Cửu Đầu Thị…
Cửu là cực của số, Đầu là đứng đầu con người, Cửu Đầu Thị…
“Vẫn đang xem sao? Ca ca…”
Ở trong khoảng không giữa vô hạn đa vị diện, vô hạn đa vũ trụ, vô hạn đa thế giới, đó là một vùng hư vô, nó nằm bên trong khoảng không của khoảng không nơi mà ngay cả Thánh Nhân cũng không thể nào dễ dàng tồn tại được, ở trong khoảng không hư vô này đang có sự hiện diện của một chàng trai và một cô gái. Người nam là một thanh niên đang mặc một bộ quần áo hiện đại, người nữ thì lại là một cô gái xinh đẹp có ngoại hình độc nhất vô nhị, trên người đang khoác một bộ cung trang hoa lệ. Mà câu hỏi vừa rồi chính là do cô gái này thốt lên.
“À…”
Người thanh niên yên lặng gật gật đầu, hắn thở dài rồi lại cất tiếng thì thào: “Chuyện lúc đó, ta chẳng thể nào nhớ lại hết được. Có lẽ bây giờ trên khắp đa nguyên vũ trụ, số người vẫn còn nhớ ra Cửu Đầu Thị cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bên trong có bí mật lớn, cũng có nguy cơ lớn, thế nhưng ta và ngươi đều biết Nhân Hoàng lúc đó hẳn nên do Cửu Đầu Thị đăng cơ mới đúng. Hắn sinh ra vào thời khắc Hạo rơi xuống, rồi gặp mặt Cổ ở Rừng Rậm Vô Tận, sau đó trải qua hạo kiếp của nhân tộc, rồi lại đụng phải lệnh diệt sạch nhân tộc của Đông Hoàng, sau đó nữa là cách mạng nhân loại, hạo kiếp của người khổng lồ, làn sóng của dị tộc… mãi cho đến chiến dịch khai thiên cuối cùng, hắn gần như đã tham gia toàn bộ hành trình. Sau khi Cổ và Quân giải trừ đạo, chính hắn đã lãnh đạo loài người với số lượng nhiều nhất dẫn đầu rời khỏi Hồng Hoang và du hành trong đa nguyên vũ trụ, hắn đã đặt nên phần nền móng lớn nhất cho tương lai của loài người, điều này đã có đóng góp rất lớn cho văn minh của loài người sau này. Sau Hạo, hắn là người đầu tiên đã tổng kết quy nạp hệ thống hóa con đường của nhân loại và cũng là người đầu tiên đã tiên đoán ra con đường trong tương lai của nhân loại sẽ phải đồng thời coi trọng cả hệ thống tu chân phù văn lẫn hệ thống Thánh Nhân. Phải biết rằng vào lúc đó, Thiên Hoàng Linh Bảo vẫn còn đang ẩn thế chưa thấy đâu, trên thế giới cũng chưa nghe thấy gì về đạo tu chân, có thể thấy được Cửu Đầu Thị thật sự có trí tuệ vĩ đại.”
“Hắn có đức độ và danh vọng cao, hắn có công lao to lớn, hắn có tình sư đồ với Tam Thanh (1), hắn có tình huynh muội với Hậu Thổ, hắn lại còn là bạn thân cả đời này của ta… Tất cả những điều này đều cho thấy phong thái của vị Hoàng đầu tiên của nhân tộc, hắn là… ứng cử viên Nhân Hoàng xứng chức của loài người…”
“Sau đó…”
Nói đến đây, người thanh niên nọ liền nở nụ cười đắng chát và tiếp tục: “Ta đã không thể nhớ ra được nữa. Trong bức tranh nhạt nhòa của ký ức, ta đã từng đứng trước núi Bất Chu (2) do ánh sáng tâm linh của ta hóa thành và hỏi hắn vì sao lại làm như thế, mà hắn lại chỉ trả lời ta bằng một câu… câu nói này, cho dù ta đã từ Phục Hy trở thành Bùi Hy nhưng ta vẫn khắc sâu mãi trong tim như trước…”
“Ngươi hỏi ta vì sao lại làm như thế ư, là bởi vì… ước mơ của con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ có bến dừng!”
Người thanh niên nọ bỗng dưng đứng bật dậy và dùng giọng điệu hoàn toàn chẳng giống của hắn để cất lên những lời thật thê lương.
“Chuyện sau đó nữa ta đã chẳng còn nhớ được gì cả, chỉ ngờ ngợ nhìn thấy mà thôi… Ký ức của ta đã bị đứt ngang ngay chỗ đó, ký ức về Cửu Đầu Thị đã biến mất chừng bảy tám phần mười, chuyện xưa vừa kể đó chẳng qua là do ta dựa trên phần lịch sử mà ta biết cộng thêm phần ký ức của ta, ký ức về Tam Thanh cùng với những câu chuyện xưa mà các cụ già còn sống sót từ thời Hạo và Cổ kể lại đúc kết mà thành. Trong ký ức của bọn họ, đa phần đều không có cái người được gọi là Cửu Đầu Thị này, thế nhưng trong chuyện xưa mà bọn họ kể lại có chỗ hổng, một vài chiến dịch, một vài chuyện cũ… chẳng thể nào hoàn thiện được. Trừ khi có cái người được gọi là Cửu Đầu Thị này tồn tại…”
Nói đến đây, ánh mắt của người thanh niên liền trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn thiếu nữ nọ và nói: “Oa, ngươi cũng biết đấy, thực lực đạt đến cấp bậc như ta, sở hữu Vị Cách (3) như ta hiện giờ, sở hữu số mệnh như ta hiện giờ có thể nói là tại mốc thời gian này, ta đã là người đứng trên tất cả, hiện tại ta chính là người mạnh nhất, cho dù Thế Giới, Cổ và Quân có xuất hiện thêm lần nữa thì xét trên một cấp độ nào đó, ta cũng sẽ không sợ bọn họ. Có thể nói như thế này, trong tất cả những thể tồn tại đã được biết đến, không có bất kỳ một thể tồn tại nào có khả năng xóa đi ký ức của ta cả, cho dù có là logic thiên đạo cũng không thể làm được! Thế nhưng ta vẫn không thể khơi dậy thêm được chút ký ức nào về Cửu Đầu Thị cả, đây là một chuyện rất không bình thường. Có lẽ ngươi cảm thấy ta đã quá chú ý đến người tên Roger này, hắn đã chiếm mất ít nhất hai phần mười sự chú ý của ta, thế này thì có hơi đảo lộn chuyện chính chuyện phụ quá rồi phải không? Không đâu! Đúng là ta phải chú ý đến phía bên Sở Hạo, cả người kia cũng cần phải để mắt đến, hơn nữa còn có bên Thiên Đình, Thiên Đường Thần Thánh, Vực Sâu Không Đáy và cả Tam Thanh, Song Phật… Mức độ quan tâm của ta dành cho Roger đã sắp ngang bằng với mức độ quan tâm của ta dành cho người đó rồi, thế nhưng Roger rất quan trọng!”
“Ngươi cũng biết đấy, từ sau khi câu nói kia của Cửu Đầu Thị xuất hiện trong ký ức của ta, ta đã khổ sở tìm kiếm suốt hàng chục triệu tỷ năm nhưng chẳng còn ai lặp lại câu nói đó của hắn nữa, rốt cuộc chuyện này nói lên điều gì? Có liên quan đến cái chết của hắn hay không? Có liên quan đến việc ký ức của tất cả chúng ta bị xóa hay không? Đây rốt cuộc là thứ sức mạnh như thế nào và được phát ra từ một thể tồn tại ra sao? Tất cả những điều này, ta đều nhất định phải biết, nếu không thì…”
Người thanh niên nói đến đây thì không còn tiếp tục lên tiếng nữa, thế nhưng thiếu nữ nọ rõ ràng đã biết hắn muốn biểu đạt điều gì. Sức mạnh này đáng sợ như thế, thậm chí đã có thể ảnh hưởng đến người thanh niên nọ của hiện tại, vậy thì… có phải điều này nói lên rằng chủ nhân của sức mạnh này hoàn toàn có thể xóa sổ được người thanh niên nọ hay chăng? Phải biết rằng địa vị, quyền lực và thực lực của người thanh niên nọ hiện đang rất có sức nặng, thế nhưng những thứ phải gánh vác trên vai cũng rất nặng nề, một khi hắn ngã xuống thì cũng tương đương với việc lịch sử nhân loại đã đi đến hồi kết, hoặc thậm chí còn có thể tương đương với việc đa nguyên vũ trụ đã đi đến hồi kết…
