VÔ CỦ

Ngô Củ nhìn Tề Hầu, nói:

"Quân thượng muốn Củ làm sao?"

Tề Hầu cười cười, nói:

"Không có gì, Cô biết Nhị ca cùng Thấp Bằng quan hệ thân thiết, hơn nữa Nhị ca cũng là miệng mòm linh động. Nhị ca khuyên nhủ Thấp Bằng, hắn tất nhiên sẽ nghe."

Ngô Củ ngờ vực nhìn Tề Hầu, nói:

"Chỉ là khuyên nhủ?"

Tề Hầu nói:

"Tất nhiên là dùng vật chất thu phục, cộng thêm lời nói khuyên bảo. Dù sao Cô cũng là vì Thấp Bằng tốt. Nhị ca chỉ cần làm Thấp Bằng thề, cũng không có gì khác. Thề là được rồi. Cô hôm nay liền tiến cung gặp Trịnh Bá, nói tứ hôn cho con gái Tướng quốc cùng người trong lòng nàng, được chưa?"

Ngô Củ cảm giác mình thật sự là lọt hố.

Tề Hầu chính là muốn lợi dụng mình đi thuyết phục Công Tôn Thấp Bằng. Có lẽ là bởi vì Công Tôn Thấp Bằng tương đối bướng bỉnh. Tuy rằng hắn trung thành với Tề Hầu, hơn nữa giúp Tề Hầu tra ra rất nhiều tin tức về Dịch Nha, thế nhưng hắn khó có cách nào dứt bỏ thứ tình cảm này.

Nói cho cùng, Công Tôn Thấp Bằng cũng rất thống khổ. Khó trách lúc nói chuyện có chút ấp a ấp úng, hơn nữa còn là tự giễu!

Ngô Củ cho là chỉ vì bọn họ đều là nam tử, cho nên Công Tôn Thấp Bằng mới tự giễu tình yêu của mình.

Người Bạch Dịch, cùng người Xích Dịch bởi vì ở phương bắc Chu Triều, cho nên gọi chung vi Bắc Địch (kẻ địch phía bắc), chính là dân tộc thiểu số cổ đại của Trung Quốc. Họ là dân du mục chủ yếu ở phụ cận Tấn cùng Tần. Bởi vì bọn họ cũng không có thành trì, cho nên tương đối phân tán, cũng không có thành lập kinh đô quốc gia, thế nhưng thực lực không thể khinh thường.

Nói tới người Địch, có một loại khái niệm không tốt, hình tượng rất mơ hồ, là loại dã man dũng mãnh.

Kỳ thực bên trong Lễ Ký Vương Chế có ghi chép "Bắc Địch" lúc đó đối với Chu Thiên tử mà nói, cũng như người Di phía đông (cách gọi khinh miệt thị, như mọi rợ, thấp kém).

Bởi vì khi mới bắt đầu Tây Chu, những nơi như Tề quốc vẫn là vùng đất cằn cỗi sỏi đá. Tuy rằng đất đai dồi dào, thế nhưng không ai khai thác. Xem chế độ phân phong của Chu Thiên tử liền biết. Như Tề quốc mà nói, đều là man di. Trong mắt Chu Thiên tử mà nói Tề quốc không thể xưng là quý tộc. Mà những quốc gia xung quanh Chu quốc, chính là quốc gia nội địa, đều là quý tộc họ Cơ. Tỷ như Trịnh quốc, Vệ quốc khác thị, nhưng bọn họ đều là một nhánh trong đại tông tộc họ Cơ.

Sở quốc cũng không thuộc phạm vi khống chế của Chu Thiên tử. Sở quốc so với người Địch mà nói chỉ là nhiều hơn một cái quốc gia. Trong mắt Chu Thiên tử, Sở quốc là Nam Man, được gọi là người Man. Kỳ thực người Man cùng người Địch đều giống nhau, đều ở ngoài phạm vi thế lực của Chu Thiên tử.

Chỉ có điều thời Tề Hoàn Công ý niệm chính trị là "Tôn Hoàng Nhương Di" (suy tôn vua xua đuổi mọi rợ). Sở quốc quá mạnh mẽ, tuy rằng cũng là một loại "Di", thế nhưng thực sự không có cách nào tấn công. Tề Hoàn Công mang theo các nước liên quân, cũng chỉ đẩy lùi Sở quân, mà không dám tùy tiện tiến vào Sở quốc. Cuối cùng vẫn là dùng hội nghị hòa bình giải ước chiến tranh, vì vậy liền đưa cái từ "Di" này chỉ người Nhung phương tây, cùng người Địch phương bắc HunhHn786.

Trong lịch sử, cũng có ghi chép người Bạch Dịch quấy rầy biên giới Tề quốc. Đối với Bạch Dịch và Tề quốc mà nói, chính là hai thế lực khác nhau. Thế lực của bọn họ tiềm ẩn nguy hiểm. Thật giống như Tề quốc cùng Vệ quốc, hai quốc gia tuy rằng không giáp giới, tuy rằng còn có chồng chất quan hệ thông gia, thế nhưng đều muốn thôn tính đối phương. Nếu có một khả năng nhỏ nhoi thôi, tuyệt đối sẽ không nương tay.

