Hiện tại Lâm Phàm đang suy nghĩ một việc, đó chính là đám người Nhật Chiếu tông kia tìm thấy bảo bối ở đâu?
Mình tiến vào chỗ hiểm địa Vạn Quật môn này đã lâu, thế nhưng mà lại chưa từng gặp được một cái bảo bối nào. Chẳng lẽ là vận khí của mình kém đến như thế hay sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên ở trong đầu thì trong nháy mắt đã bị Lâm Phàm đánh gãy. Điều đó không có khả năng, mình có Tam Thanh Đại Thần phù hộ, làm sao lại có thể xuất hiện tình huống vận khí không tốt được?
Nhưng trước mặc kệ đi, bảo bối tuy tốt nhưng mà cũng không có trọng yếu như điểm tích lũy. Mình nhất định phải nhanh chóng kiếm điểm tích lũy, chỉ cần có điểm tích lũy, những thứ khác còn chạy được hay sao?
Chỉ là cũng không phải tất cả yêu thú ở trong Vạn Quật môn này đều có tu vi Địa Cương cảnh trở lên, vẫn còn có rất nhiều yêu thú chỉ là Tôi Thể cảnh, thật sự làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra hắn còn cần tiếp tục đi vào chỗ sâu hơn, chỉ có đến càng gần khu vực hạch tâm mới có thể gặp được yêu thú càng cường đại.
Lấy thực lực hiện giờ của mình, yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm, tầng sáu chả là cái đinh gỉ gì cả, một quyền là có thể đánh nổ. Về phần yêu thú Địa Cương cảnh tầng bảy thì còn cần mài một lúc, nhưng cũng không phải là đối thủ không thể chiến thắng.
Rống!
- Đây là tiếng gầm gừ của yêu thú.
Lâm Phàm cẩn thận lắng nghe. Từ bên trong tiếng gầm thét này, hắn có thể cảm thấy đây là một con yêu thú cường đại.
Hiện tại thứ mà hắn muốn gặp được nhất chính là yêu thú cường đại, nếu như là hai đàn yêu thú cường đại đang đánh nhau, vậy thì đúng là chuyện cầu cũng không được.
Thân hình trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang bay theo phương hướng tiếng gầm vừa vang lên.
Lúc này, ở chỗ kia, có mấy bóng người đang dây dưa cùng một con yêu thú. Kiếm quang, đao quang, quyền cương bay lượn đan xen, đánh về phía yêu thú, uy lực khiến cho không khí ở chung quanh cũng hơi chấn động.
Trong nhóm người kia có một tên nam tử, người mặc trường bào màu lam, tướng mạo hung ác, lúc này trên tay của hắn đang cầm một cái đỉnh lớn. Cương khí mênh mông bộc phát ra. Cái đỉnh lớn tựa như là nặng ngàn cân, không ngừng đập vào con yêu thú kia. Mà thân thể của yêu thú kia cũng quá khổng lồ, dài trọn vẹn mấy chục trượng, thú trảo vươn ra va chạm kịch liệt cùng cái đỉnh lớn, lực phản chấn đánh bay mấy tảng đá ở xung quanh, thậm chí một số tảng đá ở gần còn bị đánh thành bột phấn bay đầy trời.
Mà ba người còn lại là hai nam một nữ cũng đều mặc trường bào màu lam. Đối mặt với con yêu thú to lớn ở trước mắt, bọn họ cũng đang thi triển thủ đoạn của riêng mình.
- Đây là người của Hải Thần tông.
Núp ở phía sau một tảng đá, Lâm Phàm chăm chú nhìn tình huống ở trước mắt.
Hải Thần tông ở lân cận Viêm Hoa tông, lại cách xa Nhật Chiếu tông. Năm đó khi Viêm Hoa tông do Viêm Hoa Đại Đế vừa thành lập, ở trên lãnh địa của Hải Thần tông đã xảy ra một cuộc thảm sát. Người của Hải Thần tông đã giế t chết tất cả con dân của Viêm Hoa tông sinh hoạt ở trên lãnh địa của mình.
Khi đó máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, thậm chí đệ tử của Hải Thần tông còn thực hiện vô số hành vi man rợ, ví dụ như tu luyện công pháp thải âm bổ dương hành hạ vô số nữ đệ tử của Viêm Hoa tông.
