RẦM!
Đống sách vở trên kệ lũ lượt rớt xuống đất gây nên tiếng động mạnh inh ỏi. Chư Nhị giật mình, cô rời mắt khỏi máy tính, lật đật chạy đến chỗ bừa bộn kia. Sách rơi nhiều tới nỗi như muốn chôn vùi đứa trẻ bốn tuổi vào cái ổ của nó. Chư Nhị cuống cuồng lấy từng quyển ra, cuối cùng thò tay vào bế thốc đứa nhỏ kia lên.
Cô thở dài, nhìn mặt cậu nhóc méo xệch, vừa buồn cười vừa thấy thương: “Con không bị thương ở đâu đấy chứ? Mẹ xin lỗi, lẽ ra mẹ nên dọn tài liệu trước khi con dậy.” Chư Nhị xoa xoa đầu con trai.
Cậu nhóc không khóc chỉ có chiếc mày nhỏ hơi nhíu. Chư Nhị bế con trai sang ghế sô pha ngồi với mình, để những người giúp việc khác thu dọn đống tàn tích kia. Cô cứ sợ con trai đau, kiểm tra đi kiểm tra lại, lật thằng bé từ chỗ này sang chỗ khác xem xét. Sau khi thấy không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con không sao mà.” Cậu nhóc tì mếu máo. Mẹ cậu có cái tánh kì lạ, hễ cậu bị làm sao thì chắc chắn mẹ sẽ la lối om sòm, luôn chăm lo cho cậu hơn người bình thường. Mặc dù cậu nhóc không dễ trầy da sứt dẻ như Chư Nhị nghĩ.
Chư Nhị bật cười, nhéo mũi con trai: “Ngoan, con còn nhỏ.”
Song, Chư Nhị quay lại cặm cuội đọc văn bản trong máy tính. Mà cậu nhóc ngồi bên cạnh, suy nghĩ giây lát lại thốt lên: “Mẹ, chừng nào con được gặp bố?”
Bàn tay gõ trên những con phím nhẹ nhàng của Chư Nhị tức khắc ngưng giữa chừng. Mỗi lần nghe con hỏi về bố là lòng cô chạnh đi.
Cô mỉm môi, vươn tay ôm con trai vào lòng. Sau khi sinh con và nghỉ ngơi một thời gian thì Chư Nhị cũng bắt đầu đi học trở lại. Phải kể, việc vừa đi học vừa chăm con lúc bấy giờ có chút cực. May sao, con trai cô là cậu bé khá minh mẫn, cô nói gì hiểu đó, thường không quấy phá cô làm việc.
Chư Nhị tốt nghiệp loại giỏi, ra trường rất dễ tìm công việc. Mà công việc cô cảm thấy ổn thoả nhất hiện tại là quay về làm giáo viên cho đại học Tinh Lãng, dẫu bây giờ vẫn chỉ là giáo viên nhỏ thôi nhưng quan hệ trong trường của cô và sinh viên, các thầy cô khác rất tốt, tất cả bọn họ đều tin cậy vào sự đột phá hơn nữa về sau của Chư Nhị.
Hồi đó Chư Nhị cũng năm lần bảy lượt tìm cách quay về Chỉ Chân, nhưng con trai còn quá nhỏ nên đành thôi. Lúc con trai đủ tuổi có thể đi phương tiện máy bay thì Chư Nhị trở nên bận rộn hơn, khó rời khỏi Thanh Hoa. Cô cứ dần dời hạn, nào ngờ thoáng chốc đã năm năm trôi qua…
“Cảnh Thần, con mong được gặp lại bố như vậy sao?” Chư Nhị hôn lên má cậu con trai một cái, khe khẽ hỏi.
Cậu nhóc được Chư Nhị đặt tên là Cảnh Thần. Về phần họ, Chư Nhị cũng lấy họ của hắn. Kết quả trong giấy khai sinh họ tên đầy đủ của cậu nhóc kia là Hạc Cảnh Thần.
Ban đầu, có nhiều người nghĩ thường những bà mẹ đơn thân như cô sẽ đặt tên con theo họ của chính mình. Nhưng Chư Nhị nhất quyết cự tuyệt, cô bảo cô và chồng chưa từng ly hôn, chỉ là bị chia xa thôi. Hơn nữa, cô yêu hắn nhiều tới vậy, tình cảm có qua bao năm tháng cũng chưa từng nhạt đi. Không lý gì để Chư Nhị chối bỏ quyền theo họ cha của đứa bé hết.