Tề Hầu thấy Công tử Củ không nói lời nào, cười cười, nói:

"Nhị ca cũng là người rất hiểu đạo lý. Nếu như Ung Vu thật sự là Vương tử của Bạch Dịch, vậy Cô còn có thể lưu hắn một mạng. Dù sao giá trị của hắn không giống bình thường. Thế nhưng bây giờ Ung Vu không phải là Vương tử, nói trắng ra chỉ là quân cờ của Bạch Dịch. Cả đi bộ cũng không đuổi kịp, chớ nói chi dùng một con chiến mã, hoặc một con trâu, có phải không?"

Ngô Củ nghĩ thầm.

Ngược lại, từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc. Dịch Nha bây giờ phục binh thất bại, dù có phải Vương tử Bạch Dịch hay không cũng không phải Thái tử, người Bạch Dịch tuyệt đối sẽ không cứu hắn, chỉ là lợi dụng xong liền bỏ đi. Đối với Tề quốc mà nói, một người không phải Vương tử cũng không phải quý tộc cũng không có thể dùng.

Ngô Củ hiểu ý Tề Hầu. Tề Hầu là muốn dùng Dịch Nha khai đao, giết gà dọa khỉ, cho nên mới "bức bách" Công Tôn Thấp Bằng tuyên thề, khiến cho hắn triệt để cắt đứt ý niệm.

Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu cũng thật "dụng tâm lương khổ", bản thân mình cũng nhảy vào trong hố, không lý do gì không đáp ứng Tề Hầu đi khuyên bảo Công Tôn Thấp Bằng. Ngô Củ nói:

"Đạo lý này Củ rõ ràng. Mà Củ cũng chỉ có thể làm hết sức."

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca hết sức là được. Cô biết rõ Thấp Bằng, tận lực là được rồi."

Ngô Củ rất nhanh liền lui ra ngoài. Lui ra ngoài còn nghĩ thầm.

Thực sự là thất sách. Mình dậy sớm như thế vào phòng bếp làm cái bánh rán lớn chuẩn bị dụ dỗ Tề Hầu. Kết quả bánh rán liền phí, kỳ thực Tề Hầu là muốn cầu cạnh, sớm biết như vậy sẽ không làm bánh rán cho hắn.

Ngô Củ trở về phòng của mình, trầm tư suy nghĩ một trận, vẫn là có ý định nói thật nói thẳng, liền đứng dậy đi tìm Công Tôn Thấp Bằng.

Công Tôn Thấp Bằng đang ở ngoài sân luyện kiếm. Động tác ác liệt, khí thế mười phần. Hắn để cánh tay trần, làn da màu đồng, dưới ánh mặt trời ngày đông quả thực rạng ngời rực rỡ.

Ngô Củ xa xa đi tới, liền thấy Công Tôn Thấp Bằng luyện kiếm ra một thân mồ hôi, thực sự là ước ao mình có thể có cơ bắp như Công Tôn Thấp Bằng, không khỏi lén lút sờ sờ bụng của chính mình. Nghĩ thầm.

Cũng chưa thấy qua Tề Hầu luyện kiếm, sao hắn có cơ bắp như vậy, hẳn là thể chất bất đồng?

Ngô Củ đi tới, Công Tôn Thấp Bằng ngay lập tức liền phát hiện, liền vội vàng đem kiếm để ở một bên, sau đó phủ thêm áo ngoài, trực tiếp dùng áo ngoài lau mồ hôi, cười chắp tay nói:

"Công tử."

Ngô Củ cũng cười cười, bất quá là cười gượng. Dù sao đã trúng kế phản gián của Tề Hầu, chính là lại đây thuyết phục Công Tôn Thấp Bằng. Ngô Củ nói:

"Củ mang đến cho Đại Tư hành tin tức tốt."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, nhất thời kinh ngạc nói:

"Công tử thật sự thành công? Quân thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?"

"Quân thượng nói hôm nay liền tiến cung, nói cùng Trịnh Công về hôn sự."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, lập tức mừng vui cười tít mắt, nói:

"Vây... Vậy thì quá tốt rồi!"

Hắn nói, liền thấy Ngô Củ có một chút do dự, không khỏi trong lòng có chút lạnh, nở nụ cười, nói:

"Công tử có chuyện nói thẳng, Quân thượng còn nói cái gì."

"Quân thượng còn nói, có điều kiện. Đó chính là mong Đại Tư Hành lập lời thề."

Công Tôn Thấp Bằng kinh ngạc nói:

"Quân thượng không tin Thấp Bằng trung tâm?"

Ngô Củ thở dài nói:

"Cũng không phải là cái này, mà là ngươi phải cắt đứt ý niệm cùng Ung Vu."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, biểu tình cũng dần dần trở nên hiểu rõ. Nụ cười cũng không còn. Không biết là bởi vì luyện kiếm, hay bởi vì cái gì, hô hấp hắn dần dần ồ ồ, tựa hồ đang suy nghĩ gì.

