Tô Triết Thác bước nhanh trên hành lang bệnh viện, luôn cảm giác không khí ở đây hôm nay có gì đó rất kì lạ. Nhưng là lạ ở chỗ nào, chính anh cũng không rõ lắm.
“Này, cô đã biết gì chưa, gian phòng VIP của vị phu nhân kia vừa xảy ra chuyện lớn rồi đấy!”
“Sao? Chuyện gì? Chẳng lẽ bệnh tình của cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm trọng à?”
“Đừng có nói gở chứ! Tôi nói cho cô biết, ban nãy có người vừa định giết cô ấy, nhưng may mà bị phát hiện kịp thời. Mà người phát hiện ra ấy à, anh ta đẹp trai lắm nhé, đôi mắt còn là màu xanh lục nữa cơ…”
Hai người đó còn tiếp tục nói rất nhiều, nhưng là, anh đã không còn hứng thú muốn nghe thêm nữa. Chạy nhanh về phía thang máy, anh cố gắng tự trấn an mính mình.
Không sao hết, nhất định không phải là Lam Lam. Thiện lương như cô ấy làm sao có thể bị người ám hại được. Chỉ là… Một nam nhân có đôi mắt màu xanh lục ư?
Không, không thể nào!
Anh chạy đi càng lúc càng nhanh, thậm chí khi va vào một người khác cũng chẳng hề hay biết. Anh muốn đến gặp cô, anh muốn ôm cô vào lòng, anh không thể để cho hắn ta cướp đi thứ quý giá nhất của mình một lần nữa.
“Thác?” Vũ Văn Thần khó hiểu nhìn Tô Triết Thác liều mạng chạy như điên, ngay cả lúc va vào anh cũng không chịu dừng lại lấy một phút. “Thác, cậu làm sao đấy? Thanh Lam có bay mất đâu mà cậu hốt hoảng thế làm gì?”
“Thác!!!” Thấy cậu ta vẫn chẳng thèm để ý đến mình, Vũ Văn Thần lúc này cũng có đôi chút sốt ruột. Anh biết, Tô Triết Thác không phải là người dễ mất bình tĩnh. Một lần gần đây nhất thấy cậu ta như thế này chính là lúc Thanh Lam bỏ đi, nhưng lần này cô ấy đâu thể đi được nữa? Vậy thì cậu ta lo lắng cái gì?
Năm… Bốn… Ba…
Tô Triết Thác đứng trước cửa thang máy, nhìn dấu mũi tên chậm chạp di chuyển xuống mà không khỏi cảm thấy tức giận. Anh xoay người chạy lên cầu thang bộ, chỉ là mới đi được vài bước, cánh tay đã bị người giữ lại.
“Thác, cậu làm sao vậy?” Thật vất vả mới đuổi kịp được Tô Triết Thác, Vũ Văn Thần không ngừng thở hổn hển.
“Không có việc gì.” Tô Triết Thác hơi mím môi lại một chút, anh gạt tay Vũ Văn Thần ra, tiếp tục chạy lên tầng ba. Trong không gian im lặng, tiếng bước chân của hai người có vẻ phá lệ rõ ràng, cùng với, vô cùng áp lực.
“Không có việc gì là thế nào? Thác, sao cậu lại lo lắng thế kia?” Vũ Văn Thần hiển nhiên là không tin tưởng. Bạn bè với nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh lại không biết lúc nào thì cậu ta lo lắng hay sợ hãi?
Thân thể Tô Triết Thác hơi run lên một chút, bước chân nặng nề dường như đã không thể nào bước tiếp được. Anh thẫn thờ tựa vào tường, để mặc cho cơ thể mình vô lực trượt xuống.
Tại sao lại như vậy, tại sao hắn ta lại đến đây, chẳng phải hắn đã có Y Nhược rồi hay sao? Hắn đã chiếm mất trái tim của Lam Lam, bây giờ ngay cả thân thể của cô cũng muốn cướp mất. Anh không cam lòng! Rõ ràng chỉ mình anh mới biết được mọi chuyện, chỉ mình anh mới có thể nói cho hắn đâu là chân tướng.
