được. Cậu Ôn Diễn là người theo chủ nghĩa đẹp và sang, không muốn biến mình thành kẻ nghiện thuốc giống ba, các kẽ ngón tay và hàm răng đều ố vàng nhìn mà không chịu nổi, dù có tiền cũng chẳng đẹp đẽ gì, chính bản thân cậu không hút cũng không muốn hút và càng ghét hít khói thuốc. Vì thế cậu ra lệnh cưỡng chế cấm mọi người trong nhà không được hút thuốc.
Lúc trung học, Từ Lệ học không tốt lắm bị các bạn học dụ dỗ học cách hút thuốc, sau Ôn Diễn phát hiện ra bị đánh cho một trận tơi tả, giết gà dọa khỉ, Ôn Lệ nhìn dáng vẻ đáng thương thê thảm của em trai, nói gì chứ tuyệt đối không hút.
Cô lắc đầu: “Trước kia tôi quay phim đều dùng đạo cụ.”
“Hả?” Cừu Bình không nghĩ cô không hút được thuốc, cũng không chuẩn bị đạo cụ, châm điếu thuốc trong tay đưa cho cô, “Vậy cô làm tạm dáng đang hút đi.”
Đoạn này nằm trong phần đầu của kịch bản, Đình Phong nhận được thông báo của tổ chức, được sắp xếp kết hôn giả, công việc mai phục ẩn náu của anh cần một người hợp tác ở cạnh, thay anh truyền tin tức cho tốt. Bởi vậy tổ chức đã tự tạo ra một câu chuyện tình yêu lãng mạn thú vị, oanh oanh liệt liệt.
Đình Phong là con trai duy nhất của một tướng vừa đi du học về, là một công tử lớn lên trong quần áo lụa là, chuyện hôn sự của anh gần như trở thành tiêu điểm chú ý của các cô nương. Anh không thích mấy cô gái khuê các danh môn mặc váy sang nói tiếng nước ngoài, cũng không thích những cô học sinh nhỏ miệng lúc nào cũng nói bảo vệ tư tưởng mới, lại cố tình để ý một cô gái trong kỹ viện. Để lấy được cô gái có thân phận đê tiện này, anh không tiếc cãi lại lời ba, tuyệt thực, quỳ xuống, rời nhà trốn đi, tóm lại chiêu nào dùng được đều dùng hết.
Mọi người dân trong thành và những nhà quyền quý đều hâm mộ vận khí quá đỗi may mắn của cô gái đó, Họ thổn thức vì sự si tình của Đình Phong, không một ai hay biết nó chỉ là một vở kịch nhằm đấu tranh chính trị.
Cừu Bình nhỏ giọng nói với Tống Nghiên: “Đọc thoại giúp vợ cậu.”
Tống Nghiên gật đầu: “Được.”
Lần đầu tiên Đình Phong nhìn thấy Loan Loan là ở trong kỹ viện.
Nơi âm thanh hỗn loạn, tầm mắt tối tăm, hơi thở thối nát, các loại mùi khói thuốc và nước hoa trộn vào nhau, bên tai là những tiếng nhạc đồi trụy cùng tiếng cười đùa vui của nam nữ, Đình Phong đứng trên hành lang, nhìn vào qua giấy trên cửa sổ.
Trong phòng có một cô gái đang ngồi đó, trong tiếng tạp âm của máy quay đĩa, mơ hồ mang theo cả tiếng hát của vũ nữ, ánh sáng mờ nhạt đong đưa qua lại phản chiếu bóng người lả lướt của người phụ nữ trên tường. Cô đang ngồi hút thuốc bên cạnh ngọn đèn dầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ẩn giấu dưới ánh đèn, một điếu thuốc lá, cô hít một hơi rồi phả ra những làn khói trắng, lớp khói mông lung cứ quanh quẩn xung quanh người cô mãi.
Cái phong tình của con gái thời đó khác với thời hiện đại, là hoàn toàn sa sút, nhưng không hề tức giận. Với bọn họ, hút thuốc là việc duy nhất có thể khiến họ tạm thời quên đi mọi thứ, có thể trốn tránh khổ cực nhưng càng hút lại càng thấy tuyệt vọng.
Dù khói không đi vào phổi nhưng vẫn phải tiếp tục diễn, Ôn Lệ từ từ nhả khói ra bên ngoài, cô điều chỉnh hơi thở, đồng thời khóe mắt đang dần ướt.
Cừu Bình nhìn chằm chằm khóe mắt ướt át của cô, vẻ mặt đang nghiền ngẫm nghiêm túc.