Sau đó, Công Tôn Thấp Bằng híp mắt, sờ môi, đột nhiên cầm kiếm bên cạnh lên.

"Xoẹt"

Bội kiếm vẫy một cái, ngón tay Công Tôn Thấp Bằng ngay lập tức liền đổ máu, bị cắt ra một vết thương.

"Phịch!"

Công Tôn Thấp Bằng trực tiếp gối quỳ trên mặt đất, mặt hướng về phía đông, âm thanh đặc biệt trầm thấp khàn khàn, nói:

"Thấp Bằng xin mang danh nghĩa tổ phụ tuyên thề. Kể từ hôm nay đối với Ung Vu không còn nửa phần ái mộ tưởng niệm. Nếu như vi phạm lời thề... Vạn tiễn xuyên tâm!"

Ngô Củ nhìn bóng lưng Công Tôn Thấp Bằng, lắc lắc đầu, nói:

"Đại Tư Hành xin đứng lên. Củ xin đi phục mệnh Quân thượng."

Công Tôn Thấp Bằng nghe tiếng bước chân Công tử Củ đi xa một lúc lâu, mới đem bội kiếm trong tay ném đi.

"Leng keng"

Hắn từ dưới đất đứng lên, tay buông xuống. Ngón tay còn đang chảy máu, thế nhưng Công Tôn Thấp Bằng cũng không liếc mắt nhìn một cái...

Tề Hầu cùng ngày liền tiến cung nói chuyện cùng Trịnh Bá.

Trịnh Bá tuy rằng cảm thấy Tề Hầu lật lọng, nhưng bởi vì Trịnh quốc đã không còn mạnh như trước, cho nên căn bản không có cách nào phản đối Tề Hầu. Hơn nữa Tề Hầu thật sự thu nhận nam tử kia làm nghĩa tử, phong làm Công tử. Trịnh quốc tuy rằng cảm thấy vị Công tử này khi không được lợi, thế nhưng cũng coi như tạm tiếp nhận. Lễ cưới nhanh chóng được cử hành.

Lễ cưới được cử hành trong vòng nửa tháng, mọi người cũng đều tham gia lễ cưới.

Ung cơ trải qua bị tính kế, bây giờ liền yên ổn gia thất. Nàng cũng không cần tiếp tục chọn lựa giữa phu quân hay phụ thân. Việc kết hôn này cũng coi như là hoàn mỹ.

Chờ tiệc cưới kết thúc, Trịnh Bá tự mình đưa Tề Hầu cùng đội ngũ rời khỏi kinh đô. Trịnh Bá muốn đưa Tề Hầu mấy mỹ nữ, nhưng đều bị Tề Hầu cự tuyệt. Trịnh Bá cũng không có cách nào.

Đội ngũ rời kinh đô Trịnh quốc, trực tiếp hướng đến Chu quốc. Dọc theo con đường này, cũng không biết có phải bởi vì mới vừa tham gia một tiệc cưới, hay là bởi vì Công Tôn Thấp Bằng tuyên thề, nói chung Tề Hầu tâm tình dị thường tốt đẹp, khi nói chuyện luôn cười híp mắt, hận không thể cười đến sinh ra nếp nhăn. Hắn cười suốt, khiến Ngô Củ xem mà rùng mình.

Mà Công Tôn Thấp Bằng hoàn toàn không nhìn ra có cái gì khác ngày thường, lời nói hành động cử chỉ cũng không nhìn ra có cái gì bất đồng.

Đoạn đường này bình an vô sự, rất mau đã vào vùng ngoại ô kinh đô Chu quốc, Lạc Sư thành.

Bởi vì bọn họ đến khá sớm, Công tử Củ thể chất yếu dễ say xe, cho nên Tề Hầu cho đội ngũ giảm tốc độ, đi chầm chậm về phía trước.

Ngô Củ bị lắc qua lắc lại không phải rất thoải mái, sắc mặt hết sức khó coi.

Tề Hầu vén rèm xe lên một chút nhìn bên ngoài. Xe chở Yến Nga theo sát đến.

"Quân thượng?"

Tề Hầu nhìn hai bên một chút. Mặc dù là đầu mùa đông, thế nhưng vùng ngoại ô Lạc Sư thành thoạt nhìn cảnh sắc không tệ, có một loại ảo giác cuối thu sảng khoái. Hơn nữa hôm nay vốn cũng không lạnh, bên ngoài còn có suối chảy róc rách. Bên bờ nước có cây cối san sát, thoạt nhìn cảnh sắc rất lý tưởng thật là không tệ. Vì vậy Tề Hầu liền nói:

"Dặn dò dừng xe thôi, ở đây nghỉ chân một chút."

Yến Nga nhanh chóng chạy đi chuyển cáo lời cho Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng phía trước. Công Tôn Thấp Bằng lập tức truyền lệnh xuống.

"Dừng xe! Nghỉ ngơi!"