Nếu vậy thì tại sao? Chẳng lẽ nào… Hắn ta đã nhớ lại?
‘Oang’ một tiếng, đầu óc anh như bị nổ tung, lòng bàn tay mướt đầy mồ hôi lạnh. Đã biết ngày này sớm muộn gì rồi cũng đến, chỉ là, khi thật sự phải đối mặt với nó, anh mới biết mình không hề can đảm như tưởng tượng.
Lam Lam là tất cả đối với anh, mất đi cô, anh sẽ không còn là chính mình. Anh biết, nếu bây giờ cô còn tỉnh táo, nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn đi theo Arthur Hoài Thụy.
Hắn ta có quá nhiều lợi thế, nhưng là, anh sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy!
“Thần, hắn ta đến đây rồi.” Tô Triết Thác nhắm hai mắt lại, nửa ngày mới nói ra được một câu không đầu không đuôi, khiến cho Vũ Văn Thần vô cùng khó hiểu.
“Hắn ta là ai???” Thứ lỗi cho anh nhu ngốc, nhưng thực sự là thông tin cậu ta đưa ra quá mức ít ỏi.
“Arthur Hoài Thụy. Hắn đến tìm Lam Lam, hắn muốn đưa cô ấy về.”
“Thần, đứa bé kia… Là của hắn!”
…
Tô phu nhân vươn tay ra, dường như còn muốn giải thích thêm điều gì nữa, chỉ là ánh mắt quá mức âm lãnh của Ngân Táp khiến bà không thể không lùi bước lại.
Thực ra bà rất muốn biết tại sao Arthur lại kiên quyết mang Hướng Thanh Lam rời đi, dù sao thì cậu ta cũng là chồng sắp cưới của Y Nhược. Chỉ là, mọi chuyện cũng chỉ dừng ở mức tò mò mà thôi, bà sẽ không hỏi, đương nhiên cũng sẽ không ngăn anh ta lại.
Không phải chỉ vì không thể, mà còn vì không muốn.
Bà không đành lòng làm Hướng Thanh Lam tổn thương, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cuộc sống của con trai mình dần bị hủy hoại trong tay của một người sống dở chết dở. Nếu như hôm nay nam nhân này mang cô ta rời đi thì có lẽ, đó sẽ là giải pháp tốt nhất cho tất cả mọi người.
Bà mặc kệ anh ta có quan hệ gì với Hướng Thanh Lam, cũng mặc kệ anh ta định mang cô gái này đi đâu, chỉ cần từ nay về sau bọn họ đừng xuất hiện ở trước mặt Triết Thác nữa là ổn. Đúng vậy, đi đi thôi, đi càng xa càng tốt!
“Buông Lam Lam ra, Arthur Hoài Thụy, tôi không cho phép anh chạm vào người cô ấy!” Tô Triết Thác đẩy tung cửa phòng bệnh, điên cuồng gào lớn với Arthur. Trong mắt anh lúc này không còn thấy Tô phu nhân hay Ngân Táp, anh chỉ thấy một loại nguy cơ quá mức rõ ràng, cực kì nguy hiểm.
Hắn ta đứng kia, hắn ta muốn mang Lam Lam đi mất.
Hai nam nhân lại đối diện nhau một lần nữa, trong nháy mắt, lại là hận ý ngập trời như ngày xưa.
“Thác.” Vũ Văn Thần vừa định đi vào, kết cục lại bị Ngân Táp vươn tay ngăn lại.
“Đây là chuyện của ba người bọn họ, mong anh không cần nhúng tay vào làm gì.” Cậu ý tứ nói xong, sau đó cầm lấy con dao mổ, vô cùng nhập tâm thưởng thức. Thật ra anh ta có đi vào hay không cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là cậu biết, chủ nhân không thích người khác nhúng mũi vào việc riêng của mình.
Vũ Văn Thần ngây người mất một lúc, sau đó mới chậm rãi lùi về sau. Không phải vì anh sợ thằng nhóc này nên mới làm như vậy, chỉ là có một số việc, Thác cần tự mình giải quyết cho rõ ràng. Nghiêng đầu nhìn hai nam nhân đang đối địch nhau đứng ở bên trong, anh không khỏi phiền não thở dài một tiếng.
Bọn họ, có lẽ sinh ra đã nhất định phải trở thành kẻ thù.
“Trả lại Lam Lam cho tôi!” Tô Triết Thác nheo lại hai mắt, gắt gao nhìn vào cô gái đang yên lặng nằm trong ngực của Arthur, đáy lòng vừa tức giận lại vừa ghen tị.
“Dựa vào cái gì?” Arthur nhạt nhẽo cong lên khóe môi, dường như coi lời anh vừa nói ra là thứ đáng chê cười nhất trên thế giới. Là ai làm tổn thương cô ấy, là ai muốn vứt bỏ cô ấy trước tiên? Bây giờ nói anh trả lại, nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Tôi là chồng của cô ấy, cô ấy là vợ tôi, anh buông ra!” Tô Triết Thác mất bình tĩnh hét lớn, không còn quan tâm đến lí lẽ là gì. Anh chỉ muốn hắn ta buông Lam Lam ra, ngay lập tức!
“Là vợ cũ đi? Tô tiên sinh?” Arthur như cười như không hỏi lại, “Nếu như tôi nhớ không lầm thì vợ anh phải tên là Cung Như Tuyết mới đúng, tại sao lại đột nhiên trở thành Hướng Thanh Lam?”
“Arthur Hoài Thụy, trả cô ấy lại cho tôi.” Tô Triết Thác vừa thẹn vừa giận, anh không thể phản bác lại, bởi vì, tất cả những điều hắn ta nói đều là sự thật. Là anh phản bội Lam Lam, là anh khiến cô phải chịu nhiều đau khổ, tất cả tất cả, anh đều biết rõ hết, chẳng qua lại không bao giờ muốn đi thừa nhận.
Anh có kiêu hãnh của riêng anh, anh biết mình sai, không có nghĩa là người khác được phép nói ra điều đó!
“Đó là chuyện của tôi cùng Lam Lam, không liên quan đến anh. Nơi này là Trung Quốc, không phải lâu đài Hoài Thụy nơi anh thích làm gì thì làm. Trả Lam Lam lại đây, sau đó biến đi cho khuất mắt tôi!” Tô Triết Thác siết chặt hai tay lại, trên trán đã ẩn ẩn gân xanh, hiển nhiên là đang vô cùng cố gắng để kìm nén tức giận.
“Anh xứng không?” Arthur khinh thường hỏi lại, tư thái cao ngạo mà có chút lạnh lùng.
Hắn ta đã từng nói câu này với anh, bây giờ, chính là lúc anh nên đáp lễ.
“Arthur Hoài Thụy, a…” Tô Triết Thác đột nhiên điên cuồng cười lớn, “Ý anh là tôi không xứng? Được thôi, tôi thừa nhận, nhưng là anh, anh thì xứng sao? Anh quên cô ấy, trong lúc cô ấy khổ sở mang thai con của anh, anh lại vui vẻ tình chàng ý thiếp với người con gái khác. Anh bỏ mặc cô ấy sang Anh làm người hầu, anh không biết cô ấy mỗi ngày bị Uông Tiểu Lam hành hạ bắt nạt. Bây giờ đứa nhỏ mất rồi, cô ấy thì không chịu tỉnh lại, anh nói xem, ai mới kẻ không xứng?”
“Arthur Hoài Thụy, tôi với anh đều tàn nhẫn cả thôi, đừng có đứng đó mà ra vẻ mình là người có lý!” Tô Triết Thác hừ lạnh một tiếng, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt của Arthur trở nên vô cùng khó coi.
