VỢ KHÓ THOÁT KHỎI BÀN TAY TÔI

“Tôi chưa từng đụng vào người chị cô…”

Câu nói của Lâm Việt Thịnh cứ quanh quẩn trong đầu Thanh Tú. Nếu như đúng là như vậy thì chẳng phải là chị ấy rất đáng thương hay sao?

Quách Thanh Tú định an ủi chị họ nhưng lời đã tới cửa miệng mà chẳng thể nói ra được.

Cô nghĩ ngợi rồi đưa tay ra luồn qua eo, ôm chặt lấy chị, áp đầu vào ngực cô ấy.

Sáng sớm, Quách Thanh Tú vẫn còn mặc áo ngủ đứng cạnh bên cửa sổ sát đất.

Một con đường dài nối liền vườn hoa của biệt thự với biển. Lâm Việt Thịnh đang chạy bộ. Dưới ánh mặt trời, màu da ngăm của hắn chứa đầy nét đẹp khỏe khoắn của người đàn ông, thật đẹp, thật hoang dã. Chiếc quần thể thao màu đỏ làm nổi bật khí phách của hắn dưới ánh mặt trời, trông giống như một ngọn lửa đang rực cháy.

Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ tới mức quỷ thần đều căm hận. Bên dưới mái tóc lộn xộn xòa xuống trán là một ánh nhìn vô cùng sắc bén.

Người đàn ông này, nếu mà bỏ đi được tính cách xấu xa kia thì chắc chắn sẽ là một người đầy sức quyến rũ.

Mồ hôi chạy dọc xuống cơ thể rắn chắc của hắn được ánh mặt trời chiếu vào trở nên rạng rỡ, giống như những mảnh vỡ của kim cương vậy.

Hình như cảm nhận được ánh nhìn của Quách Thanh Tú, hắn dừng lại, lấy khăn lau mồ hôi. Hắn ngước đôi mắt sắc bén quét về phía Quách Thanh Tú, một nụ cười nham hiểm hiện ra trên khuôn mặt hắn.

Biểu cảm đó như đang cười hỏi đêm qua cô có cảm thấy sướng không!

Quách Thanh Tú vội vàng lùi lại một bước.

“Thanh Tú, sao vậy?” Quách Hoàng Ngân đi tới trước ô cửa sổ sát đất.

Lúc này, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đã chạy đi xa lắm rồi.

“Không có gì, thấy anh ấy sáng sớm đã chạy bộ…”

“Vận động có lợi cho sức khỏe, Thanh Tú có muốn đi chạy bộ một chút không?”

“Không ạ, em phải đi học rồi…”

Quách Thanh Tú thu dọn đồ đạc xong thì khoác cặp lên rồi lao xuống cầu thang.

Lúc đi qua phòng khách thì Lâm Việt Thịnh đã thay sang một bộ vest màu đen. Tóc hắn rũ xuống, vẫn còn hơi ướt, trông cực kỳ gợi cảm. Trên người hắn mang một mùi hương nước hoa Eau de Cologne nhè nhẹ. Hắn đưa tay kéo Quách Thanh Tú lại.

Áp sát cô vào tường, thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp kéo dài.

Quách Thanh Tú ra sức đánh vào ngực hắn. Lúc này trong phòng khách vẫn còn vài người giúp việc khác. Hắn đúng là mặt dày, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể làm chuyện ân ái được.

Cho đến khi Quách Thanh Tú không thể thở được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên thì hắn mới chịu buông tay ra. Hắn nói nhỏ đầy ý vị: “Hôm nay trông cô thật đẹp, có phải là do sự sung sướng của buổi tối hôm qua không?”

Khuôn mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng lên, cô trừng mắt nhìn hắn: “Đồ thần kinh!”

Lâm Việt Thịnh đưa tay kéo cánh tay cô lại, dắt vào trong phòng ăn.

“Này, đừng kéo tôi nữa, tôi phải đi rồi…”

“Ăn sáng rồi đi…”

Quách Thanh Tú kháng cự mạnh mẽ: “Tôi không ăn sáng.”

“Không ăn không được đi…”

“Anh…sao anh bạo lực thế chứ?”

Lâm Việt Thịnh hất cằm, nhìn cô đầy mê đắm: “Tôi còn bạo lực hơn cơ, có muốn thử không?”

“Anh…”

Quách Thanh Tú chỉ còn biết ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô nhìn đĩa thức ăn đẹp mắt với thịt hun khói và trứng gà thì đột nhiên cảm thấy muốn ăn. Cô vừa uống sữa vừa ăn trứng ốp la…

“Xong rồi, tôi ăn no rồi, có thể đi được chưa?”

“Không được, phải ăn hết bánh mì…”

Lâm Việt Thịnh giống như một tên bạo quân, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô.

“Tôi sẽ trễ giờ mất!”

“Ăn hết!”Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh như đinh đóng cột. Chẳng phải chỉ là một cái trường học rách nát thôi sao, có gì mà phải tỏ ra quan trọng đến vậy.

Ăn cơm xong, Lâm Việt Thịnh dẫn Quách Thanh Tú đi tới gara.

Một chiếc Ferrari màu trắng, hoàn toàn mới được đậu trong nhà ga. Chiếc xe sáng bóng như màu của những hạt ngọc trai vậy.

Quách Thanh Tú ngẩn ngơ nhìn chiếc xe, sau đó lại nhìn Lâm Việt Thịnh: “Anh mua xe mới à?”

Theo như cô biết thì Lâm Việt Thịnh có ít nhất ba chiếc xe. Một chiếc xe đua Ferrari màu đỏ, một chiếc Rolls Royce màu đen và một chiếc xe dã ngoại. Nhà ga xe này trông rất to, có lẽ bên trong vẫn còn những chiếc xe khác…

Lâm Việt Thịnh ôm lấy cánh tay, nhìn cô đầy kiêu ngạo: “Tặng cho cô, có thích không?”

Lâm Việt Thịnh vẫn có cái suy nghĩ đó. Phụ nữ ấy mà, luôn thích xài tiền, xài xe đẹp. Hắn không tin Quách Thanh Tú lại không rung động.

Quách Thanh Tú lè lưỡi: “Tặng tôi? Bao nhiêu tiền vậy?”

Lâm Việt Thịnh chau mày: “Cô quan tâm nó bao nhiêu tiền à?”

“Đương nhiên phải hỏi rõ ràng. Tôi không muốn sau này dây dưa không rõ ràng với anh. Ấy, thôi bỏ đi, tôi không cần, tốt hơn hết anh tiết kiệm hơn một chút đi!”

“Quách Thanh Tú!”

Lâm Việt Thịnh lại bị Quách Thanh Tú chọc giận. Cô gái đáng chết này, sao suốt ngày muốn tính toán rõ ràng, không muốn nhận đồ của hắn vậy. Cô sợ bị hắn dây dưa đến vậy sao?

“Hừ, Quách Thanh Tú, cô tưởng phụ nữ trên thế giới này chết hết rồi à? Tôi sẽ quấn lấy cô sao? Nói cho cô biết, Lâm Việt Thịnh tôi chơi với phụ nữ rất có phẩm cách, đồ vật đã tặng thì sẽ tuyệt đối không tính toán. Hơn nữa, không có một cô gái nào mà tôi chơi đến một tháng hết. Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chán cô thôi.”

“Được, nói lời giữ lời đấy…”

Quách Thanh Tú chỉ còn cách miễn cưỡng nhận lấy chiếc xe sang trọng.

Nhìn Quách Thanh Tú lái xe ra khỏi cửa lớn, Lâm Việt Thịnh nheo mắt lại.

Quách Thanh Tú cảm thấy rất phiền muộn. Cô dạo một vòng trong thành phố, tìm bãi đậu xe rồi đỗ xe vào trong đó. Sau đó cô đi ra, lên xe buýt đến trường học.

Lái một chiếc xe tốt như vậy đi học, sợ bạn bè không biết cô là tình nhân à?

Não Quách Thanh Tú vẫn chưa tàn tới mức độ đó.

“Thanh Tú…”

Lê Quyên Quyên từ xa chạy tới: “Thanh Tú, cậu đã đi đâu vậy, mình lo chết đi được.”

Quách Thanh Tú gãi đầu, cười he he. Cô đưa tay đập vào vai Lê Quyên Quyên.

“Xin lỗi, đã khiến cô chủ họ Lê phải sợ hãi rồi…”

“Chết đi, sợ cái đầu cậu ấy! Mau nói thật, cậu đã chết dí ở đâu vậy?”

“Bị cảnh sát bắt, chuyện này nói ra dài lắm, dù sao thì hiện tại mình cũng sống sót quay về rồi…”

Lê Quyên Quyên lắc đầu, từ lúc nào mà Quách Thanh Tú lại trở nên không đáng tin như vậy chứ.

“Đúng rồi, Thanh Tú, mình nghe nói Tăng Thanh Hải và cô con gái lá ngọc cành vàng của Thị trưởng Lý đính hôn rồi. Cậu không phải vì chuyện này mà nghĩ quẩn đấy chứ?”

Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn cô: “Làm gì có, cậu nhìn mình giống kiểu không có ai thèm lắm à?”

“Ầy, thôi được!”

Lê Quyên Quyên nâng gọng kính: “Mình nghe nói trong tiệc đính hôn của Tăng Thanh Hải và con gái của Thị trưởng Lý đã có người giết chết con chó cưng của cô ấy, sau đó mang cái đầu chó đầy máu tặng làm quà. Thật xui xẻo, xem ra bọn họ sẽ không được bền lâu đâu.”

Quách Thanh Tú rất đau lòng. Cô nhớ lại những lời mà Tăng Thanh Hải đã từng nói với mình.

“Lê Quyên Quyên…”

Quách Thanh Tú chợt quay đầu lại, nhìn Lê Quyên Quyên một cách nghiêm túc. Quyên Quyên chớp mắt, cũng nghiêm túc ừ một tiếng rồi nhìn cô.

Quách Thanh Tú nói ý đầy sâu xa: “Cậu có biết là cậu rất “bà tám” không!”

Đêm khuya. Tại nhà họ Quách.

Trong bóng tối, khu nhà nhìn hết sức âm u.

Mười năm trước, nơi đây vẫn còn là khu trung tâm thành phố. Dần dần bây giờ đã bị một vài ngôi nhà lầu bỏ hoang vây quanh. Đặc biệt là vào những buổi tối không có sao, đến ngay cả một người đi đường cũng chẳng trông thấy.

Hơn mười bóng người hùng hổ lao ra từ trong con ngõ nhỏ, đi về phía cửa lớn của ngôi nhà.

Khuôn mặt sưng vù của Quách Tuấn Kiệt đầy hoảng sợ. Lần đánh bạc cuối cùng không chỉ khiến ông ta mất cả công ty Á Hân mà còn nợ nặng lãi hơn ba mươi ba tỷ đồng.

Ban ngày ông ta đã đi tới công ty của Lâm Việt Thịnh mấy chuyến nhưng đều bị đuổi ra. Sau đêm nay, ông ta quyết định tìm tới nơi ở của Lâm Việt Thịnh.

“Tạch tạch!”

Ánh đèn lập lòe, cuối cùng cũng được tắt đi. Ông ta sợ hãi tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, cửa lớn bị đá bật ra.

Ánh đèn sáng trưng chiếu thẳng vào mắt Quách Tuấn Kiệt. Đôi mắt trở nên tối sầm, ông ta lảo đảo bỏ chạy về phía cửa sau.

Một tên vệ sĩ tung lên một cước, đá về phía đầu ông ta.

Đầu của Quách Tuấn Kiệt đập mạnh vào tường khiến ông ta thấy choáng váng. Một gã đàn ông có vết sẹo khác nhanh chóng đạp vào ngực Quách Tuấn Kiệt.

Hắn ta nói bằng giọng hung dữ: “Còn định chạy, nợ tiền của ông đây mà còn định chạy, ông muốn chết à?”

Máu chảy xuống từ trán, Quách Tuấn Kiệt khóc lóc nói: “Xin tha mạng, phiền anh đi tìm Anh Hoàng thương lượng thêm một chút, tôi đang nghĩ cách để có tiền. Ngày mai, chắc chắn ngày mai sẽ trả lại anh.”

Gã đàn ông mang sẹo ghì mạnh chân, trầm giọng hừ một tiếng: “Ngày mai? Ông đã nói bao nhiều lần cái ngày mai rồi?”

“Chỉ lần này nữa thôi, thật sự sẽ không trì hoãn nữa. Tôi còn hai cô con gái, đứa lớn là bạn gái của Lâm Việt Thịnh. Các anh biết Lâm Việt Thịnh mà, anh ta là Tổng giám đốc tập đoàn ST, không tin các anh đi kiểm tra thì biết…”

“Đồ xạo chó, ông là cái thá gì mà cậu Lâm lại cần con gái ông.”

“Thật mà!”

Tên mang sẹo đấm một phát khiến con mắt của Quách Tuấn Kiệt bầm đen.

Khuôn mặt hắn ta méo mó, nhìn Quách Tuấn Kiệt một cách gian giảo: “Được, ngày mai cho ông thêm một ngày. Nếu vẫn không đem tiền tới thì tôi sẽ bắt con gái của ông phải bồi thường.”

Quách Tuấn Kiệt run rẩy bò dậy, dập đầu trước tên mang sẹo: “Được, được…”

“Đoàng!” Một tiếng súng chói tai vang lên. Cánh tay trái của Quách Tuấn Kiệt bị đạn bắn xuyên qua, máu tươi chảy ra.

“Các, các người…”

Quách Tuấn Kiệt giãy giụa như muốn nói gì đó nhưng thể lực không còn chống đỡ nổi khiến ông ngã nhào xuống đất.

Hình ảnh của tên mạng sẹo phóng to dần trong đôi mắt ông ta.

“Nhớ kỹ, đây là kết cục cho việc kéo dài thêm một ngày. Ông thử đếm cẩn thận coi cơ thể mình còn bao nhiêu bộ phận, có thể kéo dài thêm được bao nhiêu ngày…”

Tên có sẹo nói xong thì phất tay. Mấy tên lưu manh khác liền rời đi theo hắn ta.

Lúc đi qua Quách Tuấn Kiệt, mỗi tên tiện chân đá ông ta một phát.

Nước mắt nước mũi hòa làm một, chảy xuống từ trên khuôn mặt già nua của Quách Tuấn Kiệt.

Ngày hôm sau, tại cửa lớn của tập đoàn ST, Lâm Việt Thịnh ngồi bên trong chiếc xe Rolls Royce màu đen. Một bóng hình chật vật, vội vàng lao qua đường cái, bộ dạng như thể chán sống vậy, ông ta nằm vật ra trước xe của hắn.

“Cậu chủ, ông ta tới rồi…”

Tài xế xe Lê Hùng Việt nói. Anh ta là vệ sĩ kiêm tài xế riêng của Lâm Việt Thịnh.

Đôi môi hoàn mỹ của hắn nhếch lên thể hiện sự lạnh lùng.

“Tốt lắm…”

Quách Tuấn Kiệt chống vào chiếc xe bóng loáng từ từ đứng dậy. Cả người ông ta nhìn như già đi ít nhất mười tuổi, cánh tay trái đã hoàn toàn tàn phế.

Ông ta đập cửa sổ xe một cách đáng thương.

“Cậu Lâm, cậu Lâm, cứu tôi với…”

Tấm kính xe màu đen từ từ trượt xuống, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhưkhông có chút hơi ấm nào.

“Cứu ông? Dựa vào đâu?”

Quách Tuấn Kiệt ôm lấy tia hi vọng cuối cùng, ông ta năn nỉ: “Hoàng Ngân, cậu yêu Hoàng Ngân mà phải không? Nể tình Hoàng Ngân, cậu hãy giúp tôi thêm lần nữa!”

Lâm Việt Thịnh nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Quách Tuấn Kiệt, ông có hiểu lầm gì rồi không? Giao dịch trước đây là tôi giúp ông chuộc lại Á Hân, ông đưa Quách Hoàng Ngân lên giường của tôi. Để thỏa mãn yêu cầu biến thái của ông, tôi còn nghe ông chơi trò đính hôn nữa…”

Đôi mắt Quách Tuấn Kiệt ánh lên sự tuyệt vọng: “Cậu Lâm, hãy cứu tôi. Nếu như tôi không đưa tiền cho bọn chúng thì chúng sẽ lấy mạng của tôi mất…”

Đôi mắt đục ngầu của ông ta trào nước mắt. Tay phải vỗ vào cánh tay trái được băng bó.

“Cậu nhìn xem, giờ tôi tàn phế rồi, xin cậu nể tình Hoàng Ngân…”

Bình luận

Truyện đang đọc