Bọn họ đã sắp vào Lạc Sư thành, lại đột nhiên dừng lại. Bất quá Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng thời đại này truy xe đã tương đối hoa lệ, thế nhưng bánh xe làm bằng đồng thau, lắc lư thật muốn đòi mạng.

Tề Hầu thấy sắc mặt Công tử Củ trắng bệch, nói:

"Nhị ca xuống xe hóng mát một chút không?"

Ngô Củ gật đầu liên tục, nhanh chóng bò dậy chuẩn bị xuống xe. Bất quá vừa bò dậy, nhất thời cảm giác chân run.

"Bịch"

Ngô Củ liền quỳ xuống.

Tề Hầu sững sờ, lập tức nở nụ cười, nói:

"Cũng không thấy Nhị ca ngày thường hành lễ lớn như thế, hôm nay sao thế?"

Ngô Củ bị Tề Hầu giễu cợt, thế nhưng hiện tại thật rất khó chịu, cũng không đếm xỉa tới hắn. Nào có biết Tề Hầu nói, đột nhiên lại đưa hai tay vồ lấy, đem Ngô Củ ôm ngang.

"Ôi!"

Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã quơ tay ôm cổ Tề Hầu, để tránh khỏi rơi xuống. Hai người dán tương đối gần. Gần đến Ngô Củ kề sát mặt Tề Hầu, vết sẹo cũng thấy rõ ràng. Trải qua thời gian dài như vậy, vết sẹo đã cơ bản nhạt đi, thế nhưng còn có thể nhìn thấy.

Ngô Củ mở to hai mắt nhìn. Đôi mắt cũng không phải là mắt to hạt quả hạnh, mà là một đôi mắt phượng hẹp dài, nội câu ngoại kiều. Thời điểm nghĩ chuyện đẹp đến bức người, có một loại khí khái khiến người nhìn vui mắt vui lòng không nói ra được.

Ngô Củ đem đôi mắt phượng mở to tròn, chọc Tề Hầu phát cười. Tề Hầu hơi hạ thấp đầu một ít, ở bên tai Ngô Củ thấp giọng nói:

"Nhị ca đừng nhúc nhích, ngươi hơi động, chúng ta đều rớt xuống xe đó."

Ngô Củ bị hơi thở của hắn thổi tới trong tai, phút chốc toàn thân đều như bệnh sốt rét. Một luồng da gà nổi lên. Theo lý mà nói, bởi vì Tề Hầu táy máy tay chân, cho nên Ngô Củ đã đối với hắn cơ bản miễn dịch. Nhiều lắm sau khi hắn táy máy tay chân, Ngô Củ lén lút lau hai lần.

Ngay trước mắt, Ngô Củ phút chốc cảm giác thân thể run lên bần bật, không nói rõ được cũng không tả rõ được. Đột nhiên thân thể liền cứng đờ, như một cây gậy cương trực trong lòng Tề Hầu.

Tề Hầu thấy Công tử Củ thành thật, liền ôm chui ra khỏi thùng xe, nhảy một cái liền từ truy xe xuống dưới.

Mọi người thấy Tề Hầu xuống xe, bất quá ôm ngang một người xuống xe. Lại thấy sắc mặt Công tử Củ tái nhợt, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là tới hỏi:

"Công tử cần tìm y quan đến không?"

Tề Hầu ôm Ngô Củ đi xuống, sau đó đem người nhẹ nhàng thả xuống, cười nói:

"Nhị ca thân thể quá yếu, đến bờ suối thả lỏng một chút."

Tề Hầu vẫy tay, ra hiệu Ngô Củ đi qua. Tuy rằng bờ suối không khí thoáng mát, cảnh sắc cũng tương đối độc đáo. Thế nhưng Ngô Củ thật không nghĩ tới đó, bởi vì cảm thấy rất lạnh, bờ nước còn có gió lớn.

Tề Hầu đứng ở bờ nước, hơi ngẩng đầu lên, chắp tay sau lưng. Gió đông thổi qua hai gò má của hắn, đem tóc mai cuốn lại. Áo choàng màu đen ở trong gió rét bay múa, thoạt nhìn khá là anh tuấn mê người. Nhưng Ngô Củ không tâm tình xem Tề Hầu "thể hiện". Bởi vì quá lạnh, Ngô Củ nhanh chóng co người, xoa xoa tay của chính mình.

Tề Hầu quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Công tử Củ co lại thành một cái bánh bao, nhất thời không nhịn được cười một tiếng.

Ngô Củ liền buồn bực.

Là đến dự đám tang, Tề Hầu tâm tình tốt như vậy, cũng không sợ chọc người ta lên án?

Đang buồn bực, Ngô Củ liền thấy Tề Hầu đem áo choàng màu đen cởi ra. Áo choàng là màu đen, mặt trên thêu hoa văn khí phách, cổ áo có một vòng lông màu trắng. Nếu là vóc người không cao lớn mặc vào, thì khẳng định sẽ càng thấp. Nếu là vóc người không tốt mặc vào, thì khẳng định như vòng hoa tang di động. Thế nhưng Tề Hầu khoác vào, liền hiện ra đặc biệt có khí thế.