“Như thế nào, nếu như anh không muốn bị Lam Lam hận nhiều hơn nữa, tốt nhất là hãy trả cô ấy lại cho tôi. Hiện tại người cô ấy không muốn gặp nhất chính là anh, hơn nữa, cô ấy đã đồng ý sẽ phục hôn với tôi rồi!” Tô Triết Thác lạnh lùng nở nụ cười, nhưng là chỉ có anh mới biết, chính mình đang mất bình tĩnh tới mức nào.
Hắn ta đang ôm Lam Lam của anh, hắn ta thế nhưng dám ôm Lam Lam của anh chặt như vậy, đáng chết!
Arthur đứng trầm ngâm hồi lâu, dường như còn thật sự suy nghĩ về câu nói của Tô Triết Thác. Anh hơi cúi mặt xuống, chạm nhẹ trán vào khuôn mặt của Hướng Thanh Lam.
Không muốn gặp anh nữa, thật sao?
Nhưng là không ổn rồi, anh rất muốn gặp cô, chỉ muốn gặp riêng cô mà thôi.
“Tất cả những gì tôi làm, tôi sẽ tự mình gánh vác, không liên quan đến anh. Cô ấy hận tôi cũng được, oán tôi cũng thế, nhưng lần này tôi nhất quyết sẽ không bỏ cuộc. Tôi không giống anh, chưa bao giờ giống.” Nói xong, anh lập tức bỏ qua Tô Triết Thác, bước nhanh về phía cửa phòng bệnh. Anh đứng ở nơi này đã quá lâu rồi, sẽ không tốt cho sức khỏe của Lam. Hơn nữa, anh cũng không muốn phải dài dòng thêm với Tô Triết Thác làm gì.
Nụ cười đắc ý trên khuôn mặt Tô Triết Thác nháy mắt trở thành cứng đờ, trong thời gian ngắn thế nhưng không thể tiêu hóa nổi những gì Arthur vừa nói.
Là anh đánh giá năng lực thừa nhận của hắn quá thấp, vẫn là đã tự đề cao năng lực khiêu khích của mình quá nhiều? Rõ ràng cả hai đều cùng thương tổn Lam Lam, cả hai đều khiến cô ấy phải chịu nỗi đau mất đi đứa nhỏ, nhưng là tại sao đến giờ, anh vẫn luôn bị hắn ta vây vào thế bị động?
“Buông ra!” Anh xoay người lại, định cướp lấy Lam Lam từ trong ngực Arthur, đột nhiên bên má lại cảm thấy đôi chút đau đớn.
Ngân Táp, lại là thằng nh
óc kia!
“Triết Thác…” Tô phu nhân thất thanh hét lớn, bà vốn nghĩ cậu nhóc kia chỉ có ánh mắt là dọa người, không ngờ rằng còn dám động cả tay chân ở ngay trong bệnh viện. Triết Thác chảy nhiều máu như vậy, phải làm sao bây giờ?
“Cậu hơi quá đáng rồi đấy!” Vũ Văn Thần tức giận nhìn Ngân Táp, thật sự không dám tin một cậu nhóc lại có thể máu lạnh đến mức này. Thật đúng là chủ nào tớ nấy, rõ ràng chính là một giuộc với Arthur Hoài Thụy.
“Quá đáng?” Ngân Táp thản nhiên nhìn anh một cái, sau đó hất cằm về phía Tô phu nhân, “Nếu nói quá đáng, như vậy, bà già kia còn quá đáng hơn đi?”
Tô phu nhân bị Ngân Táp nói tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không chịu nhận thua định lớn tiếng nói lại, chỉ là lúc này ngoài cửa đã vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, sau đó là giọng nói chói tai của cô y tá.
“Chính là bà ta, anh cảnh sát, bà ta vừa định giết bệnh nhân của phòng này!”
Viên cảnh sát nhìn thấy Tô Triết Thác cùng Tô phu nhân sau, hiển nhiên có đôi chút giật mình. Dù sao bọn họ cũng là người có tiếng tăm ở thành phố này, nếu như hôm nay anh giải quyết sự tình không khéo léo, ai biết được ngày mai lại có họa lớn gì xảy ra.
“Thực xin lỗi Tô tiên sinh, có người tố cáo Tô phu nhân đây định mưu sát một bệnh nhân đang nằm điều trị ở phòng này, vậy nên tạm thời chúng tôi phải đưa bà ấy về đồn để điều tra rõ ràng sự việc. Nếu như phu nhân hoàn toàn vô tội, chúng tôi hứa sẽ đích thân đưa bà ấy trở về. Mong hai vị vui lòng hợp tác.”
“…”
Mưu sát?
Mẹ anh, muốn giết chết Lam Lam?
Nhất thời, Tô Triết Thác cảm thấy bản thân như vừa bị ai đó thẳng tay giội ột gáo nước lạnh. Anh xoay người, không thể tin nổi gắt gao nhìn về phía Tô phu nhân. Vẫn biết mẹ của mình chưa từng yêu quý Lam Lam, nhưng kể từ ngày cô giúp anh hồi phục, thái độ của bà đã hòa nhã hơn trước kia rất nhiều.
Tại sao?
Anh không thể tin nổi, Lam Lam đã mất đi tất cả rồi, hiện giờ ngay cả mạng sống bà cũng muốn cướp đi của cô ấy hay sao?
“Triết Thác, mẹ không làm vậy, tin mẹ, mẹ không làm vậy!” Tô phu nhân nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Triết Thác thì không khỏi giật mình hoảng hốt. Bà liên tục xua tay phủ nhận, nhưng dường như, lần này vẫn chẳng có ai tin bà hết.
“Tôi đã nói rồi phải không, nếu bàn về quá đáng, tôi cùng chủ nhân còn chưa so được với bà già kia đâu. Nếu như vừa nãy chủ nhân không đến sớm, chắc hẳn giờ này Hướng Tiểu thư đã…” Ngân Táp hất cằm thản nhiên nói với Vũ Văn Thần, mà cô y tá đứng ở bên cạnh còn không quên đổ thêm dầu vào lửa, “Đúng vậy đúng vậy, may mà có vị tiên sinh kia mở cửa đúng lúc, nếu không bà ta đã bóp chết Hướng tiểu thư rồi. Lúc đó chúng tôi đều nhìn thấy!”
Vũ Văn Thần dùng sức nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy sự việc càng lúc càng trở nên phiền toái.
Bác gái định bóp cổ Thanh Lam sao? Đây không phải cố ý mưu sát thì còn là cái gì nữa. Lần này nếu như Arthur Hoài Thụy muốn làm to chuyện, không biết bọn họ sẽ phải đối phó lại kiểu gì.
“Triết Thác, mẹ không bóp cổ con bé, không hề!” Tô phu nhân nghe thấy cô y tá không ngừng nói lung tung, mà ánh mắt của Tô Triết Thác lại càng ngày càng lạnh. Thật sự bà không biết phải làm thế nào mới nói rõ được sự việc này, lúc bọn họ mở cửa bà mới chỉ đặt tay lên cổ Hướng Thanh Lam thôi, tuy có hơi dùng sức một chút, nhưng bà không hề có ý định giết người, thật sự!
“Triết Thác, con hãy tin mẹ, lúc đó mẹ mới chỉ đặt tay lên cổ con bé thôi, mẹ chưa làm gì hết.” Tô phu nhân cuống cuồng giải thích, lại không biết tự mình vừa chuốc họa vào thân.
Vũ Văn Thần chán nản lắc đầu, chợt có một loại cảm xúc gọi là khóc không ra nước mắt. Bác gái cứ phủ nhận là được rồi, tại sao tự nhiên lại phải nói ra câu đó, này khác nào tự mình nhận tội? Bây giờ bọn họ có muốn bao che cho sự việc này cũng không kịp nữa rồi.
“Được rồi, Tô phu nhân, bà không cần nói thêm điều gì nữa. Tất cả sự tình chúng tôi sẽ điều tra thật cẩn thận. Còn bây giờ, mời bà hợp tác theo chúng tôi về đồn.” Vị cảnh sát lịch sự đưa tay ra phía cửa, giọng nói nghiêm nghị đến lạnh lùng.
“Triết Thác, mẹ không giết người.” Tô phu nhân túm chặt lấy tay áo của Tô Triết Thác, hoảng loạn lắc đầu. Bà không muốn đến đồn cảnh sát, bà không có tội. Một khi đến đó rồi, danh tiếng của bà sẽ phải làm sao bây giờ?
“Không sao cả, mẹ đừng lo, sẽ không có chuyện gì hết!” Tô Triết Thác nhẹ giọng an ủi Tô phu nhân, dù sao đây cũng là mẹ anh, mặc kệ bà có định giết Lam Lam hay không, bà, vẫn là mẹ của anh. Anh nhất định sẽ không để bà gặp phải điều gì không tốt. [...]
Sau khi mọi người đều đã rời đi hết, lúc này trong phòng bệnh, lại chỉ còn hai nam nhân song song mà đứng.
Arthur híp hai mắt lại, có phần ẩn ý liếc nhìn Tô Triết Thác một cái, sau đó lập tức xoay người rời đi, mà lần này, đã không còn ai dám ngăn cản bọn họ.
Tô Triết Thác siết chặt nắm đấm, cảm giác toàn bộ thân thể của mình đang run lên vì tức giận. Anh nhìn thoáng qua con dao mổ Ngân Táp để lại trên bức tường phía sau, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Thác, cậu có sao không?” Vũ Văn Thần bước đến bên cạnh Tô Triết Thác, hơi hơi lo lắng hỏi. Bác gái thì bị đưa đến đồn cảnh sát, Thanh Lam lại bị Arthur Hoài Thụy cướp đi, không cần đoán cũng biết tâm trạng lúc này của cậu ta khó chịu tới mức nào.
“Thác, chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ bị người hữu tâm lợi dụng” Kẻ thù của bọn họ rất nhiều, mà chuyện tai tiếng lần này, rõ ràng chính là một cơ hội tốt để đám người kia hạ thấp uy tín của Tô thị.
“Đến đồn cảnh sát.” Tô Triết Thác hít một hơi thật sâu, dường như rất khó khăn mới đưa ra được quyết định này. Anh vừa muốn lấy lại Lam Lam, lại vừa muốn đi giải quyết vấn đề của mẹ. Chuyện nào cần làm trước tự anh rất rõ ràng, chỉ là…
Nhìn thoáng qua phòng bệnh một lần trước khi rời đi, đáy lòng của anh dường như lại bị người hung hăng bóp chặt.
Arthur Hoài Thụy, cứ chờ đấy, tôi còn chưa xong việc với anh đâu!
…
Ngân Táp nhìn nét mặt tái nhợt của Hướng Thanh Lam qua gương chiếu hậu, mi tâm không khỏi nhíu chặt hơn một ít. Vừa rồi trong phòng bệnh cực kì ồn ào, cô lại không có một chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích lấy một chút.
“Chủ nhân, lát nữa trở về tôi sẽ kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Hướng tiểu thư ngay!”
“Được.” Arthur cúi đầu, cẩn thận phủ thêm áo khoác của mình cho Hướng Thanh Lam, sau đó lại ôm cô chặt hơn một ít. Anh đã tìm cô thật lâu thật lâu, anh đã luôn tự hứa rằng sẽ phải dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Nhưng đến khi tìm được rồi, anh lại chỉ có thể bất lực nhìn cô rơi vào giấc ngủ dài.
Cốt nhục của bọn họ, anh thậm chí còn chưa được nhìn nó lấy một lần, không được bế nó trong tay, không được nghe tiếng nó kêu khóc. Anh yêu cô, cũng rất yêu đứa nhỏ, chỉ là bây giờ anh đã đánh mất nó rồi, Lam sẽ tha thứ cho anh sao?