Có người gõ cửa, tiếng gõ vọng vào bên trong, khóe mắt đang ướt được thu lại rất nhanh.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đứng sau cánh cửa, cô đã có chuẩn bị từ sớm, sửa lại dáng vẻ tinh thần sa sút khi nãy, gợi lên một nụ cười, sóng mắt quyến rũ, giọng điệu câu dẫn người khác: “Nha, khách quý đến?”
Đột nhiên Cừu Bình vỗ vỗ vai Tống Nghiên: “Đừng dừng, đến đối diễn luôn để tôi xem xem.”
Ôn Lệ cũng nghe thấy mấy lời đó của Cừu Bình nhưng cô phải tiếp tục diễn, tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nhập vai thêm lần nữa.
Cô đưa mắt nhìn quần áo Tống Nghiên đang mặc trên người, quá nhiều phong thái hiện đại, sớm biết anh sẽ giúp đối diễn thì cô đã gọi anh đi thay một bộ trang phục dân quốc khác.
Nhân tiện được thấy Tống Nghiên mặc quân trang.
“Khách quý đừng căng thẳng.” Ôn Lệ đứng dậy, cười dắt tay Tống Nghiên, dẫn anh ngồi xuống, “Lần đầu đến đây sao?”
Tống Nghiên: “Đúng.”
“Ai nha vận may của tôi quá tốt.” Ôn Lệ chậm rãi đến gần anh, ngón tay chọc khẽ lên ngực anh, cố ý ghé sát vào tai anh thổi hơi, “Vậy nếu đây là lần đầu khách quý đến đây, tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ngài thật tốt, bảo đảm ngài đi vào bằng ba chân và rời khỏi tôi đi ra nơi này bằng hai chân.”
Nói xong còn sờ soạng trên đùi anh một lượt.
“……”
Bình thường bảo cô nâng cái eo thôi cũng như ông lớn không vừa ý, nói gì mà làm nhục thân phận cao quý của cô, không ngờ đến lúc diễn không hề làm kiêu, lời kiểu gì cũng nói ra miệng được.
Cừu Bình và phó đạo diễn ngồi một bên đang xem thấy sắc mặt Tống Nghiên không đúng lắm, cằm căng chặt, ánh mắt u ám cũng không biết anh đã vào vai hay chưa.
Quan trọng là Ôn Lệ, Tống Nghiên chỉ là công cụ bằng người, quản chuyện anh vào diễn hay không làm gì.
Đoạn này xuất hiện trong kịch bản vì ngoài cửa có người nghe lén, Đình Phong bắt được cổ tay cô, kéo cô một cái để cô ngồi trên đùi mình, còn anh vòng tay ôm cô sát lại, bắt đầu trêu đùa cô.”
“Chân thứ ba của tôi đâu? Cô ăn rồi? Hửm?”
Bây giờ việc xét duyệt theo tiêu chuẩn đúng kiểu tiêu chuẩn kép, nếu đổi lại cảnh này xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình thì đã bị cắt từ lâu rồi.
Loan Loan cười hì hì nói: “Cũng không phải không được, thoải mái đến nối khiến ngài không muốn rút ra đi về.”
……
Cười đùa bỡn cợt hơn nữa ngày, ngoài cửa không còn động tĩnh, lúc này Đình Phong mới nghiêm mặt lại, nói thầm cho cô nghe: “Cấp trên bảo tôi qua hai ngày nữa sẽ đón cô về nhà ở, cô chuẩn bị sẵn sàng.”
Loann Loan gật đầu: “Biết rồi, tôi chờ anh.”
Đoạn diễn đến đây là kết thúc, Ôn Lệ vẫn đang ngồi trên đùi Tống Nghiên, ông lớn này không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn đạo diễn Cừu sâu kín: “Đạo diễn Cừu, đoạn sau không có gì, tôi có thể đứng lên không?”
“À? Ừm đứng lên đi.”
Ôn Lệ nhanh chóng đứng dậy từ trên người Tống Nghiên.
Người vừa mới tươi cười khéo léo, cô gái khiến người khác phải chìm đắm từ đuôi mày đến đáy mắt đã biến mất hoàn toàn, Ôn Lệ sờ sờ mũi, nhỏ giọng hỏi Tống Nghiên: “Có ổn không?”
Tống Nghiên thở dài.
Ôn Lệ thấy anh thở dài thì bắt đầu căng thẳng khẩn trưởng, cô cảm thấy lúc nãy mình diễn rất tốt, không lẽ do tự cô thấy thế?
Sau đấy đạo diễn Cừu bảo cô diễn ngẫu hứng thêm mấy đoạn nữa, cô càng không dám thả lỏng, sợ mình biểu hiện không tốt.