Hạc Cảnh Thần nhướng mày, cậu bĩu môi: “Con muốn. Nhưng mẹ còn muốn gặp lại bố nhiều hơn cả con.”
Chư Nhị bị con trai nói trúng tim đen, chỉ có thể gãi mũi gượng gạo. Trước đây khi đi mẫu giáo, thấy các bạn đồng trang lứa được bố đón về, Hạc Cảnh Thần lòng sinh đầy mâu thuẫn. Đêm đến lúc Chư Nhị đang bận xếp đồ đạc, cậu nhóc ngồi trên giường hỏi: “Mẹ… con không có bố ạ?”
Chư Nhị quay mặt lại nhìn con trai, cô đã lường trước rồi cũng có ngày Cảnh Thần tò mò, đến lúc này liền lôi loạt lời dỗ dành bản thân đã soạn sẵn trong tiềm thức nói: “Đứa trẻ nào sinh ra cũng sẽ có bố mẹ cả.”
“Vậy bố của con đang ở đâu?” Hạc Cảnh Thần xụ mặt, tiến gần tới phía Chư Nhị, còn lủi thủi xếp bàn ngồi cạnh cô.
Cô vuốt tóc con trai, trìu mến: “Bố con đang rất bận. Nhưng sẽ có ngày chúng ta được gặp lại bố, nhé?”
Thế là về lâu về dài, Hạc Cảnh Thần càng nảy sinh nhiều câu hỏi liên quan tới bố cậu hơn.
“Mẹ ơi, bố con trông như thế nào ạ?”
“Rất đẹp trai. Là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời mà mẹ từng gặp…” Nói đoạn, cô mới chợt nhớ ra: “Phải rồi, con giống bố, cực kì giống ông ấy.”
Hạc Cảnh Thần có gương mặt tới chín mươi phần trăm giống Hạc Lập Duân, giống y như đúc. Cũng bởi vậy mà những ngày mưa, lòng buồn nhớ tới hắn lại nhìn mặt con trai khiến Chư Nhị oà khóc như một đứa trẻ. Thậm chí có lần Hạc Cảnh Thần, một nhóc tỳ mới lớn phải an ủi ngược mẹ mình.
“Vậy bố có tính cách thế nào ạ?”
“Nghiêm túc, khá hung hăng với người ngoài nhưng chắc chắn con sẽ thấy bố cực kì dịu dàng và tinh tế, còn chu đáo nữa.”
Khỏi kể cũng biết, trong lòng Chư Nhị, Hạc Lập Duân chiếm vị trí quan trọng tới cỡ nào. Không phải lần đầu tiên mà qua miệng cô hắn trở thành một nam thần vạn người mê. Hạc Cảnh Thần con nít, mẹ kể như nào thì biết như đấy. Sớm trong đầu cậu cũng bắt đầu đinh ninh rằng bố của cậu vô cùng hoàn mỹ.
“Nhưng sao mẹ và bố lại sống riêng? Mẹ rất thương bố mà đúng không?” Hạc Cảnh Thần gặn hỏi.
Cô cười: “Mẹ và bố không muốn ở riêng. Chỉ là cuộc sống này xô bồ lắm, chúng ta bị ép phải làm như vậy.”
“Cảnh Thần sẽ sớm được gặp bố phải không ạ?” Cậu nhóc cười tít mắt kìa.
“Ừ. Bố sẽ đến đón chúng ta về nhà, nhá?”
Quay lại thực tại, Hạc Cảnh Thần mong gặp bố tới mức nài nỉ cô đủ kiểu: “Mẹ, con thấy mắt mẹ sắp sưng tấy vì nhớ bố đấy!”
“Suỵt suỵt! Tiểu ranh ma nói nhỏ thôi!” Chư Nhị đặt tay lên trước môi.
“Với cả, hôm bữa con nghe hình như ở trường mẹ đang tính mở rộng chi nhánh vào thủ đô… còn thiếu nhân sự nữa… chắc mẹ sẽ có thể về đó đúng không?” Chuyện Chư Nhị vốn là người ở thủ đô cô cũng kể với Cảnh Thần rồi, chuyện bố cậu ở Chỉ Chân cậu nhóc cũng biết nốt.
Chư Nhị nhíu mày, đột nhiên trừng mắt: “Con nghe trộm lúc mẹ gọi điện thoại với người ta à?”