Còn đối với nam đệ tử củaViêm Hoa tông, hành vi của bọn họ càng thêm tàn nhẫn, hành hạ, tra tấn đến chết, sau đó rút hồn luyện phách, tu luyện tà công.
Lúc đó phần lớn tà công đều là do cao tầng của Hải Thần tông phát tán ra rồi lưu truyền đến tay của đệ tử bình thường.
Cũng bởi vì chuyện này, thực lực tổng hợp của Hải Thần tông đã tăng lên một cấp bậc nhỏ. Về sau Viêm Hoa Đại Đế dẫn toàn tông xuất chinh, lấy sức mạnh một người, suýt chút nữa là hủy diệt luôn Hải Thần tông rồi. Nếu như không phải có những tông môn khác cưỡng ép can thiệp thì hơn một trăm năm trước, Hải Thần tông đã diệt vong rồi.
Về sau mặc dù thu hồi phần lớn tà công, nhưng mà vẫn còn có một bộ phận lưu truyền ở bên ngoài. Có thể nói tà công thịnh hành, công lao của Hải Thần tông không thể bỏ qua.
- Ta mặc dù không phải là dân bản xứ của Viêm Hoa tông, nhưng nếu là đệ tử của Viêm Hoa tông, như vậy ta cũng sẽ không bỏ qua. Thù này, oán này chỉ có diệt tông mới có thể tiêu vong.
Tâm niệm vừa động, vô số kế hoạch để giế t chết đối phương xuất hiện ở trong đầu của Lâm Phàm. Thực lực của bốn gia hỏa này cũng không yếu, nhất là tên nam tử khiêng đại đỉnh kia chỉ sợ là Địa Cương cảnh tầng tám, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên mà Lâm Phàm nhìn thấy bảo bối có thể bộc phát ra uy thế như thế kia.
Trên chiếc đỉnh lớn kia có một bộ đồ án Thủy Thần Ngự Sơn Hà rất sống động, chỉ cần nhìn chăm chú một chút thì có cảm giác như là thân thể của mình đang ở trong nước sông dậy sóng.
Lúc này, ánh mắt của Lâm Phàm lại nhìn đến một bệ đá lớn phía sau lưng yêu thú kia, trên đó lại có một tấm phù lục đang trôi nổi.
- Là mảnh chìa khoá của Vạn Quật môn.
Không ngờ lại có thể nhìn thấy phù lục này, bốn người này có thể tiến vào hiểm địa khẳng định ở trên người cũng có một tấm phù lục nữa, cộng thêm một tấm ở chỗ mình, vậy là mình đã thấy được ba tấm.
Trầm tư một lát, quyết định trước tiên cứ lấy phù lục tới tay đã. Hiện tại toàn bộ lực chú ý của yêu thú đều đang dồn vào bốn người kia, mình có thể thừa cơ hội này lặng lẽ trộm lấy tấm phù lục kia rồi rời đi, chờ thời cơ chín muồi, lại gi ết chết bốn người kia nữa.
Đúng lúc này, tình cảnh lại phát sinh biến hóa.
Nam tử khiêng đỉnh kia chợt quát một tiếng, phun một búng tinh huyết lên phía trên đại đỉnh, rồi thét lên:
- Thiên Hà Vương Đỉnh, Hải Khiếu Diệt Linh.
Được tinh huyết của nam tử kia gia trì, Thiên Vương Hà Đỉnh nhanh chóng xoay tròn, nổi bồng bềnh giữa không trung, miệng đỉnh hơi nghiêng, dòng nước cuồn cuộn ở bên trong nhanh chóng lao ra, uy lực vô song.
Trong dòng nước này, mỗi một giọt nước sông đều ẩn chứa sức mạnh tương đương với sức mạnh của một tên võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín. Cả triệu giọt nước ngưng tụ cùng một chỗ đánh thẳng đến chỗ con yêu thú kia.
- An sư muội nhanh chóng đi cướp lấy phù lục kia.
Nam tử gầm thét lên.
- Vâng, sư huynh.
Thân hình của An Phù Mị khẽ động, chân đạp mạnh xuống đất rồi hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng tới chỗ bệ đá phía sau lưng con yêu thú này.