“Trong lòng tôi đã xác định được.” Đạo diễn Cừu nói, “Hai người mau mau quay cái chương trình gì kia cho xong đi.”
Không có câu trả lời xác thực rõ ràng nhưng Ôn Lệ nghe hiểu, dùng sức gật đầu: “Vâng!”
Lúc chuẩn bị đi thay đồ tháo trang sức, cô gặp lão Chu đang vội vàng chạy đến, Ôn Lệ chào hỏi ông ấy, trên mặt lão Chu đầy mồ hôi, thở hồng hộc hỏi: “Thử xong rồi?”
Ôn Lệ: “Vâng, đúng vậy.” Cô còn hỏi thêm, “Mà ông sao vậy? Đầu đầy mồ hôi?”
“Không có gì.” Vẻ mặt lão Chu hiện rõ sự thất vọng khoát tay, xoay người đi vào phòng.
Không bao lâu sau, Ôn Lệ nghe thấy tiếng rống của đạo diễn Cừu.
“Có ghi hình! Có quay! Ông con mẹ nó! Còn muốn bảo người ta đến diễn thêm lần nữa, ai đồng ý với ông!”
Ôn Lệ: “……”
Muốn tăng ca, chạy nhanh chạy nhanh.
—
Chạy chậm quay lại phòng trang điểm, Đường Giai Nhân vẫn chưa đi.
Cô ấy đã thay xong quần áo và mặc lại đồ của mình, ngồi trên ghế chơi điện thoại, rõ ràng không còn việc gì nữa.
Ôn Lệ ngồi xuống trước tấm gương để stylist giúp cô tháo gỡ bộ tóc, thuận mồm hỏi câu: “Sao cô Đường vẫn chưa đi?”
“Tối muốn chờ cô thử vai xong sẽ đi nói chuyện với đạo diễn Cừu.”
Ôn Lệ a một tiếng, nói: “Vậy bây giờ cô có thể đi rồi.”
Đường Giai Nhân đứng lên, đi đến sau lưng cô, nhìn khuôn mặt của cô từ trong gương: “Cô thật sự rất may mắn.”
Ôn Lệ không biết cô ấy định nói gì, cô là người thích nói chuyện thẳng thắn rõ ràng mà hiển nhiên Đường Giai Nhân điển hình cho kiểu người thích nói chuyện loanh quanh lòng vòng.
“Gì cơ?”
“Đây gọi là ông trời cho bát cơm chăng.” Đường Giai Nhân nói tiếp, “Nói thật, kỹ thuật của cô vẫn chưa đủ cho vai diễn này.”
Ôn Lệ nhíu mày: “Cô hiểu tôi rất rõ?”
“Tôi không biết cô nhưng tôi biết những tác phẩm của cô.” Đường Giai Nhân tự tin cười cười, “Nhưng mà cô mặc sườn xám thực sự rất đẹp.”
Đường Giai Nhân không phủ nhận nét đẹp của Ôn Lệ, kiểu đẹp đó hoàn toàn khác với khí chất và vẻ ngoài của cô ấy, không có gì để mà so sánh.
Khen xong cô ấy đi ra ngoài.
Văn Văn đứng cạnh Ôn Lệ nói nhỏ: “Chị, sao vừa rồi cô ấy còn khen chị nữa?”
“Vì là đối thủ cạnh tranh mới phải thừa nhận ưu điểm của đối phương đó.” Ôn Lệ không chút để ý nói, “Nếu bởi vì đối phương là đối thủ của mình mà giả vờ như mắt bị mù, rồi kiên quyết phủ nhận ưu thế của người đó, cảm thấy họ dựa vào gì mà cạnh tranh vai diễn đó với mình, thế thì còn cạnh tranh làm gì nữa, bản thân mình đã tức chết từ lâu rồi.”
Ôn Lệ xinh đẹp, cô không hề phủ nhận có rất nhiều nghệ sĩ nữ khác cũng rất đẹp, trên đời này có nhiều người ưu tú xuất sắc lắm, một đám người thích ghen tỵ rồi cứ khăng khăng hạ thấp giá trị người ta xuống đúng là quá lãng phí thời gian, vẫn nên vùi đầu theo đuổi con đường mình chọn mới tốt.
Đường Giai Nhân là người lớp trước, ở góc độ là diễn viên trong nghề, đương nhiên cô ấy hiểu rất rõ nhưng thứ này, sẽ không chủ quan phủ nhận những ưu thế của Ôn Lệ.