Tề Hầu đem áo choàng cởi xuống, khoác lên trên người Ngô Củ. Bởi vì gió rất lớn, hắn trực tiếp liền đem Ngô Củ bọc lại từ đầu tới đuôi kín mít.

Tề Hầu trên dưới quan sát một chút, đột nhiên cười cúi đầu nói:

"A... phết đất."

Ngô Củ cúi đầu nhìn. Hay lắm, áo choàng quá dài, dù sao cũng làm theo vóc người Tề Hầu. Phủ lên vừa vặn đến mắt cá chân Tề Hầu, dùng chắn gió. Ngô Củ phủ lên liền trực tiếp phết đất. Mí mắt Ngô Củ giật đến mấy lần, nghĩ thầm.

Vẫn là tâm tình Tề Hầu không tốt khiến người ta thông cảm một ít, hiện tại quá đáng ghét!

Tề Hầu trêu Công tử Củ xong, liền nhìn về phía nước. Nước không có kết băng, cúi đầu nhìn, bên trong thậm chí có cá bơi qua bơi lại.

Tề Hầu nhìn cá trong nước, nói:

"Dọc đường đi khổ cực, Cô rất lâu không hưởng dụng qua món cá nướng của Nhị ca."

Ngô Củ liếc mắt nhìn trong nước toàn cá nhỏ, nghĩ thầm.

Loại cá nhỏ này không có cách nào làm cá nướng a. Hơn nữa mọi người đến dự đám tang, thật sự không phải tới du lịch!

Ngô Củ nghĩ như thế, liền nghe.

"Ầm!"

Tề Hầu nói một tiếng:

"Nhị ca mau nhìn, Cô sẽ bắt cá."

Ngô Củ còn chưa có phản ứng, Tề Hầu không nói trước đã nhảy xuống nước. Có thể không chỉ là Ngô Củ sợ hãi, tất cả người phía sau đều sợ hãi, còn tưởng rằng Tề Hầu rơi vào trong nước, nhanh chóng xông lại cứu viện.

Kết quả thấy Tề Hầu đứng ở trong nước. Nước chỉ tới đầu gối của hắn, cũng không có sâu. Tề Hầu đứng ở nơi đó, quần áo cũng không cởi bớt, trực tiếp dùng tay bắt cá.

Ngô Củ trợn tròn mắt. Tề Hầu thật là vì ăn cá nướng, cũng không ngại đang mùa đông nhảy vào nước bắt cá.

Tất cả mọi người liên thanh nói:

"Quân thượng, trong nước quá lạnh, mau lên đây thôi, sẽ phong hàn."

Tề Hầu chỉ là vung vung tay, khom người vớt cá. Ngô Củ nhìn một phút chốc, thấy động tác của Tề Hầu đặc biệt dốt nát, căn bản không bắt được cá. Cá nhỏ trong nước bơi rất nhanh, quẩy đuôi một cái liền trốn mất. Ngô Củ nhìn nhìn liền quay đầu nói với Tử Thanh.

"Tử Thanh, lấy cho ta cái chiếu đến đây."

Tử Thanh không biết nói gì, nhưng vẫn đi lấy một tấm chiếu tại trải bên bờ, cho Ngô Củ ngồi xuống. Ngô Củ ngồi ở đó còn nói người đốt một lò sưởi ấm, đun chút nước nóng, pha trà hoa quả, liền nhàn nhã nhìn Tề Hầu đứng ở bên trong nước chơi với cá.

Qua khoảng nửa canh giờ, Ngô Củ ở bên bờ nước, xem đến buồn chán. Tề Hầu còn không biết mệt, đột nhiên lớn tiếng nói:

"Nhị ca, Cô bắt được rồi!"

Tề Hầu nói xong, nhảy người lên. Ngô Củ nhìn con cá. Không phải cá nhỏ, nhưng vẫn không quá lớn. Ngô Củ nói:

"Quân thượng, con cá này quá nhỏ, e rằng không đủ cho Quân thượng ăn. Quân thượng lại đi bắt một con khác được không?"

Tề Hầu lập tức đem cá bỏ vào cái thùng gỗ, sau đó quay đầu liền xuống nước. Tất cả mọi người yên lặng nhìn, Ngô Củ ở sau lưng cười trộm, nghĩ thầm.

Tề Hầu sợ nước, có thể chơi đùa ở vũng nước nhỏ một chút cũng tốt!

Có lẽ bởi vì đã có kinh nghiệm, lần thứ hai bắt cá rất nhanh. Bất quá vào lúc này, quần áo Tề Hầu đã ướt đến phần eo.

Theo âm thanh "ào ào", Tề Hầu cầm cá từ trong nước đi lên. Đôi chân dài to dị thường, hơn nữa tràn đầy sức mạnh, Ngô Củ nhìn mà ước ao cực kỳ.

Một thân xiêm y hoa lệ, bị Tề Hầu làm ướt đã biến thành quần áo bó, càng tôn lên vóc dáng cao to vạm vỡ của Tề Hầu. Ngô Củ cảm thấy không tiện nhìn nữa, nghĩ thầm.

