VỢ HẠN 1 NĂM: ÔNG XÃ TỔNG TÀI MUỐN GIA HẠN


Quý Nam Tư trả lời thẳng thừng: "Chỉ là một người lính vừa mới xuất ngũ.

"
Triệu Tây Bối kinh ngạc nhìn Quý Nam Tư, cô thực sự có thể nhìn thấy bóng dáng của một người lính trên người anh ta, dáng người thon dài cho dù đứng hay ngồi đều vô cùng thẳng tắp, đoan chính.
Trong lời nói của Triệu Minh Đức có sự khinh bỉ, "Một người lính mới xuất ngũ, hắn là không có nhiều tiền.

"
Quý Nam Tư hơi hơi nhướng mày, cũng không nói một lời.
.
Ngược lại, Triệu Tây Bối nhanh chóng bảo vệ hắn ta nói: "Thì sao? Chỉ cần tôi thích là được.

"
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của họ, Triệu Tây Bối vòng tay ôm lấy Quý Nam Tư và tiếp tục nói: "Mặc dù tôi không định cầu xin sự chúc phúc của các người nhưng tôi không muốn các người lại đến làm phiền tôi và mẹ.


"
Vẫn luôn bàng quang Quý Nam Tư đối diện với ánh mắt của Triệu Tây Bối, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn thẳng vào Triệu Tây Bối, như thể hắn ta đã nhìn thấu được điều gì, lại đang thăm dò điều gì.
Triệu Tây Bối sững người một lúc, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Triệu Minh Đức nhìn sự tương tác tràn ngập ái muội của hai người, sắc mặt âm trầm quát lớn: "Hồ nháo! Chuyện kết hôn sao có thể nói kết là kết? Sao ngươi có thể không có giáo dưỡng như vậy?"
Lâm Nhã Như ở một bên không khỏi châm chọc nói: “Rốt cuộc là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi một người phụ nữ ngu ngốc, có thể có loại gia giáo gì!” nói rồi bà ta nhìn Quý Nam Tư một cách khinh thường và tiếp tục nói: "Chọn đàn ông được cũng thiếu tầm nhìn.

"
Vừa nghe thấy Lâm Nhã Như xúc phạm mẹ mình, đôi mắt của Triệu Tây Bối lập tức đỏ lên, "Câm miệng! Đồ ti tiện, một nữ nhân chỉ biết bò lên giường đàn ông có tư cách gì nói mẹ tôi? "
.
Lâm Nhã Như một lần nữa nhớ lại quá khứ bất kham, khuôn mặt bà ta nháy mắt trở nên căng thẳng, mất đi thái độ tao nhã vẫn luôn vất vả ngụy trang, "Con bé rẻ tiền này, sao cô dám sỉ nhục ta! "
Triệu Tây Bối nói: "Tôi không làm nhục bà! Tôi đang nói sự thật! "
Triệu Minh Đức càng nghe thì sắc mặt càng xú, khuôn mặt già nua âm trầm nhăn nheo, nhịn không được gầm lên:
“Đủ rồi!”

Lâm Nhã Như bị kích đến mức suýt nữa xông lên đánh Triệu Tây Bối, nhưng Triệu Minh Đức đột nhiên rống lên khiến bà ta bị sốc đến mức không dám làm gì nữa.
Triệu Minh Đức nhéo có chút đau huyệt thái dương, “Bối Bối, lễ phép một chút, bà ấy cũng coi như là mẹ kế của con.

"
Triệu Tây Bối run lên một tiếng cười lạnh, mang theo vài phần ảm đạm trào phúng, "Ông ngay cả tôi cũng chưa nhận về, sao có thể làm tôi gọi bà ta là mẹ kế? "
Câu nói này khiến họ đau lòng, nhưng cũng khiến chính cô đau lòng.
"Con! "
Triệu Minh Đức hít một hơi thật sâu, tận tình khuyên bảo nói: "Cha làm điều đó là vì tốt cho con, gả cho ông ta con muốn cái gì mà không có? "
.
Triệu Tây Bối cười lạnh một tiếng: "Vì lợi ích của tôi? Ông là vì tiền! Nếu như tốt như vậy, sao không để đứa con gái khác của ông gả cho lão già đó? "
Triệu Minh Đức vừa nghe đến Triệu Tây Bối dùng con gái bảo bối của mình để phản bác mình, tức giận đứng dậy giơ tay làm bộ muốn tát Triệu Tây Bối.
Triệu Tây Bối nhìn cái tát sắp giáng xuống, trong lúc nhất thời chua xót đau đớn tràn ngập trong lòng, quên cả tránh né.
Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Quý Nam Tư đưa tay ra, dễ như trở bàn tay mà bóp chặt cổ tay của Triệu Minh Đức.
Quý Nam Tư ánh mắt lạnh nhạt nhìn Triệu Minh Đức, mím chặt đôi môi mỏng.
Triệu Minh Đức kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi vẫn luôn ngồi bên cạnh Triệu Tây Bối mà không nói một lời, tay ông ta bị siết chặt không thể cử động.
Hắn ta rõ ràng chỉ ngồi, nhưng đối mặt với người đang nhìn xuống là Triệu Minh Đức lại cũng không mất đi chút khí tràng nào.
Triệu Minh đức bị Quý Nam Tư xem đến mạc danh chột dạ, ông ta cố ý lạnh giọng quát: “Buông ra, tôi đang giáo dục con gái mình.”.


Bình luận

Truyện đang đọc