Ở bên ngoài vực sâu Vạn Quật, bọn hắn may mắn thu hoạch được phù lục của Vạn Quật môn mới tiến vào chỗ hiểm địa này. Còn không có xâm nhập bao xa thì bọn họ đã phát hiện con yêu thú này, đồng thời cũng phát hiện tấm phù lục kia. Mặc dù không biết phù lục này ngoại trừ tác dụng ra vào Vạn Quật môn còn có ích lợi gì nữa không, nhưng mà chỉ riêng một tác dụng kia cũng đủ cho bọn họ quyết tâm phải lấy được tấm phù lục này.
Lâm Phàm thấy cảnh này, cũng không do dự nữa, thân hình hóa thành một đạo lưu quang lao tới, hiện tại đã không sợ bại lộ tung tích, nhất là nhìn thấy nữ tử kia cũng đang lao tới, đây chính là thời khắc tốt nhất.
Yêu thú kia còn đang gắng gượng chống đỡ áp lực từ dòng nước, thân thể không ngừng khom xuống, phát hiện có người dám thừa dịp đi đoạt phù lục thì dữ tợn gào thét, muốn đẩy chiếc đỉnh lớn này ra.
Nhưng mà Thiên Hà Vương Đỉnh này được nam tử này toàn lực thôi động đã bạo phát ra sức mạnh lớn nhất, nước sông nhỏ xuống trên người tựa như là bị người đập từng gậy từng gậy vậy.
- Hừ, súc sinh, chiêu này của ta không phải là thứ như ngươi có thể phá giải, đây chính là tinh hoa từ nước của ba sông năm biển đó, mỗi một giọt nước sông đều ẩn chứa sức mạnh của một võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín.
Đột nhiên!
Phương xa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nam tử kia nhìn qua, lập tức giận muốn rách cả mí mắt, gào lên:
- Sư muội...
Lâm Phàm trong nháy mắt xuất hiện ở trước bệ đá, vươn tay bắt lấy tấm phù lục kia, mà An Phù Mị cũng đã đi đến đây, vừa định cầm lấy phù lục lại phát hiện có người đã cướp đoạt trước.
Còn không có kịp phản ứng thì nam tử đến cướp đoạt phù lục kia đã ra tay trước, một quyền đánh về phía bộ ngực của nàng.
- Lão tử đánh nổ ngực của ngươi.
Vừa dứt lời, An Phù Mị cũng cảm giác được một nửa lồ ng ngực của nàng giống như là bị đánh lùi vào trong cơ thể, trong nháy mắt cả người bị đánh bay về phía sau.
Thân là nữ tử, thứ xinh đẹp nhất lại bị người đánh nổ một bên, làm sao có thể nhịn? Nhưng mà cảm giác đau đớn kia lại khiến nàng suýt chút nữa là ngạt thở chết rồi.
Lâm Phàm sau khi đắc thủ, đâu còn muốn lưu lại, nhưng lại nghĩ đến một việc.
- Yêu thú huynh há mồm.
Con yêu thú kia đang bị áp chế nhưng nhìn thấy phù lục bị đoạt, lập tức há miệng gào thét với Lâm Phàm. Chỉ là đột nhiên, một viên đan dược từ trong tay nhân loại kia rơi thẳng vào trong miệng nó rồi lập tức bị nó nuốt vào trong bụng.
Lâm Phàm thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh:
- Viên đan dược Huyền giai thượng phẩm, Nhiên Huyết Bạo Khí Đan này liền đưa cho ngươi phục dụng, cứ thoải mái nghiền ép mấy tên này đi.
Long ảnh tùy hành, trong nháy mắt hắn đã biến mất.
Rống!
Con yêu thú kia lập tức cảm giác được có dược lực khổng lồ bạo phát ra trong cơ thể, khí huyết sôi trào tựa như là có sức mạnh cường đại chưa từng có đang bùng nổ trong cơ thể của nó.
Hai mắt biến thành màu đỏ hồng, mỗi một lần hít thở đều có sương mù màu trắng tuôn ra từ bên trong lỗ mũi.
Thân thể vốn bị dòng nước cuồn cuộn không dứt kia đ è xuống đột nhiên thẳng lên. Nó gào thét một tiếng, vươn trảo đánh lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh kia.
Hà Đồ tức giận gào thét, hai mắt đỏ như máu:
- Đáng giận! Đáng giận.
Hắn không ngờ phù lục không những bị người đoạt đi mà người kia lại còn trợ giúp con yêu thú này, làm cho yêu thú thiêu đốt tiềm lực bộc phát ra sức mạnh kh ủng bố.
- Chó chết. Ta muốn nghiền ngươi thành tro.