Hạc Cảnh Thần nhún vai: “Đâu có ạ. Là mẹ ngồi ngay bên cạnh con.”
Cô chịu thua! Cảnh Thần quá lanh lợi đi. Bấy giờ Chư Nhị mới chực suy nghĩ, thật ra cô cũng muốn nhân cơ hội này trở về, nghe người giúp việc bảo cô đã được trả khả năng lưu hành bằng các phương tiện du lịch rồi. Nhưng cô cũng nửa lo lắng, cô nghe nói mấy năm trước Tư Đồ Phong bày kế làm Hạc Lập Duân nghi ngờ cô rời bỏ hắn trong lúc hắn hoạn nạn. Liệu hắn có tin không? Có ghét cô rồi không?
Trong khi mải mê chìm vào dòng hồi tưởng, Hạc Cảnh Thần hấp tấp lắc lư cánh tay cô: “Mẹ, mẹ còn không nhận ra mình toàn ủ rũ vì không có bố ở bên? Chúng ta về đi?”
Chư Nhị nghĩ ngợi vài giây, song thở ra một hơi: “Tối nay Cảnh Thần giúp mẹ xếp đồ nhé?”
Hạc Cảnh Thần nghe thế thì hai mắt sáng trưng, “Thật ạ? Chúng ta sẽ về Chỉ Chân ạ?”
Chư Nhị mỉm cười gật đầu. Hạc Cảnh Thần mừng rỡ ôm choàng lấy cô, dụi dụi chiếc đầu nhỏ vào người cô: “Mẹ là nhất!”
Chư Nhị cười khổ. Xem ra con cô đã uất ức rồi. Lần này cô muốn đánh cược thử coi sao. Chỉ hy vọng Hạc Lập Duân vẫn còn chờ cô…
…
“Cái gì? Đột ngột quá vậy? Cậu định về Chỉ Chân thật à?” Diệp Diên Thâm đặt mạnh tách trà xuống bàn. Trông anh vô cùng bối rối.
“Tôi không thể để Cảnh Thần sống mà không có bố được.” Chư Nhị nói.
Cô biết, Diệp Diên Thâm có tình ý với mình. Từ sau lúc cô sinh, anh ta bao giờ cũng gửi quà cáp và thường xuyên ghé thăm mẹ con cô. Đôi khi còn giúp cô chơi với Hạc Cảnh Thần.
Có điều chắc tại hiệu ứng lần đầu tiên qua những lời kể của cô về Hạc Lập Duân. Hạc Cảnh Thần tuy từng bị Diệp Diên Thâm dụ gọi bố mấy lần nhưng cậu nhóc chắc chắn sẽ cười nhạt rồi đáp: “Chú Diệp!” Làm mặt mũi Diệp Diên Thâm đen xì.
Diệp Diên Thâm biết Chư Nhị yêu hắn tới mức nào. Nhưng anh luôn phản đối việc cô gặp lại người đàn ông đó. Cũng chính là lý do dù trước đây Chư Nhị có nhờ anh giúp mình liên lạc với Hạc Lập Duân, mỗi lần như vậy anh đều khước từ.
Nhìn đáy mắt cô rừng rực khí thế nhất chí. Diệp Diên Thâm cũng tự nhận định được là lần này anh cũng thua rồi…
“Được. Nếu cậu muốn thì cứ về đi. Thượng lộ bình an!”
Giọng điệu của anh nghe chua xót. Chư Nhị vì vậy mà áy náy: “Xin lỗi Diệp Diên Thâm, cậu sẽ gặp được người tốt hơn tôi thôi! Tôi chỉ là một đứa ngoan cố, ngang ngược, thật sự không thể cam tâm ở bên cậu…”
Diệp Diên Thâm cười lạnh: “Cậu xin lỗi gì chứ? Người sai là tôi mà… lẽ ra tôi không nên theo đuổi phụ nữ đã có chồng, kết quả bao giờ cũng cay đắng thật.”
Bầu không khí ngột ngạt hơn vài phần. Diệp Diên Thâm thấy bản thân làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô thì vội đánh lái sang chủ đề khác: “Được rồi, đây là lần cuối tôi có cơ hội tới thăm mẹ con cậu. Hy vọng lần sau khi tôi phát thiệp cưới, cậu và chồng cậu sẽ đến dự!”
Cả hai người cùng bật cười. Một hình thức trả đũa kì cục!