VÔ KỴ THANH THƯ



Một canh giờ sau, người khuân vác đem ba cái rương lớn đặt trong viện, chờ Tống Thanh Thư thanh toán tiền công xong nhao nhao rời đi.

" Lúc trước Thường Ngộ Xuân phái người gửi thư tới, nói ngươi đã bái Hồ Thanh Ngưu làm thầy, bệnh cũng đã khỏi rất nhiều.

Thái sư phụ rất vui mừng, liền bảo ta mang theo tạ lễ cùng lễ bái sư tới cho Hồ tiên sinh." Tống Thanh Thư giải thích cho Trương Vô Kỵ: "Trong thời gian chữa bệnh này ta sẽ ở lại đây với ngươi, chờ ngươi khỏi hẳn chúng ta cùng nhau về Võ Đang, đỡ cho ngươi không biết đường."
"Thường đại ca thế nào rồi?" Trương Vô Kỵ rất nhanh kịp phản ứng: "Thái sư phụ chỉ cho một mình ngươi tới thôi sao?"
" Trong thư Thường Ngộ Xuân nói: Hắn gia nhập một nghĩa quân phản Nguyên, bây giờ đang sống rất tốt, ngại với thân phận giáo đồ Minh Giáo không thể tới Võ Đang." Tống Thanh Thư đáp rất nhanh: " Vốn dĩ chuyện như vậy hẳn nên để các sư thúc đến mới càng thể hiện thành ý, nhưng thái sư phụ cảm thấy ta cũng lớn rồi, đến lúc nên rèn luyện, liền để cho ta tới làm việc này."
Thái sư phụ an bài như thế, rèn luyện Tống Thanh Thư chỉ là phụ, chủ yếu hẳn là vì để Tống Thanh Thư và mình bồi dưỡng tình cảm.

Trương Vô Kỵ thầm nghĩ hắn dù ở Võ Đang ở mấy năm, nhưng từ đầu đến cuối triền miên giường bệnh, không mấy thân cận với Tống Thanh Thư.

Bây giờ hắn đã sắp khỏi bệnh, thái sư phụ cùng đám người Tống Viễn Kiều đương nhiên cũng hy vọng Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư có thể có tình cảm thâm hậu, như Võ Đang thất hiệp gắn bó keo sơn.

Chỉ là...!Hắn từ trong giọng nói của Tống Thanh Thư nghe ra một luồng oán khí, không biết mình đắc tội y chỗ nào nữa.


Đang nghĩ ngợi, Tống Thanh Thư ngừng nói, không thân thiện liếc Trương Vô Kỵ một cái: "Lúc ta đi, sản nghiệp dưới chân núi luôn có người tới gây sự, cha ta xuống núi bắt được mấy kẻ gây chuyện đó, hỏi ra là người của Thiên Ưng Giáo."
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên: "Người của ngoại công? Là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tống Thanh Thư sắc mặt không tốt: "Ý lời này của ngươi là Võ Đang chúng ta gây chuyện trước à? Thiên Ưng Giáo mấy năm qua ngày nào cũng như thế, ngươi chỉ lo dưỡng bệnh, đương nhiên cái gì cũng không biết."
Trương Vô Kỵ tìm được nguồn gốc khiến Tống Thanh Thư khó chịu, lại không tiện nói cái gì, thở dài: "Ngày sau có cơ hội, ta sẽ đi khuyên ngoại công của ta một chút."
Tống Thanh Thư không lên tiếng, tỉ mỉ đánh giá Trương Vô Kỵ.

Y cũng không thích người sư đệ này.

Tống Thanh Thư ra đời sau khi Trương Thúy Sơn đã tới Băng Hỏa đảo, không có bất kỳ tình cảm nào với Trương Thúy Sơn, nhưng y từ nhỏ thường nghe trưởng bối nhắc tới vị Ngũ sư thúc chưa từng gặp mặt này.

Trương Thúy Sơn không rõ sống chết, mọi người hoài niệm ông ấy tất nhiên sẽ không nói nửa chữ không hay, thậm chí còn mỹ hóa lên.

Vì thế trong lòng Tống Thanh Thư luôn cảm thấy vị sư thúc này hẳn là quân tử trời quang trăng sáng không thua phụ thân, đôi khi còn có chút tiếc nuối cho người sư thúc thanh niên mất sớm, bởi vì mọi người đều rất tôn sùng Trương Thúy Sơn, còn âm thầm có ý coi ông ấy là mục tiêu cố gắng.

Không ngờ ông ấy không những không chết, nghe nói còn cưới yêu nữ Ma giáo sinh con.

Lúc Tống Thanh Thư nghe được tin tức này chỉ cảm thấy thần tượng lấp lánh ánh vàng trong lòng bỗng nhiên bị gỉ sắt.