“Thực xin lỗi, Lam, nhất định em đang giận anh đúng không? Anh không bảo vệ được hai mẹ con, anh đáng chết.” Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn lên gò má tái nhợt của Hướng Thanh Lam, giọng nói áp lực đòi mạng.
Lúc trước quên sạch sẽ bao nhiêu, hiện tại liền thống khổ bấy nhiêu.
Trở lại khách sạn, Ngân Táp nhanh chóng kiểm tra sức khỏe cho Hướng Thanh Lam. Arthur đứng ở một bên, hai mắt hơi phức tạp híp lại. Đối với tình trạng này của cô anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa đến cùng.
Có lẽ, là vì mơ hồ sợ hãi.
“Cô ấy thế nào?” Arthur trầm giọng hỏi, nếu không cẩn thận nghe, nhất định là sẽ không nhận ra thanh âm của anh đang có phần run rẩy. Anh đến ngồi ở bên giường, cẩn thận chỉnh lại góc chăn vừa bị Ngân Táp làm cho xê dịch.
“Cơ thể của Hướng tiểu thư căn bản cũng không có vấn đề gì lớn, vậy nên, tình trạng này có thể là do tâm bệnh gây ra.” Ngân Táp thản nhiên nói xong, thực ra theo như cậu thấy, vấn đề này không phải là ‘có thể’ nữa, mà ‘chắc chắn’ là như vậy.
Nguyên nhân cụ thể là gì, có lẽ không cần nói mọi người cũng đã hiểu.
“Vậy khoảng bao giờ thì cô ấy tỉnh lại?” Arthur nghe xong, ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ bé của Hướng Thanh Lam, ánh mắt ôn nhu đòi mạng.
Giấc ngủ nào rồi cũng sẽ phải tỉnh lại, cái Lam cần lúc này, có lẽ chính là một chút thời gian.
“Vấn đề này…” Ngân Táp đưa tay lên xoa cằm, thực có chút bất đắc dĩ nói, “Tôi cũng không rõ lắm.” Cậu không có tài tiên đoán, làm sao lại biết được khi nào Hướng tiểu thư sẽ tỉnh lại? Việc này cũng giống như việc chủ nhân bị mất trí nhớ thôi, đến lúc cần thiết, tự khắc cô ấy sẽ tỉnh.
Hy vọng là như vậy.
“Cậu không biết?” Arthur nguy hiểm hỏi lại, hiển nhiên cực kì không hài lòng với đáp án mơ hồ này. Nếu như ngay cả Ngân Táp cũng không biết, vậy ai lại có thể trả lời anh được bây giờ?
“Đúng vậy. Tỉnh lại khi nào là tùy theo ý nguyện của cô ấy, tôi cũng không thể làm gì hơn được.” Ngân Táp nhún nhún vai, vẻ mặt vô cùng bất lực.
Cậu rất không thích nói hai từ ‘không biết’ cùng ‘không thể’, chỉ là sự việc lần này quả thực đã nằm ngoài tầm với.
“Ngân Táp, chữa khỏi cho cô ấy.” Anh muốn cô tỉnh lại, dù cho lúc ấy có thể cô sẽ hận anh, chán ghét anh, thậm chí còn muốn giết anh, nhưng ít nhất sẽ không im lặng đến áp lực như thế này.
Cô nhắm chặt hai mắt, giống như, không bao giờ còn muốn nhìn thấy anh.
Giấc ngủ dài của cô, thật sự khiến anh cảm thấy vô cùng lo sợ.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Ngân Táp cung kính trả lời, đây là mệnh lệnh của chủ nhân, đương nhiên cậu sẽ cố gắng hoàn thành.
“Tôi không cần cố gắng, tôi muốn nhất định.” Arthur ra lệnh một lần nữa, anh không thích nghe lời nói nước đôi kiểu như vậy, nhất là trong trường hợp lúc này.
“…”
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy, thưa chủ nhân.”