Quả nhiên muộn tao không phải bệnh, là muốn đòi mạng a...

Tề Hầu đi tới, trong tay còn đang nắm một con cá nhảy nhót tưng bừng. Con cá này khá lớn.

"Một vật thể bay" vẫn luôn nhảy nhót nhanh chóng đến bên mặt Ngô Củ. Ngô Củ không kịp né tránh, đầy mặt mùi cá. Điều này làm cho người ưa sạch sẽ như Ngô Củ nhất thời cảm giác không tốt.

Cũng không biết Tề Hầu vì sao tâm tình cứ tốt như vậy. Nhìn thấy Công tử Củ mặt đen, hắn phá lên cười ha ha. Hắn cười, mặt Ngô Củ càng đen, thế nhưng cũng không tiện phát tác. Yến Nga nhanh chóng đem khăn ra, nói:

"Công tử lau một chút."

Ngô Củ lau mặt, Tề Hầu còn đang nắm con cá kia, phảng phất không đành lòng buông tay, cười nói:

"Nhị ca xem, con cá này đủ lớn chưa?"

Ngô Củ thật không nghĩ để ý đến hắn, trên mặt còn mùi tanh. Tề Hầu còn nói:

"Con cá này không thành thật, giống y như Nhị ca, vẫn luôn đánh người."

Ngô Củ thật muốn trừng hắn.

Tề Hầu lấy một con cá so sánh cùng mình. Thật muốn đạp trên mông hắn một cước. Bây giờ liền hoài niệm lúc đạp Tề Hầu. Chẳng qua là lúc đó thời gian cấp bách, không có cân nhắc tỉ mỉ, phảng phất phù dung chớm nở, nhìn thoáng qua. Bây giờ đúng là hối hận vạn phần.

Khi Tề Hầu đang trêu ghẹo Ngô Củ từ xa có xe tiến lại. Bọn họ tại bờ nước bắt cá, đội ngũ chỉnh tề ở bên cạnh nghỉ ngơi, cũng không có ngồi cùng một chỗ. Liền thấy một đội xe đi tới, trên xe cắm một lá cờ, trên đó có một chữ "Đàm".

Tề Hầu vừa nhìn liền biết người đến này chỉ sợ là đội ngũ Đàm quốc đến dự đám tang. Xem điệu bộ này cũng không phải Đàm Công đến dự đám tang, cũng không phải Thái tử, chỉ là một sứ thần.

Tề Hầu quay đầu nhìn. Mành xe đột nhiên nâng lên, bên trong là một ông lão râu tóc bạc trắng, vừa vặn đối mặt cùng Tề Hầu. Tề Hầu không coi là chuyện to tát, liền thu hồi ánh mắt, lại dùng con cá kia trêu ghẹo Ngô Củ. Nào có biết truy xe đột nhiên ngừng lại. Không chỉ xe ngừng lại, ông lão râu tóc bạc trắng còn xuống xe, hướng bọn họ đi tới.

Ông lão kia tựa hồ không để ý đội ngũ Tề quốc, cũng không đi một mình lại.

Tề Hầu nhíu nhíu mày.

Tề quốc cùng Đàm quốc ít qua lại. Bây giờ đặc sứ Đàm quốc còn chạy tới chào hỏi sao?

Ngô Củ thấy Tề Hầu cau mày, quay đầu nhìn, cũng nhìn thấy ông lão kia đi tới. Ngô Củ không biết ông lão này là ai.

Ông lão đi tới, phía sau là một tự nhân. Ông lão kia cười híp mắt, trên mặt đều là nếp nhăn, nhìn ra có lẽ hơn bảy mươi tuổi. Mà ánh mắt ông lão này lại hết sức.... "hèn mọn".

Ngô Củ cảm thấy mình tuyệt đối không có lý giải sai. Ông lão sắc mặt cũng không hồng nhuận, tóc trắng xoá, đầy nếp nhăn. Khi cười rộ lên mặt đầy nếp nhăn, thế nhưng ánh mắt "rạng ngời rực rỡ", dị thường hèn mọn. Ngô Củ trong lòng giật mình.

Ông lão kia nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người phía sau Ngô Củ, Tề Hầu. Phỏng chừng bởi vì Tề Hầu hôm nay không có mặc triều phục, chỉ là một thân thường phục, hơn nữa toàn thân ướt nhẹp, trong tay cầm một con cá. Ông lão kia cho rằng hắn là người hầu, cho nên đánh giá đặc biệt trắng trợn không kiêng dè.

Lập tức liền nghe ông lão nói:

"Vị tiểu ca này, người hầu của ngươi nhìn rất cường tráng nha. Bao nhiêu tiền, có thể bán cho ta?"

Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa trực tiếp bật cười, cẩn thận quan sát sắc mặt Tề Hầu. Tề Hầu nhìn ông lão kia bằng ánh mắt đỏ lửa, sắc mặt liền lạnh đi. Tề Hầu chỉ là thấy qua có người đùa giỡn Công tử Củ, còn chưa thấy người nào dám đùa giỡn hắn.