Ôn Lệ không tức giận, ngược lại còn rất vui mừng.
“Cô ấy thừa nhận chị xinh đẹp nhưng không thừa nhận sự tiến bộ của chị.” Ôn Lệ nói, “Nhưng đạo diễn Cừu chọn chị.”
Sau khi Đường Giai Nhân đi ra đến tìm đạo diễn Cừu luôn.
Cô ấy không thích chờ đợi, theo lý mà nói giữa cô ấy và Ôn Lệ không cần thiết phải suy nghĩ cân nhắc. Đúng là Ôn Lệ chiếm lợi thế về ngoại hình, nó rất phù hợp với vai diễn Loan Loan này dù cho Loan Loan hướng theo hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thậm chí đạo diễn Cừu chưa từng nghĩ sẽ sắp xếp buổi thử vai hôm nay cho Ôn Lệ mà đã trực tiếp xác định là Đường Giai Nhân.
Nhưng cơ hội nó đến kỳ diệu vậy đó, vai diễn trong kịch bản tốt, giống như được ông trời mang cơm đến, đưa đến trước mặt Ôn Lệ.
Đạo diễn Cừu không hề nhiều lời, cô ấy muốn biết kết quả, ông cũng nói thẳng luôn.
“Ý kiến của tôi và lão Chu giống nhau, đều thấy Ôn Lệ thích hợp với Loan Loan hơn, xin lỗi cô Giai Nhân, còn làm phiền cô phải đến đây một chuyến, ảnh hưởng đến thời gian của cô.”
Đường Giai Nhân nhíu mày, ngữ khí có chút không thể tin.
“Ông chắc chắn.”
“Tôi chắc chắn.” Đạo diễn Cừu gật đầu, “Lúc đầu chúng tôi còn lo lắng Ôn Lệ khống chế không được nhưng sau khi cô ấy thay bộ sườn xám, một giây đó như biến thành Loan Loan đứng ngay trước mặt tôi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cô ấy chính là Loan Loan.”
“…..Không biết ngoại hình của cô ấy có phải là một trong những lý do giúp mọi người đưa quyết định không?”
“Đương nhiên là có, bề ngoài phù hợp với vai diễn là một trong những điều kiện quan trọng và rất cần thiết, về chuyện đó Giai Nhân, chắc cô hiểu được.”
“Nhưng chỉ dựa vào thế —–”
“Không phải.” Đạo diễn Cừu kiên định nói, “Ôn Lệ tiến bộ rất nhiều, chắc chắn cô ấy đã đầu tư và bỏ ra rất nhiều công sức cho vai diễn này. Cộng thêm việc có chút thiên phú, hơn nữa còn có một thầy giáo giỏi, hiệu quả mang lại càng cao hơn, trước buổi thử vai hôm nay chắc hẳn Tống Nghiên đã dạy Ôn Lệ không ít.”
Nghe thấy tên Tống Nghiên, Đường Giai Nhân cười cười: “Khó trách.”
Đạo diễn Cừu thở dài, an ủi: “Lần sau có bộ nào tốt, nhất định tôi sẽ đưa cho cô đầu tiên, có cơ hội sẽ hợp tác.”
Đường Giai Nhân: “Cảm ơn đạo diễn Cừu,” rồi đưa mắt nhìn xung quanh, “Tống Nghiên đâu? Đi rồi?”
“Tôi hỏi cậu ta đi ăn cơm trưa cùng không, người này nói đã đồng ý đi ăn với vợ.” Cừu Bình nhún nhún vai, “Bây giờ chắc chạy đi tìm vợ rồi cũng nên.”
Hiện tại cô ấy không thể không thừa nhận, khuôn mặt là ưu thế lớn của Ôn Lê, không chỉ có khả năng tiến bộ nhanh mà còn có cả Tống Nghiên giúp.
Đường Giai Nhân chào tạm biệt đạo diễn Cừu, trợ lý hỏi cô ấy có muốn đi đâu ăn không hay về nhà ăn.
Cô ấy trả lời hai câu cho có lệ, đi về phía phòng trang điểm.
“Chị làm rơi đồ gì ở trong đó ạ?” Trợ lý nói, “Hay để em đi lấy.”
Đường Giai Nhân lắc đầu.
Đến trước cửa phòng, chưa kịp đi vào đã nghe thấy tiếng Ôn Lệ nói vọng ra: “Bộ sườn xám này là đồ diễn, em mặc về nhà thế nào được?”
Đường Giai Nhân: “…..”
Mười năm không hợp tác, vậy mà cô ấy không biết Tống Nghiên có sở thích lấy đồ diễn mang về đấy.
————