Đến khi nhìn thấy Trương Thúy Sơn phong độ nhẹ nhàng, vừa mới có chút an ủi, chớp mắt sau lại biết được yêu nữ Ma giáo kia lại là người hại Tam sư thúc tàn phế! Chứng kiến lễ mừng thọ trăm tuổi của thái sư phụ vì một nhà Ngũ sư thúc từ trên trời rơi xuống mà trở nên rối loạn, lúc sau không chỉ không tốt lên, ngược lại rất có xu thế càng ngày càng loạn, như vậy Tống Thanh Thư sao có thể không phiền lòng?
Tống Thanh Thư trong lòng nén giận, quyết định bắt được đầu sỏ gây tội trong cuộn chỉ rối này.

Ngũ sư thúc đương nhiên không phải người như vậy.

Thái sư phụ, phụ thân cùng các vị sư thúc đều nói ông ấy tốt, Tống Thanh Thư tin tưởng trưởng bối tuyệt đối, cũng cực kỳ tin vào nhân phẩm của Trương Thúy Sơn, tin rằng Trương Thúy Sơn là một đại hiệp — ít nhất trước khi ông ấy tới Băng Hỏa đảo thì là đúng thế.


Như vậy vị đại hiệp này vì sao đột nhiên lại biến thành người xấu? Tống Thanh Thư nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy căn nguyên ở trên người Ân Tố Tố.

Bà ta hại Du Đại Nham, lại xuất thân Ma giáo, chứng tỏ không phải là người tốt.

Nghe nói Ma giáo giỏi mê hoặc lòng người, nhất định là bà ta mê hoặc Trương Thúy Sơn, Băng Hỏa đảo lại không có thái sư phụ uốn nắn bọn họ, dần dà, Trương Thúy Sơn liền bị Ân Tố Tố kéo lệch.

Về phần Ân Tố Tố làm thế nào mê hoặc Trương Thúy Sơn, Tống Thanh Thư chưa nghĩ rõ ràng, nhưng y nghe trưởng bối đàm luận về hai vợ chồng này, khi đề cập đến Ân Tố Tố liền nhanh chóng lướt qua, liền cảm thấy suy nghĩ của mình không sai.

Đến cả Trương Thúy Sơn còn không tránh được bị Ân Tố Tố mê hoặc, Trương Vô Kỵ là đứa con bà ta sinh ra, được bà ta nuôi dưỡng từ nhỏ, nhất định sẽ có vấn đề!
Tống Thanh Thư nghĩ đến từng đống việc làm hung ác của Tạ Tốn, không ngờ Trương Vô Kỵ lại nhận loại ma đầu này làm nghĩa phụ, đã thế Trương Thúy Sơn còn không ngăn cản, càng đề phòng Ân Tố Tố sâu hơn một tầng.

Khó trách có mấy lão đạo sĩ trên núi Võ Đang nói với y nữ nhân là đáng sợ nhất, hóa ra gặp phải yêu nữ thật sự sẽ hủy cả một đời.

Sau này mình nhất định phải cẩn thận, chỉ thân cận với nữ hiệp danh môn chính phái thôi!
Tống Thanh Thư trong lòng đối phó với Trương Vô Kỵ các kiểu, trên mặt cũng bộc lộ ra.

Trương Vô Kỵ cảm thấy nếu ban đầu Tống Thanh Thư chỉ là sắc mặt không tốt lắm, như vậy ánh mắt của y hiện tại đã biến thành một chồng lưỡi dao bay vèo vèo lên người mình.


"Khụ..." Trương Vô Kỵ cảm thấy không thể tiếp tục xấu hổ thế này được nữa, liền nói sang chuyện khác: "Nếu ngươi muốn ở lại đây, vậy ta dẫn ngươi đi tìm phòng nào còn trống đi."
Mặc dù cảm thấy hình như có chuyện gì bị mình xem nhẹ, nhưng là bây giờ hiển nhiên là sắp xếp cẩn thận cho Tống Thanh Thư quan trọng hơn.

Tống Thanh Thư đi theo Trương Vô Kỵ tới hậu viện đi, bỗng nhiên trông thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng chào hỏi: "Lục sư thẩm! Sao thẩm cũng ở đây? Lục sư thúc vẫn đang một mực tìm thẩm đó!"
Hỏng bét!
Trương Vô Kỵ cùng Kỷ Hiểu Phù đồng thời chấn động tại chỗ.

Tống Thanh Thư không hiểu sao ban ngày lại không thấy rõ sắc mặt Kỷ Hiểu Phù, vừa định hỏi thăm, phía sau Dương Bất Hối cũng không biết gì tựa như một con nai con vui vẻ nhào vào lòng Kỷ Hiểu Phù: "Mẹ!"
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy một tiếng "Mẹ" này không thua gì tiếng sét, nổ tung khiến y không biết hôm nay lại hôm nào, khó khăn tỉnh táo lại, sắc mặt của y đã cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi rít ra một chữ:
"...!Mẹ?"
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Võ Đang: Các ngươi nhất định phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt!
Mấy năm sau: Không phải loại tình cảm này!!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc