VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!!

Ba năm sau....

Trong một căn nhà lớn, giọng nói của trẻ con vang lên, cậu bé này là Thái Tư Lâm hay còn gọi là Tiểu Lâm, cậu bé tròn ba tuổi, điểm nhấn trên gương mặt là đôi mắt tròn xoe rất đáng yêu.

Hai má phúng phính nhìn là muốn sờ ngay, thừa hưởng gen của ba và mẹ, đôi mắt rất giống ba, còn tính cách lại giống mẹ rất hoạt bát và lanh lợi.

Nhưng Thái Trạch Dương và Tiểu Lâm lại hay gây gỗ với nhau vì tranh ngủ cùng với mẹ, có lần Tiểu Lâm bước vào phòng nằm cạnh mẹ Tư Lam ngủ nhưng khi tỉnh lại mình đã nằm cạnh ba Trạch Dương rồi.

"Baba đi ra mẹ là của con" Cứ mỗi tối là hai cha con nhà này lại tranh chấp với nhau để được nằm cạnh Tư Lam.

"Tiểu Lâm, con lớn rồi đi về phòng mà ngủ đi!!" Thái Trạch Dương nắm Tiểu Lâm kéo ra ngoài, Tư Lam phải lắc đầu với hai cha con nhà này suốt ngày cứ cãi nhau như vậy.

Tiểu Lâm không để uất ức như vây, bị Thái Trạch Dương lôi về phòng tức không nói nên lời, liền chợt nhớ ra một chuyện đó là gọi cho bà nội để cầu cứu.

"Bà ơi, ba bắt nạt con" Tiểu Lâm lấy điện thoại gọi mách bà nội.

"Sao?? Ba lại bắt nạt tiểu bảo bối của nội sao?" Bà nghe được liền nóng giận.

"Vâng ạ, bà đánh con huhu" Tiểu Lâm hỉa vờ nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt rồi nhõng nhẽo với bà.

"Nín đi con, bà nội sẽ xử nó!!" Vừa tắt máy Tiểu Lâm hí hửng vui vẻ trở lại, lần nào cũng thế chỉ cần mách bà nội là mọi chuyện xong xuôi cả.

Thái Trạch Dương đang nằm ngủ thì điện thoại vang lên, anh mở mắt ra xem thử thì thấy cuộc gọi của mẹ anh, sao bà lại gọi anh vào giờ này nhỉ.

"Con nghe đây" Thái Trạch Dương mắt nhắm mắt mở nói.

"Con lại bắt nạt Tiểu Lâm sao? Để nó khóc lóc như vậy còn có tâm trạng để ngủ à!" Vừa mở máy lên đã bị bà quát.

"Mẹ à, con có làm gì Tiểu Lâm đâu chỉ là đưa nó về phòng ngủ của nó thôi"

"Con không cho thằng bé ngủ với mẹ nó đúng không?" Bà nhíu mày nói.

"Thằng bé lớn rồi mẹ à, cũng nên để vợ chồng con riêng tư chứ" Thái Trạch Dường cằn nhằn nói.

"Trẻ con mê mẹ nó đúng rồi, con hồi còn nhỏ bám mẹ như sam vậy hơn cả Tiểu Lâm nữa, ngay cả đi vệ sinh cũng không được với con!!" Bà nói lớn làm Tư Lam nghe được liền bật cười, cô ôm lấy bụng cười lăn qua lăn lại, Thái Trạch Dương xấu hổ liền tắt máy.

"Em cười cái gì?" Mặt của anh lúc này đen như lọ nồi, đôi mắt nheo lại.

"Buồn cười thật đấy, không ngờ anh bám mẹ anh hơn cả Tiểu Lâm nữa" Tư Lam chỉ vào mặt trêu.

"Hừm, Tiểu Lâm đâu vào ngủ với mẹ con đi!!" Thái Trạch Dương nhường chỗ cho Tiểu Lâm nằm giữa hai người, hai mẹ con họ lấn cả giường khiến Thái Trạch Dương muốn rơi xuống giường.Thật sự sai lầm khi sinh Tiểu Lâm ra mà, Thái Trạch Dương khó chịu trong người vô cùng.

Hôm đi siêu thị, Thái Trạch Dương tính tiền xong liền đưa túi đồ cho Tiểu Lâm cầm còn mình thì nắm tay Tư Lam đi trước, những người qua đường phải nở nụ cười nhìn gương mặt cau có của Tiểu Lâm.

"Anh buông em ra đi, bế Tiểu Lâm đi kìa" Tư Lam cố vùng tay anh ra để bế Tiểu Lâm nhưng bị anh giữ chặc.

"Ba.... con mách bà nội là bà bạo lực trẻ em đó" Tiểu Lâm bỏ túi đồ xuống nói lớn.

"Nhanh!! Anh đi lại bế con nhanh!!" Tư Lam vùng tay ra lườm anh.

"Rồi rồi, anh đi liền"

Tiểu Lâm ngồi trên cổ anh thích thú, nhìn vẻ mặt không mấy hài lòng của Thái Trạch Dương, nhìn rất buồn cười, còn Tiểu Lầm thì nghịch tóc của anh làm anh khó chịu trầm giọng nói.

"Làm ba đau là xuống đi bộ đấy!!"

"Con mách bà nội"

"Hở ra là mách bà nội con hay lắm" Hai người cứ thế cãi nhau cho đến khi về đến nhà, nhưng họ thật sự rất hạnh phúc sau bao nhiêu thử thách cũng đến được với nhau và có cho mình một mái ấm gia đình thật hạnh phúc.

#"Mọi người like cho Tiểu Lâm đi ạ, không thôi Tiểu Lâm mách bà nội đó" Tiểu Lâm said.

Bình luận

Truyện đang đọc