“Tất cả manh mối đều nằm trong tay người tên Roger này, thế nhưng… hắn lại không phải là chuyển thế của bất kỳ người nào, dấu ấn cội nguồn của hắn cũng không hề bắt nguồn từ bất kỳ thể tồn tại nào, hắn chỉ là một con người bình thường đến từ một vị diện nho nhỏ mà thôi. Chỉ là rất ư kỳ lạ, có một số chuyện ta vẫn không thể nhìn thấu đáo được, vận số của hắn hùng hậu như thế cơ mà, đó há có thể là thứ mà một người bình thường sở hữu được ư? Phải biết rằng bây giờ đã không còn là thời đại của Hạo và Cổ nữa, cái được gọi là vận số vốn không thể nào là thứ trời sinh được, hoặc là do thực lực chèn ép, hoặc là do huyết sắc vô biên như nhân tộc thời đại của Hạo và Cổ đem đến, hoặc là do sự xem trọng của đất trời. Thế nhưng loài người như chúng ta thì lấy đâu ra sự xem trọng của trời đất chứ, nếu nói là sự ghét bỏ của trời đất thì còn họa may… Cũng may là nhờ có Cổ đã bổ vỡ thiên đạo, thế nên bây giờ trời đất mới đối đãi với con người không thiện cũng chẳng ác. Những người được gọi là con cưng của trời và những người được gọi là kẻ mạng lớn kia hoặc là do hợp với chuyển thế của người có thực lực mạnh mẽ, hoặc là do vận số được tích góp từ thế hệ trước của kẻ đó truyền xuống mà thôi. Thành thật mà nói thì một người không hề có lai lịch nhưng lại có mạng lớn như Roger thế này, từ trước đến nay trong loài người chúng ta cũng chỉ có một ngoại lệ mà thôi…”
“Có một người như thế ư?” Thiếu nữ nọ cũng rất đỗi kinh ngạc, nàng hỏi.
“Có đó, đúng là có một người như thế thật đấy.” Người thanh niên nọ cất tiếng cười ha ha, cười xong, hắn mới nghiêm túc nói: “Đã đạt đến trình độ như của ta và ngươi thì hẳn là nên biết mới phải chứ nhỉ? Xưa kia loài người vô số hàng tỷ năm, tích cóp dần vận mệnh huyết sắc trong những năm tháng Hồng Hoang và được đưa vào trong cơ thể của Cổ và Quân, đồng thời một số người bên cạnh họ cũng đã nhận được một phần vận mệnh này, thế nên thời đại của Hạo và Cổ năm đó mới có số lượng anh hùng hào kiệt nhiều đến thế. Vậy thì… nếu ta nói rằng Cổ và Quân mới là người sở hữu chân chính của phần vận mệnh huyết sắc này, vậy vận mệnh của Hạo lại từ đâu mà có?”
“Thật là vĩ đại biết bao, bao la biết mấy, anh hùng biết bao, mà cũng sử thi biết bao! Tòa thành đầu tiên của loài người - Nhân Loại Thành, nhân vật chính duy nhất của loài người được sinh ra cùng với Tiên Thiên Linh Bảo được ôm trong lòng, con người đầu tiên của nhân loại khám phá ra cấp bậc tu luyện thành hệ thống, thể tồn tại đầu tiên của loài người đột phá Thánh vị, thể tồn tại đầu tiên của loài người đã tiêu diệt được một trăm lẻ bảy Thánh Nhân trong trạng thái chưa đạt được Thánh Vị Cách, đồng thời, Cổ và Quân cùng với gần như tất cả những người gánh vác trên vai vận mệnh huyết sắc đều đã nhận được ân huệ do hắn ban tặng, sự vĩ đại này quả thật không thể nào hình dung nổi… Vậy vận mệnh của hắn là từ đâu ra? Đến từ thiên địa ư? Phải biết rằng việc thành Thánh của hắn đã bị thiên địa năm đó phủ nhận đấy nhé.”
Thiếu nữ nọ “a” một tiếng như thể vừa nhớ đến chuyện gì đó, mà người thanh niên thì lại tiếp tục nói: “Người tên Roger này không hề tầm thường, có lẽ trừ ta ra, những người khác vẫn chưa chú ý đến hắn. Dù sao thì có ta phong tỏa thế giới Luân Hồi, bọn họ có muốn quan sát cũng phải tốn không ít công sức, nếu mà làm quá thì sẽ bị ta đích thân đến tận cửa tính sổ, thế nên phỏng chừng vẫn chưa có ai chú ý đến hắn… Thế nhưng quả thật không còn nhiều thời gian nữa, không bàn đến chuyện khác nữa, kế tiếp cũng nên chuẩn bị thu kính về rồi, tính toán một chút cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa. Đây chính là nguyên nhân ta đưa hắn vào trong thế giới này đấy.”
“Có mảnh vụn Hồng Hoang của chi nhánh tàn dư thuộc Tử Sĩ Đoàn không?” Nữ Oa như có điều suy nghĩ mà cất tiếng hỏi.
“Nói một cách chính xác thì ta đã cắt đứt liên hệ với Tử Sĩ Đoàn từ lâu rồi, phải nói là tàn dư của Tử Sĩ Đoàn thuộc tổ chức mới do chính ta tự tạo thành mới đúng…”
Người thanh niên cười nói: “Có một số kỹ thuật của Tử Sĩ Đoàn khiến cho chính ta cũng phải bái phục sát đất, đặc biệt là thành viên của nhóm Tử Sĩ Đoàn đã tham gia thiết lập thế giới Luân Hồi năm đó, bọn họ lại càng là những người xuất sắc nhất trong số đó. Có thể ngươi không biết, vị diện này, hoặc nên nói là hệ vị diện EVA này có sự hiện diện của một tổ chức có mặt mười ba thành viên thuộc Tử Sĩ Đoàn đã thiết lập nên thế giới Luân Hồi năm đó đã ở lại, tên của tổ chức đó là SEELE. Bọn họ đã nghiên cứu rất sâu về ánh sáng tâm linh, thần nhân tạo cũng như linh hồn các loại… có một số kỹ thuật đến cả ta cũng phải vỗ tay khen hay nữa là. Hơn nữa cả ta và ngươi đều biết rằng Tử Sĩ Đoàn cũng chẳng phải là dạng tà giáo tự khép kín theo nghĩa hẹp gì, tuy giáo lý của bọn họ quả thật rất tà môn, thế nhưng bọn họ lại hết sức giỏi về hấp thu kỹ thuật mới và sáng chế kỹ thuật mới, kể cả cái tổ chức SEELE này cũng đã kế thừa đặc điểm này, trong đó còn thu nạp được kỹ thuật trong kế hoạch hoàn thiện con người của hệ da trắng, thành tựu lớn đạt được chính là thứ được gọi là EVA – cơ thể được lôi ra từ thần thoại kia, chúng có thể đạt đến thực lực tầng bốn cao cấp bằng cơ thể của một vật nhân tạo, điểm này chỉ còn đứng sau mỗi thần và thầy pháp xưa kia thôi…”
“Roger đã bước chân vào thế giới này, nếu hắn thật sự đúng như những gì mà hắn đã nói về việc ước mơ của con người không bao giờ có điểm dừng, vậy thì hắn sẽ làm nên những chuyện gì đây? Mà sau khi thực hiện những việc này, đồng thời dẫn đến sự phản kích của tổ chức SEELE, ánh sáng tâm linh, thần nhân tạo cũng như linh hồn mấu chốt nhất…”
Nói đến đây, hai mắt của người thanh niên đã trở nên mờ mịt, trong thoáng chốc có thể trông thấy được ánh sáng và bóng tối đang va chạm vào nhau trong sự trầm trọng của hắn.
“Lúc đó, lai lịch thật sự của hắn sẽ lập tức lộ ra… hãy để ta nhìn thấu đáo hết tất cả đi nào, xem thử ngươi…”
“Rốt cuộc là ai?”
***
(1) Tam Thanh: ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc, bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (cũng chính là Thái Thượng Lão Quân).
(2) Núi Bất Chu: dãy núi trong truyền thuyết của Trung Quốc, theo huyền sử ghi chép, đây là dãy núi của Côn Lôn phía tây.
(3) Vị Cách: tức là nhân cách, thấp hơn Thần Cách.