Dù sao Tề Hầu thân hình cao lớn, tướng mạo cũng không ôn nhu, xác thực không ai dám đùa giỡn hắn, nhiều lắm là có nữ tử ái mộ mà thôi. Kết quả hôm nay có người không có mắt. Liền nghe ông lão kia nói tiếp:

"Bổn Công tử yêu thích người cường tráng như vậy. Ngươi xem chân này, chà chà."

Sắc mặt Tề Hầu đen như nướng cá bị cháy. Nghe ông lão kia đối với mình xoi mói bình phẩm, hắn cười lạnh.

Ông lão kia nghe hắn cười lạnh, trên mặt đều là vẻ khinh thường, cũng vênh vang đắc ý nói:

"Ta nói với chủ nhân, nào có chuyện đầy tớ như ngươi xen vào?"

Sắc mặt Tề Hầu càng lạnh, có thể khiến người chung quanh cảm thấy lạnh lẽo. Ông lão nói tiếp:

"Ngươi cũng không hỏi thăm một chút xem ta là người như thế nào."

Ngô Củ nghe ông ta tự xưng "Bổn Công tử" liền nhìn chữ "Đàm" trên lá cờ, nghĩ thầm.

Chẳng lẽ là Công tử Đàm quốc?

Đàm Công phụ tá Chu Bình Vương, là quốc quân trường thọ. Thái tử Đàm quốc đã hơn bảy mươi tuổi, cũng không ít Công tử không chịu được lâu, ngay cả con của các Công tử cũng có người qua đời. Vậy mà Đàm Công vẫn còn rất khỏe mạnh.

Ngô Củ cười nói:

"Xin hỏi ngài là...?"

Ông lão kia nở nụ cười, nói:

"Nghe cho kỹ, ta chính là Công tử Đàm quốc. Bán người hầu này cho ta năm trăm Điệm Đao, ngươi cảm thấy thế nào? Cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt a!"

Điệm Đao là tiền của Đàm quốc, có hình dạng và hoa văn khác Tề Đao của Tề quốc. Đừng thấy Đàm quốc diện tích nhỏ, bởi vì kinh tế phát đạt cho nên Điệm Đao lưu thông rất rộng. Tại Tề quốc cũng có thể nhìn thấy Điệm Đao, xem như là một loại tiền thông dụng.

Năm trăm Điệm Đao, Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu bán rất có giá. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Công tử Đàm quốc thực sự là phóng khoáng, không hổ là Công tử của quốc gia giàu có. Định giá cũng hào phóng, chỉ là một người hầu quèn liền định giá năm trăm Điệm Đao... Điều này làm cho ta thật không có cách nào cãi lại a."

Ông lão kia vừa nghe, còn tưởng rằng Ngô Củ muốn đem Tề Hầu bán, cười nói:

"Ai bảo Bổn Công tử yêu thích loại thân thể cường tráng chứ. Ha ha nếu mang về, ở trên giường thì thật là... Ai u!"

Lời còn chưa nói hết, Tề Hầu không thể nhịn được nữa đã nổi giận. Hắn còn chưa có đem cá ném vào thùng gỗ. Sau khi bỏ cá vào thùng gỗ, hắn nắm cổ áo ông lão.HunhHn786

"Vụt"

Trực tiếp đem ông lão ném vào trong nước.

"Ầm"

"Cứu mạng a!"

Ngô Củ há hốc mồm. Tề Hầu vung tay liền đem Công tử Đàm quốc ném vào trong nước. Công tử Đàm quốc căn bản không phòng bị, hô to một tiếng rơi vào trong nước. Bởi vì là nằm ngang, cho nên nước ngập đến cổ cùng cằm, Công tử Đàm quốc sợ đến quơ tay, hô to:

"Cứu... Cứu mạng a!"

Tự nhân bên cạnh nhanh chóng xông tới, hô to:

"Công tử! Công tử! Tiểu thần tới cứu ngài!"

Kết quả tự nhân chạy tới, Công tử Đàm quốc lúc này mới ý thức được nước căn bản không sâu, nhanh chóng bò dậy, lạnh run run. Râu tóc bạc trắng dính ở trên mặt. Ông ta run lập cập được tự nhân nâng lên. Hắn chỉ vào Tề Hầu nói:

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đáng chết..."

Tề Hầu chính là quý tộc Tề quốc, hậu duệ Khương Thái Công, nào cho phép một tên đầy tớ mắng. Liền lạnh lùng nở nụ cười, nói:

"Công tử Đàm quốc? Ngươi ngược lại nghe cho kỹ hôm nay người giáo huấn ngươi là ai. Chính là họ Khương, đại danh của bản Hầu là Tiểu Bạch. Nếu Công tử Đàm quốc đột nhiên bị chết bất đắc kỳ tử, cũng coi như chết được rõ ràng."

Hắn nói, cười lạnh một tiếng, phất tay áo liền quay người đi. Đúng là một người anh hùng khí khái.

Công tử Đàm quốc vừa nghe Tề Hầu tự báo đại danh, nhất thời sợ đến chân run rẩy.

Thì ra cũng không phải nô lệ, mà là quốc quân Tề quốc!

Ngô Củ nghe Tề Hầu tự báo đại danh. Thời điểm hắn nói đại danh là "Tiểu Bạch", Ngô Củ suýt nữa bật cười. Có lẽ là bởi vì rất nhiều quan niệm bất đồng, Ngô Củ nghe tên Tề Hầu liền cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Hơn nữa khí chất của Tề Hầu tương phản với tên liền càng buồn cười.

Ngô Củ đuổi theo Tề Hầu, ở phía sau cười trộm.

Thứ nhất là vì Ngô Củ thấy có người đùa giỡn Tề Hầu.

Khẩu vị Công tử Đàm quốc cũng quá nặng. Đã già như vậy, cũng không còn nhỏ, lại yêu thích loại cao lớn lực lưỡng?

Thứ hai là bộ dạng Tề Hầu tự báo đại danh khiến Ngô Củ tức cười.

Ngô Củ cúi đầu cười trộm, kết quả không biết Tề Hầu đột nhiên dừng lại.

"Bộp"

Ngô Củ va vào lưng Tề Hầu, đụng đến sống mũi đau đớn, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, vội vàng che mũi của chính mình. Tề Hầu quay đầu lại nhíu mày nói:

"Nhị ca, rất buồn cười?"

Ngô Củ liền vội vàng lắc đầu. Tề Hầu lúc này mới "hừ" một tiếng, sau đó lên xe. Ngô Củ bịt mũi nghĩ thầm.

Còn ngạo kiều?

Bên ngoài quá lạnh, Ngô Củ cũng chuẩn bị lên xe. Kết quả vừa lên xe liền thấy Tề Hầu cởi quần áo. Hắn đem xiêm y ẩm ướt cởi xuống, ném qua một bên. Trên người dĩ nhiên không còn gì, mái tóc dài màu đen xõa xuống như ẩn như hiện che chắn, còn không bằng không che, càng khiến người nhìn xấu hổ.

Ngô Củ vội vã quay đầu lại. Tề Hầu còn chậm rãi đổi từng cái từng cái. Sau đó mới cho đội ngũ khởi hành hướng đến cửa Lạc Sư thành.

Lạc Sư chính là trung tâm Chu Triều. Từ khi Chu Bình Vương dời kinh đô về Lạc Sư, đã xây dựng lại toàn bộ Lạc Sư thành. Năm đó, Lạc Sư thành có thể nói là cực kỳ tráng lệ, rất hùng vĩ.

(Lạc Sư thành ngày nay là thành phố Lạc Dương)

"Vòng cung bảy ngàn hai trăm trượng, có bảy lớp bên trong."

(1 trượng = 4,7 mét)

Lạc Sư quy mô to lớn, kiến trúc hùng vĩ, vượt xa các chư hầu. Tòa thành trì có tám đoàn quân đóng giữ. Mỗi đoàn quân có nhiều sư đoàn, mỗi sư đoàn có khoảng 2,500 người. Tổng cộng hơn mấy chục ngàn binh mã. Quân số đông đến kinh sợ.

Vương cung của Chu Thiên tử cũng rất rộng lớn. Chư hầu chỉ có một Lộ Tẩm, hai tiểu tẩm cung. Mà Chu Thiên tử lại có một Lộ Tẩm cung, năm tiểu tẩm cung. Thiên tử cộng sáu tẩm cung.

Ngoại trừ tẩm cung dành cho Thiên tử dùng sinh hoạt hằng ngày, còn có thái miếu, tông miếu, khảo cung. Hơn nữa sắp đặt tượng trưng cho quyền lực quốc gia là chín sân. Tổng cộng có năm cung điện lớn.

Cung điện của Chu Thiên tử hùng vĩ cực kỳ, mục đích chính là thể hiện mình là con trời, mà các chư hầu là thần tử. Dù bọn họ mạnh mẽ đến đâu cũng là thần tử.

Đội ngũ tiến vào cổng Lạc Sư thành.

Lạc Sư kinh tế cũng coi như là phát đạt. Thời đầu Xuân Thu, Chu quốc coi như là cường quốc mạnh nhất. Tuy rằng từ từ suy sụp, thế nhưng vẫn không có suy sụp đến không đỡ nổi một đòn.

Bởi vì các quốc gia đều phải tới tham dự nghi thức đám tang, cho nên rất nhiều thương nhân đều thừa cơ hội này chạy đến Lạc Sư thành làm ăn. Trong cửa thành người người đông đúc, vô cùng náo nhiệt. Hoàn toàn không nhìn ra cảnh bi thương vì Chu Thiên tử băng hà.

Đoàn xe của Tề quốc mới vừa vào Lạc Sư thành, quan dịch quán liền nhận được tin tức, tự mình tới đón tiếp.

Tề Hầu cũng không có xuống xe, chỉ nói.

"Làm phiền đại nhân."

Quan dịch quán làm sao dám xưng đại nhân với Tề Hầu, liền vội vàng dẫn đoàn xe của Tề Hầu đến dịch quán.

Bình luận

Truyện đang đọc